Phải Lòng Quá Sớm

Chương 66: 66: Chăm Chỉ Tiến Bộ Đáng Được Tuyên Dương





Chăm chỉ tiến bộ, đáng được tuyên dương.
Sáu chữ kia như một tia sét giáng xuống mặt đất, một câu nói mà làm cả hai người đờ ra.
Bùi Thư Ngôn thơm chụt Nhiễm Vũ Đồng một cái trước mặt người ngoài, khi đó Ôn Nam hận không thể tự móc hai mắt mình ra luôn, giận dữ thở phì phò lấy một hộp lộc nhung khô thái lát còn dư đi mất.
"Có khi nào giận em thật rồi không?"
Nhìn bóng lưng phẫn nộ rời đi của Ôn Nam khiến cho Bùi Thư Ngôn không khỏi lo lắng mình bị rớt điểm trước mặt người "nhà mẹ đẻ", sau này muốn thường xuyên dẫn Nhiễm Vũ Đồng ngủ lại ngoài trường cũng khó.
"Không đâu."
Ngược lại thì kẻ đầu sỏ vẫn đang hút từng ngụm nước chanh, trông chẳng có chút day dứt bất an nào.

Nhiễm Vũ Đồng nghịch ngợm nháy nháy mắt muốn kết nối mạch não mới với Bùi Thư Ngôn.
"Đáng yêu cực luôn đúng không?"
Lần này thì Bùi Thư Ngôn làm gì dám nói gì nữa, giờ mà gật đầu thì không giữ đạo trai, lắc đầu thì cực kì vô duyên với bạn tốt nhà người ta luôn.
Suy đi nghĩ lại mãi cuối cùng vẫn là dựa vào tài năng thiên phú của mình.
"Không có chú ý quan sát, chỉ mải lo nhìn em thôi."
"Đệt."
Nhiễm Vũ Đồng bật cười mắng một câu.
"Mấy năm anh ra nước ngoài toàn học được mấy cái thứ gì thế này hả?" Cậu ngoắc lấy cổ áo của Bùi Thư Ngôn kéo người ta từ từ lại gần: "Bắt đầu bày chiêu trò với em rồi à?"
"Không có, anh chỉ đang cố gắng học cách làm sao để bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn nhất thôi." Bùi Thư Ngôn trả lời vô cùng chân thành.
"Chăm chỉ tiến bộ, đáng được tuyên dương."
Nhiễm Vũ Đồng ngửa đầu lên hôn anh một cái.
Cốc cốc.
Lại nữa rồi.
Thậm chí Bùi Thư Ngôn còn bắt đầu nghi ngờ có khi nào chỉ cần môi của hai người chạm nhau thôi là sẽ lập tức kích hoạt cơ quan bí mật gì đó hay không? Sớm không tới, muộn không đến, mà cứ hết lần này tới lần khác tới vào khoảnh khắc thơm nhẹ này.
Nhưng mà lần này anh đã có kinh nghiệm rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện vừa mở cửa ra đã gọi người ta là chú nữa đâu.
Thẩm Du Ninh cầm theo một cái hộp giữ nhiệt xuất hiện ở ngoài cửa.
Vẻ lạnh như băng chưa kịp thu hồi trên mặt đối phương nhoáng cái đã biến mất, thế nhưng vẫn bị Thẩm Du Ninh trước giờ lúc nào cũng cực kì nhạy cảm bắt được.
"Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?" Thẩm Du Ninh ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Xin lỗi nhé, tôi đã đứng chờ trước cửa hơn hai mươi phút rồi cơ."
"Nhanh, mời vào."
Bùi Thư Ngôn vội vàng giãn cơ mặt ra, nhận lấy đồ trong tay của đối phương rồi nói.
"Đại Trần và Triệu Cường bị còn đang kẹt xe trên đường." Thẩm Du Ninh đi đến chỗ cách Nhiễm Vũ Đồng tầm ba mét thì dừng lại: "Anh hùng nhỏ thấy sao rồi?"
"Khoẻ lắm nè." Nhiễm Vũ Đồng nói linh tinh đùa giỡn: "Còn đang định là mai về đi làm luôn, không làm trễ nải công việc chút nào hết."
"Nói tới chuyện này." Thẩm Du Ninh quay người lại nói với Bùi Thư Ngôn: "Sáng nay tôi đã hỏi qua người của bên phòng nhân sự rồi, tình huống này của Tiểu Nhiễm có thể xác định là tai nạn lao động.

Thủ tục thì để thứ hai tôi đi làm cho đứa nhỏ này, còn những giấy tờ cần thiết khác thì tôi cũng sẵn thuận đường qua đây tìm cậu để lấy luôn."
"Cảm ơn anh ạ, nhưng mà làm vậy thì phiền anh quá rồi." Nhiễm Vũ Đồng nhô đầu qua người đối phương nháy nháy mắt với Bùi Thư Ngôn: "Để khi nào sếp của tụi em đi làm thì xử lý cho em là được."
"Sếp của tụi em đã xin nghỉ một tháng rồi." Thẩm Du Ninh nhận ra được đối phương vẫn còn đang mờ mịt không hay biết gì nên quyết định đóng vai người tốt tới cùng, đưa ra chỉ dẫn trước mặt người trong cuộc luôn: "Hơn nữa còn dồn cả phép năm và phép thăm người thân vào nghỉ cùng lúc, cũng không biết là vì ai đây mà phải nhọc lòng như thế nhỉ?"
Lồng ng/ực của Nhiễm Vũ Đồng ấm áp, chuyện này thì cậu không biết thật.
Thời hạn cho phép nghỉ dài hạn ở R.A tổng cộng cũng chỉ có hai phép này thôi, ở chức vụ này của Bùi Thư Ngôn thì phép năm và phép thăm người thân cộng lại vừa đúng đủ ba mươi ngày.

Thật ra với quan hệ hiện tại của hai người họ mà nói thì chút hi sinh ít ỏi này cũng không được tính là gì, nhưng mỗi lần bất ngờ biết được những công sức mà đối phương bỏ ra dù là có nhiều hay thì Nhiễm Vũ Đồng cũng không khống chế được mà rung động vì nó.
Từ đầu tới cuối Bùi Thư Ngôn vẫn không nói lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người mà thôi.

Anh thuận thế ngồi xuống bên mép giường, cảm nhận được lòng bàn chân giấu dưới lớp chăn đang lén lút đạp đạp lên sau lưng mình.
Nửa tiếng sau, Trần Tuấn Hào và Triệu Cường mới tới nơi.

Lúc này Nhiễm Vũ Đồng đã ăn uống no nê, đang cố húp nốt miếng canh gà hầm cuối cùng do anh dâu đích thân nấu.
Bùi Thư Ngôn đút người ta ăn xong rồi thì nhờ vả Thẩm Du Ninh trông chừng giúp một lúc, còn mình thì cầm hộp giữ nhiệt đi xuống tầng rửa.
"Bình thường Quản lý Bùi thân thiện dễ gần như vậy luôn đó hả?" Triệu Cường nghẹn cứng họng trơ mắt nhìn: "Ở bộ phận của mình thì mấy công việc này thường toàn là em làm thôi."
"Bây giờ cũng có thể để em làm mà." Thẩm Du Ninh còn mang theo một bộ cờ vua, đang tập trung chém giết chiến đấu với Nhiễm Vũ Đồng nên chẳng buồn ngẩng đầu lên quan tâm.
"Đồ trong tay anh không phải là cho em đó chứ?"
So ra thì Nhiễm Vũ Đồng trông chẳng phí chút sức lực nào, Thẩm Du Ninh là người mới vừa chơi gần đây thôi.

Vì vậy dù đang đối chiến với anh nhưng Nhiễm Vũ Đồng vẫn có thể phân tâm để quét qua quan sát một lượt cả người Triệu Cường.
Trong lòng người này đang ôm một bó hoa bách hợp to gần bằng người, Nhiễm Vũ Đồng có muốn không thấy cũng khó.
Triệu Cường ưỡn ngực lên không đáp lời, còn đang giả vờ vòng vo chơi xấu ở bên kia.
"Chả thế thì sao." Giọng điệu của Trần Tuấn Hào trông vẫn như thường nhưng thực tế ẩn ý đầy châm chọc: "Còn đặt trước một ngày nữa kìa, kết quả là điền địa chỉ không rõ nên đưa tới công ty rồi.

Thế này thì sao mà ngồi tàu điện ngầm được nên anh còn phải đi qua đón nó nữa đó."
Nhiễm Vũ Đồng ngã lên giường cười há há, thở không ra hơi nói cảm ơn Triệu Cường: "Phiền anh đặt lên bệ cửa sổ giúp em nha."
Đặt hoa xong Triệu Cường vẫn còn đang tự hào, lượn tới lượn lui mấy vòng bên bệ cửa sổ như thể sợ có ai không biết hoa này là của cậu ta tặng vậy.
"Không thì để anh chụp cho em tấm ảnh nha?"
Trần Tuấn Hào bị cậu ta lòng vòng tới chóng hết cả mặt, trêu người ta xong rồi lại dời mắt qua góc bên Thẩm Du Ninh kia.
"Ủa, thua rồi hả?"
Tuy là trình độ chơi cờ vua của hắn cũng không giỏi gì mấy nhưng nhìn vẫn hiểu được thế cục cờ ra sao.
"Sao tôi lại thấy hình như Tiểu Nhiễm đang nhường cậu nhỉ?"
Trần Tuấn Hào nghiên cứu bàn cờ của hai người này, nói: "Xác suất lớn là vậy rồi, cậu kết thúc sớm đi thôi."
"Anh ơi anh phải tìm chi viện bên ngoài ấy." Triệu Cường đứng cách đó không xa hô to lên: "Lần trước không phải anh dâu đã từng thắng Tiểu Nhiễm rồi sao? Anh liên kết từ xa rồi vững vàng chiến thắng thôi."
"Lần sau đi." Thẩm Du Ninh vẫn còn đang cúi đầu xem lại thế cờ, thuận miệng nói một câu: "Lần sau nhờ viện binh tới báo thù giúp anh."
"Anh ơi." Nhiễm Vũ Đồng thò ngón tay ra gõ gõ trên bàn cờ, thần bí đè thấp giọng nói: "Bây giờ em cũng có viện binh rồi đó."
Thẩm Du Ninh hiểu ngay tức thì, giọng điệu cực kì mập mờ "Ồ" một tiếng.
Trần Tuấn Hào cũng hiểu ra theo, không bất ngờ lắm "Chậc chậc" hai tiếng.
Chỉ có Triệu Cường là không hiểu, lúc này rốt cuộc cũng nỡ rời xa bó bách hợp yêu dấu của mình, gào lên ba tiếng thật to.
"Hả? Hả? Hả?"
"Tiểu Nhiễm nói gì đó? Có phải là lén khen hoa của em đẹp không?"
"Cái này thì không có đâu."
Thẩm Du Ninh cũng không phải khách sáo làm gì, Triệu Cường giống như một đốm lửa lúc nào cũng có thể phừng phực lên, bởi vậy thỉnh thoảng phải tạt cho một xô nước lạnh thì đứa nhỏ này mới có thể duy trì trạng thái ổn định được.
"Đang nói tới quản lý Bùi." Trần Tuấn Hào đổi một cách biểu đạt mà Triệu Cường có thể nghe hiểu: "Trình độ chơi cờ vua của quản lý Bùi cũng khá lắm."

Quản lý Bùi bị @ vừa hay mới bước vào trong cửa phòng bệnh, không kìm được nhảy mũi hắt hơi ba cái.
Nhiễm Vũ Đồng lập tức đưa mắt qua quan tâm, nhưng sau khi nhìn thấy rõ đối phương thì hai mắt lập tức sáng bừng lên.
Anh đang ôm một bó hoa Tulip.
Cũng không biết là bị cái chứng gì nữa, rõ ràng là bản thân đã cố gắng để giữ vẻ mặt như thường nhưng âm thanh phát ra khỏi miệng lại bất giác dính nhèo nhẹo.
"Em còn bảo." Nhiễm Vũ Đồng len lén cắn cắn m/ôi dưới: "Rửa có cái hộp cơm thôi mà cần gì lâu như vậy."
Bùi Thư Ngôn đưa thẳng hoa đến tay của Nhiễm Vũ Đồng, cậu cúi đầu xuống đếm thử, không nhiều không ít vừa đúng 11 bông.
"Chẳng phải là có việc làm lỡ giờ đây hay sao."
Bùi Thư Ngôn nói xong thì vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh đối phương.

Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào thấy vậy thì không hẹn mà cùng đứng dậy, vội vàng nhường chỗ cho chính chủ ngồi.
Chỉ có Triệu Cường là không biết tốt xấu gì mà xấn qua đó, ghen tị nhìn chằm chằm đoá hoa Tulip được Nhiễm Vũ Đồng thích tới không nỡ rời tay kia.

Sao cứ cảm thấy như mình vừa phải trải qua một cuộc tranh vị soán quyền vậy.
Nhiễm Vũ Đồng cẩn thận chạm vào từng cánh hoa, đầu ngón tay lả lướt qua làn hương nhàn nhạt.

Bỗng dưng không biết chạm vào nơi nào đó rồi chợt khựng lại một chút.
Cái này hình như là...
Hình như là một lá thư?
Cậu còn đang chuẩn bị hỏi thử xem phải không, nhưng vừa mới chạm mắt với Bùi Thư Ngôn thì lập tức hiểu rõ ngay mọi chuyện.
Cậu mượn sự che chắn của cái chăn, lén rút lá thư mỏng manh màu hồng kia ra vèo một cái nhét vào xuống dưới gối.
Ba người còn lại ở đây, một là không phát hiện được, hai là phát hiện được cũng giả vờ như không thấy gì.
Thấy Nhiễm Vũ Đồng rốt cuộc cũng đặt đoá hoa Tulip tựa vào bên đầu giường, tâm tư muốn được đối xử công bằng kia của Triệu Cường rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
"Có muốn đặt cùng một chỗ không?" Triệu Cường chỉ chỉ về một đoá hoa khác trên bệ cửa sổ, thử đưa ra đề nghị.
"Không cần đâu."
Vẻ mặt của Nhiễm Vũ Đồng thì đầy ngọt ngào vậy thôi nhưng từng lời nói ra câu nào cũng tê tái con tim.
"Mở cửa sổ ra rộng một chút đi, Thư Ngôn dị ứng với phấn hoa bách hợp."
Cuối cùng năm người tạm biệt nhau trong tiếng kêu r/n ai oán của của Triệu Cường.
Sáng nay tổng cộng có bốn người đến thăm, hai người trong đó đều là cười đến, khóc đi.

Bùi Thư Ngôn bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của đồng nghiệp, cứ cảm thấy tần suất khiến người ta ghi thù hôm nay hình như hơi cao rồi.
Ngược lại Khưu Niệm Vân đến cũng không phải là sớm lắm, vừa hay vào giữa trưa, trông cứ như là canh chuẩn giờ để đến đây đưa cơm.
Bữa ăn dành cho bệnh nhân mà bệnh viện chuẩn bị đúng là rất tầm thường, Nhiễm Vũ Đồng máy móc há miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào món gà ba chén mà Bùi Thư Ngôn vẫn chưa động đũa vào kia.
"Em ăn cái này xong hết trước đi rồi có thể cho em liếm đầu đũa nếm thử vị một chút."
Bùi Thư Ngôn hiểu rõ ngay bèn nói.
"Để cô làm cho A Bùi." Khưu Niệm Vân lau sạch miệng, vừa xắn tay áo vừa đi về phía Nhiễm Vũ Đồng: "Con tranh thủ đi ăn cơm đi, để lát nữa là nguội mất."
"Không vội đâu ạ, cứ đợi Đồng Đồng ăn xong trước cũng được ạ." Bùi Thư Ngôn cực kì kiên nhẫn nói: "Cũng không còn lại bao nhiêu nữa rồi."

"Để cô cho." Khưu Niệm Vân làm việc rất nhanh nhẹn, thật sự không thể nào nhìn nổi thằng con trai mình lề mà lề mề nữa: "Bóp miệng ra rồi đổ thẳng vào luôn là được rồi, thằng bé này càng lớn càng nhõng nhẽo, lần trước nằm viện cũng đâu thấy lắm chuyện như vậy đâu."
Khưu Niệm Vân không nói nhiều lời giành thẳng cái chén trong tay của Bùi Thư Ngôn qua, không hề có chút tình thương của mẹ nào ra hiệu cho Nhiễm Vũ Đồng tự ăn đi.
"Mẹ." Giọng của Nhiễm Vũ Đồng vô cùng tủi thân, trong lòng hờn dỗi tự nhiên bị mẹ ruột cắt ngang tình cảm vợ chồng thế này.
"Mẹ hiểu con nhất rồi, rõ ràng là tự ăn được đàng hoàng mà cứ một hai phải làm phiền anh con."
Khưu Niệm Vân nói với con trai mình nửa câu trước xong thì quay đầu lại nói với Bùi Thư Ngôn nốt nửa câu sau.
"Nó cứ ỷ vào việc con thương nó thôi, chút tâm tư này ai mà không biết chứ?"
Nhiễm Vũ Đồng mím môi lại, trong lòng lặng lẽ cãi lại với mẹ mình: Nhiều người không biết lắm đó.
Bùi Thư Ngôn không biện bạch lại mà chỉ yên lặng cười cười, mặt không đổi sắc đổi sang chủ đề khác.
"Cô Vân ơi, chú Nhiễm đâu rồi ạ?"
"Đi xem nhà rồi." Khưu Niệm Vân thu dọn bãi chiến trường sau bữa ăn: "Bên cô không phải còn một lúc lâu nữa mới khai giảng hay sao? Bởi vậy đang định ở lại thêm một khoảng thời gian để chăm sóc bé Nhiễm, ngày nào cũng ở khách sạn vừa không thoải mái vừa tốn kém.

Tụi cô đang chuẩn bị thuê một căn nhà ngắn hạn."
"Cô có thể ở luôn chỗ của con cũng được ạ." Bùi Thư Ngôn không chút vòng vo, bày hết cả gia sản nhà mình ra: "Con đang ở trên đường Hoa Thanh Đông, vừa hay rất gần với trường của Đồng Đồng, lấy đồ gì đó cũng tiện nữa ạ."
"Thế sao mà được?" Khưu Niệm Vân xua tay liên tục, không để cho anh xen vào: "Thằng nhỏ này đã phiền con đủ nhiều rồi, con cứ lo tập trung đi làm kiếm tiền đi, mốt giàu thì dẫn cô đi Maldives là được."
"Bây giờ con dẫn cô đi Maldives cũng được mà ạ." Bùi Thư Ngôn coi là thật, dừng đũa lại nói: "Kì nghỉ đông cô có rảnh không ạ? Vừa hay mẹ con cũng đang muốn đi biển trong dịp nghỉ, hai nhà chúng ta cùng đi luôn cũng được ạ."
"Cô giỡn với con thôi mà." Khưu Niệm Vân cực kì thích cái tính vừa trầm ổn vừa nghiêm túc này của Bùi Thư Ngôn, so với con trai nhà mình thì đúng là một trời một vực mà.
"Nhà con có bốn phòng ngủ lận ạ." Bùi Thư Ngôn tiếp tục thành thật nói: "Hơn nữa cuối tuần con còn có thể cùng chăm sóc Đồng Đồng giúp cô, thay phiên để cho cô có thể nghỉ ngơi một chút."
"Dạo này công việc của anh trai bận cực í, chả có chỗ nào để ăn cơm tối luôn."
Nhiễm Vũ Đồng tung thẳng ra chiêu chí mạng, một câu thôi đã nắm thóp được Khưu Niệm Vân: "Ở chỗ của anh trai thì mẹ có thể giúp anh ấy cải thiện cơm nước một chút, sẵn tiện tiết kiệm tiền thuê nhà để dành mốt nhà mình đi Maldives luôn."
Bùi Thư Ngôn ở lại phòng bệnh cả buổi chiều, đợi đến khi không thể không đi được nữa thì trời cũng đã tối hẳn rồi.
Gian phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con yên tĩnh trở lại, Khưu Niệm Vân đang xoay lưng về phía cậu nói chuyện điện thoại với phụ huynh học sinh.

Nhiễm Vũ Đồng nghe lén được câu có câu không, ngón tay không tự chủ được lại mò qua đoá hoa tươi bên giường.
Hoa?
Tim Nhiễm Vũ Đồng giật bắt lên, ngón tay chuyển hướng mò vào dưới gối.
Suýt chút nữa là quên rồi.
Bùi Thư Ngôn còn để lại cái này cho cậu nữa mà.
Điện thoại của mẹ mình trông có vẻ còn phải nói lâu lắm, Nhiễm Vũ Đồng trốn trong chăn sột sột soạt soạt mở thư ra xem, trông cứ như mấy đứa nhóc yêu sớm lén đọc thư tình trước mặt người nhà vậy.
Nhiều quá vậy?
Vốn dĩ còn tưởng chỉ là một hai câu mà thôi, không ngờ người này lại viết lưu loát dài cả trang giấy.
Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng long lanh, bên môi mím lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
-
Em bé:
Đọc thư vui.
Lúc viết những dòng này thì anh đang đứng trong khu chờ của khoa tai mũi họng, bút là mượn của cô nhóc tới khám răng sâu bên cạnh.

Anh phải viết nhanh một chút thôi nếu không đợi lát nữa người ta bị gọi đến số thì bút cũng không còn nữa rồi.
Không biết em có thấy viết thư có sến súa quá hay không nhưng mà anh vẫn muốn viết chút gì đó.

Trước kia cũng chưa từng viết thư tình cho em, bà cụ bán hoa nghe anh bảo là muốn tặng cho vợ thì còn cố ý mang thêm cho anh một phong thư màu hồng, vậy nên anh lại càng phải viết chút gì đó thôi.
Chắc là bắt đầu từ tầm khoảng tháng 4 năm nay, anh đã chuẩn bị để về nước, cụ thể hơn là chuẩn bị thủ tục để về nước.

Còn mong muốn về nước của anh thì kể từ ngày anh rời đi nó chưa từng nguôi ngoai chút nào.
Lần trước em nói đúng lắm, anh về thành phố A xong mua nhà ở gần trường em đúng thật là vì đuổi theo em mà đến.


Điều kiện tiên quyết để anh có thể xuất hiện bên cạnh em, đó là phải vững tin rằng sẽ không còn bất kì khó khăn nào có thể làm anh lui bước rời đi nữa, là chắc chắn có lòng tin có thể trao cho em một tương lai vô cùng viên mãn.
Nhưng mà em cũng đã từng nói, nếu như anh về đã muộn quá thì sao?
Đúng là bị em nói trúng tim đen thật, điều anh sợ nhất đó chính là quá muộn rồi.
Mấy năm này anh hầu như không dám lười biếng chút nào, ép buộc bản thân mình phải nhanh lên một chút, nhanh thêm một chút nữa.

Anh làm nhiều thêm một hạng mục là có thể đến gần em hơn một cây số rồi, anh tăng ca thêm một đêm là có thể để em đợi ít thêm một ngày nữa thôi.

Nhưng tiếc là dù có như vậy thì vẫn chưa đủ nhanh được, kết quả mà anh cố gắng hết sức lại là làm lỡ hết ròng rã bốn năm của chúng ta.
Anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện này rồi, nếu như thật sự không kịp nữa, em đã hạnh phúc bên người khác, vậy thì anh cứ đứng ở nơi xa ngắm nhìn thôi vậy.

Người đó tốt với em một ngày thì anh sẽ nhìn một ngày, tới khi người đó không còn tốt với em nữa thì anh sẽ cướp em về lại.
Nhưng may mà ông trời vẫn rất ưu ái anh, không những không bỏ rơi anh mà còn để cho anh được hưởng lợi gần bên.
Không lừa em nhưng thật sự là vào hôm họp nhậm chức kia anh mới biết là em đang thực tập ở R.A, nếu như biết sớm hơn thì nói không chừng anh sẽ không dám vào công ty đâu.
Mấy ngày mới gặp lại em đó gần như ngày nào anh cũng đi uống rượu.

Anh không dám nói gì với em cả, sợ là em đã không còn muốn quay đầu lại nữa rồi, xong thì lại sợ sự thật sẽ mang tới những phiền lo cho cuộc sống mới của em.

Anh vừa không dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa sợ là đợi muộn quá thì em sẽ chạy mất.

Khi đó em vẫn luôn trốn tránh anh nên anh cứ nghĩ là em hận anh lắm.
Thật ra em nên hận anh, vì anh khốn nạn mà.
Sau đó anh bày hết trăm phương ngàn kế để có thể có được cơ hội gần kề với em, có thể nói chuyện với em mấy câu thôi cũng đã đủ để xoa dịu nỗi khổ tương tư trong anh.

Khi anh biết là chắc bản thân mình vẫn còn có một chút tư cách gì đó, anh lập tức vội vàng không ngừng theo đuổi em lại lần nữa.
Vậy mà anh lại theo đuổi không ra trò, lúc nào cũng khiến em rơi nước mắt.

Thế nhưng anh rất muốn đối xử tốt với em, không để cho em rơi nước mắt thêm lần nào nữa.
Trước kia lúc nào anh cũng thề thốt với ông trời, lần này nhất định phải có trách nhiệm, không thể để cho em có thêm một giây phút nào sầu lo nữa, phải cho em một câu trả lời chắc chắn về tương lai sau này.
Nhưng mà hôm trước lúc em nằm trong vòng tay anh, ngoại trừ sợ hãi ra thì bỗng dưng anh lại thấy hơi hối hận, hối hận tại sao vào ngày mới gặp lại em đó không nói cho em biết anh đã nhớ em đến nhường nào.

Thậm chí còn thấy hối hận tại sao lúc đó lại bỏ đi, vì dù em có ở bên ai khác thì ít nhất anh vẫn còn có thể nhìn thấy, nhưng nếu như em xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì anh thật sự chẳng hay biết gì nữa rồi.
Anh vốn định hôm nay sẽ ôm bó hoa này đến để tỏ tình với em, không ngờ hôm qua em đã giành trước anh một bước để nói ra rồi.
Em bé, cơ hội này là em đã trao cho anh.

Cảm ơn em đã có thể cho anh được chăm sóc em thêm lần nữa.
Từ ngày trở thành anh Thư Ngôn của em, người anh mãi mãi, yêu hết lòng, luôn là em.
Bùi Thư Ngôn.
Ngày 2 tháng 8 năm 2022.
- ------------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Tiểu Bùi viết thư tình đỉnh quá vậy ta, hồi trước ở nước ngoài lén tự luyện tập không ít phải không?.