Phàm Nhân Quyết

Chương 5: Hàng chín trong thiên hạ




Có một tòa Lâm Giang Các cách quận Hòa Thương năm mươi dặm về phía tây được xây dựng ven sông, chỉ riêng nền đá đã cao mười trượng, có chín tầng lầu, phạm vi mười dặm xung quanh không có tòa lầu nào khác, duy chỉ có một tòa lầu này cao chót vót.

Leo lên lầu nhìn về phía bắc là có thể nhìn thấy núi non, phía nam có thể nhìn thấy dòng sông cuồn cuộn chảy về hướng đông, phong cảnh muôn hình vạn trạng. Cho nên có rất nhiều văn nhân nhã sĩ lưu luyến quên về, hào khách giang hồ đối rượu ca hát, quả thật là một tửu lâu tiếng tăm vang dội nhất tám ngàn dặm quanh sông Thương Lan.

Trên lầu tám của Lâm Giang Các có một vị Phu nhân xinh đẹp mặc cung trang cẩm y dựa vào cửa sổ, tựa vào lan can, trông lười biếng vô cùng. Đôi mắt đẹp của giai nhân tựa như một hồ nước trong veo, khuôn mặt đẹp nhìn ra sông như tràn đầy mong đợi.

“Tiểu thư à, người đừng nhìn nữa, không phải chỉ là muộn mấy ngày thôi sao, ai mà không có chút việc bận chứ? Nhìn bộ dạng trông mòn con mắt của người này.”

Thị nữ mặc áo hồng trêu đùa. “Haiz..” Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y thở dài.

“Lần này đâu phải chỉ mấy ngày, đã mười ngày rồi mà, đúng là kẻ vô tâm”

Thị nữ áo hồng buông khay trong tay xuống, cười duyên nói: “Người nào không biết còn tưởng người đang nhớ mong tình lang đấy. Thôi được rồi mà, người mau dùng chút điểm tâm đi, bữa sáng người chưa ăn đâu đó.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y không thèm nhìn, chỉ nhìn thị nữ nói: “Tiểu Hà, ngươi nói xem, có phải hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Thị nữ áo hồng giả vờ suy nghĩ: “Không biết được, nghe nói mấy ngày nay có một đám tội phạm hoành hành, mong tiểu lang không gặp phải bọn chúng.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y tỏ ra lo lắng: “Ôi, đúng thật là thế, vậy thì phải làm sao mới được đây...” Như chợt nhớ ra gì đó, nàng ấy nói: “Những tội phạm đó không phải chỉ chọn nữ tử trẻ tuổi để xuống tay thôi sao? Tiểu lang chắc sẽ không sao. đâu”

Thị nữ áo hồng nói: “Đám người này rất hung tàn, cũng không biết vì lý do gì mà chỉ cần nhìn thấy nữ tử nào có gương mặt trẻ tuổi tầm hơn hai mươi là ra tay giết hại khiến lòng người hoảng loạn. Có điều, người cũng đừng quá lo lảng, tiểu lang không phải cô nương, sẽ không sao đâu.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y xoa ấn đường: “Vậy là tốt rồi, nhưng ngươi nói xem, sao hẳn lại chưa tới chứ?”

Thị nữ áo hồng nói: “Ta nào có biết. Được rồi mà, tám phần là tiểu lang có việc nên mới đến muộn, biết đâu được hôm nay hoặc ngày mai hắn sẽ đến thì sao. Tiểu thư ơi tiểu thư, người mau đến ăn chút gì đó đi, đói gầy người rồi kìa”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y bất đắc dĩ đứng dậy, cầm một miếng bánh táo chua lên rồi lại đặt xuống: “Khách khứa hôm nay thế nào rồi?”

“Tốt lắm, bảy tầng dưới đều đã đầy khách, chỉ còn lại tầng chín vẫn trống.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y gật đầu: “Thế thì tốt, tầng chín không cần mở tùy tiện, tất cả cứ làm theo lời tiểu lang nói.”

“Biết rồi, biết rồi, tiểu lang nói gì cũng đúng, được rồi chứ?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y vươn ngón tay dài trẳng nõn tựa cây hành xuân chọc vào trán thị nữ, giận dữ nói: “Nha đầu nhà ngươi, càng ngày càng không có quy củ, đến ta mà ngươi cũng dám trêu đùa à.”

Thị nữ áo hồng le lưỡi: “Ta nào dám, Tiểu Hà không phải chỉ ăn ngay nói thật thôi sao?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nhẹ nâng bàn tay trắng nõn rót một chén rượu: “Tiểu lang đúng là kỳ tài, ngươi có biết tại sao chỉ trong vòng nửa năm mà Lâm Giang Các của ta lại bước lên được hạng thứ chín trong thiên hạ, khoảng cách với tám đại gia không còn xa nữa không?”

Thị nữ áo hồng nhảy tới nói: “Đương nhiên là biết, tiểu thư, người đã nói cả trăm lần rồi. Lâm Giang Các cúng ta dựa vào. bốn món ăn, một món canh và một bầu rượu thôi.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Bốn món ăn, một món canh và một bầu rượu này đều là nhờ tiểu lang, kinh doanh thế nào cũng là nhờ tiểu lang chỉ, người ta thường nói quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng ngươi nói xem, thế gian này sao lại có thiếu niên thú vị như vậy chứ?”

Thị nữ áo hồng: “Tiểu lang từng nói, chúng ta cách tám đại gia không còn xa nữa, có tiểu lang chỉ điểm, có lẽ chỉ cần một buổi bình chọn là chúng ta có thể leo lên cao rồi.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Tám đại tửu lâu trong thiên hạ này đều có chỗ bất phàm, thật là khiến ta hơi bất an.”

Thị nữ áo hồng nói: “Lo lằng cái gì, sông Thương Lan chúng ta còn có một tiểu lang đánh cá mà”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở.

“Thiên hạ đệ nhất lâu Thái Bạch Cư ở Long Giang, cũng có một người ở trên tiểu lang đánh cá đấy.”

Thiếu nữ áo hồng: “Đúng vậy, Thái Bạch Cư vẫn luôn giữ vững vị trí là tửu lâu đệ nhất thiên hạ, vốn đã nổi danh từ lâu, mấy năm trước đột nhiên nhờ một bài thơ và một cái chiếu lại khiến khắp nơi đều biết đến”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y nói: “Ngươi đấy, có biết ngọn nguồn của việc này không?”

Thiếu nữ áo hồng nói: “Đương nhiên là biết, Thái Bạch Cư vốn không tên là Thái Bạch Cư. Tương truyền, một ngày nọ, có một con thuyền nhỏ xuôi dòng sông Long Giang đến, vị tiểu lang đánh cá kia lên lầu nếm mười một món ăn, còn rất bất mãn nên đã tặng cho một bài thơ và một bữa tiệc. Ông chủ rất sốc, nhưng không biết tại sao thiếu niên kia nhất quyết muốn sửa tên cửa hiệu lâu đời thành Thái Bạch Cư”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y cười nói: “Không sai, nhờ món quà của tiểu lang đánh cá kia, cái tên Thái Bạch Cư đã nhiều lần vang dội khắp thiên hạ, một bữa tiệc có 9981 món ăn đều là mỹ vị trân quý, một bài thơ có một không hai lan truyền khắp thiên hạ, văn nhân hay vũ phu đều hướng tới đó. Cho nên, giẫm lên trên tám đại gia nào có dễ như vậy.”

Thị nữ áo hồng lại vô cùng phấn chấn: “Nhưng Thái Bạch Cư không có rượu mà, Thiên Đao Tử của chúng ta cũng được coi là rượu ngon tuyệt thế đấy. Thật ra, Tiểu Hà nghĩ Lâm Giang Các chúng ta cũng chỉ kém Thái Bạch Cư một bài thơ mà thôi.”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y cười nói: “Ngươi thật đúng là to gan hơn cả ta. Ngươi có biết, từ thời Đại Chu tới nay, tuy trong thiên hạ có văn phong thịnh vượng, nhưng bài thơ đó được viết theo phong cách say sưa phong lưu, e rằng trong thiên hạ này khó có người nào có thể sánh được.”

Thị nữ áo hồng bỗng chớp chớp đôi mắt: “Tiểu thư, người nói xem, món ăn và bài thơ đều xuất phát từ tiểu lang đánh cá ở Long Giang, đều là tiểu lang đánh cá, có phải là cùng một người không?”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y sửng sốt, cười đầy ẩn ý: “Trong thiên hạ sợ rằng không có sự trùng hợp ngẫu nhiên này, đồng thời có hai tiểu lang đánh cá như vậy ư? Vị tiểu lang này của chúng ta ấy à, ai mà đâu được...”

Thị nữ áo hồng nói: “Ta đã từng hỏi hẳn rồi, nhưng hẳn chỉ cười mà không trả lời khiến người ta tức đến ngứa răng luôn”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y bật cười: “Nha đầu ngốc, đôi khi không nói thật ra chính là đáp án đấy.”

Bỗng nhiên, thị nữ áo hồng nhảy dựng lên, chỉ ra ngoài cửa sổ hét: “Có thuyền, tiểu thư mau nhìn kia, có một con thuyền nhỏi”

Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y sững người, cuống quýt đứng dậy chạy đến cửa sổ, vịn tay trông về phía xa.

Chỉ thấy trên mặt sông có một con thuyền nhỏ lênh đênh khoan thai trôi từ phía tây đến, mơ hồ có thể thấy được một người với đôi mái chèo trên thuyền.

“Là tiểu lang!” Phu nhân xinh đẹp mặc cẩm y sung sướng vô cùng: “Nhất định là tiểu lang.”

“Ôi! Người này đến rồi, để ta đi đón!” Thị nữ áo hồng lập tức vén váy chạy vội xuống lầu.

Tiểu Hà cô nương chạy một mạch, xô ngã hai tiểu nhị khiến các thực khách rất kinh ngạc. Phải biết rằng vị Hà cô nương này mặc dù tuổi mới lớn, nhưng lại là nhị chưởng quầy. của Lâm Giang Các, phàm là khách quen ai mà chẳng biết, hôm nay không biết sao lại hoang mang bối rối như vậy.

Tình cờ gặp một thiếu nữ áo xanh đi ra, nàng ta thấy thế không khỏi nhăn mày lại: “Tiểu Hà, lỗ m ãng hấp tấp như thế còn ra thể thống gì?”

Thị nữ áo hồng thấy thế, le lưỡi, bước chân lại không hề chậm lại, chỉ nói một câu: “Tiểu lang tới rồi.”

Thiếu nữ áo xanh hơi sửng sốt, tiện đà vén váy đuổi theo. thị nữ áo hồng, thế mà không hề chậm hơn.

“Ở đâu? Ngươi đợi ta với...”

Các thực khách khó hiểu nhìn nhau, Hà cô nương bình thường lanh lợi thông tuệ, hoạt bát hiếu động, như thế chẳng có gì là lạ, nhưng Thanh cô nương này lại là đại chưởng quầy, nổi tiếng với sự giỏi giang và chững chạc, không ngờ sẽ có một ngày giống như Hà cô nương.

Một con thuyền nhỏ vừa mới cập bờ, thiếu niên áo gai còn chưa đứng dậy đã nghe thấy tiếng gọi vui sướng: “Tiểu lang, tiểu lang, mau lên đây!”

Thiếu niên ngẩng đầu, nhếch miệng cười: “Thanh tỷ tỷ, Hà tỷ tỷ”

“Lần này sao lại đến muộn nhiều ngày thế, tiểu thư gấp muốn chết rồi kìa” Tiểu Hà tóm chặt tay thiếu niên kéo lên.

“Ngươi chậm chút đi, tiểu lang còn chưa đứng vững kìa”

Thiếu nữ áo xanh giận dữ nói.

“Hả?” Tiểu Hà cô nương chợt thấy trên eo thiếu niên có buộc ba cái hồ lô.

“Tiểu lang, ngươi làm gì vậy, cậu bé hồ lô hả?”

Thiếu niên này chính là Giang Phàm, hắn cười ha ha, vỗ lên hồ lô ở bên hông: “Là đồ tốt, ngươi còn nhớ câu chuyện cậu bé hồ lô à.”

Đôi mắt Tiểu Hà cô nương tỏa sáng: “Chẳng lẽ là rượu ngon?” Nói xong nàng ấy định đưa tay ra lấy.

Giang Phàm nhẹ nhàng vỗ bay cái tay nhỏ của nàng ấy: “Không thể động vào đâu, thứ này mở ra sẽ hỏng đấy.”

Tiểu Hà cô nương bĩu môi: “Xí, keo kiệt.” Thiếu nữ áo xanh nói: “Được rồi, được rồi, Tiểu Hà đừng nghịch nữa, mau vào đi, tiểu lang vất vả rồi, lên gặp bà chủ trước đi.”

Giang Phàm được hai thiếu nữ kéo lên lầu tám dưới ánh mắt khác thường của người ngoài.

“Kỳ quái thật!” Một thực khách buông đũa trong tay: “Lầu tám này không phải là nơi ở của bà chủ nên không đãi khách sao? tiểu lang quân này là người phương nào, vậy mà có thể khiến hai vị chưởng quầy tự mình đón lên lầu tám luôn?”

“Tại hạ đoán, có lẽ là đệ đệ trong tộc của bà chủ...” Có thực khách nói.

Duy chỉ có vị thu ngân già kia mỉm cười không nói gì, chỉ cúi đầu tính sổ sách.