Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 20: Đây Là Tổn Thất Của Thế Giới




Đột nhiên, Mao Sơn thiếu niên từ trong bóng tối lao ra, đập cho Tang Cẩu ngã nhào xuống đất, hai tay cậu ta ghìm chặt cổ nó, ngẩng đầu dồn sức gào đến tê tâm liệt phế, "Hương Anh, muội chạy mau đi, ta sẽ ngăn nó lại cho muội, hãy nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Tiểu Mao, ta đối với muội.. "

Hương Anh sợ hãi hét lên, cố găng bò bằng cả tay cả chân về phía ngược lại, về phần lời nói của Mao Sơn thiếu niên, nàng vốn dĩ chẳng hề nghe thấy, lúc này trong đầu tiểu lo li chỉ có mỗi một suy nghĩ duy nhất, đó là nàng không muốn chết ở chỗ này, tà vật thật sự rất đáng sợ, nàng muốn về nhà làm Bảo Bảo ngoan. Nàng không muốn tiến vào ban đặc biệt nữa, bảo vệ con người gì gì đó, nàng

làm không được, nàng chỉ cần người khác bảo vệ mình mà thôi.

Tang Cẩu muốn hất Mao Sơn thiếu niên ra, nhưng vì bảo vệ nữ thần nên Mao Sơn thiếu niên đã bạo phát ra sức mạnh mà từ trước tới nay cậu đều chưa từng có được.

Dù cho đang phải ôm chặt ấm nước sôi sùng sục trong người thì cậu cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.

Mao Sơn thiếu niên cắn nát đầu ngón tay, vẽ phù lục trên đỉnh đầu Tang Cẩu, miệng mấy máy không ngừng niệm chú

ngữ.

“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu trương, ta nay hạ bút, vạn tà quy phục.. ”

Ầm!

Tang Cẩu kéo theo thân thể thiếu niên hung hăng vọt tới một bên vách tường.

Phụt! Phần lưng của Mao Sơn thiếu niên bị thương nghiêm

trọng, cậu nôn đầy máu tươi, hai tay vô lực buông tà vật ra, lằng lặng nằm ngửa trên mặt đất.

Tang Cẩu lộ ra vẻ hung ác, sau đó nhào vào cắn xé thân thể Mao Sơn thiếu niên.

"Hoa rơi hữu ý theo dòng nước, dòng nước vô tình luyến hoa rơi."

"Bọn hắn nói rất đúng, ta cuối cùng cũng chỉ là một con chó bên lề đường mà thôi."

Tâm tình Mao Sơn thiếu niên rất bình tĩnh, cậu ta chậm rãi giơ tay lên, hoàn thành phù lục sau cùng.

“Trul" Sau đó cánh tay cậu vô lực rũ xuống.

Một phù lục màu vàng trống rỗng đột ngột xuất hiện trên người Tang Cẩu, tiếng vang vọng kịch liệt truyền đến, lớp da lông trên thân Tang Cẩu bị nổ tung, da thịt xé rách đau đớn đến nỗi khiến Tang Cẩu gầm rú, lăn lộn đầy đất.

Mà Hương Anh bên kia thì đã kịp chạy trốn rất xa.

Nước mắt nước mũi của nàng ta trộn lẫn vào nhau. Nhìn thấy phía trước có ánh nắng từ miệng cống chiếu xuống, trong lòng nàng mừng rỡ như thể bắt được vàng, đó chính là lối ra, chỉ cần thoát được khỏi nơi này thì hết thảy mọi thứ sẽ an toàn, nàng sẽ trở về cuộc sống bình an như trước.

Hương Anh vội vã bò lên cầu thang, như thể e sợ chỉ bò chậm một chút thôi thì sẽ bị tà vật đuổi kịp.

Khi nàng sắp chạm đến thế giới bên ngoài thì bỗng “soạt” một tiếng, lòng bàn chân trơn trượt, Hương Anh rớt thẳng từ trên bậc thang cao xuống đất, tiếng rớt “bịch” vang lên rất rõ ràng.

"Chân của ta đau quá." Miệng cống có độ cao ba mét, từ chỗ cao như vậy rơi xuống khiến cổ chân nhỏ nhắn của nàng bị thương, đau đớn

khiến Hương Anh khó mà nhẫn nại nổi.

Từ lúc sinh ra cho tới tận bây giờ, nàng chưa từng phải chịu khổ như thế này.

Khi còn ở trong cao viện, xung quanh luôn có các học. trưởng và học đệ trợ giúp nàng, khiến cho nàng cảm giác toàn bộ thế giới đều rất tốt đẹp, chưa bao giờ Hương Anh nghĩ tới hiện thực sẽ nguy hiểm như thế.

"Ta phải sống, ta muốn rời khỏi nơi quỷ quái này."

Nàng năm lấy bậc thang, lần nữa muốn leo lên, trong lúc bất chợt, phía sau lưng nàng đột ngột phát lạnh giống như có cái gì đó nguy hiểm sượt qua. Hương Anh sợ hãi quay đầu lại, nhưng nàng chưa kịp thấy rõ ràng rốt cuộc là cái gì thì bỗng “Aaaa”, nàng chỉ kịp hét toáng lên một tiếng thì đã bị thứ đó kéo mạnh vào trong bóng tối.

"Không!!!"

Hương Anh cố gắng dùng móng tay cào vào mặt đất nơi có ánh sáng mặt trời chiếu rọi phía trước, nhưng tất cả chỉ là vô ích, bóng tối nhanh chóng bao trùm lấy nàng.

Không!

Lo li à!

Đây là một loại tổn thất của tất cả mọi người.

Ùng ục! "Lão Trương, ta đói quá."

Bụng Lâm Phàm đã bắt đầu réo gọi, lúc tu luyện cảm giác thật thoải mái, nhưng đói bụng thì thật là khó chịu, hắn muốn ăn cơm rồi.

Trương lão đầu vẫn năm vểnh mông quan sát con kiến dọn nhà, nghe vậy bèn kéo ống tay áo lên nhìn thời gian, "Hiện †ại mới mười giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa mới được ăn cơm, ráng nhịn thêm chút đi."

"Đói quá, đói quá, ta rất đói." Hắn thật sự rất đói, cho tới bây giờ đều chưa từng có

cảm giác đói bụng đến mức này, hẳn rất muốn ăn gì đó lấp đầy cái bao tử đang trống rỗng của mình.