"Đánh thức chị à?" Du Quân Diệp áy náy, điều chỉnh đèn ở đầu giường tối lại.
"Em chưa về, chị ngủ không yên." An Cát híp mắt, chuẩn bị ngồi dậy.
"Chị ngủ tiếp đi, trễ quá rồi, em sẽ cố gắng nhẹ nhàng chút." Du Quân Diệp đi qua đè An Cát nằm lại trên giường.
An Cát không còn buồn ngủ nữa, tròn mắt nhìn Du Quân Diệp.
Có lẽ do uống rượu mà gương mặt Du Quân Diệp đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng trông càng đẹp hơn.
Cả hai đã gần một tháng không gặp nhau, trong mắt họ giờ tràn ngập hạnh phúc vì được gặp nhau.
Trái tim An Cát khẽ động, cô ấy vươn hai tay ra, "Ôm."
Khoé môi Du Quân Diệp cong lên, cúi người xuống ôm lấy An Cát vào trong lòng ngực.
"Em uống bao nhiêu rượu vậy?" An Cát cau mày, hít mũi hỏi.
"Hơi nhiều, bọn họ người nào cũng mời rượu em hết." Du Quân Diệp làm nũng điệu bộ rất uỷ khuất, nói xong còn hít một hơi.
Hơi thở quen thuộc bao vây lấy tâm hồn, Du Quân Diệp thoả mãn nhắm mắt lại.
"Em đi tắm đi." An Cát ngưng mi đẩy Du Quân Diệp đang ăn vạ trên người cô, ôn nhu nói, "Trễ lắm rồi, em tắm xong rồi ra đây lại ôm tiếp, chị chờ em."
Du Quân Diệp ngẩng đầu lên nhìn thấy An Cát đang cau mày, nâng cánh tay lên ngửi ngửi mùi trên cơ thể mình.
Ngay sau đó, cô bĩu môi, làm như ghét bỏ bộ quần áo trên người, đứng dậy cởi bỏ quần áo.
Quay đầu về phía An Cát, lè lưỡi tinh nghịch, rồi mới đi vào thẳng vào nhà tắm.
An Cát nhìn hành vi ấu trĩ của người trước mắt, khoé miệng cong lên.
Còn đâu cái bộ dáng bày mưu lập kế trên sân khấu? Còn đâu có dáng vẻ khéo léo, ứng xử mượt mà trước công chúng.
Tiếng nước vang lên trong nhà tắm, An Cát hoàn toàn tỉnh ngủ, trong đầu hiện lên cảnh tối nay Du Quân Diệp biểu diễn cực kỳ xuất sắc trên sân khấu.
Trừ bỏ trước mặt người yêu, Du Quân Diệp vẫn luôn là người sáng chói trên sân khấu.
Thông minh, nhanh nhạy, không rập khuôn, điểm mấu chốt là có lực hấp dẫn rất mạnh, bạn diễn trong vô thức cũng bị lối diễn của cô ấy dẫn dắt theo.
An Cát cũng bị hấp dẫn.
Cô biết rất rõ, bản thân cũng không có mục tiêu to lớn nào, cũng không mong đợi diễn xuất đạt đỉnh cao như Du Quân Diệp, rốt cuộc từ lúc gia nhập cái giới này, mọi người đều khen vẻ bề ngoài của cô, còn kỹ thuật diễn trên cơ bản mọi người không để ý đến.
Có lẽ thật sự như fans nói, bị vẻ bên ngoài che mất đi kỹ thuật diễn.
Cho nên, nếu như cô diễn kịch nói, không phải là vì muốn tôi luyện kỹ thuật diễn, hay là muốn làm mới lại bản thân, chỉ là muốn cùng Du Quân Diệp đứng chung một sân khấu, đối diễn với nhau, muốn cảm thụ cái cảm giác vì nhau mà phô diễn hết sức.
An Cát thở dài một hơi, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc, sự bất hoà của hai người bị đồn hơn 10 năm nay, cho nên dẫn đến việc cả hai không có cơ hội diễn chung với nhau, bây giờ tuổi ngày càng cao, kịch bản thích hợp cũng ít đi, hơn nữa kịch bản mà hợp với cả hai người càng không có, chẳng có nhà sản xuất nào đi mạo hiểm mời hai người bất hoà đóng chung một phim, muốn diễn phim điện ảnh càng khó hơn, thật sự chỉ có thể trông chờ vào kịch nói, rốt cuộc ở mảng này yêu cầu về tuổi cũng không cao, chỉ cần kỹ thuật diễn tốt là được, lúc diễn gặp rắc rối vẫn có thể bình tĩnh diễn tiếp là có thể.
Nghĩ đến bộ phim mà hai người từng đề cập qua, bộ này lại là phim tình cảm, nhưng mà hình Du Quân Diệp có vẻ thích nó.
Mặc dù tâm An Cát có chút động, nhưng mà cô lại muốn diễn cái loại đấu đá với nhau, thậm chí hai người là đối thủ một mất một còn, nghĩ thêm thì càng phấn khích.
Nhưng mà nếu là kịch nói, cũng cần phải có kịch bản và ekip sản xuất thích hợp.
Nghĩ cũng chỉ nghĩ mà thôi, diễn viên chờ kịch bản đến, nói chung vẫn bị động.
An Cát nhắm mắt, bất đắc dĩ nhéo nhéo giữa mày.
"Sao chị còn chưa ngủ?" Du Quân Diệp ôn nhu hỏi, "Chị đau đầu à?"
An Cát suy nghĩ quá tập trung, cho nên Du Quân Diệp tắm xong đi ra cô còn không có phát hiện, vừa vặn bị Du Quân Diệp nhìn thấy cô đang nhéo mày, còn cho rằng cô không thoải mái.
An Cát mở mắt ra nhìn Du Quân Diệp người đầy hơi ẩm, cười đáp: "Không đau.
Là chị một mình ngủ không được, đang chờ em nè."
Nhìn ánh mắt đầy dịu dàng của An Cát, trái tim của Du Quân Diệp như muốn tan chảy, cô dưỡng da cơ bản, rồi xốc chăn lên chìm vào biển thơm ôn nhu.
"Không phải chị nói phải diễn cho kịp tiến độ, không về được sao?" Du Quân Diệp đưa tay ôm An Cát vào lòng, nhẹ giọng hỏi.
"Thì chị nói là diễn cho kịp tiến độ, hôm nay đã quay xong rồi, có thể nghỉ được hai ngày." Tâm trạng An Cát rất tốt, ôm lấy eo Du Quân Diệp, trả lời.
"Là vì cho em ngạc nhiên à?" Du Quân Diệp hôn hôn lên trán An Cát hỏi tiếp.
"Kịch nói của em, chị thế nào cũng phải quay về ủng hộ em chứ, muốn xem thử có phải ngay từ ánh mắt đầu tiên em đã nhận ra chị không." An Cát nói ra chút tâm tư trong lòng.
"Em vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.
Khoảnh khắc nhìn thấy chị, não em giống như ngưng hoạt động vậy, thế là mắc lỗi." Du Quân Diệp nghĩ về màn trình diễn của cô tối nay, cô hơi buồn cười.
"Chị thấy rồi." An Cát ngẩng đầu, giống như trêu chọc, "Chị cho rằng một khi em ở trên sân khấu, cho dù gặp tình huống thế nào cũng sẽ không loạn."
"Chị còn không biết xấu hổ mà nói ra." Du Quân Diệp nhéo nhéo gương mặt An Cát, "Chị không biết, ở trong mắt em chị luôn là ngoại lệ sao?"
An Cát cong môi cười, Du Quân Diệp bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra lời khiến trái tim cô rung động, An Cát rất thích như vậy.
"Vở kịch lần này của em rất thành công." An Cát nhớ lúc cô đến nơi, nhìn thấy ở ngoài cửa chất đầy lẵng hoa, trong rạp không còn một chỗ trống, cô không khỏi cảm khái.
"Cũng coi như vậy.
Ít nhất thì nhà sản xuất cũng rất hài lòng." Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc rồi nói, "Họ đánh giá cao về các fans văn minh và trật tự."
"Đúng là fans lần này rất ngoan." An Cát nhớ lại và đồng ý.
"Không phải chỉ lần này, fans của chúng ta rất ngoan, hiểu chuyện.
Dù sao, độ tuổi của họ bây giờ cũng tương đối trưởng thành, cũng có chính kiến của bản thân.
Cho nên rất được lòng mọi người." Du Quân Diệp khá tự hào, nhớ đến sau khi kết thúc đêm diễn, cùng ở chung với bọn họ, trò chuyện như bạn bè, cảm thấy rất hạnh phúc.
An Cát nhìn thấy vẻ mặt đầy hạnh phúc của Du Quân Diệp khi nhớ đến fans, cô không có nói tiếp, chỉ im lặng nhìn Du Quân Diệp đắm chìm trong bầu không khí ấy, không đành lòng quấy rầy.
Không chờ An Cát phản ứng, Du Quân Diệp cúi đầu vừa thấy, An Cát đang yên lặng nhìn cô, đôi mắt sáng ngời không chút dao động, cô gạt suy nghĩ qua một bên, lúng túng nuốt nước bọt, "Ngủ nào.
Không ngủ trời sắp sáng đến nơi."
"Chị ngủ không được." An Cát nói.
"Vậy chúng ta làm việc khác?" Du Quân Diệp ghé vào tai An Cát ám chỉ gì đó.
"Không được, hôm nay em mệt lắm rồi." An Cát bĩu môi từ chối.
"Hay là...." Du Quân Diệp nghĩ nghĩ, đã nửa đêm rồi, không ngủ được, chẳng lẽ chỉ đơn thuần nằm tán gẫu với nhau thôi sao?
"Tại sao chúng ta không tiếp tục nói về những fans đáng yêu của em và cô gái nhỏ mà em đã ôm." Môi An Cát cong lên thành một nụ cười, nhìn Du Quân Diệp.
"Nửa đêm rồi đó." Du Quân Diệp cố ý cau mày, cô biết An Cát lúc này có chút ghen, nợ mới lẫn nợ cũ đem ra nhắc nữa.
"Chột dạ sao?" An Cát cười hỏi khi nhìn vào mắt Du Quân Diệp.
"Dạ!" Du Quân Diệp gật đầu một cách đàng hoàng.
"Em!!!" An Cát vươn tay sờ tai Du Quân Diệp, u oán nhìn người trước mặt.
"Nửa đêm còn làm cho lão bà nhớ chuyện này, là lỗi của em, không chột dạ nhất định không bình thường." Du Quân Diệp nhìn An Cát với thái độ thành khẩn thừa nhận lỗi, chớp chớp mắt nhìn An Cát.
An Cát buông tay ra, cô biết bản thân lại gây rối vô cớ, còn Du Quân Diệp thì vẫn cưng chiều, đem trách nhiệm đổ lên đầu cô ấy, An Cát làm gì có tâm để gây chuyện nữa chứ, cô thoát ra khỏi vòng tay Du Quân Diệp, lật người qua, hời hợt nói, "Ngủ đi, mặt trời sắp mọc rồi."
Du Quân Diệp thấy thế, làm sao có thể An Cát suy nghĩ lung tung chứ? Cô nhích gần đến An Cát, ôm lấy An Cát từ phía sau, đưa tay vòng qua eo An Cát, tay sờ sờ cái bụng nhỏ của An Cát, mặt cọ vào sau gáy An Cát, rồi lại hôn lên bờ vai lộ ra của An Cát, rồi khẽ nói, "Ngày mai, em được nghỉ, chị cũng được nghỉ, trời có sáng cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."
"Gần một tháng nay, em đều nghĩ đến chị, vất vả lắm mới được ôm chị, làm sao mà dễ tha được chứ."
An Cát làm sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, trong chốc lát cơ thể An Cát mềm nhũn ra, làm gì còn sức mà đi ghen tuông giận dỗi nữa.
An Cát mặt đỏ bừng quay lại, ôm lấy mặt Du Quân Diệp hờn dỗi nói, "Em lại chơi xấu...."
Nói tới nói lui, vẫn tự giác hôn lên cánh môi An Cát.
Trời sáng thì sao, có liên quan gì đến các cô chứ? Tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng lẽ không nên làm càn sao?
...
Ngày hôm sau, lúc hai người tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều, nói đúng hơn do đói mà tỉnh, rốt cuộc thì hai bữa cơm trong ngày đều là ngủ.
Du Quân Diệp lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị "bữa sáng", quay lại thì thấy An Cát cũng đã tắm rửa xong, xuất hiện trong nhà ăn với thân hình thoải mái.
"Chị ngủ ngon không?" Du Quân Diệp đi qua ôm lấy eo An Cát hỏi.
"Ngon! Ngủ gần cả ngày rồi." Trên mặt An Cát đầy hoa đào, cô ngượng ngùng trả lời.
"Vậy thì ăn gì trước đi!" Du Quân Diệp đẩy An Cát ngồi xuống bàn ăn, lại đẩy "Bữa sáng" cho An Cát.
An Cát cũng không khách sáo, cô cúi đầu tập trung ăn.
"Chuyện tối hôm qua chị nói, em cảm thấy thế nào?" An Cát nuốt miếng thức ăn cuối cùng, lau miệng rồi hỏi.
"Này, vào lúc đó mà chị vẫn còn nhớ rõ như vậy à." Du Quân Diệp làm vẻ mặt khinh thường nói.
"Chậc ~ cái biểu cảm này của em là sao?" An Cát cũng tặng cho Du Quân Diệp biểu cảm khinh thường.
Du Quân Diệp mỉm cười, giống như được khích lệ vậy, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh thay đổi biểu cảm, làm vẻ nghiêm túc, "Em đã nói qua với nhà sản xuất, bọn họ cũng cảm thấy hứng thú, bản thân cũng đã nổi tiếng sẵn, chắc không có vấn đề gì, nhưng cần phải nghiên cứu chi tiết."
"Ừm! Không gấp." An Cát gật đầu.
"Chị yên tâm, nếu chị muốn diễn, thì chúng ta sẽ tìm cách biến nó thành hiện thực." Du Quân Diệp nhìn An Cát, nghiêm túc nói.
"Hồi tháng 11, chị nhận được lời mời tham gia chương trình cuối năm, vẫn là bài cũ nói về hoài niệm." An Cát ngưng mi nói.
"Em cũng nhận được, nhưng mà em từ chối rồi." Du Quân Diệp ăn xong đồ ăn, uống nước từ từ nói.
An Cát biết rằng Du Quân Diệp không hứng thú lắm với những chương trình như vậy.
Năm ngoái, Du Quân Diệp tham gia, có lẽ muốn đánh cược một phen, mới đáp ứng tham gia chương trình.
Năm nay không có lý do gì để tham gia, cho nên có đi cũng không mấy hứng thú.
"Chị cũng từ chối." An Cát cười đáp lại, "Này có phải là tâm linh tương thông không?"
"Đương nhiên rồi." Du Quân Diệp đứng dậy vừa thu dọn bàn ăn vừa nói, "Năm nào cũng tụ lại với nhau, dù sao cũng là một bộ phim cổ trang cũ rích.
Nếu cứ xuất hiện trước mặt khán giả mãi, có khi lại gây phản cảm với khán giả."
"Nhưng mà fans lại thích." An Cát gật đầu, nhớ tới lúc rời giường có xem mấy tin tức trên mạng.
"Cho dù fans có thích, nhưng cũng không thể dung túng cho họ.
Lại qua mấy năm nữa, mọi người cũng quên sạch thôi." Du Quân Diệp đi vào nhà bếp rửa chén, An Cát đứng dậy cầm điện thoại, cũng đi theo vào trong nhà bếp.
"Tối hôm qua, chị đi xem kịch nói, lại được lên báo." An Cát mở điện thoại ra, đưa đến trước mặt Du Quân Diệp.
"Này chẳng phải nằm trong dự kiến của chị à?" Du Quân Diệp buồn cười quay đầu nhìn An Cát hỏi lại.
"Đúng vậy, chị muốn để cho fans từ từ thích ứng với mối quan hệ của hai chúng ta, cảm thấy mối quan hệ của chúng ta rất tốt." An Cát làm vẻ mặt đắc ý, "Fans ở trên weibo náo động cả ngày, từ hôm qua đến hôm nay vẫn chưa dừng lại."
Du Quân Diệp thấy An Cát vui vẻ, tâm trạng cũng vui vẻ theo, lau khô tay, đi đến chỗ An Cát, vòng tay qua eo An Cát rồi kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Chị muốn làm sao cũng được hết, chỉ cần chị vui là được."
"Em không khen chị sao? Chị đây là đang từng bước công khai quan hệ của chúng ta, không muốn cứ phải lén lút, miễn cho thêm thị phi." An Cát giống như đang tranh công với Du Quân Diệp.
"Khen chứ, nhất định phải khen!" Du Quân Diệp khoa trương, ôm lấy mặt An Cát, hôn một cái thật kêu, "Lão bà của em là tuyệt nhất."
"Nói quá à! Em thật đáng ghét." An Cát hờ dỗi đưa tay lên vờ đánh vào ngực Du Quân Diệp.
"Thật là vui khi được sống là chính mình mà không cần che giấu." Du Quân Diệp nói một cách chân thành.
"Em có muốn lên Weibo xem fans đang náo nhiệt thế nào không?" An Cát hỏi.
"Không xem, nghĩ thôi cũng biết rồi.
Fans CP thì hưng phấn tưng bừng, ngẫu nhiên còn cắn xé với Fans thuần, không phải vẫn luôn như vậy à." Du Quân Diệp cười nhìn An Cát.
"Em thật là nhàm chán, chỉ một câu đã tóm gọn fans, mọi người còn đang vui vẻ vô cùng." An Cát vừa xem weibo vừa cười bất đắc dĩ.
"Rốt cuộc là làm dâu trăm họ, chúng ta quản không được, mặc bọn họ đi, không vào xem làm gì, xem vào tâm không tịnh được." Du Quân Diệp nghiêm túc nói, "Hơn nữa, họ cũng chỉ là bọn nhóc con, làm sao cùng đẳng cấp với chúng ta."
"Sao mà em luôn thấu hiểu như vậy, cuộc sống này không phải nên hồ đồ chút sao?" An Cát giống như bất mãn vỗ vỗ mặt Du Quân Diệp, nhìn vào mắt Du Quân Diệp, nhớ đến người này vừa mới nói đến nhóc con.
Sau hơn nửa năm điều chỉnh và quan sát, An Cát nhận thấy bóng ma tâm lý của Du Quân Diệp đã phai nhạt, nhưng cô không biết bây giờ thái độ của Du Quân Diệp đối với trẻ con đã thay đổi hay chưa.
"Ừm! Nhưng mà cũng phải tuỳ thuộc vào từng trường hợp chứ." Du Quân Diệp trả lời đúng sự thật, sau đó nhìn An Cát, thấy cô ấy đang thất thần.
"Này~" Du Quân Diệp giơ tay lên quơ quơ trước mặt An Cát, "Sao bỗng nhiên chị lại lạc vào cõi thần tiên vậy?"
An Cát hoàn hồn, cười ngượng ngùng, hơi rướn người dựa vào vòng tay Du Quân Diệp, ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Chị làm sao thế?" Du Quân Diệp hơi bối rối trước cái ôm đột ngột của An Cát, cô đưa tay lên vuốt ve lưng An Cát, hỏi: "Chị không thoải mái sao?
"Không, chị chỉ muốn ôm em." An Cát nói thật.
"Chị nhớ đến gì sao?" Du Quân Diệp hỏi.
"Ừm!" An Cát nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói, "Chị nhớ đến mấy bé gái ở trong đoàn làm phim, thật đáng yêu."
Du Quân Diệp vừa nghe, đại khái cũng hiểu được An Cát nghĩ gì.
Sau một lúc im lặng, Du Quân Diệp thì thầm vào tai An Cát và hỏi: "Chị muốn có một đứa con gái à?"
Nghe vậy, An Cát liền thoát khỏi vòng tay của Du Quân Diệp, ngẩng đầu lên và nhìn Du Quân Diệp với đôi mắt sáng ngời.
Môi Du Quân Diệp cong lên, cô đưa tay nhéo cằm An Cát.
"Chị vẫn luôn thích con gái, em biết mà." An Cát trả lời đúng sự thật.
Du Quân Diệp ngập ngừng hỏi, "Chúng ta có thể nuôi nấng tốt sao? Đây là trách nhiệm với con bé."
An Cát mỉm cười, "Con trai lớn của chị, chắc em chưa gặp qua, nhưng mà Hiên Hiên thì em tận mắt thấy rồi đó, chị nuôi có vấn đề gì sao?"
"Nhưng như vậy vất vả lắm, em không nỡ để chị vất vả như thế, chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao?" Du Quân Diệp ngưng mi hỏi.
"Chị đã từng tượng tượng ra một bức tranh.
Mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy một bé ngoan đáng yêu giống hệt em trước mắt chị, sau đó lại được thừa hưởng gen tốt của em, ngày tháng như vậy quá đẹp." An Cát nói vô cùng khao khát.
Du Quân Diệp không trả lời, nhìn An Cát như đang chìm trong suy nghĩ....