Lý Ngang muốn hiểu hơn về hai người bệnh này, không cầu hòa mình cùng với họ, chỉ cầu mong ít nhất cũng đừng bị họ dọa sợ lần nữa là được.
Y đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy bên trong có hai bóng người, mượn nhờ ánh đèn ngoài hành lang, y có thể nhìn thấy hình dáng sơ bộ, dường như là bọn họ đang ăn cái gì đó.
Lý Ngang dừng bước lại, y rất muốn đi vào ôn hòa nói với cả hai, ban đêm ăn nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, phải ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút, thế nhưng không hiểu sao y vẫn thấy do dự...
Vốn cho rằng nỗi sợ hãi của y đã biến mất, hóa ra nó vẫn luôn âm ỉ tồn tại trong lòng. Bình thường không đi ngang qua đây thì thôi, nhưng ban đêm đi đến chỗ này, loại cảm giác
khủng hoảng kia lại xuất hiện một lần nữa.
"Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, không có cái gì để sợ
cả: Y cố gắng tự khích lệ chính mình như thế.
Người có thể đảm nhiệm công tác tại bệnh viện tâm thần thì chắc chắn đều có thiên phú khác hẳn với người thường.
Lý Ngang đứng bên ngoài cửa ra vào, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đứng trước bóng tối, y cứ tựa như Thiên Sứ, dùng đèn pin trong tay rọi ra tia sáng cho bọn họ.
Đèn pin lóe sáng lên. "Các ngươi.. "
Lý Ngang muốn nói đã trễ như vậy, sao các ngươi còn chưa ngủ, phải đi ngủ sớm có biết không?
Chỉ là lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì y đã bị một màn trước mắt dọa cho toàn thân run rẩy.
Trong màn đêm đen kịt.
Một ánh đèn chiếu lên trên mặt Lâm Phàm.
Tay Lâm Phàm đang bưng một cái đầu chó, há miệng chuẩn bị một ngụm nuốt sạch cái đầu nọ vào trong bụng.
Ánh đèn chiếu qua vừa khéo đúng lúc hắn đang ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc, nhìn chăm chăm Lý Ngang, mà Tang Cẩu tuy đã chết nhưng cái đầu chó đó vẫn trông cực kỳ dữ tợn kh ủng bố, hơn nữa còn mang theo vẻ oán hận xen lẫn không cam lòng vô cùng đáng sợ.
Ực!
Lý Ngang nấc nghẹn một tiếng, từ lòng bàn chân bốc lên hơi lạnh rùng mình.
Ảo giác, hết thảy đều là ảo giác!
Y lia đèn pin chiếu qua mặt Trương lão đầu, khi ánh đèn chiếu xuống, säc mặt Trương lão đầu trở nên tái nhợt.
Tiếng tim đập của Lý Ngang rất nhanh, biểu tình ngưng kết, trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh. Y từ từ chuyển dịch đèn pin, ánh đèn lại chiếu sượt qua mặt của Lâm Phàm.
Lâm Phàm bưng đầu chó nhếch miệng khẽ cười, sau đó cúi đầu cần xé cái roẹt.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác mà! Ánh đèn lần nữa chuyển dời đến trên mặt Trương lão đầu.
Trương lão đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười, thản nhiên cúi xuống căn chân chó.
Tí táchI
Tí tách!
Lý Ngang cầm đèn pin chiếu vào căm của mình, ánh mắt sợ hãi, hai chân run rẩy, có chất lỏng không tiện gọi tên đang
thuận theo đùi chảy thẳng xuống đất.
Thì ra y đã sợ đến nỗi tè ra quần mà không thể kiềm chế được.
"Ngươi muốn ăn không?" Lâm Phàm dò hỏi.
“Aaaaaal”
Lý Ngang sợ hãi hét toáng lên, hai tay vung loạn, trực tiếp ném đèn pin trong tay đi, sau đó vừa bò vừa lăn tháo chạy ra ngoài.
"Cứu mạng."
"Cứu mạng..
Lý Ngang vắt chân lên cổ mà chạy, đụng phải tường trong hành lang thì té ngã sau đó liền vội vã đứng lên, y hoảng hốt
quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Phàm đang đứng ở cửa ra vào, nhẹ nhàng ngoäc tay.