Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1040: Dốc sức khuyển mã




Dịch: Chưởng Thiên

Tuy Hàn Lập không nghe được truyền âm của đám người Vu Khoát Hải, nhưng với lịch duyệt nhiều năm đấu đá cùng người của hắn, cũng có thể đại khái đoán ra nội dung những người kia trao đổi.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, trên mặt hắn tự nhiên không biểu lộ gì, chỉ nhìn dáo dác xung quanh bốn phía, dường như đang phân vân suy nghĩ.

Một màn này đương nhiên không qua khỏi ánh mắt Dương trưởng lão cùng Vu Khoát Hải, hai kẻ này ngấm ngầm đối nhãn ra hiệu với nhau, sau đó lại tiếp tục quan sát Hàn Lập.

"Mấy vị đạo hữu, không biết có thể chỉ cho một con đường sáng hay không, để tại hạ rời khỏi nơi này? Thật ra, ta còn có việc gấp phải trở về xử lý." Hàn Lập cố tình nói ra.

"Ha ha, Thạch đạo hữu sao lại vội vã như thế? Chẳng giấu gì ngươi, phen này cơ duyên tạo hóa của ngươi đã đến rồi. Hiện tại, đạo hữu mà địa phương ngộ nhập chính là một bí cảnh Tiên Gia, bên trong nhất định có vô số cơ duyên cùng bảo vật, chỉ cần ngươi đi theo chúng ta, tất nhiên cũng có thể có thu hoạch." Vu Khoát Hải tiếu ý nồng đậm, ôn hoà nói.

"Cái gì, Tiên gia bí cảnh! Các hạ đang ám chỉ nơi này sao? Chẳng trách ta trước đây đã cảm chỗ này không tầm thường chút nào." Hàn Lập vạn phần kinh hỉ, hô to.

"Đúng vậy, đây chính là Tiên phủ bí cảnh từng thuộc về Thái Tuế Tiên Tôn, là một vị Tiên nhân cấp bậc Đại La cảnh hàng thật giá thật. Thạch đạo hữu nhân duyên tế hội, đánh bậy đánh bạ cũng có thể xông vào Tiên phủ, không chừng đã có thiên đại cơ duyên ấn định bên trong, ngàn vạn không nên bỏ qua a!" Vu Khoát Hải tiếp tục lời nói thấm thía cổ động nói.

"Đúng vậy a! Bọn ta đến từ ngũ hồ tứ hải, cũng đều là đồng đạo danh môn chính phái, hôm nay chính là hữu duyên tương ngộ, chi bằng cùng nhau tụ họp tìm kiếm trong tiên phủ, biết đâu lại gặp được thiên đại cơ duyên!" Phó cốc chủ cũng vừa cười vừa nói.

Nghe hai kẻ trước mặt thao thao bất tuyệt, Hàn Lập âm thâm cười lạnh không thôi, nếu không sớm hiểu rõ dã tâm của bọn chúng, nếu là một tu sĩ khác không rõ nội tình, e rằng đã bị những lời này của chúng lấy lòng, mụ mị đầu óc.

Những tên còn lại tưởng chừng như đứng ngồi lộn xộn bốn phía xung quanh, nhưng lại mơ hồ hình thành một vòng tròn, bao vây Hàn Lập vào giữa, tuy đa phần bọn chúng mang theo ý cười trên mặt, nhưng hiển nhiên sẽ không dễ dàng để cho Hàn Lập rời đi.

"Việc này…" Hàn Lập tiếp tục bày ra vẻ khó xử, sờ sờ cái cằm.

Vu Khoát Hải thấy vậy, đã cảm thấy nắm chắc trong lòng, liền nháy mắt với Dương trưởng lão.

Dương trưởng lão hiểu ý, lập tức mở miệng:

"Thạch đạo hữu, dù sao giờ này ngươi cũng không có chỗ để đi, ở trong bí cảnh này khác nào con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, không bằng gia nhập với chúng ta rồi cùng nhau thám hiểm, chúng ta người đông thế mạnh hẳn là ổn thỏa hơn một chút."

"Thạch đạo hữu do do dự dự, chẳng lẽ xem thường Linh Tiêu Môn, Liệt Quang Thành cùng Thanh Tác Cốc bọn ta?" Không chờ Hàn Lập mở miệng, sắc mặt Phó cốc chủ bỗng nhiên trầm xuống, khẩu khí bất thiện.

"Ha ha, được chư vị nâng đỡ, Thạch mỗ cạm thấy vinh hạnh vô cùng. Nếu đã như vậy, tại hạ nguyện một lòng đi theo chư vị, cũng không cầu thù lao phong phú, chỉ cầu dốc sức khuyển mã, hy vọng sẽ đem lại chút hiệu quả." Hàn Lập trầm tư một lát, liền gật đầu ôm quyền, tươi cười đáp.

"Hắc hắc, gia hỏa này coi như hiểu chuyện, nếu sau đó hắn thật sự có bản lĩnh tự bảo vệ mình, chúng ta có thể chừa cho hắn một con đường sống." Phó cốc chủ nghe vậy chợt cảm thấy có chút kinh ngạc, truyền âm cho hai người khác.

"Ha ha, Thạch đạo hữu cứ yên tâm, chỉ cần ngươi tận lực tương trợ, bọn ta đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi." Vu Khoát Hải cười vang.

Hàn Lập nghe xong vội vàng gật đầu cười ngây ngô, vẻ mặt sợ hãi cùng cảm kích.

Hàn huyên qua đi, mọi người lại lần nữa lên đường, hướng bí cảnh chỗ sâu xuất phát mà đi.

"Thạch đạo hữu, lúc trước ngươi từ một phương hướng bất đồng với chúng ta chạy đến đây, dọc đường chẳng lẽ không thu hoạch được gì sao?" Dương trưởng lão đột nhiên hỏi.

"Vừa rồi nếu không nhờ chư vị thông tri, tại hạ căn bản không biết mình đã tiến nhập bí cảnh, lấy đâu ra tâm tư tìm kiếm bảo vật gì chứ, sau đó không lâu còn gặp gỡ đầu Kim Chúc thú kia, bị nó truy đuổi chật vật vô cùng, ngay cả việc làm thế nào chạy đến nơi đây tại hạ cũng không nhớ rõ ràng." Hàn Lập tỏ vẻ xấu hổ, lúng túng giải thích.

"Thôi được, sau này chúng ta cùng nhau hành động, sẽ không rơi vào quẫn cảnh như vậy nữa." Vu Khoát Hải khoát tay.

"Đa tạ chư vị!" Hàn Lập ôm quyền cảm kích.

Mấy người Vu Khoát Hải trông thấy Hàn Lập thủy chung cẩn thận từng li từng tí như vậy thì liếc mắt nhìn nhau, đều dấy lên lòng khinh thị, chỉ muốn sau này đến lúc cần thiết, lập tức sẽ xem gã hán tử trung niên chất phác này như pháo hôi mà ném đi.

Sau đó đám người thông báo danh tính, lại hàn huyên một hồi rồi mới tiếp tục khởi hành.

Đội ngũ đi dọc theo đường mòn trên núi mà tiến về phía trước, Hàn Lập ban đầu một mực bảo trì trầm mặc, lẳng lặng nghe người phía trước đối thoại câu được câu không, kết quả phát hiện trong mười câu có đến tám câu chửi bới kẻ lúc trước chiếm đoạt bảo vật,

Hai câu còn lại cũng chẳng phải lời gì hữu ích, chỉ là gán cho tên trời đánh này cái mác Thiên Thủy Tông cùng Thông Thiên Kiếm Phái.

"Tại đạo hữu, trong bí cảnh trừ chúng ta ra còn có người của Thiên Thủy tông cùng Thông Thiên Kiếm Phái hay sao?" Hàn Lập tùy thời hỏi chen vào.

Vu Khoát Hải vốn không quá dể tâm đến phản ứng của hắn, nhưng trông thấy vẻ mặt hán tử trung niên này có chút sợ hãi, e rằng hắn sẽ bị dọa lui mất, đành phải lên tiếng trấn an:

"Thạch đạo hữu chớ nên sợ hãi, bí cảnh này lớn như vậy, tuy rằng ở bên ngoài người của hai tông phái kia xác thực có thanh thế lớn, nhưng lần này lại chẳng có mấy tên xông vào đây, không có khả năng độc chiếm toàn bộ, cơ duyên của mọi người là như nhau."

"Không sai! Cùng lắm chúng ta miễn cưỡng liên thủ với Hoàng Phong Môn cùng Mặc Hương Lầu, tích cát thành tháp, tụ họp nhau lại, ở trong đây cho dù là hai đại tông môn cũng phải cố kỵ bọn ta vài phần." Phó cốc chủ thấy thế, cũng mở miệng nói.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…" Hàn Lập vội vàng gật đầu, thần sắc thả lỏng.

Phó cốc chủ nhìn thấy bộ dáng này của hắn, khóe miệng nhếch lên một chút cười mỉa mai, có điều rất nhanh đã bị gã che giấu.

Gã nào có biết, đối với đám người Thiên Thủy tông cùng Thông Thiên Kiếm Phái kia, Hàn Lập căn bản không để vào mắt, hắn chỉ quan tâm đến Kỳ Ma Tử cùng người Tiên Cung có đang ở trong bí cảnh hay không?

"Xin hỏi các vị, ngoại trừ Thiên Thủy tông cùng Thông Thiên Kiếm Phái, còn có ai khác hay không? Hay là có thế lực nào cần tại hạ đặc biệt chú ý?" Hàn Lập gãi gãi đầu, tựa hồ vừa nghĩ đến cái gì.

"Thạch đạo hữu sao lại dài dòng như vậy, biết rõ những điều này thì có ích lợi gì?" Phó cốc chủ tỏ ra khó chịu.

"Phó đạo hữu, tại hạ không phải sợ không nhìn thấy chân nhân, chỉ sợ vạn nhất không cẩn thận trêu chọc tới người không nên dây vào, đây chẳng phải gây phiền toái cho chư vị hay sao?" Hàn Lập làm bộ oan ức.

"Thạch đạo hữu cân nhắc điểm này ngược lại là không tệ, cũng nên chú ý. Có điều ngoại trừ đám người Thiên Thủy tông cùng Thông Thiên Kiếm Phái, những kẻ khác chỉ cần không chủ động trêu chọc chúng ta, chúng ta hà tất để ý đến bọn chúng." Dương trưởng lão gật gù.

Hàn Lập nghe xong liền tâm thầm than một tiếng, mấy lời này có nói cũng như không.

Nhưng theo như những gì hắn nghe ngóng được, mặc kệ Kỳ Ma Tử cùng mấy người Tiên Cung có ở đây hay không, chí ít bọn chúng đều không dùng mặt thật hiện thân, nếu không với thân phận và tu vi Đại La cảnh của chúng, đám người sao có thể bình tĩnh thong dong như vậy.

Hiện tại cũng chỉ có cách đi theo đám người này rồi tiếp tục quan sát tình huống cụ thể.

Sau đó, Hàn Lập cũng thức thời không hỏi han thêm gì, những kẻ còn lại tựa hồ cũng đều mang tâm sự, không khí đoàn người thoáng cái trở nên an tĩnh trầm mặc.

Đoàn người im lặng băng qua khu rừng, tiến về phía trước đã mấy canh giờ, rốt cuộc trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa đại điện màu đỏ thắm, khí thế hùng vĩ trang nghiêm.

Đám người Vu Khoát Hải tuy nhìn thấy đại điện, nhưng cũng không có chút biểu hiện mừng rỡ nào, gương mặt ai nấy ngược lại trở nên lạnh lẽo, nội tâm lo sợ lại là một tòa đại điện vô dụng đã bị người cướp sạch.

Mọi người đã tiến sát đại điện, Vu Khoát Hải dẫn đầu tiến lên kiểm tra một lát, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm:

"Hoàn hảo, cấm chế vẫn còn nguyên..."

"Thạch đạo hữu, ngươi không phải am hiểu phá cấm hay sao, không bằng đến xem đây là cấm chế dạng gì?" Dương trưởng lão tựa tiếu phi tiếu nhìn Hàn Lập.

"Được, để ta thử xem!"

Hàn Lập biết đối phương đang dò xét, liền vội vã xắn tay áo bước lên, làm bộ đại triển thân thủ.

Hắn tiến sát cửa điện, dò xét trên dưới một chút, chỉ thấy trên cửa điện khảm nạm một khối đồ án thiết bản hình tròn, có hai dị thú đầu đuôi tương hàm, xung quanh lại có tám đạo Chân Ngôn phù văn lôi điện.

Thoáng qua một chút, Hàn Lập đã nhận tám đạo phù văn kia chính là đại biểu cho Bát Bộ Lôi Thần trong truyền thuyết, còn hai đầu dị thú nhất âm nhất dương trung ở tâm chính là Lưỡng Nghi Lôi Thú.

Nhưng hắn không lập tức mở miệng, mà cứ đứng trước cửa đại điện, hết vò đầu bứt tai lại trầm mặc ưu tư, tựa hồ đang nghi hoặc điều gì.

Vu Khoát Hải quan sát một lúc rồi cũng mất kiên nhẫn, bèn lên tiếng: "Thạch đạo hữu, rốt cuộc ngươi có nhận ra được điều gì hay không, tóm lại là phá hay không phá? Nếu là không được, vậy hãy mau để ta dụng lực phá pháp, mạnh mẽ loại bỏ cấm chế."

"Tại đạo hữu, việc này… ta nhận ra Lưỡng Nghi Lôi Thú trên cửa sắt, xung quanh còn có Chân Ngôn phù văn nhưng tại hạ kiến thức nửa vời, chỉ biết đây là cấm chế chủ trì, Ti Lôi Pháp, nếu cưỡng ép phá giải, chỉ sợ sẽ kích phát lực lượng lôi điện cấm chế, dẫn nổ toàn bộ đại điện, đến lúc đó chỉ e cái gì cũng không lấy được." Hàn Lập lộ vẻ chần chờ do dự.

"Có thật là thế không?" Vu Khoát Hải có chút không tin tưởng.

"Nếu Tại đạo hữu chưa tin, đại khái có thể vận dụng một chút lực lượng thử nghiệm, lập tức sẽ biết đây có phải Lôi Pháp hay không." Hàn Lập cười khổ.

Vu Khoát Hải nghe vậy, thần sắc biến đổi liên tục, sau cùng đột nhiên cười cười:

"Lời của Thạch đạo hữu, ta đương nhiên nguyện ý tin tưởng, chỉ là làm thế nào phá giải cấm chế này, đạo hữu có phương pháp nào tốt hay chăng?"

"Trước hết cần phải thử nghiệm một lần, không biết có vị đạo hữu nào có thể làm thay?" Hàn Lập ánh mắt nhìn một chút mọi người, nói.

Cả đám người nghe vậy, ai nấy hai mặt nhìn nhau một hồi, cuối cùng đồng loạt đổ dồn ánh mắt lên người Hàn Lập.

"Chư vị… " Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói.

"Thạch đạo hữu nếu đã là người phá cấm, vậy đạo hữu tự mình thử nghiệm tự nhiên là tốt nhất." Dương trưởng lão cười lớn.

Những người kia cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.

"Đã vậy, trước tiên làm phiền chư vị thối lui chút ít, dù sao cũng là Tiên gia cấm chế, uy lực lớn nhỏ ra sao thực lòng khó nói…" Hàn Lập mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, đành phải nói với mọi người nói.

Vừa dứt lời, cả đoàn người đã nhao nhao lui về phía sau hơn trăm trượng.

Hàn Lập quay lưng về phía bọn chúng, khẽ nhếch miệng cười lạnh, bắt đầu phá giải cấm chế trên cửa đại điện.

Lấy tạo nghệ trận pháp của hắn hiện giờ, phá giải chút cấm chế này tự nhiên không khó, chừng hơn mười hơi thở sau đó, hắn thông qua Tịch Tà Thần Lôi trong thể nội cùng với lực lượng cấm chế cấu kết lần nhau, đã đem cấm chế mở ra.

Chỉ là hắn không mảy may để lộ việc này chút nào, lại thoogn qua liên hệ tâm thần mà thức tỉnh Tinh Viêm Hỏa Điểu, để nó thông qua khe hở trên cấm chế lặng lẽ tiến nhập đại điện.

Lại mười hơi thở nữa qua đi, nơi thủ chưởng Hàn Lập tiếp xúc với quang mạc cấm chế đột nhiên nổ tung, một mảnh điện quang bàng bạc, phát ra tiếng "Ầm ầm" nổ vang, thân thể hắn bị chấn văng ra ngoài.

Đám người đều bị một màn này làm cho giật mình, chẳng có ai chú ý tới một đám ngân diễm trong khoảnh khắc lôi điện nổ tung từ bên trong lóe lên bay ra khỏi cấm chế, chui tọt vào tay áo Hàn Lập.

Thân hình Hàn Lập bị đánh bay đi chừng hơn trăm trượng, rồi mới trùng điệp rơi xuống mặt đất, y phục toàn thân rách nát, bộ dáng ăn phải thiệt thòi không nhỏ.

Đám người Dương trưởng lão chỉ liếc nhìn hắn một cái, thấy cửa điện đã mở rộng, liền nhao nhao người trước kẻ sau bay vào trong đại điện.

Nhưng chỉ một lát sau đó, từ bên trong đại điện vọng ra thanh âm chửi bới ầm ĩ.