Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ bốn mươi mốt.
Nghe bảo chính Susanoo đã đề nghị thăm quan Địa Ngục Vô Gián nên với tư cách là trưởng quan trực tiếp ở đó, tôi buộc phải đi cùng hắn.
Hắn cứ đi phía trước xem xét, tôi chỉ theo sau mà không nói lời nào, chỉ mong hắn nhanh nhanh xem hết đi, Phạm Vô Cứu còn hẹn tôi uống rượu đây này.
Đột nhiên, hắn ta dừng bước, không mặn không nhạt hỏi tôi: “Cô cai trị nơi này bao lâu rồi?”
Tôi cảm thấy không hiểu ra làm sao: “Cũng hơn bốn trăm năm rồi.”
“Lâu vậy rồi hả.” Hắn gật gật đầu, “Hầy, cô chưa từng nghĩ đến việc đổi chỗ khác à? Nơi này ác khí* quá nặng, không phù hợp với phụ nữ đâu.”
Tôi hừ lạnh: “Ngài thật là thích đùa, đây là địa ngục, có chỗ nào ác khí không nặng? Vả lại, dù cho có là hạng nữ lưu, nhưng bốn trăm năm trở lại đây, vào tay tôi chưa hề có một án oan, ngài lấy lập trường gì nói nơi này không phù hợp với tôi chứ?"
Susanoo quay đầu lại, nghiền ngẫm nhìn tôi một cái: “Lại giả vờ. Nhớ năm đó cô thiêu y phục của ta cũng dùng đến mấy cái lý do mũ áo đường hoàng thế này đấy nhỉ.”
“Chuyện năm đó tôi đã tạ lỗi với ngài rồi, giờ nhắc lại cũng vô nghĩa. Ngài đã xem hết chưa? Xem hết rồi thì chúng ta về thôi.”
Tôi cứ nhìn cái bộ dạng trữ quân ngạo nghễ thế nhân, duy ngã độc tôn của hắn là lại ngứa mắt.
“Chờ đã.” Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, “Cô xin lỗi rồi, nhưng ta còn chưa tha thứ cho cô mà.”
“Anh* xúc phạm tổ tiên tôi trước mà đã xin lỗi tôi đâu. Tôi nhận lỗi với anh là xuất phát từ giáo dưỡng, anh sẽ không thực sự cho rằng tôi nghĩ mình đã sai rồi đấy chứ?” Tôi mất kiên nhẫn giằng tay lại.
Sau đó, tôi thấy đôi mắt đỏ rực của hắn như thiêu đốt, dường như giận dữ tột cùng, tay trái linh hoạt vận những cử chỉ kỳ lạ mà tôi chưa thấy bao giờ, ước chừng là chú pháp của Đông Doanh.
Quả nhiên, chỉ thấy miệng hắn lẩm bẩm hai câu, một ánh lửa màu đen lập tức đánh úp về phía tôi, tôi vốn định nâng tay cản lại, thì lại chợt nghe có tiếng nắm đấm va chạm vào nhau chan chát.
“Ngươi cho rằng đã tới đây mà chúng ta vẫn sẽ chiều theo ý của thiếu chủ ngươi sao?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi ngước mắt thì thấy Phạm Vô Cứu đấm Susanoo một cái rõ đau, khiến hắn đập thẳng xuống đất.
Anh lắc lắc cổ tay nói: “Dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của người khác, ngươi không khỏi quá coi thường chúng ta rồi đó.”
Tôi sững sờ ngay tại đó, nhìn Phạm Vô Cứu đơn giản thô bạo cắt ngang chú pháp của Susanoo, nhất thời không biết nên nói gì.
Lúc này, não tôi lại chợt nảy ra một thứ vớ vẩn - trong nhóm buôn chuyện của địa phủ có một câu hỏi đại loại như thế này: Khi còn nhỏ, có cậu bé nào từng đánh nhau vì bạn không?
Lúc đó tôi vẫn chưa ngấm được, tại sao lại có người vì kẻ khác mà đánh nhau cơ chứ? Đó không phải là hành động quá lỗ mãng và ngu ngốc hay sao?
Giờ thì tôi chỉ muốn đáp rằng, cho dù tôi đã sống bao nhiêu năm như thế, nhưng khi gặp được chàng trai sẵn sàng vì tôi mà chiến đấu, tôi vẫn cảm thấy dường như mình đã quay trở lại thời thanh xuân tươi đẹp ấy vậy.
…
Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ bốn mươi lăm.
Chẳng có gì lạ, Phạm Vô Cứu lại gặp rắc rối rồi.
Hành hung khách ngoại bang, phá hủy tình giao hữu giữa hai giới – và rồi một đòi hỏi phán quyết công chính đã đến từ phương Tây.
Diêm Vương ngồi trước bàn hội nghị vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tiểu tử kia lần này tới đây chắc chắn là để gây chuyện, nếu không sao lại ngoan ngoãn để cho ngươi đánh mà không thèm kháng cự chứ? Ngươi, ngươi thật quá hấp tấp rồi!"
Phạm Vô Cứu đứng yên một bên, trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra lại khá thờ ơ, tự kiểm điểm bản thân: "Tôi thừa nhận rằng tôi đã không suy nghĩ chu toàn. Tôi hoàn toàn tuân theo sự an bài của tổ chức, muốn chém muốn giết đều được, tôi sẽ không phản kháng."
Tôi bất lực vỗ trán, lòng thảng thốt sao anh lại từ bỏ việc vùng vẫy nhanh đến thế chứ.
Hôm đó, tôi cũng ôm niềm hy vọng lớn lao hỏi anh ấy: “Sao anh lại đột ngột xuất hiện cứu tôi vậy?”
Anh nói: “Trên đường gặp sự bất bình, rút đao tương trợ thôi.”
Kẻ lừa đảo.
Sau đó tôi có hỏi Tạ Tất An* và biết rõ rằng hôm đó là ngày đi làm của anh ấy, nhưng anh ấy đã cố ý xin nghỉ phép rồi theo chúng tôi suốt chuyến đi tới Vô Gián Đạo.
(*Tạ Tất An: Tên của Bạch Vô Thường)
Tôi lại hỏi: “Tại sao anh ấy lại làm thế chứ?”
Tạ Tất An cười khúc khích: “Sao hắn lại làm thế lẽ nào cô vẫn chưa rõ?”
Trái tim tôi đập loạn, cổ họng khẽ động: “Cũng không thể nào là vì anh ấy thích tôi được…”
“Hây dà…" Tạ Tất An búng tay, “Chuẩn luôn! Là bởi vì hắn thích cô đó. Không phải chứ, cô không cảm nhận được sao?"
"Không thể nào đâu..." Tôi đần người ra.
“Cái này thì có gì mà không thể nào!” Anh ta giơ ngón tay ra đếm đếm, “Ờm, hắn không thích cô, vậy mà hắn lôi tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi xem món quà sinh nhật tốt nhất cho con gái là gì, tìm được rồi còn không dám trực tiếp đưa cho cô, lại cứ phải kiếm cớ đi viết bản kiểm điểm cơ? Trí nhớ của hắn kém thế mà sinh nhật cô thì nhớ rõ ghê luôn. Một kẻ cuồng công việc như hắn, cũng vì cô mà bỏ việc đi phía sau theo dõi cô và cái tên tóc đỏ kia…”
Anh ta vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: “Phán Quan đại nhân, đừng nói ngài một chút cũng không nhìn ra ha. "
Rất xin lỗi, có lẽ tôi thật sự không nhìn ra chút nào...
Nhưng nếu Phạm Vô Cứu thích tôi, thì bắt đầu từ khi nào chứ?
…
Vẫn là ngày thứ bốn mươi lăm tôi thích Phạm Vô Cứu.
Những người ngồi trên bàn hội nghị đều có vẻ mặt giống nhau, nhưng thực tế thì suy nghĩ lại hoàn toàn khác biệt.
Diêm Vương: Làm thế nào để bình ổn cuộc chiến xuyên biên giới này đây? Hắc Vô Thường lại gây rắc rối cho ta! Tức chết ta! Hắn chỉ là không coi ta ra gì thôi! Nhưng mà ta vẫn phải nghĩ cách cứu lấy hắn, hic...
Mạnh Bà: Liên quan gì đến tôi? Một kẻ bán súp như tôi tại sao cũng bị gọi đến hả?
Bạch Vô Thường: Ngồi chờ Phán Quan mỹ nhân cứu anh hùng thôi.
Tôi ho khan hai tiếng để phá tan bầu không khí gượng gạo này: "Nếu không thì hãy để tôi đi đàm phán với bên kia."
Tôi không dám nhìn Phạm Vô Cứu. Từ khi tôi biết được chuyện rất có thể anh ấy thích tôi, tôi ngược lại không dám đối mặt với anh ấy.
Diêm Vương nâng mắt: "Đàm phán như nào? Người ta yêu cầu chúng ta xin lỗi công khai, cũng yêu cầu cách chức Hắc Vô Thường đấy. Hừ, nghe còn rất có lý..."
"Đây không phải là bắt nạt người quá đáng sao?" Tạ Tất An nhún vai, "Mọi người đều rõ lão Hắc là người cai quản vùng biên giới giữa chúng ta và họ. Suốt bao năm qua bình an vô sự đều là dựa vào lão Hắc trấn giữ. Nếu mà cách chức cậu ấy, ngày sau còn chẳng biết sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện đâu."
"Ai biết được, không khéo bên kia rõ là nhằm về phía anh ta mà tới đó.” Mạnh Bà vẫn im lặng từ đầu lại đột nhiên xen vào, “Nhưng tôi vẫn rất tò mò, tại sao hắn lại chắc chắn rằng Hắc Vô Thường sẽ chủ động tấn công hắn chứ?”
Cô ấy đã mở ra một góc độ khó hiểu của cái vấn đề mà tôi đã cố tránh né.
Tôi lúng túng lén nhìn người đang bị truy vấn Phạm Vô Cứu.
Ngoại trừ Tạ Tất An, những người khác cũng ngờ vực nhìn về phía anh ấy hệt như Mạnh Bà.
Khóe miệng Phạm Vô Cứu giật giật, chày cối đứng yên không nói một lời, nhưng hai tai lại lặng lẽ đỏ bừng.
Thấy anh hoàn toàn lúng túng, tôi vội vàng chuyển hướng chú ý của họ: “Trước đừng hỏi mấy thứ không đâu này nữa, chuyện cũng đã rồi, chúng ta nên ưu tiên giải quyết vấn đề trước mắt đi.”
Tôi đứng dậy: “Tin tưởng tôi, đàm phán tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu!”
…
*Ác khí: nguyên văn là “lệ khí” (戾气) nhưng thui dịch là ác khí cho nó Việt nhe
*Đoạn này chị nhà tức quá không dùng tôn xưng “ngài” nữa mà xưng hô bình thường luôn