Dịch: Duẩn Duẩn
"Khi bạn mở mắt cũng là lúc bạn đón chào một ngày mới". Đây là slogan trên tấm băng rôn quảng cáo của một tòa chung cư được giăng đầy ở đầu đường Thanh Đảo. Vào giây phút này cô bỗng thấy những dòng chữ ấy rất đúng với mình.
Trần nhà vẽ đầy những bức họa dáng hình trẻ con, giấy dán tường phòng ngủ màu be và nâu sậm. Trên tường treo những bức tranh không theo qui tắc nào cả, rèm cửa màu nhạt điểm xuyến vài bông hoa li ti. Cách bài trí lộn xộn để lộ tính tùy tiện. Đây là phong cách bài trí điển hình của Châu Âu xưa cũ. Tất cả mọi vật dụng trong phòng ngủ đều được Ôn Ngôn Trăn nhập chính xác từ thị trường nội thất phương Tây. Riêng mỗi tủ đầu giường mô phỏng hoa văn những bông hoa cùng với chiếc đèn đặt dưới đất cũng có số tuổi gần một thế kỷ.
Hiên tại, Phạm Ca đang quan sát hết một lượt căn phòng với tâm trạng tươi mới bừng bừng sức sống. Cô có cảm giác như hương vị này đã lan đến tận cõi lòng mình. Trước đây cô chẳng hề quan tâm hứng thú với nó, thế mà hiện tại lại cực kỳ muốn để tâm.
Bởi vì, đây là thứ mà Phạm Ca thích. Là kiểu thích không rõ ràng và cũng không hề tồn tại trong ký ức. Thời điểm đó, khi Ôn Ngôn Trăn quyết định sửa sang lại phòng ngủ, Phạm Ca đã chỉ một bức ảnh trên trang bìa tạp chí, bảo với anh là cô thích kiểu phong cách như vậy. Trên trang bìa đó có một cô gái tóc ngắn uốn xoăn cổ điển đang đứng trước cửa sổ, đưa về phía ống kính, nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài. Căn phòng mà cô ấy đứng được sơn với một tông màu thẫm. Sắc màu đó kết hợp với bóng lưng đơn độc tạo cho người ta một cảm giác rất bí bách.
Thời điểm đó, khi cô vừa nói ra câu thích, bỗng thấy trong lòng nôn nao khó tả. Kim tiểu thư ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn đôi mắt mang theo nỗi u buồn nhàn nhạt của cô, còn Ôn Ngôn Trăn chỉ nhìn tạp chí điện ảnh không nói gì, một lát sau mới nhè nhẹ gật đầu.
Về sau, phòng ngủ vẫn được bài trí y như trên trang bìa tạp chí, ngoại trừ việc màu sắc u tối đã được thay thế bằng một màu sáng dìu dịu và nhu hòa hơn. Thế là, suốt cả tháng liền Phạm Ca đều trưng vẻ mặt bí xị với anh, như thể đang hờn dỗi cả thế giới vậy .
Bây giờ suy nghĩ lại, Phạm Ca bỗng thấy tâm trạng của mình khi đó thật buồn cười, chẳng khác gì một đứa bé sáng nắng chiều mưa cả. Không hiểu sao hồi đó Ôn Ngôn Trăn có thể chịu đựng nổi cô nhỉ? Giống như một đứa trẻ đang mò mẫm đến ranh giới của người lớn, càng tiến đến gần thì thấy anh càng lúc càng mơ hồ.
Hơn nữa, khi đó, trái tim Phạm Ca mách bảo như rằng cô đã từng làm chuyện này rất lâu trước đây rồi vậy.
"Gặp lại sau nhé, cô nàng Phạm Ca trẻ con." Phạm Ca âm thầm nhớ lại, sau đó tự mình nói lời tạm biệt với mình trước kia.
Vừa mới quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của anh. Đôi mắt ấm áp sâu như trời bể nhìn cô. Vài sợi tóc mềm mại hơi rối rơi trước trán anh, càng làm cho ánh mắt ấy trông thêm vẻ lười nhác.
"Anh tỉnh rồi à?" Câu nói cứ thế bật ra làm Phạm Ca thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng Ôn Ngôn Trăn chẳng chịu nói gì, chỉ tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt khiến người ta không hít thở nổi ấy.
Phạm Ca hơi mất tự nhiên, theo thói quen muốn đưa tay lên mặt, xoa xoa sống mũi thanh tú cùng hai cái má bầu bĩnh của mình sao cho trông tự nhiên một chút. Nhưng mà cô vừa đưa tay ra đã bị Ôn Ngôn Trăn giữ chặt lấy, đặt ở dưới chăn.
Mặt cô ửng đỏ. Hôm qua vừa mới về đến nhà, Phạm Ca mắc cỡ phát hiện chiếc giường đôi King size trước kia đã bị đổi thành chiếc giường đôi phổ thông bình thường. Màu sắc cũng chuyển từ xanh lá cây sang màu nước hồ biên biếc, giống y như đúc chiếc giường trong khách sạn dưới đáy biển kia. Hơn nữa...
Hơn nữa, hai chiếc gối đơn trên giường đã được đổi thành gối tình nhân, và dĩ nhiên hai chiếc chăn lạc quẻ cũng đã biến thành một phủ gọn trên mặt hồ tự lúc nào. Bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút sáng, cơ thể bọn họ dưới chiếc chăn lụa Kazakhstan đang dính sát vào nhau, bắt đầu rục rịch khi chủ nhân nó tỉnh dậy. Nhiệt độ nóng cháy trong phòng dần tăng cao.
Mặc dù bọn họ đã trải qua chuyện thân mật, nhưng vẫn chưa đạt tới quan hệ của một đôi vợ chồng bình thường. Dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca vẫn cảm thấy căng thẳng như thường, miệng đắng lưỡi khô. Cô toan đưa đầu lưỡi ra thấm ướt môi, còn chưa kịp rời đi thì đã bị quấn lấy, đầu lưỡi Ôn Ngôn Trăn dần trườn tới.
"Buông ra...Em chưa đánh răng... Ư..." Phạm Ca thốt ra từng tiếng kêu đứt quãng.
Ôn Ngôn Trăn rời khỏi môi cô, nói bằng giọng gợi cảm vào mỗi sớm mai: "Không sao, anh cũng chưa đánh răng..."
Lần này, môi của anh tiến quân thần tốc vào trong, không những thế cơ thể còn chen lên trùm lấy người cô, chồng lên cơ thể cô. Bàn tay trực tiếp cuốn váy ngủ cô lên, môi cũng rời khỏi miệng cô rê xuống từng chút một, hôn mê man lên cổ cô.
Cách lớp quần áo, Phạm Ca đè lại bàn tay Ôn Ngôn Trăn đang du ngoạn trên ngực mình: "Ôn Ngôn Trăn... Bảy giờ em còn phải chạy bộ..."
"Không sao..." Ôn Ngôn Trăn cắn dái tai cô: "Chạy bộ là để vận động ra mồ hôi, chúng ta hiện tại cũng là vận động ra mồ hôi. Thỉnh thoảng nên thay kiểu vận động này cho chạy bộ, phải không?"
Đúng, Ôn Ngôn Trăn nói không sai, chạy bộ để ra mồ hôi, cái này...cũng ra mồ hôi. Hooc- môn thuộc về phái nam của Ôn Ngôn trăn ép Phạm Ca đến thần trí điên đảo, cả người cô mềm mại không có chút sức lực nào.
"Kim... Kim tiểu thư bảy giờ sẽ đến..." Phạm Ca khô khốc nói.
"Vậy để cô ấy chờ một lát!" Ôn Ngôn Trăn nói xong, đầu lưỡi đã mút theo đường viền dái tai cô.
Phạm Ca không chịu được kiểu trêu trọc như vậy nhất, cơ thể cô run rẩy mất kiểu soát, tay cũng không tự chủ được mà buông lỏng. Thừa dịp Phạm Ca buông tay ra, Ôn Ngôn Trăn liền công thành đoạt đất.
"Phạm Ca, đây là giường của chúng ta. Tối hôm qua anh rất muốn làm một lần trên chiếc giường này, nhưng sợ em còn mệt". Ôn Ngôn Trăn thở hổn hển, vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương: "Nên...Anh nhịn."
"Bây giờ..." Tay anh lướt xuống bụng dưới của cô, đụng vào cánh hoa bên trong: "Bây giờ mình bù lại tối qua được không em...Hửm?"
Sau khi thốt ra một tiếng "Ừ", Phạm Ca hoàn toàn bị đánh bại.
Không ngoài dự liệu, bàn tay đang buông lơi kia quấn chặt lấy cổ anh. Phạm Ca chủ động ưỡn cơ thể mình lên nghênh đón anh.
Thân xác của hai con người sắp ba mươi tuổi bện chặt vào nhau.
Kim Tú Viên không hề nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn và Phạm Ca như thời gian dự kiến. Mặt dì giúp việc trông rất hớn hở, chủ động tiết lộ một tin tức: "Mới đổi giường."
Thật mới mẻ, Kim Tú Viên hắng giọng ho khan vài tiếng.
"Cô Kim đoán thử xem, lúc tôi thu dọn hành lý cho Ôn tiên sinh đã nhìn thấy thứ gì?" Dì giúp việc ra vẻ thần bí nói.
"Bao cao su." Kim Tú Viên ôm cánh tay.
Vẻ mặt dì giúp việc chán nản khi bị đoán trúng.
Kim Tú Viên đứng trong đại sảnh nhìn lên cầu thang. Bây giờ là hơn bảy giờ rưỡi, cô đang chờ xem cặp vợ chồng kia khi nào mới chịu xuống.
Vào lúc tám giờ mười phút, ông chủ cuối cùng cũng xuất hiện trên cầu thang, trễ hơn thường ngày một tiếng mười phút đồng hồ. Theo kết quả điều tra của cơ quan chức năng có liên quan, đàn ông Châu Á khi lâm trận sẽ duy trì cuộc yêu trong khoảng từ bốn mươi ba đến bốn mươi chín phút. Xem ra, mấy người đàn ông đó phải xách dép cho Ôn Ngôn Trăn rồi.
Sau khi nghiêm túc chào hỏi xong, Kim Tú Viên còn cố ý hỏi một câu tỉnh rùi rụi: "Ôn tiên sinh, sao giờ vẫn chưa thấy Phạm Ca đâu nhỉ? Tôi muốn gặp cô ấy một lát, thật sự có mấy lời muốn nói với cô ấy."
Người đàn ông đang uống nước hiển nhiên có tật giật mình, ngụm nước đang uống sặc đến đỏ bừng cả mặt, khoát khoát tay: "Cô đợi chút, lát nữa cô ấy sẽ xuống liền."
Vào lúc tám giờ rưỡi, Ôn Ngôn Trăn rời khỏi nhà đi làm, trễ hơn bình thường bốn mươi phút đồng hồ. Kim Tú Viên nhìn bóng người đang vội vàng rời đi, linh cảm mách bảo rằng người này từ nay về sau sẽ thường xuyên đi trễ cho mà xem.
Ôn Ngôn Trăn vừa mới chân trước bước ra khỏi cửa, Phạm Ca đã chân sau đi xuống cầu thang, hơn nữa còn mang vẻ mặt lén la lén lút thế kia. Lúc nhìn thấy xe Ôn Ngôn Trăn rời đi nét mặt kìm không đậu mà xuân tình phơi phới.
"Bà Ôn, Ôn tiên sinh thể lực không tệ nhỉ?" Kim Tú Viên bật cười nhìn động tác đi xuống lầu vô cùng quái dị của cô.
"... Sao chị lại ở đây?" Cô nàng đứng đó khuôn mặt ngay tức khắc đỏ như đóa hoa mào gà, vừa bịt tai trộm chuông che kín cổ mình.
Rõ là đã mặc chiếc áo lông cổ cao rồi còn...
Quả nhiên là có tật giật mình, có tình kinh trong bụng.
Sau khi ăn sáng muộn hơn một giờ so với bình thường, Kim Tú Viên không đẩy Phạm Ca đến phòng tập thể dục như thường lệ mà chỉ đi ra vườn hoa uống trà sáng với cô. Thiết kế của khu vườn bắt chước theo phong cách của các gia đình tiểu tư sản Scotland thời Trung cổ. Giữa khu vườn có xây dựng một căn phòng nhỏ rộng khoảng 50 mét vuông để uống trà và trò chuyện. Chỉ khác là căn phòng nhỏ này được xây bằng kính cường lực chứ không phải vật liệu gỗ. Từ tấm kính trong suốt nhìn ra ngoài, những bông hoa đua nhau nở rộ trong sự giao mùa giữa tiết thu đông không khác gì những khóm mâm xôi đang trổ bông.
"Phạm Ca, vé máy bay về Hàn Quốc của chị là chủ nhật tuần này." Sau khi nói xong, chính Kim Tú Viên cũng cảm thấy lòng mình không còn cảm giác gì nữa. Sớm tối cùng chung đụng với cô gái ngồi đối diện này, từ lâu đã không còn đơn thuần là cô giáo kèm cặp một bệnh nhân mất trí nhớ nữa, mà đã trở thành bạn bè, thành tình thân mất rồi.
"Vâng." Phạm Ca ủ rũ gật đầu, cô ôm lấy ly trà, thu hết nhiệt độ của nó vào lòng bàn tay mình. Mới đây thôi cô còn đang ở vùng nhiệt đới, nơi mà chỉ cần đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt mấy phút đồng hồ, cũng có thể khiến cho mồ hôi tuôn ra như suối, thế mà bỗng chốc vù một cái về với Thanh Đảo lộng gió thế này, Phạm Ca vẫn thấy không quen lắm.
Cả hai cùng im lặng trong khoảnh khắc.
Chốc lát sau, Kim Tú Viên nhìn qua đồng hồ đeo tay: "Lát nữa, chị sẽ giới thiệu với em một cô bạn của chị. Cô ấy sẽ thay chị chăm sóc em trong nửa năm tới."
Bàn tay đang ôm chặt lấy chiếc cốc dần thả lỏng. Phạm Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt trôi giạt ra ngoài vườn hoa: "Thật ra thì... em thấy... không cần lắm đâu. Chị cũng nhìn thấy rồi đấy, em với anh ấy hiện cũng đã..."
"Nghe chị nói này, Phạm Ca. Có phải em vẫn hay nằm mơ thấy cảnh đó không. Trong giấc mơ em chỉ luôn chạy mãi không dừng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mệt mỏi đến mức như có thứ gì đang đè nặng lên cơ thể mình. Thậm chí còn cảm thấy mồ hôi rơi xuống liên tục không ngừng. Nhưng cho dù giấc mơ ấy có chân thực đến đâu, em cũng không tài nào nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, ngay cả những vật trong vòng một centimet cũng đều mơ hồ không rõ."
Phạm Ca không nói gì. Đúng vậy, cô cứ luôn nằm mơ một giấc mơ như vậy. Dường như chỉ có một mình cô tồn tại trên thế giới này, mọi thứ xung quanh đều là ảo ảnh.
"Hiện tượng này trong Tâm lý học gọi là Vết nứt ký ức (记忆裂痕), do một yếu tố tâm lý nào đó tác động thành một chứng bệnh tâm lý. Vết nứt ký ức cũng giống như tấm lá chắn tự động của một chương trình máy tính. Nó sẽ tự động biến kháng cự trong lòng em thành ảo ảnh mơ hồ, giống như một tấm khiên chắn trong não bộ. Nhưng trong tiềm thức, em lại không ngừng đi tìm kiếm những hình ảnh đó. Vì vậy nó sẽ luôn chiếu đi chiếu lại trong giấc mơ của em."
"Phạm Ca, tình trạng hiện tại của em đã có chuyển biến tốt. Chị tin rằng cuối cùng em sẽ khỏe mạnh trở lại thôi. Nhưng để được như thế còn phải cần nửa năm nữa. Nếu như trong nửa năm tới em không còn nằm mơ thấy giấc mơ đó nữa, thì đúng thật là không cần người như chị xuất hiện."
"Người bạn mà chị tìm cũng không phải chuyên gia trong phương diện này. Chị chỉ tìm một người có thể đi dạo phố cùng em, nghe nhạc cùng em và xem bóng đá cùng em mà thôi. Giống như một người thân bên cạnh ấy."
"Cô ấy tới rồi," Kim Tú Viên chỉ tay ra phía con đường nhỏ nằm trong vườn hoa.