Tôi lỡ phải lòng Hắc Vô Thường của địa phủ.
Ai… Nhưng tôi cũng không biết mình thích anh ấy từ lúc nào nữa, tạm coi như hôm nay chính là ngày đầu tiên đi.
Tôi nắn nót viết xuống nhật ký một hàng chữ: Thích Phạm Vô Cứu ngày đầu tiên…
Tôi đã kể chuyện này cho một ma nữ khác.
Cô ấy khinh bỉ tôi, đồng thời còn lôi kéo những ma nữ khác trong hội ủng hộ "Hắc Bạch Song Sát" cùng khinh bỉ tôi.
Bởi vì họ tin rằng Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường mới là tuyệt phối, họ còn đặt một biểu ngữ “Hắc - Bạch mới là thật*” ở ngay trước cửa nhà tôi.
Tôi rất bất lực, tại sao họ không hiểu, trên thực tế, đôi khi fan only* và đu couple đều có thể được thực hiện cùng lúc mà.
Đừng hỏi, cho dù “Couple Hắc – Bạch” có là thật đi nữa, tôi cũng sẽ phải liều xem.
…
Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ bảy.
Hôm nay là ngày âm phủ tham gia team building, cũng chỉ có lúc này tôi mới có thể gặp được kẻ bận rộn đến mức không thấy bóng quỷ Phạm Vô Cứu.
Tôi rất tiếc vì tôi không phải là đơn vị hoạt động bên ngoài mà lại là công chức dân sự nên không được gặp anh ấy thường xuyên.
Team building, đã là team building thì thiếu ai cũng không thể coi như team building được nữa.
Vì vậy, để chờ hai nhân viên nghiệp vụ bên ngoài lúc nào cũng bộn bề là họ, tất cả chúng tôi cùng ngồi vào bàn và mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Ngồi cạnh tôi là Mạnh Bà, cô ấy mới cắt tóc ngắn gần đây, quả thật trông rất ngầu đấy.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ về việc thay đổi kiểu tóc của mình, hai người kia đã quay lại.
Mắt tôi tự động khóa chặt lên người Phạm Vô Cứu.
Anh ấy mặc một chiếc áo đen, mặt đầy chính khí.
Đây cũng là một trong những điều khiến anh trở nên mê hoặc lòng người hơn - một âm sai thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, vậy mà chẳng hiểu sao khuôn mặt lại luôn đầy cảm giác chính nghĩa.
Tôi nhìn anh cởi áo ngoài ra ngồi vào chỗ của mình, khách quan đánh giá một vòng những người ngồi quanh bàn.
Sau đó, tôi nghe anh ấy nghiêm túc nói với Mạnh Bà: “Lâu quá không về đây rồi, không biết âm phủ cũng đã thêm người mới cơ đấy.”
Anh còn nâng ly: “Nào, vị huynh đệ này, lần đầu gặp, tại hạ Phạm Vô Cứu, xin kính huynh đệ một ly."
…
Vẫn là ngày thứ bảy tôi thích Phạm Vô Cứu.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng Phạm Vô Cứu nhất định sẽ bị đánh.
Khuôn mặt vui vẻ ban nãy của Mạnh Bà lập tức sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng một: “Tôi, là, Mạnh, Bà!”
Phạm Vô Cứu vẫn với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó chợt bừng tỉnh, lớn tiếng nói: “Ô! Hóa ra là Mạnh Bà à, sao cô lại cắt tóc ngắn như thế cơ chứ, tôi cứ tưởng là tiểu tử nào mới đến ấy chứ! Ha ha ha ha.”
Mạnh Bà vẻ mặt như nuốt phải phân nhìn anh ấy, dường như muốn nói: Anh nghĩ anh hài hước lắm hả?
Tôi che mặt vờ như không thấy sự xấu hổ đang ngập tràn khắp cả căn phòng này.
Quả nhiên, cho đến tận lúc kết thúc team building, Mạnh Bà cũng không thèm nói một lời nào với anh ấy nữa.
Sau khi mọi người tan hết, Phạm Vô Cứu lại quay sang hỏi tôi, "Haiz, Mạnh Bà hôm nay trông có vẻ không vui lắm nhỉ, hay là cô ấy lại bị khiếu nại vì cho quá đà chất phụ gia vào canh rồi?"
Tôi nghe vậy, chỉ cảm thấy bất lực, nói, "Tôi không biết, anh cứ cho là vậy đi."
Tôi nghĩ nếu tôi nói cho anh ấy biết nguyên nhân, anh ấy nhất định sẽ chạy đến gặp Mạnh Bà để giải thích, sau đó, càng bôi càng đen...
Trong lòng tôi thở dài, thích một gã trực nam* thực sự không dễ dàng gì!
Thích một gã trực nam mà lại còn mù mặt thì càng không dễ dàng hơn!
Thế là, tôi đành đẩy lời tỏ tình về phía sau, cũng đẩy luôn cả ý định thay đổi kiểu tóc về phía sau nốt.
…
Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ mười lăm.
Chỉ mới tám ngày sau, tôi đã gặp lại Phạm Vô Cứu.
Lúc đó, tôi đang sắp xếp lại hồ sơ cuối tháng thì thấy anh ấy đầy vẻ phong trần bụi bặm từ phía cửa đi thẳng tới.
Mái tóc dài buộc cao lắc lư theo nhịp chân khiến trái tim tôi cũng bất giác xao xuyến theo.
Anh nghiêng người, dựa vào trước bàn làm việc của tôi, nháy nháy đôi mắt sáng rỡ với tôi.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh ấy, sợ anh ấy sẽ phát hiện ra hai má tôi đã ửng hồng.
Tôi không mấy tự nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Phạm Vô Cứu một tay nâng cằm, cười đáp: “Đã lâu không gặp, đến thăm cô một chút.”
Thôi, tôi đã biết sao anh ấy lại đến rồi.
Mỗi lần anh ấy bày ra nụ cười ân cần giả tạo này là y như rằng…
“Thật ra là, gần đây tôi đã phạm chút sai lầm.” Anh ấy thẳng thừng đặt vấn đề, “Diêm Vương bắt tôi phải viết bản kiểm điểm.”
Quả nhiên.
Tôi đỡ trán, khóc than cho sự ảo tưởng viển vông của mình.
Phạm Vô Cứu chính là địa ngục cho những sự ảo tưởng.
“Tôi đã viết cho anh đủ nhiều kiểm điểm rồi đó, anh không rút ra được tí kinh nghiệm nào sao?”
Tôi hỏi một cách bất lực.
Anh ấy trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên: “Tôi đã luôn tin tưởng vào tất cả những gì cô viết nên chưa bao giờ đọc cả.”
…
Tôi thở dài một hơi: “Rồi lần này anh lại làm gì sai nữa?”
“Tôi không cẩn thận ném nhầm một du hồn xuống Vong Xuyên…”
Cái này phải “không cẩn thận” đến mức nào mới làm được hả?
“Được rồi, được rồi.”
Tôi giả vờ mất kiên nhẫn, “Lần cuối cùng đấy nhé! Tôi sẽ không giúp anh viết thêm lần nữa đâu đấy.”
Miệng thì nói thế nhưng tôi biết, chỉ cần anh ấy lại đến cầu xin tôi, tôi nhất định sẽ quên hết từng câu mình đã nói, không hề có điểm mấu chốt mà đáp ứng anh ấy.
Phạm Vô Cứu đứng thẳng người ngay sau khi nghe những lời đó, vui vẻ nắm chặt lấy tay tôi: “Đa tạ ngài, Phán Quan đại nhân!”
“À phải rồi!”
Anh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, móc từ trong túi ra một chiếc vòng màu đỏ, đưa nó tới trước mặt tôi.
“Đây là quà cảm tạ của tôi.”
Tôi nhìn chiếc vòng có lẽ được làm bằng huyết ngọc đó, bất giác mỉm cười.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Dù biết rằng anh ấy sẽ không nhớ, nhưng ít nhất, vô tình nhận được món quà của anh ấy như thế này, cũng là một điều rất hạnh phúc.
…
*Hắc – Bạch mới là thật: ý chỉ hai người họ là một đôi thật ấy
*Fan only (nguyên văn: 单推): Chỉ hành động thần tượng, ngưỡng mộ riêng một người trong một nhóm
*Trực nam: thẳng nam – chỉ những người có gì nói nấy, thẳng thắn, chính trực, luôn có trách nhiệm với lời nói của mình, nhưng thường không hiểu lắm mấy thứ mập mờ loanh quanh như tình yêu (chúng ta cũng thường mượn dùng “tra nam”, “trạch nữ”… nên hãy coi từ này cũng vậy, không bàn thuần Việt hay không ở đây nhé ^^)