Ngủ một giấc cho đến khi trời sáng.
An Cát nép vào vòng tay Du Quân Diệp, hít một hơi thật sâu đầy thoả mãn, mơ hồ lẩm bẩm, "Ưm~ không muốn dậy chút nào...."
"Vậy chị ngủ thêm một lát đi, em sẽ chuẩn bị bữa sáng." Du Quân Diệp vỗ lưng An Cát thì thầm.
Nghe nói Du Quân Diệp đi chuẩn bị bữa sáng, An Cát bừng tỉnh, mở to mắt cười, "Làm thế sao mà được? Hiên Hiên nhìn thấy rất kỳ."
"Vậy em ra ngoài mua đồ ăn sáng và mang về? Hay gọi đồ ăn giao đến?" Du Quân Diệp hỏi.
"Không được, bên ngoài không sạch sẽ, làm sao có thể tự mình làm, vậy mới yên tâm." An Cát nhìn chằm chằm xương quai xanh quen thuộc trước mặt.
"Nhưng chị mệt thế này, ngày nào cũng thiếu ngủ, phải buộc dậy sớm rất khó chịu." Du Quân Diệp cau mày.
"Không sao, chúng ta không ngủ cùng nhau sao, em không sao, chẳng lẽ chị lại không được? Chỉ là chị muốn làm nũng với em thôi." An Cát lẩm bẩm nói xong xoay người nằm lên người Du Quân Diệp, từ từ tỉnh táo hẳn.
"Với tư thế này chị sẽ nhanh tỉnh táo hơn à?" Du Quân Diệp đưa tay lên ôm chặt An Cát và hỏi một cách thích thú.
"Không! Chỉ là trong lòng cảm thấy thoải mái hơn." An Cát cười khẽ đáp, "Chị thích cảm giác yên bình khi ở bên em, chỉ đơn giản muốn khi dễ em thôi."
"Cũng may em không đầy đặn, chứ nếu không rất dễ bị ép cho ngột thở." Du Quân Diệp đột nhiên thấp giọng nói vào tai An Cát.
An Cát bật cười, đưa tay lên xoa nắn chỗ mềm mại Du Quân Diệp, "Muốn đầy đặn làm gì hả? Đủ dùng là được."
"Này ~~ nói thôi chị đừng có động thủ!" Du Quân Diệp nắm lấy tay đang làm càn của An Cát.
"Mới sáng sớm em đã lớn tiếng với chị rồi!" An Cát bất mãn.
"Vậy tại sao chị không xem lại tư thế hiện tại của mình trước?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.
"Em không thích à?" An Cát hỏi ngược lại Du Quân Diệp.
"Chỉ cần là chị, thì làm sao em cũng thích! Nhưng mà điểm mấu chốt là ở chị, nếu chị thích thế này thì về sau cứ làm vậy cho tỉnh giấc hẳn." Du Quân Diệp vuốt lưng An Cát cười nói.
"Em thế này không được, đem chị sủng hư mất." Nói xong, An Cát chớp mắt hỏi, "Có phải em còn chưa tỉnh ngủ không?"
Nói xong, cô cúi đầu xuống cắn vào vai Du Quân Diệp.
"Đau ~ chị làm gì vậy? Giúp em tỉnh giấc à?" Du Quân Diệp cười và vuốt má An Cát.
"Ừm! Để em tỉnh giấc hẳn, không thể tuỳ ý theo chị được, chứ nếu không chị còn trưởng thành bằng Hiên Hiên." An Cát bĩu môi làm nũng.
"Hahaha, chị đang nói vớ vẩn gì vậy, đồ ngốc." Du Quân Diệp đưa tay véo chóp mũi An Cát cười nói.
"Được rồi, chị dậy đây, nếu không thực sự có vấn đề, em có thể ngủ một lát." An Cát vừa nói vừa đứng dậy khỏi người Du Quân Diệp, chuẩn bị nhấc chăn ra khỏi giường.
"Em dậy làm bữa sáng với chị, nếu không em sẽ cảm thấy bản thân như người ngoài." Du Quân Diệp cũng ngồi dậy.
"Em không phải người ngoài, mà là người trong nhà! À, phải rồi là người trong nhà." An Cát quay lại nhìn Du Quân Diệp, đưa tay lên vuốt má Du Quân Diệp, mới bắt đầu một ngày mới mà vui vẻ đã ngập tràn.
Hai người ỏng a ỏng ẹo với nhau rửa mặt sau đó mới đi ra ngoài, Du Quân Diệp ngạc nhiên khi thấy quần áo An Cát chuẩn bị cho cô.
"Đây là đồ của chị à?" Du Quân Diệp ngạc nhiên hỏi.
"Tất nhiên là không, đồ của chị em có thể mặc sao? Cái size ngực này làm sao vừa với chị." An Cát cười đáp.
"Vậy thì cái này..." Du Quân Diệp ngưng mi nhìn bộ quần áo vừa vặn với cơ thể cô.
"Là của em đó." An Cát mỉm cười và giúp Du Quân Diệp sửa sang lại cổ áo và tay áo.
Du Quân Diệp nhìn An Cát với vẻ mặt phức tạp.
"Đừng nhìn chị thế này, mới sáng sớm đã khiến tim chị đập rộn ràng rồi." An Cát khẽ vỗ vai Du Quân Diệp, sau đó nói: "Có đôi khi nhìn thấy đẹp, cho nên tiện tay mua, còn nghĩ biết đâu có cơ hội đưa cho em, coi như cũng vừa hay...!ừm~"
Chưa kịp nói, An Cát đã bị Du Quân Diệp kéo mạnh vào vòng tay.
"Em sao thế?" An Cát hỏi một cách yếu ớt khi cô đứng vững trong vòng tay của Du Quân Diệp.
"Không có chuyện gì, em chỉ muốn ôm chị thôi." Tâm tình của Du Quân Diệp có chút bất ổn, sáng sớm đã bị những hành động nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của An Cát làm cho rung động, cảm giác ngọt ngào trong lòng lan tràn từng lớp một, bất giác cô chỉ muốn ôn lấy người phụ nữ khiến cô cảm động này, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
"Ôm đủ chưa?" An Cát cười hỏi.
"Đương nhiên là không đủ, nhưng em không thể tiếp tục chiếm giữ chị." Du Quân Diệp nhéo vành tai An Cát, nắm lấy tay An Cát và nói, "Đi thôi, chúng ta đi làm bữa sáng, dây dưa một hồi thành bữa trưa bây giờ."
"Chị tưởng đâu em quên mất thời gian rồi." An Cát bĩu môi nói, ngoan ngoãn để Du Quân Diệp kéo ra cửa.
Hai người vào bếp, phối hợp ăn ý làm bữa sáng.
Bữa sáng tương đối đơn giản nên căn bản không có làm gì nhiều, nhưng cảm giác hai người cùng nhau làm bữa sáng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Chào buổi sáng dì Du, chào buổi sáng mẹ." Ngay khi Du Quân Diệp đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn, Mạch Trí Hiên từ ngoài cửa bước vào, có vẻ như cậu bé vừa mới đi tập về vào buổi sáng, thở hổn hển cùng với gương mặt đỏ bừng.
"Chào buổi sáng, Hiên Hiên." Du Quân Diệp cười chào hỏi, "Cháu đi tập thể dục buổi sáng à?
"Dạ! Cháu đi ra ngoài chạy vài vòng." Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn đáp lại.
"Đó là một thói quen tốt, đi tắm rửa rồi ăn sáng." Du Quân Diệp cười thúc giục.
"Vâng ạ! Dì Du vất vả rồi ạ." Mạch Trí Hiên vâng dạ rồi bước vào phòng.
An Cát ở trong bếp im lặng cười khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai.
"Hiên Hiên nhà chị được nuôi dạy rất khéo." Vừa vào bếp, Du Quân Diệp đã khen ngay, "Rất nghe lời và hiểu chuyện."
"Còn gì nữa không?" An Cát buồn cười hỏi.
"Không ngỗ nghịch cũng không có thói quen xấu, ít nhất cũng không ngủ nướng, cũng không đam mê chơi game, cách sống rất lành mạnh, đúng là đứa trẻ ưu tú." Du Quân Diệp trực tiếp bày tỏ yêu thích.
"Em có thích không?" An Cát trầm ngâm hỏi.
"Ai mà không thích những đứa trẻ như thế.
Em cũng không ngoại lệ.
Em đoán Hiên Hiên nhà chị là sát thủ với mấy dì." Du Quân Diệp cười nói.
"Du..." An Cát quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa, đi vài bước đến bên cạnh Du Quân Diệp, thấp giọng hỏi: "Em có muốn một bé ngoan như vậy không?"
"Con của chị chính là con của em, em có được rồi, em rất hài lòng nha." Du Quân Diệp nói.
"Ý chị là bé ngoan của chính em." An Cát liếc nhìn Du Quân Diệp, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Nghe vậy, Du Quân Diệp nhìn chằm chằm An Cát một lúc lâu, như hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô ấy, cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Trước kia An Cát và những người xung quanh cô có thảo luận về chuyện con cái, nhưng Du Quân Diệp vì lý do của bản thân cho nên cũng không ham muốn có con, trách nhiệm quá lớn, cho nên chuyện này coi như chuyện của mọi nhà trừ cô.
Giờ An Cát lại nhắc, trong nháy mắt Du Quân Diệp sửng sốt, mặc dù không ham muốn cho lắm, nhưng mà Du Quân Diệp biết, An Cát rất thích con cái, đặc biệt là con gái, cho nên bé con nhà em gái An Cát tên là Nhạc Nhạc, luôn được An Cát nhắc đến.
"Ăn sáng được chưa ạ?" Hai người còn ở trong bếp, nhưng Mạch Trí Hiên đã đứng ở bên ngoài, lễ phép hỏi.
"Có thể!" An Cát quay lại và nói với một nụ cười.
Du Quân Diệp cũng mỉm cười và gật đầu.
Bàn ăn rất yên tĩnh, vốn là thói quen của An Cát, vì vậy ba người đều yên lặng ăn sáng.
Nhưng Du Quân Diệp luôn cảm thấy kỳ lạ, như thế này quá mức yên lặng, cô dẫn đầu mở lời phá vỡ sự im lặng.
"Ngày mai Hiên Hiên bắt đầu đi học à?" Du Quân Diệp vừa ăn vừa hỏi.
"Vâng, dì Du.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ." Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn đáp.
"Cháu đã chuẩn bị xong chưa?" Du Quân Diệp uống một ngụm sữa, nhìn Mạch Trí Hiên cười hỏi.
"Đã xong rồi ạ, kỳ nghỉ đông năm ngoái cháu đã làm xong hết bài tập, hai ngày nay ở nhà, tâm trạng cũng đã được điều chỉnh lại rồi ạ." Mạch Trí Hiên trả lời thành thật.
An Cát lặng lẽ ăn sáng, không nói xen vào, nhưng tai cô đã vểnh lên từ lâu, nghe đoạn đối thoại người hỏi người đáp kỳ quái của hai người.
"Năm nay đã là năm hai của cấp ba, năm sau sẽ thi tốt nghiệp." Du Quân Diệp cười nói.
"Vâng! Vẫn còn một năm rưỡi để chuẩn bị." Mạch Trí Hiên suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Vậy cháu có bao giờ nghĩ xem muốn học chuyên ngành hay trường đại học nào chưa?" Du Quân Diệp liếc An Cát, rồi nhìn Mạch Trí Hiên, và hỏi một cách nghiêm túc.
"Chuyện này còn hơi sớm, nhưng mà cháu khá thích học tài chính, ông bà nội muốn cháu đến học ở đại học tài chính ở nước M." Mạch Trí Hiên trả lời thành thật.
An Cát ngẩng đầu liếc nhìn Du Quân Diệp, sau đó cúi đầu tiếp tục chăm chú lắng nghe.
"Ừm! Chọn chuyên ngành mà bản thân thích là tốt nhất." Du Quân Diệp cười nói tiếp.
"Thực ra, cháu nghĩ làm diễn viên cũng rất tốt.
Trong tương lai, chái có thể giống như dì Du, giành được nhiều cúp ảnh hậu và được sự công nhận của giới trong nghề.
Điều đó khá ấn tượng." Khi Mạch Trí Hiên nói về diễn xuất.
Cậu ấy nhìn Du Quân Diệp với vẻ ngưỡng mộ trên khuôn mặt.
Bàn tay đang cầm ly sữa của An Cát khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn Mạch Trí Hiên trước khi nhấp một ngụm sữa nhỏ, cô thực sự chưa nghe thấy gì từ miệng Mạch Trí Hiên về chuyện làm diễn viên.
Cô không biết cậu bé có ý định đi theo con đường của ngành giải trí hay không, An Cát không cố ý hỏi, cô ấy không muốn can thiệp việc lựa chọn chuyên ngành của Mạch Trí Hiên, con trai thích gì thì làm nấy, cho dù cậu bé có thích cái gì nữa, thì An Cát vẫn sẽ ủng hộ.
"Vậy phim của dì cháu đã xem qua hết à?" Du Quân Diệp vui vẻ hỏi, đứa nhóc này không biết là thích thật hay thảo mai nữa.
"Tất nhiên là cháu đã xem rồi.
Kỹ năng diễn xuất của dì Du được mọi người công nhận.
Nhiều học sinh trong lớp chúng cháu là fan của dì." Mạch Trí Hiên hào hứng nói.
"Phải không? Bạn học của chái bây giờ không thích tiểu thịt tươi và hoa đán sao?" Du Quân Diệp cười hỏi.
"Có một số người thích những hoa hoa tiểu thịt tươi đó, nhưng vẫn có một số người rất có mắt, thích phái thực lực như dì Du" Mạch Trí Hiên nghiêm túc trả lời.
"Còn Cháu? Cháu thích kiểu gì?" Du Quân Diệp hỏi.
"Cháu cũng không có nông cạn như vậy, không phải xem mấy bộ phim có giá trị nhan sắc thì thích mấy bình hoa đó, cháu chỉ thích phái thực lực, cho dù làm ở ngành nào cháu đều thích những người có năng lực." Mạch Trí Hiên suy nghĩ một chút rồi đáp..
"Hai người ăn xong rồi nói chuyện tiếp được không?" An Cát ngăn cản hai người họ trò chuyện, "Bữa sáng sắp nguội rồi."
"Vâng ạ!" Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn đáp lại, cúi đầu tập trung ăn.
Du Quân Diệp bĩu môi và ngừng nói.
Tuy rằng An Cát đã xem vào cuộc trò chuyện của hai người, nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi, An Cát ghi rõ trong lòng.
Nếu Mạch Trí Hiên không đi theo con đường trở thành người của công chúng, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đối với cậu bé, còn cô và Du Quân Diệp chuyện sau này cũng nhẹ nhàng hơn, con đường cũng dễ đi hơn.
Con đường về sau?
An Cát cười trong lòng, thỉnh thoảng nghĩ về tương lai, cô không biết liệu cô có thể vượt qua quãng thời gian mười năm với Du Quân Diệp với những người khác hay không.
Đi từng bước một, sống trong khoảnh khắc và trân trọng hiện tại là điều cần làm lúc này.
An Cát suy nghĩ một hồi đột nhiên bị một bàn tay dưới bàn ăn nắm lấy, mới phát hiện bản thân ngây ngốc làm người ta khó hiểu.
Sau khi ăn sáng, Du Quân Diệp giúp thu dọn và chuẩn bị rời đi.
Chỉ là đang nói những chuyện ở gần đây, nếu ở nhà An Cát đợi cũng không thích hợp, nên Du Quân Diệp nghĩ tốt hơn là nên rời đi.
An Cát mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không nói được gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, Mạch Trí Hiên mỉm cười, tiễn Du Quân Diệp ra cửa, nói: "Lúc rảnh rỗi dì đến nhà chơi nha.
Cháu rất ít khi thấy mẹ vui như vậy, thường ngày vẫn luôn ở một mình, vẫn nên thường xuyên tụ tập với bạn về vui chơi mới tốt."
Hai má An Cát nóng lên, chuyện nhỏ vậy, Mạch Trí Hiên có thể nhìn ra được sao? Phải nhanh chóng đuổi Du Quân Diệp đi, nếu không, với tình hình của chính mình, có thể dễ dàng phát hiện ra điều gì đó.
Vì vậy, cô ngước mắt lên nhìn Du Quân Diệp, trầm giọng nói: "Đi thôi, chị tiễn em."
Du Quân Diệp hoàn toàn không cảm thấy gì, tâm trạng vui vẻ, "Ừm! Cảm ơn Hiên Hiên, sau này dì sẽ đến quấy rầy nhà cháu nha."
Trở về sông Rhine từ nhà An Cát, Du Quân Diệp không đến đó mà ở nhà yên lặng hai ngày, một mình suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Mạch Trí Hiên bắt đầu đi học, An Cát rảnh rỗi, hiện tại cũng không có lịch trình làm việc, liền trực tiếp trở lại sông Rhine.
Vừa bước vào cửa, cô đã bị Du Quân Diệp tóm được và ôm một hồi lâu mới chịu buông ra.
"Buổi chiều đến chỗ em một chuyến nha?" Du Quân Diệp hỏi ý kiến của An Cát.
Dù rất ngạc nhiên nhưng An Cát vẫn gật đầu đồng ý, "Được!"
An Cát tin rằng Du Quân Diệp phải có sự sắp xếp của riêng cô ấy cho nên không cần phải hỏi thêm, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì Du Quân Diệp muốn.
"Tại sao chị không hỏi làm gì? Cứ thế mà đồng ý." Du Quân Diệp nói với một nụ cười.
"Em muốn làm gì làm.
Chị sẽ nghe em, tệ nhất là em mang chị đi bán thôi, chứ làm gì hơn được nữa." An Cát bĩu môi.
"Vậy thì em mang chị đi bán nhé, chắc chắn sẽ rất có giá." Diệp thực sự đã suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc.
An Cát buồn cười đưa tay lên đánh khẽ cánh tay Du Quân Diệp.
"Bán đi, bán đi.
Đến chỗ em rồi bán, chẳng lẽ có ý đồ xấu nào khác sao?" An Cát trêu chọc, thậm chí đấu võ mồm với Du Quân Diệp, coi đó là một thú vui cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Đương nhiên, trước khi bán cũng phải này nọ, không thể làm cho người mua được tiện nghi." Du Quân Diệp cười.
"Cắt ~" An Cát làm vẻ mặt kệ em, "Khi nào thì đi?"
"Hiện tại có thể tới đó, đó là nhà của em, bất cứ lúc nào đến chả sao."
"Vậy thì đi thôi! Chị chỉ muốn đi xem ngôi nhà của em như thế nào." An Cát nói, dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Lâu thế này mới cho chị đến nhà của em tham quan, hừ, thật là...."
"Không có gì để xem, chúng ta không phải đang ở nhà của chúng ta sao? Em không thích căn nhà đó lắm.
Chỉ là tạm thời để ở.
Không có chị, không có hơi ấm."
"Vậy tại sao hôm nay em lại nghĩ đến việc đưa chị đến đó? Định tăng hơi ấm à?" An Cát cười hỏi.
"Vâng! Hãy mang sự nhiệt tình của chị đến đốt cháy ngôi nhà kia đi." Du Quân Diệp trả lời.
"Đi thôi, không giỡn nữa." An Cát dừng cuộc nói chuyện tầm phào Du Quân Diệp.
Cả hai ăn trưa bên ngoài và nghỉ ngơi một lúc, về đến nhà Du Quân Diệp thì đã hơn 2 giờ chiều.
Vào cửa không bao lâu, chuông cửa vang lên.
An Cát cau mày nhìn Du Quân Diệp, Du Quân Diệp cho cô một cái nhìn bình tĩnh, kéo An Cát vào phòng ngủ, nhẹ giọng giải thích: "Đừng ra đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài, yên tâm lắng nghe, được không chị?"
An Cát đang bối rối, vừa định hỏi gì đó thì Du Quân Diệp lại gần môi An Cát, vuốt má An Cát rồi hôn lên.
Vừa chạm tay liền rời đi, lại giải thích: "Không được đi ra ngoài, chỉ cẩn thận nghe."
Sau khi giải thích, Du Quân Diệp nhẹ nhàng đóng cửa phòng và bước ra cửa nhà.
Qua khung hình chuông cửa, Du Quân Diệp nhìn thấy người đến như đã hẹn..