Quách Niên Hồng đứng ngoài cửa với vẻ mặt lãnh đạm, yên lặng chờ đợi, phong thái vẫn như trước kia, để lộ ra vài phần kiên nhẫn.
Mấy năm gần đây Du Quân Diệp không chủ động hẹn anh ta, đột nhiên được mời đến nhà, trong lòng Quách Niên Hồng vẫn có chút mong đợi nhỏ, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng.
Không biết Du Quân Diệp đột nhiên tìm anh ta có chuyện gì, rốt cuộc chuyện liên quan gần đây nhất của hai người là kịch bản!
Quách Niên Hồng trong lòng đoán già đoán non.
Cánh cửa mở ra, Du Quân Diệp cố nặn ra một nụ cười bình thường và nhìn Quách Niên Hồng, người đang mỉm cười nhẹ ngoài cửa.
"Vào đi!" Du Quân Diệp quay sang một bên để mở đường.
Quách Niên Hồng quen thuộc vào cửa, thay giày, bước ra phòng khách.
"Uống gì?" Du Quân Diệp thản nhiên hỏi khi bước vào trong.
"Nước sôi là được." Quách Niên Hồng trả lời trong khi nâng gọng kính trên sống mũi.
Anh ta hơi ngạc nhiên, Du Quân Diệp đột nhiên trở nên khách sáo, mấy năm nay căn bản trạng thái đều thờ ơ, hoặc bảo anh tuỳ tiện, hôm nay lại cư xử nhã nhặn, trong lòng Quách Niên Hồng càng thêm khó hiểu.
"Lâu rồi em mới chủ động hẹn anh." Quách Niên Hồng cười nói.
"Anh không phải lúc nào cũng bận sao? Em cũng chẳng có việc gì cho nên không quấy rầy anh." Du Quân Diệp khách sáo trả lời.
"Theo ý của em thì hôm nay có chuyện gì sao?" Quách Niên Hồng trêu ghẹo hỏi.
"Xem như là có đi, chứ nếu không em cũng không dám hẹn anh thời gian quý báu của anh." Du Quân Diệp đặt một ly nước sôi trước mặt Quách Niên Hồng và nói đùa.
"Lời này khách sáo quá rồi! Em muốn hẹn lúc cũng được hết." Quách Niên Hồng cười.
"Thụ sủng nhược kinh, nhưng mà không cần đối xử đặc biệt." Du Quân Diệp nghiêm túc nói, "Dù sao cũng không có chuyện gì đặc biệt, có chuyện cần nói thôi."
"Thấy em nghiêm túc thế này, có phải anh cũng nên nghiêm túc không?" Quách Niên Hồng cười hỏi.
"Không, cứ tự nhiên! Không phải chuyện lớn." Du Quân Diệp ngồi xuống đối diện với Quách Niên Hồng, dựa vào lưng ghế sofa, uể oải nói.
"Đối với anh mà nói, trăm năm khó có chuyện được em hẹn nói chuyện, cho dù là chuyện lớn tới đâu." Quách Niên Hồng nhấp một ngụm nhỏ trong ly, nhìn Du Quân Diệp, cười nói.
Nghe đến đây, Du Quân Diệp cười nhẹ.
"Không cần thiết, chúng ta là loại bạn bè bình thường, anh không cần coi trọng." Du Quân Diệp nhìn Quách Niên Hồng, thuận miệng nói.
"Hà tất vội vàng làm rõ mọi chuyện vậy." Quách Niên Hồng lắc đầu cười bất lực.
"Em không vội làm rõ mọi chuyện, đó chỉ là sự thật mà thôi." Du Quân Diệp từ từ ngồi thẳng dậy, giọng nói trở nên trang trọng, "Em tưởng chúng ta đã thống nhất rồi?"
"Ừ, có một số việc, anh cho rằng chúng ta đã thống nhất với nhau." Quách Niên Hồng làm dáng vẻ chỉ tay.
Du Quân Diệp liếc nhìn Quách Niên Hồng, không biết anh ta muốn bày tỏ điều gì.
"Có những chuyện gì thì anh nói rõ ràng đi, em không thích phỏng đoán." Du Quân Diệp cau mày.
"Không có gì, không phải anh chỉ nói theo ý em sao." Quách Niên Hồng cười nói.
"Em rất ghét nói chuyện mà giấu giếm thế này, mệt." Du Quân Diệp nhíu chặt lông mày, lộ ra vẻ có chút không kiên nhẫn.
"Được rồi, nếu như vậy thì anh nên nói nói rõ với em.
Anh cho rằng chúng ta từng có ước hẹn 10 năm, đây là chuyện hai chúng ta đã nhất trí với nhau.
Vừa hay năm nay là năm thứ mười." Quách Niên Hồng nhìn Du Quân Diệp mỉm cười..
"Hẹn mười năm?" Du Quân Diệp kinh ngạc nhìn về phía Quách Niên Hồng, "Lúc đó không phải chúng ta đều nói rõ sao?"
Du Quân Diệp thực sự không coi trọng thỏa thuận đó, cô sẽ không bao giờ tin rằng một người đàn ông lại chấp nhất với phụ nữ như vậy.
"Chuyện này hiển nhiên mà, sao anh lại thấy em rất ngạc nhiên." Quách Niên Hồng cau mày.
"Em không nên ngạc nhiên sao?" Du Quân Diệp hỏi ngược lại.
"Không có gì đáng ngạc nhiên! Vào thời điểm đó, chúng ta nói rằng nếu không gặp được người mà mình muốn kết hôn, chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau và giúp đỡ nhau cho đến khi già đi."
"Anh nói một câu như vậy, nhưng em đã nói với anh rằng em có người em thích, và em muốn ở bên cô ấy." Du Quân Diệp đột nhiên ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nói.
"Người em nói là An Cát sao? Này cũng được tính à? Hai người đâu có cách nào kết hôn đúng không?" Quách Niên Hồng hỏi lại.
"Đúng vậy, người em nói là An Cát, em yêu cô ấy.
Không phải anh đã biết từ sớm à, nó có liên quan gì đến chuyện có kết hôn hay không?" Du Quân Diệp ngưng mi trả lời.
Đừng nói anh ta cho rằng cô không thể kết hôn với An Cát, cho nên cái hẹn kia có hiệu lực đi? Du Quân Diệp buồn cười nghĩ trong lòng..
"Nếu không thể kết hôn, tại sao lại không chọn một con đường tốt hơn?" Quách Niên Hồng nói nghiêm túc, biểu cảm cũng nghiêm túc theo, "So với hiện thực mà nói, chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau, không cần chịu dư luận và chỉ trích của xã hội."
Nghe vậy, trong lòng Du Quân Diệp có chút cáu kỉnh, nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể bình tĩnh nói: "Cuộc sống của chính em liên quan gì đến người khác? Tại sao phải quan tâm đến ý kiến của người khác?"
"Em không quan tâm, nhưng em đã bao giờ nghĩ về An Cát, cô ấy có quan tâm không? Các con trai của cô ấy cũng không quan tâm à?" Quách Niên Hồng hỏi một cách hùng hồn.
Những lời này lọt vào lòng Du Quân Diệp, cô không biết phải trả lời như thế nào, trong lòng có chút buồn bực.
Thấy Du Quân Diệp không lên tiếng, Quách Niên Hồng nói tiếp, "Nếu cô ấy không quan tâm, hai người sẽ im lặng bên nhau nhiều năm như vậy sao?"
"Im lặng thì sao? Bọn em sống bao năm qua chẳng phải rất hạnh phúc à." Du Quân Diệp cảm thấy khí thế có chút yếu, không còn tự tin như lúc ban đầu.
"Vậy trước kia chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ em không hạnh phúc?" Quách Niên Hồng đẩy gọng kính lên, hỏi ngược lại.
Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc, "Không giống nhau."
"Đúng vậy, không thể phủ nhận hai giai đoạn đúng là không giống nhau.
Nhưng mà cũng coi như từng trải qua, thừa dịp bây giờ chúng ta vẫn còn cảm tình với nhau, cho nên em hãy cân nhắc lời đề nghị của anh, đi đúng con đường, đối với em hay An Cát đều tốt."
"Anh cho rằng bây giờ chúng ta còn cảm tình với nhau sao?" Du Quân Diệp hỏi ngược lại, cảm thấy có chút không ổn, cô nói thêm một câu, "Giữa chúng ta đã không còn tình yêu, không có tình yêu thì làm gì nói đến chuyện bạc đầu với nhau?"
"Chẳng phải không thiếu những người có thể bên nhau trọn đời mà không cần tình yêu sao? Thế hệ trước chúng ta, là minh chứng tốt nhất, có bao nhiêu người vì tình yêu đâu?" Quách Niên Hồng kinh ngạc nhìn Du Quân Diệp.
"Nếu không có tình yêu, dựa vào tính cách con người em hiện tại, em nghĩ rất khó để em có thể sống phần đời còn lại của mình, hoặc coi như anh nguyện ý tạm chấp nhận, nhưng mà em lại không muốn tạm bợ." Du Quân Diệp nói ngắn gọn dứt khoát.
Quách Niên Hồng sửng sốt một chút, khóe môi lộ ra cái cười khổ, anh hỏi ngược lại: "Một chút tình yêu cũng không có sao?"
"Anh thấy thế nào?" Du Quân Diệp nghi hoặc hỏi, cô không tin rằng Quách Niên Hồng không biết câu trả lời cho câu hỏi này.
Suy nghĩ một hồi, cô nói thêm: "Mười năm, mười năm có bao nhiêu thay đổi, chắc anh nên biết rõ hơn ai hết đúng không?"
Quách Niên Hồng chỉnh lại gọng kính và không nói.
Thấy Quách Niên Hồng không trả lời, Du Quân Diệp nhẹ giọng, "Thực ra, em luôn tự hỏi, anh đang chấp nhất điều gì? Trên cuộc đời có không biết bao nhiêu người phụ nữ, đến chính anh dăm ba bữa cũng có tin đồn, hà tất nhất định phải ở chỗ em đòi sống đòi chết?"
Quách Niên Hồng nhìn Du Quân Diệp với ánh mắt phức tạp, nghiêm túc nói: "Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã nhận định em, điều này không thể thay đổi được."
Ngập ngừng một lúc, Quách Niên Hồng tiếp tục: "Ngoài ra, những cái gọi là tin đồn đó, đều là gặp dịp thì chơi thôi, em chắc hẳn biết rõ, chuyện làm ăn, có đôi khi rất khó đơn độc."
Nói xong, Quách Niên Hồng nhìn Du Quân Diệp đầy ẩn ý.
Du Quân Diệp trả lời vế đầu trong lời nói của Quách Niên Hồng, miễn cho gây ra hiểu lầm cái gì, "Mấy cái tin đồn gì đó của anh không có quan hệ gì với em, có phải gặp dịp thì chơi hay không cũng không sao."
Quách Niên Hồng cười và không trả lời.
Đối với câu nói trước đó, Du Quân Diệp có chút cáu kỉnh, nhíu mày, dựa vào lưng ghế sô pha, bất lực nói: "Còn về ánh mắt đầu tiên anh nhận định gì đó, nên nói em đây may mắn hay bất hạnh đây?"
"Ít nhất coi ra là may mắn khi quen biết nhau đi?" Khoé môi Quách Niên Hồng nhếch lên.
"Đúng vậy, ít nhất thì cũng đủ may mắn để biết nhau.
Nhưng mà chẳng lẽ nhận định của anh, thì em đây phải nương theo mong muốn của anh à?" Du Quân Diệp ngưng mi hỏi ngược lại.
"Vậy thì không cần." Quách Niên Hồng chân thành nói, "Nhưng mà ít ra chúng ta cũng đã từng ở bên nhau nhiều năm.
Không thể phủ nhận, khi đó anh không thể cho em được một gia đình đúng nghĩa, việc này là lỗi của anh, anh cũng xin lỗi em, nhưng mà nếu như không có hôn nhân trói buộc, thì em vẫn có thể tiếp tục cuộc sống như ý, hôn nhân nó không khác gì thêm một lớp ràng buộc tâm lý, chúng ta đã đạt được sự đồng thuận trong trái tim của nhau, lúc về già cũng coi như có thể bầu bạn, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Du Quân Diệp nhìn Quách Niên Hồng với ánh mắt không thể tin tưởng được, hoá ra suy nghĩ của anh ta là thế này.
Du Quân Diệp cảm thấy khá buồn cười, nhưng mà cũng có chút hiểu.
Đây có lẽ là bệnh chung của đại đa số đàn ông đi? Cờ đỏ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ đủ sắc màu không thiếu, bây giờ không có hôn nhân ràng buộc, muốn làm gì thì làm, chỉ là trong lòng luôn có một người.
Nếu kết hôn, người kia có lẽ là người vợ hiền ái trong nhà, nếu không kết hôn, thì chắc là mối tình đầu, hoặc là người khiến anh ta động tâm từ ánh nhìn đầu tiên.
Đây là tình yêu và tam quan của người đàn ông.
Không có gì lạ khi ngày nay càng có nhiều phụ nữ độc thân, không muốn tin tưởng vào đàn ông.
"Lúc đó, em còn quá trẻ, nên có lẽ không hiểu lắm về tình yêu." Du Quân Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể nhớ lại quá khứ, "Em không phủ nhận, anh là người dẫn dắt em bước vào xã hội trong giai đoạn vào đời, có lẽ đã đem phần ân tình đó trở thành một loại lệ thuộc, nhưng mà phần ân tình đó vĩnh viễn không bao giờ có thể biến thành tình yêu."
Quách Niên Hồng mỉm cười nhìn Du Quân Diệp, nhưng nói gì, anh ta hiểu tất cả những gì Du Quân Diệp nói.
"Em rất biết ơn anh, là anh đã cho em hy vọng về cuộc sống trong lúc em bất lực và hoang mang, hoạch định sự nghiệp và tương lai của em, đưa em vào xã hội, thậm chí còn bao dung em vô hạn.
Nhưng mà quá khứ đã là quá khứ, con người không thể sống mãi trong quá khứ được." Du Quân Diệp trầm ngâm nói.
"Đúng vậy, người ta không thể sống mãi trong quá khứ.
Cho nên em và An Cát cũng đã quá khứ, mà quá khứ thì nên cho qua, chúng ta vẫn còn có tương lai." Quách Niên Hồng ngước mắt lên nhìn Du Quân Diệp với nụ cười nhạt.
Nghe thấy Quách Niên Hồng nhắc lại quá khứ của cô với An Cát, Du Quân Diệp đột nhiên như được tiếp thêm năng lượng, ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nói: "Nếu nói đến đây rồi, em cũng không lòng vòng nữa, hôm nay em hẹn anh đến đây cũng chính là vì chuyện này."
Nghe vậy, Quách Niên Hồng nhìn chằm chằm Du Quân Diệp một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm trọng..