Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1103: Hậu thủ




Dịch giả: nguyendzung
Biên: hoangdz2014 & Sherlock

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hàn Lập trong hình dạng Cự Ma thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi.

Một khắc sau, màn sáng màu trắng lại sáng lên, chỗ lõm xuống bỗng nhiên khôi phục nguyên dạng. Thân thể Cự Ma chấn động mạnh đồng thời bị đánh bay ra ngoài như lúc trước. Sau khi lùi lại mười mấy bước mới đứng vững, hắn ngạc nhiên nhìn màn sáng màu trắng, trên mặt hiện ra vẻ nặng nề.

Nếu nói về lực công kích của bản thân, công pháp Thiên Sát Trấn Ngục Công của hắn là mạnh nhất nhưng vẫn không thể phá vỡ màn sáng này, không biết phải làm cách nào đây? Hàn Lập cho dù có một vài thủ đoạn khác, nhưng xem xét tình hình trước mắt có lẽ cũng không làm nên chuyện gì.

Tinh Viêm Đồng Tử đột nhiên phát ra một tiếng kêu bén nhọn, lần nữa hóa thành hình dạng Hỏa Điểu, chuẩn bị bay ra. Đúng lúc này, khu vực phía trong sương mù gần kề nơi này lại bắt đầu chuyển động kịch liệt, từ đó truyền ra một tiếng trầm đục. Bạch quang trên người Tinh Viêm Đồng TỬ lần nữa lóe sáng, viên hỏa châu màu trắng tự động bắn ra, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Hàn Lập hơi biến sắc, quay đầu nhìn về phía sau. Chẳng lẽ mắt trận cuối cùng cũng đã bị phá? Mặc dù hắn đã sớm đoán trước điều này, nhưng không nghĩ sẽ nhanh đến thế, như vậy hắn cũng không còn nhiều thời gian nữa. Nếu trong thời gian ngắn hắn không thể phá bỏ trở ngại phía trước, chắc chắn sau này sẽ phát sinh ra nhiều vấn đề. Nghĩ đến điều này, Hàn Lập lại quay đầu nhìn về phía màn sáng màu trắng.

Đúng lúc này, một việc kinh người xảy ra!

Màn sáng màu trắng phía trước gần như không cách nào phá hủy đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu trắng chói mắt, mãnh liệt chớp động hai lần, sau đó nhanh chóng mỏng đi. "Bụp" một âm thanh vỡ vụn phát ra, màn sáng hóa thành từng mảng ánh sáng lấp lánh màu trắng bay lên trời, chớp mắt tan biến không còn dấu tích.

Hàn Lập sững sờ, dường như không dám tin vào hai mắt mình. Trong đầu hắn chợt loé lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ toàn bộ năm mắt trận đã bị phá hủy nên màn sáng cấm chế này mới biến mất?". Sau đó hắn nhìn xuống phía dưới.

...

Vào giờ phút này, trên đỉnh một mỏm núi trên toà cự phong chống trời kia, hai bóng người đang đứng sau một tảng đá lớn, chính là Lôi Ngọc Sách và Tô An Thiến. Một vòng bảo hộ màu trắng bao phủ hai người, trên vòng bảo hộ chớp động sương mù màu trắng, trông rất huyền diệu.

Phía trước ngọn núi cách nơi đây hơn một trăm dặm xuất hiện một tòa cung điện màu xanh biếc, tuy nhiên giờ phút này cả cung điện đã sụp đổ. Hai đạo độn quang màu lam từ trong phế tích bay ra, chính là hai người Lam Nguyên Tử và Lam Nhan. Độn quang hai người quấn lấy nhau, hòa làm một thể, tốc độ lập tức tăng lên, nhanh chóng biến mất phía cuối chân trời.

Sau khi hai bóng người Lam Nguyên Tử biến mất, từng đạo thân ảnh màu đen cũng từ bên trong bắn ra, tản mát ra từng cỗ Ma khí cường đại. Trong tiếng gào thét ầm ĩ, đám người Ma tộc cũng bay về phía xa, rất nhanh biến mất không còn dấu tích, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Hai tay Lôi Ngọc Sách bấm niệm pháp quyết sau đó vung lên, vòng bảo hộ màu trắng bao phủ hai người chợt biến mất, hóa thành một vòng tròn màu trắng bay vào trong tay áo.

"Lôi Ngọc Sách, sao ngươi không để ta ngăn cản bọn họ. Ta và ngươi liên thủ chắc hẳn có hi vọng bảo vệ nơi này!" Tô An Thiến nhìn Lôi Ngọc Sách, trầm giọng nói.

"Không được, Lam Nguyên Tử và Lam Nhan thực lực đều không dưới chúng ta, hơn nữa bọn họ còn có túi nhỏ màu lam kia, chúng ta không thể là đối thủ của họ, liều mạng xông lên chỉ thua thiệt mà thôi. Nếu như chỉ có một mình ta, ngã xuống cũng không sao, nhưng có nàng ở đây, ta không thể mạo hiểm được." Lôi Ngọc Sách thở dài nói.

Tô An Thiến khóe môi khẽ động, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, im lặng suy nghĩ.

"Mộc chi Trận Nhãn cũng đã bị phá hủy, như vậy năm mắt trận đều đã bị phá, làm sao bây giờ?" Nàng lo lắng nói.

"Ta tự có biện pháp, nàng không cần phải lo. Đi thôi, trước hết chúng ta cần phải sửa chữa lại pháp trận này. " Ánh mắt Lôi Ngọc Sách thoáng hiện lên chút khác lạ, sau đó bay tới cung điện đã sụp đổ kia.

Tô An Thiến đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng kiên định của Lôi Ngọc Sách. Sau đó đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, lập tức cất bước đuổi theo.

...

Hàn Lập thu hồi ánh mắt khỏi đỉnh ngọn núi khổng lồ, thân hình lập tức bay về phía trước. "Vèo " một tiếng bay ra khỏi biển sương mù trắng, tầm nhìn trước mặt lập tức trở lên thoáng đãng. Hiện ra trước mắt hắn là bầu trời xanh biếc kèm theo vô số mây lành. Cuối cùng, hắn đã tới được đỉnh ngọn núi khổng lồ to như cái cột chống trời kia. Mắt thấy phiến kim quang kia lơ lửng giữa không trung trên đỉnh núi.

Giờ phút này không có màn sáng màu trắng và sương mù ngăn trở, Hàn Lập rốt cuộc đã thấy rõ bên trong kim quang. Đó là một tòa cung điện khổng lồ, nguy nga cao vút, muôn hình vạn trạng. Hắn nhìn về cung điện phía trước, ánh mắt sáng lên, lập tức bay về phía đó.

Bầu trời đột nhiên cuồn cuộn dữ dội, sau đó một đám mây màu trắng hiện ra. Bên trong đám mây có vô số ánh sáng lung linh chớp động, đồng dạng với màn sáng màu trắng lúc trước. Thiên địa nguyên khí khu vực gần kề xung quanh như thủy triều hội tụ về đám mây màu trắng, đám mây nhanh chóng lớn lên, mở rộng ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao trùm cả bầu trời. Trong đám mây màu trắng có tiếng sấm ầm ầm kèm theo điện mang màu trắng tán loạn bắt đầu xuất hiện, từ đó phát ra một cỗ áp lực thật lớn như trời cao nổi giận.

Bên dưới tầng mây, cuồng phong gào thét, quét sạch cả ngọn núi khổng lồ. Đất đá trên núi văng tung toé, cây cối bay tứ tung, biển sương mù quay cuồng không ngừng, một cảnh tượng hỗn loạn, trời đất đảo điên.

Hàn Lập hơi biến sắc, ngay lập tức dừng lại, tính quan sát kỹ tình huống trên bầu trời.

Một loạt những tiếng nổ mạnh từ trong đám mây trắng truyền đến. Đám mây trắng đột nhiên quay cuồng kịch liệt, điện hồ màu trắng bên trong cũng nổi lên mãnh liệt. Theo từng tiếng ầm ầm vang lên, từng đạo lôi điện thô to màu trắng như trường long điên cuồng bổ xuống, đánh lên khắp nơi trên ngọn núi khổng lồ.

Lôi điện sáng trắng nóng bỏng dường như làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, trong đó lại ẩn chứa Lôi Điện Pháp Tắc cường đại khiến cho Hàn Lập cũng sợ hết hồn hết vía. Hơn nữa, cỗ Lôi Điện Pháp Tắc này tràn ngập thiên phạt chi ý, y như Thiên Phạt Thần Lôi mà Hàn Lập đã gặp trước kia, chỉ khác nhau là uy lực cường đại hơn gấp trăm lần.

Hàn Lập biến sắc, đang muốn thu hồi biến thân Cự Ma rồi né tránh nhưng không còn kịp nữa. Chỉ thấy hơn chục đạo lôi điện thô to đâm thủng hư không, bổ về phía hắn. Một cỗ thiên phạt kèm theo khí tức hủy diệt từ trên trời giáng xuống, như thể trời cao muốn trực tiếp hủy diệt hắn, áp chế cả ý chí phản kháng của hắn.

Trời muốn giết ngươi, ngươi không được chống lại!

Ý thức Hàn Lập bị cỗ khí tức này áp chế, nhưng chỉ một khắc đã được lực lượng thần thức khổng lồ giải thoát, thế nhưng hơn chục đạo lôi điện màu trắng đã đến trước người hắn.

Trong miệng Cự Ma phát ra một tiếng gầm thét, thân hình khổng lồ chợt lóe sáng, lập tức cấp tốc lao xuống phía dưới, cố gắng tranh thủ một chút thời gian. Đồng thời trên sáu nắm tay của Cự Ma hắc quang cuồn cuộn tuôn ra, sau đó đột nhiên trở nên mơ hồ, biến ảo thành vô số quyền ảnh, điên cuồng công kích mười mấy đạo lôi điện màu trắng kia.

Trong khoảnh khắc, tiếng gào thét nổi lên!

Quyền ảnh màu đen hiện lên dày đặc, chằng chịt trong hư không, mỗi đạo quyền ảnh không chỉ tản mát ra Ma khí kinh người mà còn kèm theo ba động man lực cuồn cuộn. Hư không nơi nó đi qua bị vạch ra thành từng đạo bạch ngân mà mắt thường có thể thấy được. Hư không xung quanh vặn vẹo hỗn loạn, rách toạc ra thành từng vết nứt không gian, cơ hồ đã đến giới hạn tan biến.

Quyền ảnh và lôi điện va chạm vào nhau, nhưng lại không có tiếng nổ kinh thiên động địa như dự đoán.

Mắt thấy quyền ảnh ẩn chứa uy thế vô cùng, nhưng vừa đụng vào lôi điện màu trắng lập tức như băng tuyết gặp lửa, không chút tiếng động trực tiếp tan ra, hóa thành từng làn khói đen lượn lờ phiêu tán đi.

Hơn chục đạo lôi điện màu trắng dễ dàng xuyên thủng quyền ảnh màu đen, hung hăng lao xuống bổ lên trên thân Cự Ma đang tràn đầy vẻ kinh ngạc. Trên thân Cự Ma bị đánh ra mười mấy vết thương khổng lồ sâu tới tận xương, thân thể cao lớn nặng nề rơi xuống bên dưới đỉnh núi khổng lồ, tạo thành một cái hố to khiến cho đá vụn bay loạn xạ.

Từng đạo điện hồ màu trắng quấn quanh thân thể Cự Ma "xì xì" chuyển động không ngừng. Ma khí trên người Cự Ma gặp phải lôi điện màu trắng giống như đụng phải khắc tinh, trực tiếp tán loạn, chớp mắt đã biến mất hơn nửa.

Ma khí biến mất, Thiên Sát Trấn Ngục Công cũng không duy trì được trạng thái biến thân Cự Ma, rất nhanh thu nhỏ lại, hiện ra bản thể Hàn Lập. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân hiện ra mười mấy vết thương sâu tới tận xương, máu tươi chảy ra đầm đìa. May thay lúc nguy cấp hắn kịp thời nghiêng người tránh nên không bị đánh trúng chỗ yếu hại.

Thương thế trên người hắn nhìn thì đáng sợ, nhưng may mắn tránh được chỗ yếu hại, vì vậy cũng không nặng lắm. Hàn Lập vội vàng lấy ra một viên đan dược đỏ như máu ăn vào, miệng vết thương sau đó hiện lên huyết quang, nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Sau khi lôi điện đánh xuống, đám mây màu trắng trên bầu trời giờ phút này mỏng đi mấy phần, điện hồ màu trắng bên trong cũng ít đi một chút. Nhưng ngay lập tức, tiếng sấm ầm ầm lại vang lên, một loạt lôi điện màu trắng lại đánh xuống, mặc dù số lượng không bằng lúc trước, nhưng uy lực mỗi đạo sấm sét lại không giảm xuống chút nào.

Hàn Lập mắt thấy cảnh này, vẻ mặt trấn định hơn rất nhiều. Trên người hắn kim quang cuồn cuộn tuôn ra, từng đạo điện hồ màu vàng lần lượt hiện ra bao phủ quanh thân. Đồng thời Chân Ngôn Bảo Luân cũng hiện ra, vô số sóng gợn màu vàng lan tràn bao phủ thân thể của hắn.

Lần đầu Thiên Phạt Thần Lôi đánh xuống, hắn không kịp đề phòng nên mới bị thương. Đợt thứ hai này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, dù cho lôi điện màu trắng có uy lực lớn gấp đôi, hắn cũng tự tin có thể ngăn cản. Nhưng lần này lôi điện lại không đánh về phía Hàn Lập, mà đánh xuống những vị trí khác. Toàn bộ chúng lao vào bên trong biển sương mù, bổ xuống bên dưới ngọn núi khổng lồ. Lập tức một loạt âm thanh trầm đục từ khắp nơi phía dưới sương mù truyền ra, xen lẫn âm thanh trầm đục mơ hồ còn có thể nghe được một ít tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Chẳng lẽ những đạo lôi điện màu trắng kia đang tấn công những kẻ mang Ma khí? Tám phần là như thế này, chắc chắn vị Thái Tuế Tiên Tôn kia đã sớm dự liệu được năm chỗ mắt trận sẽ bị phá hủy nên để lại cách đối phó chuyển hoá cấm chế trên màn sáng màu trắng thành lôi điện cấm chế thi triển ra những thần lôi màu trắng tiêu diệt đám Ma tộc chạy ra. Lôi điện màu trắng kia chính là thần thông lôi điện chuyên khắc chế Ma khí, khó trách Thiên Sát Trấn Ngục Công của ta gặp phải nó cũng khó lòng đỡ nổi." Hàn Lập chỉ hơi trầm ngâm, sau đó trong lòng chợt bừng tỉnh.

Lúc trước hắn thi triển Thiên Sát Trấn Ngục Công, trên người mang theo Ma khí, cho nên mới bị lầm tưởng chính là Ma tộc, bị lôi điện màu trắng kia công kích. Sau khi hắn thu hồi biến thân, lại sử dụng Thời Gian Pháp Tắc và Lôi Điện Pháp Tắc ngăn cách khí tức, lập tức không còn là mục tiêu của lôi điện màu trắng.

Nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng Hàn Lập càng khâm phục Thái Tuế Tiên Tôn, đồng thời kiêng kỵ thêm mấy phần, đứng yên tại chỗ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Giờ khắc này bên trong đám mây màu trắng giữa không trung, lôi quang chớp động, đợt lôi điện thứ ba lần nữa hình thành, từng tia chớp màu trắng thô to đánh xuống, số lượng so với trước đó lại giảm bớt đi một ít. Sau đó là đợt thứ tư, thứ năm, cho đến đợt thứ sáu lôi điện màu trắng đánh xuống, đám mây kia cuối cùng đã tiêu hao hết lực lượng, phiêu tán biến mất.

Bầu trời rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, cảnh tượng trời xanh mây bay lại xuất hiện, như thể không có điều gì phát sinh.