Phạm Ca

Chương 21: ⋅ Người vợ (18)






Dịch: Duẩn Duẩn

Trước khi mặt trời lặn, Phạm Ca mang theo chai rượu vang cùng chiếc ly mà Ôn Ngôn Trăn đang cầm trên tay đi lên ngọn hải đăng.

Ngọn hải đăng được phân thành ba tầng, tầng thứ nhất là để lắp đặt máy móc cho hải đăng hoạt động và tầng thứ ba là để thiết bị chiếu sáng. Do Ôn Ngôn Trăn cảm thấy cầu thang đi lên lầu ba quá nguy hiểm nên bọn họ chỉ dừng lại ở tầng hai. Ngọn hải đăng này chắc hẳn là thuộc kiểu kiến trúc cũ, thiết kế theo kiểu hình tròn, là kiểu kiến trúc Islam giáo điển hình, nóc nhà hình mái vòm, dưới mái nhà rũ xuống mấy sợi dây xích sắt, trên chốt cài của mấy sợi xích đó còn khắc chữ viết Islam. Brunei là một đất nước theo chính thể quân chủ chuyên chế, ở nơi này văn hóa Islam giáo tồn tại là chủ yếu. Trên đường đi đến đây, Phạm Ca nhìn thấy không ít những chiếc đồng hồ như vậy. Đồng hồ đồng đóng vai trò rất quan trọng trong văn hóa Islam giáo, mọi người tin thờ tiếng chuông của nó tượng trưng cho hòa bình.

Dưới điều khiển của cơn gió chiều, quả lắc đồng hồ nhẹ nhàng đung đưa, phát ra tiếng vang buồn sầu trầm mặc, vô số những con chim hải âu dưới mặt trời lặn bị cắt thành những đường viền màu đen, chúng lượn thành một nhóm bay loanh quanh trên mặt biển vàng ánh chiều tà, ánh sáng của hoàng hôn mạ vàng lên những đám mây ấy.

Cảnh mặt trời lặn trên các hòn đảo ở Nam Thái Bình dương là cảnh đẹp nổi tiếng trên thế giới.

Đứng dưới cảnh đẹp này, Phạm Ca đặt tay lên đài quan sát của ngọn hải đăng, trong tay cô còn một nửa ly rượu vang, cô vừa lắc nhè nhẹ vừa nhìn mải miết ra mặt biển như sắp bốc cháy. Phạm Ca nâng ly rượu nhấp một ngụm, rồi tựa đầu vào hõm vai người đang đứng sau lưng mình.

"Có lần anh uống say đã gọi em là Phạm Heo, em rất thích cái tên ấy." Những chú chim hải âu kêu to, cùng với làn gió biển mơn man trên da thịt người đàn ông đang ôm lấy cô này, tất cả như biến thành một cạm bẫy ngọt ngào dịu dàng nhất, khiến người ta không khỏi đắm chìm. Phạm Ca nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ trong tay: "Ôn Ngôn Trăn, em xin lỗi. Mặc dù em không nhớ bất cứ điều gì, nhưng thời khắc anh gọi em là Phạm Heo, nơi này..."

Phạm Ca dẫn dắt bàn tay Ôn Ngôn Trăn lên trái tim mình: "Thời khắc anh gọi em là Phạm Heo, nơi này vô cùng êm ái dễ chịu."

Nếu như lúc đó Phạm Ca tinh tế một chút, cô sẽ phát giác cơ thể người đàn ông đang ôm mình dần trở nên cứng ngắc.

Tay cô vẽ vòng vòng trên mu bàn tay anh. Lúc này Phạm Ca rất muốn nói với Ôn Ngôn Trăn một lời gì đó: "Em đang nghĩ, liệu Phạm Heo có phải là ký ức tươi đẹp và ấm áp trong trí nhớ của chúng ta không anh nhỉ? Mặc dù ký ức ấy em không tài nào nhớ nổi, nhưng ít ra em vẫn cảm nhận được nó."


Sau này Phạm Ca mới biết, người luôn thích gọi cô là Phạm Heo lại là một người đàn ông khác. Ôn Ngôn Trăn từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi cô là Phạm Heo. Mà mỗi khi người đàn ông ấy gọi cô là Phạm Heo, Ôn Ngôn Trăn sẽ ở bên nhìn họ bằng ánh mắt giễu cợt, trào phúng như khinh khi tình bạn rẻ tiền của cô và người đàn ông ấy vậy.

"Phạm Ca." Đột nhiên Ôn Ngôn Trăn gọi tên cô từ phía sau.

"Vâng." Phạm Ca còn đang muốn nói tiếp, theo bản năng quay đầu lại.

Vừa mới quay sang thì đã bị anh chồm lên ngậm lấy môi.

"A..." Hành động đường đột của anh dọa Phạm Ca sợ hãi, hé miệng ra.

Chất lỏng mang theo mùi lúa mạch cùng với hương vị nho ngọt ngào đã đong đầy nắng trời rót vào miệng cô, khuấy đảo đầu lưỡi cô. Không chờ Phạm Ca kịp phản ứng, nụ hôn của Ôn Ngôn Trăn đã ào ạt ập xuống với khí thế hung dữ, đầu lưỡi anh liếm từng cái răng của cô, sau đó cạy ra, quấn lấy đầu lưỡi cô, cùng nhau chia sẻ hương vị ngọt ngào say nồng còn vương trên đầu lưỡi.

Nụ hôn của Ôn Ngôn Trăn trong nhận thức của Phạm Ca rất đỗi dịu dàng, cho dù là trong khoảnh khắc sóng tình trào dâng mãnh liệt nhất cũng thế, anh luôn biết cách mềm mại lấy lòng cô, dẫn dắt cô vô cùng thành thạo.

Thế nhưng vào giây phút này, anh thô bạo như vậy làm cô không thể nào thích ứng nổi, bàn tay không cầm ly rượu của cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng Ôn Ngôn Trăn không cho cô bất kỳ cơ hội nào để kéo giãn chút khe hở, cơ thể anh còn ngày càng ép tới, đồng thời bàn tay vén váy cô lên, tiến quân thần tốc chui thẳng vào trong, nụ hoa trong quần lót đột ngột bị ngón tay anh xâm nhập.

Bàn tay Phạm Ca run rẩy, ngón tay chợt thả lỏng, ly rượu vang cổ cao từ trong tay rơi thẳng xuống biển.

"Ôn..." Phạm Ca vừa phát ra tiếng kêu kháng nghị đã bị Ôn Ngôn Trăn nuốt vào trong bụng, đầu lưỡi anh không hề có chút dịu dàng nào, dường như chỉ một giây kế tiếp thôi nó có thể chạm đến lãnh thổ sâu nhất dưới đáy lòng cô vậy.

Cuối cùng ánh sáng của buổi chiều tà cũng dần tan biến thành tro bụi, rồi bị sắc trời sâm sẩm tối nuốt chửng lấy, thời gian như con chó sói nguy hiểm ẩn núp trong bóng đêm biến mọi thứ xung quanh thành từng mảnh cắt rời rạc, kể cả đôi nam nữ đang triền miên trên ngọn hải đăng kia cũng vậy.

Đang lúc trăn trở, lưng Phạm Ca bị ấn lên tay vịn cầu thang thông lên tầng ba, chiếc áo khoác len dệt kim của cô bị anh kéo xuống dưới tận bả vai, cùng với đó là cầu vai của chiếc váy bên trong cũng bị kéo trễ xuống.

Hôm nay Phạm Ca mặc một chiếc váy đi biển kiểu cách Đông Nam Á, có dây thắt ở phía sau, phía trên còn thiết kế ba nút cài, bây giờ ba nút cài đó đã bị cởi mất hai viên. Áo lót đã sớm bị Ôn Ngôn Trăn cưỡng ép rút ra, bởi vì nút cài nằm phía trước nên anh chẳng tốn chút sức nào vào việc xử lý nó, chết người ở chỗ là anh cứ thuận tay ném luôn nó đi, chiếc áo lót màu ngà cứ thế bị Ôn Ngôn Trăn tiện tay vứt thẳng xuống biển.

Một bên ngực bị che dưới lớp vải bông li ti, một bên thì lộ cả ra ngoài, Phạm Ca muốn giơ tay lên che đi, tiếc rằng đã bị Ôn Ngôn Trăn kiềm lại, phần cầu thang nhô ra đang chỉa vào bên hông cô, tất cả đều phơi bày ra một dáng hình tự nhiên nhất như đang nghênh đón anh.

Cơ thể cô bị gác lên chỗ nhô ra của cầu thang, Ôn Ngôn Trăn nhấc một chân cô lên, rồi cứ thế xông thẳng vào, vô cùng dồn dập, lỗ mãng, đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Mọi thứ bỗng nhiên yên tĩnh! Như ngừng lại! Tiếng hải âu của biển xanh tạo nên những giai điệu trầm bổng, bay lơ lửng trên ngọn hải đăng.

Những tia sáng cuối ngày cũng dần tắt lịm, ánh hoàng hôn đen kịt lại rồi trầm mặc hoang vu, ngọn hải đăng lên đèn rọi xung quanh từng vòng trên mặt biển.

Ôn Ngôn Trăn không nhúc nhích, chỉ chôn mặt sâu vào ngực Phạm Ca. Lúc Ôn Ngôn Trăn cưỡng ép xông vào, trái tim Phạm Ca vừa đau đớn vừa sợ hãi, nhưng đau ở nơi nao, sợ ở nơi nao, chính bản thân cô cũng không biết được.

Cái đầu đang chôn trong ngực cô trông cực kỳ ảo não, giọng nói tràn đầy sự tự trách, "Phạm Ca à, anh xin lỗi. Anh mới uống một ít rượu, nhất thời không khống chế được mình."

Uống một ít rượu? Rượu đúng thực là thứ xui xẻo mà, luôn khiến cho đàn ông phải chịu tiếng oan ức cơ đấy.


Sức mạnh của thời gian thật mạnh mẽ, nước chảy đá mòn, chỉ mới đây thôi cô còn thấy phản cảm, mà giờ đã mềm lòng thế này rồi sao. Có phải cô khờ quá không nhỉ.

Dẫu sao thì anh vẫn là trúc mã của cô! Có lẽ anh đã từng bị đánh vì cô, có lẽ anh đã từng len lén bỏ sữa bò vào cặp cô, có lẽ anh đã từng cố ý ăn trộm trái táo của cô, có lẽ anh đã từng hóa trang như ma rồi đột ngột nhảy ra trên phố để hù dọa cô, có lẽ bọn họ đã từng nghịch ngợm nhấn chuông cửa nhà người ta rồi lẻn đi mất trước khi chủ nhà ra mở cửa...

Có lẽ bọn họ đã từng tắm cùng nhau, từng nhìn thấy cái mông nhỏ của nhau, rồi sau đó tò mò về cơ thể của nhau.

Có lẽ anh đã từng cười nhạo cái "bánh bao súp" nho nhỏ của cô khi cô mới vừa trổ mã, có lẽ...

Tay cô chậm rãi vòng lên cổ anh, ngón tay xuyên vào mái tóc anh.

Cái đầu xinh đẹp này đang vùi sâu trong ngực cô, vẫn như thường lệ dè dặt mà thăm dò, "Phạm Ca?"

Phạm Ca cảm thấy căng thẳng, từ nơi đang vùi sâu bất động trong cơ thể cô dần có dấu hiệu rục rịch trở lại, tốc độ rọi đèn trên mặt biển phảng phất như chỉ một giây sau sẽ quét qua khuôn mặt của bọn họ.

Hiển nhiên, anh cũng không tốt hơn là mấy, sóng tình đang trào dâng trong lòng khiến cơ thể anh run lẩy bẩy, Phạm Ca lại càng căng thẳng hơn, cô muốn nói với anh rằng cô không hề tức giận.

"Anh... Anh nói không sai, rượu... rượu thật sự một là thứ xấu tệ." Trong lúc căng thẳng, Phạm Ca lúng búng phun ra một câu ngố tàu như thế.

Trong trường hợp này đáng lẽ người đàn ông chịu oan ức vì rượu phải tức giận mới phải chứ! Người phụ nữ này cũng bất chất lý lẽ quá đi, cô oan ức giùm anh ư?

Cô vừa mới lí nhí nói xong, Ôn Ngôn Trăn liền rung rung bả vai, xem ra là anh đang len lén cười cô đây mà.

Động tác kế tiếp của Ôn công tử khiến Phạm Ca cảm thấy anh căn bản chẳng có chút xíu buồn bã hối hận nào cả, có lẽ đây là một âm mưu từ trước, Phạm Ca vừa mới dứt lời Ôn Ngôn Trăn đã như con ngựa con háu đói ngậm lấy nụ hồng mai của cô.

Khụ khụ... Vị trí vô cùng khớp!

Dù sao thì cũng là cơ thể của người hai mươi tám tuổi, cho dù bọn họ mới vừa hành sự xong, thì rất nhanh dưới sự khiêu khích của anh, cơ thể cô đã bắt đầu muốn chứa chấp anh lần nữa.

"Có được không em?" Anh thở hổn hển cắn dái tai cô.

Câu đồng ý đang định vọt ra, cuối cùng vẫn bị Phạm Ca cứng rắn nuốt xuống, đổi thành: "Ở đây không được, nếu không, chúng ta về rồi lại..."

"Em đừng hòng." Ôn Ngôn Trăn cũng không giả bộ quân tử nổi nữa, eo vừa mới nhích ra liền đâm sâu vào trong, bàn tay đốt lửa trên người cô, muốn tìm ra được điểm nhạy cảm trên người Phạm Ca chưa bao giờ là chuyện khó nhằn đối với Ôn Ngôn Trăn.

Chẳng mấy chốc, tiếng thở dốc của cô cũng vỡ vụn như anh.

"Lần này, có được không em?" Ôn Ngôn Trăn giữ vững tần suất mà cô thích nhất, lần nữa đưa mình đi vào lối nhỏ đó, rõ ràng là có thể, nhưng anh vẫn muốn giày vò trêu chọc cô.

Phạm Ca của bây giờ có chút hồn nhiên hơn trước kia, ánh mắt mờ mịt mà đơn thuần ấy luôn chọc cho anh muốn phát điên lên.

"Có thể không em? Hửm?" Ôn Ngôn Trăn rời khỏi cơ thể cô, dụ dỗ bên tai cô: "Phạm Ca? Có thể không?"


Tên khốn khiếp này, rõ ràng đã...

Dẫu sao vẫn là cơ thể của người hai mươi tám tuổi, anh vừa rời đi cô liền cảm thấy hư không trống rỗng, thánh địa Islam giáo nào đó đã bay xa tít cả một ngàn tám trăm dặm rồi.

"Hửm? Phạm Ca?" Ôn Ngôn Trăn nắm eo cô, kéo ra chút khoảng cách.

Không suy nghĩ được gì, cơ thể Phạm Ca nhích lên một chút, ngăn Ôn Ngôn Trăn đang rời khỏi mình, cô nhỏ giọng thủ thỉ, "Có thể"...

Trên ngọn hải đăng chứa đầy những chữ viết của Islam giáo, Phạm Ca như bị cuốn vào một thế giới giác quan điên cuồng, người cô treo trên người anh, một tay anh quấn lấy eo cô, một tay bảo vệ sau lưng cô, tránh cho lưng cô bị tay vịn cầu thang làm đau. Nhưng dù có thế thì đã sao, lưng Phạm Ca cũng đau rát cả rồi, mỗi lần Ôn Ngôn Trăn tiến vào như là muốn đụng chết cô luôn vậy, làm cô muốn điếng cả người, mắt như nổ đom đóm.

Trong chốc lát tỉnh táo, Ôn công tử mới nhớ ra có một vị trí tốt hơn chỗ này nhiều, thế là liền ôm cô từ chỗ vịn cầu thang ép vào tường. Từ chỗ tay vịn cầu thang đến bức tường cách mười mấy bước chân, cơ thể hai người vẫn cứ dính vào nhau như vậy, anh không muốn rút ra khỏi cô chút nào, mà như thế Phạm Ca cũng chỉ biết ôm chặt lấy anh, không khác gì chiếc túi đu trên người anh. Theo từng bước chân chập chờn của anh thứ đó càng chuyển động mãnh liệt trong cô khiến Phạm Ca như muốn phát điên, cô muốn hét to lên, cuối cùng cô không kìm được mà in dấu răng sắc nhọn của mình lên bả vai anh, bên cạnh còn hằn sâu một dấu răng cô từng lưu lại vào tối hôm đó.

Trên tường có một chỗ lõm vào để công nhân đặt dụng cụ. Lưng Phạm Ca cơ hồ vừa mới dán lên tường, anh đã vội vội vàng vàng bắt bầu chuyển động điên cuồng, va chạm kịch liệt, bàn tay cũng không hề nhàn rỗi, lột cả chiếc áo khoác len của cô ra, một bên dây váy còn treo ở trên vai, một bên dây đã bị trượt xuống dưới, chiếc cúc còn lại đã bị giựt đứt. Cuối cùng ba chiếc cúc cũng hoàn toàn bị mở hết ra, nửa bên đầy đặn của cô lộ ra không sót thứ gì. Điều đáng ghét là bàn tay anh đang tàn sát bữa bãi trên ngực cô dần đổi thành đôi môi anh, hút vào, mút mát, gặm cắn, cho đến khi tiếng kêu của cô bể tan tành, cho đến khi tiếng kêu của cô nức nở gọi anh, "Ôn Ngôn Trăn, Ôn Ngôn Trăn..."

"Không phải Ôn Ngôn Trăn." Ôn Ngôn Trăn phát cáu đẩy nhanh tốc độ, đầu lưỡi biến thái lầm rầm bên tai cô: "Bình thường em gọi anh thế nào cũng được, nhưng lúc này anh không thích em gọi như vậy."

"Phạm Ca, gọi anh là A Trăn, giống lúc trước ấy..." Anh dụ dỗ bên tai cô: "Trước kia mỗi lần chúng ta làm, em đều thích gọi anh thư thế."

Dưới ánh sáng chốc chốc lại vụt qua của ngọn hải đăng, bóng dáng của hai người bị phóng to lên bức tường bên cạnh, hai cơ thể còn dính chặt hơn cả khi nãy, vô cùng khít khao chồng lên nhau, cô nằm trên vai anh, mái tóc rơi tán loạn trong không trung, theo mỗi động tác đưa đẩy của anh, giống như đám rong biển nhảy múa dưới đại dương.

Phạm Ca, gọi anh là A Trăn, giống lúc trước ấy...

Cơ thể Phạm Ca ưỡn về phía trước, ngẩng cao đầu lên, trong làn sóng tình cực hạn đang dồn dập ập tới, cô gọi lên một cái tên, mà cái tên ấy đã từng bị cô bỏ quên ở một miền ký ức xa xôi nào đó.

A Trăn.

~~~~~~~

P/s: Ôn Ngôn Trăn lưu manh biến thái!!!