Nói chung là lúc sáng sớm não bộ tỉnh táo nhất, nhưng Du Quân Diệp suy nghĩ hồi lâu vẫn không có manh mối.
Tiếng khóc xé lòng và khuôn mặt đẫm nước mắt của An Cát đêm qua dường như đã khắc sâu vào tâm trí Du Quân Diệp, cứ lởn vởn trong tâm trí cô từ lúc nào không hay.
Nó khiến tim Du Quân Diệp đau nhói không thôi.
Có khác gì một kẻ cặn bã nếu để người yêu sợ hãi và âm thầm hứng chịu yếu tố bất lợi bên ngoài, còn bản thân thì đứng ngoài cuộc? Nếu đến cả hạnh phúc còn không mang lại được cho cô ấy thì nói yêu cô ấy để làm gì? Dựa vào cái gì mà giữ cô ấy ở lại bên cạnh?
Chỉ dựa vào đối phương yêu thích chính mình, có thể thờ ơ mà an tâm hưởng thụ sao?
Theo quan niệm của Du Quân Diệp, cuộc sống không nên như thế này.
Yêu một người là cho đi, phải chiều chuộng và yêu thương nhau, chỉ khi người kia hạnh phúc mới là hạnh phúc lớn nhất của đời người.
Du Quân Diệp yêu cầu bản thân phải tìm ra nguyên nhân khiến An Cát đột ngột sa sút, cho dù An Cát rất kiên cường, một mình vượt qua bao sóng gió trong quá khứ.
Bây giờ An Cát đã có cô, không phải dễ dàng hơn sao?
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên quay về chuyện này.
Nếu thật sự là vì lý do là giải thưởng, chẳng lẽ lịch sử sẽ lặp lại? Đó là lý do tại sao An Cát rất bất thường, thương tâm khổ sở.
Mất mà tìm lại được là vô cùng hạnh phúc, sau đó lại mất đi thứ tìm được lần nữa nó chính là bi thảm!
Có thể nói, có rồi lại mất, hẳn là điều tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này!
Đã từng nếm trải mùi vị mất mát, đau đớn đó một lần là đủ.
Du Quân Diệp cảm thấy trước đây có lẽ cô ấy sống quá tách biệt, quá lý tưởng và chưa trưởng thành nên đã để An Cát âm thầm chịu mọi trách nhiệm.
Giả sử rằng lịch sử sẽ lặp lại lần nữa, thì chuyện kia lại không thể nào xảy ra lần nữa.
Dù thế nào đi nữa, không thể dẫm vào vết xe đổ của ba năm trước!
Vì vậy, cần phải tìm hiểu kỹ sự thật của sự việc, tìm ra nguyên nhân sâu xa và giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Du Quân Diệp vô tình liếc nhìn nơi bên cửa sổ nơi cô đã ngồi rất lâu, vết sẹo vẫn còn trong tim, dù đã được An Cát tự tay khâu lại và mờ đi nhưng nếu một lần nữa bị cứa vào thì máu sẽ chảy đầm đìa, cô không dám tiếp tục sống nữa hay không.
Nhưng xét từ những phân tích và suy đoán hiện tại, bước đột phá duy nhất vẫn là An Cát.
An Cát luôn ở trước mặt cô, không giỏi ngụy trang cùng che dấu cái gì, chỉ có thể thử từng chút một.
Vẫn còn thời gian, nếu thật sự liên quan đến giải thưởng, thì bộ phim này dù sao cũng chưa quay, hơn nữa hợp đồng hợp tác cũng chưa được ký kết!
Mọi thứ vẫn chưa rõ, nên không thể cứ làm lung tung!
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, phân tích tính khả thi của vấn đề một lần nữa trong đầu, và từ từ lập một kế hoạch hành động.
Điều đầu tiên cần làm là xác nhận từ An Cát xem lý do khiến cô ấy bật khóc lúc nửa đêm có phải do ảnh hưởng của giải thưởng hay không, sau đó mới thực hiện bước tiếp theo.
Kịch bản lần này là tài nguyên mà Quách Niên Hồng liên hệ được, bộ phim ba năm trước do trực tiếp đạo diễn kiêm nhà sản xuất Du Quân Diệp hỏi ý kiến, vậy là tình cờ mà gây ra hậu quả tất yếu?
Vào buổi tối, dưới sự triệu tập liên tục của Du Quân Diệp, An Cát quay trở lại sông Rhine.
Vốn dĩ An Cát cảm thấy Mạch Trí Hiên ở nhà hai ngày nay, coi như là một cái cớ, để cô không quay lại sông Rhine một thời gian, ít nhất để cho bản thân một khoảng thời gian điều chỉnh cảm xúc và đối mặt với Du Quân Diệp một cách bình thường.
Nhưng An Cát không thể từ chối sự thúc giục của Du Quân Diệp, vì vậy cô chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh bản thân.
Rốt cuộc phim vẫn chưa quay, mà cuộc sống thì vẫn phải sống phải không? An Cát chỉ có thể kìm nén mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng và cố gắng hết sức để trở lại trạng thái như trước.
Khi An Cát đi ra khỏi phòng tắm, Du Quân Diệp đang ngồi trên ghế sô pha với tập kịch bản trong tay, nghiêng người, tựa đầu và hướng về phía phòng tắm.
Nhìn thấy An Cát bước ra, trên mặt Du Quân Diệp lập tức nở nụ cười tươi, đưa tay về phía An Cát.
An Cát bĩu môi mỉm cười, mí mắt cong cong bước đến chỗ Du Quân Diệp rồi ngồi xuống bên cạnh.
Du Quân Diệp duỗi tay ôm An Cát vào lòng, ngửi mùi sữa tắm thơm mát trên người An Cát, cảm giác đầy mỹ mãn.
"Hôm nay em làm gì?" An Cát thoải mái để cả cơ thể tựa vào vòng tay của Du Quân Diệp, rồi thản nhiên hỏi.
"Em không làm gì cả, ngoại trừ đọc kịch bản, thì nhớ chị đó!" Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, nghiêm túc trả lời.
"Em thật buồn nôn!" Ngoài miệng An Cát thì chê bai nhưng mà trong lòng lại rất hưởng thụ, khoé miệng tự nhiên cong lên.
"Em nói thật mà, nếu em nói em nhớ người khác, chị có ý kiến gì không?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.
"Em dám sao! Nếu em đi nhớ người khác, chị sẽ không thèm để ý đến em.
Hừ!" An Cát ngạo kiều bĩu môi, vờ giận dỗi.
"Nói nhớ chị thì chị bảo buồn nôn, muốn nhớ người khác chị lại không cho phép, vậy thôi em tự nhớ em, hay là đi ra ngoài chơi, còn không em đọc kịch bản tự nhập vai." Du Quân Diệp cười nói, tâm trạng rất tốt.
"Vậy thì em nhập vai đi, chị không quấy rầy em, em cũng đừng đi ra ngoài, miễn cho lại ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ." An Cát đưa tay nhéo nhéo mũi Du Quân Diệp.
"Ai hái hoa ngắt cỏ ấy nhỉ? Em bây giờ đã đến giai đoạn không có có hoa cỏ nào dính lên hết." Du Quân Diệp nắm lấy cái tay đang gây rối của An Cát, đặt ở bên môi cắn nhẹ, sau đó nói, "Ngoại trừ bông hoa quốc dân chị đây, mặc khác đều không có."
"Gì mà bông hoa quốc dân chứ? Mở miệng một cái là...., chậc chậc..." An Cát được Du Quân Diệp trêu chọc lấy lòng, trên mặt lộ ra ý cười.
"Miệng em thì sao? Không phải là của chị sao, có không thích cũng không bỏ được.
Dù sao thì nó cũng là của chị rồi." Du Quân Diệp cúi đầu nhìn thấy An Cát đang thoải mái hưởng thụ, tâm trạng càng tươi vui hơn.
An Cát vừa mới tắm xong, nước da trắng mịn, hơi thở thơm tho, hai má ửng đỏ dịu dàng, đôi môi cũng hồng hào, căng mọng trông rất hấp dẫn, Du Quân Diệp nuốt nước miếng một cái, không kìm được hôn lên.
Hai người hôn nhẹ rồi thả ra.
"Chị nói không lại em." An Cát cười ngượng ngùng, rồi lại nép sát vào vòng tay của Du Quân Diệp.
"Vậy thì không nói nữa, bây giờ còn sớm, hay là chúng ta cùng nhau thảo luận kịch bản nghệ thuật này được không?" Du Quân Diệp nhìn lên kịch bản trước mặt, sau đó nhìn An Cát dò hỏi.
Vừa nghe đến kịch bản thể loại nghệ thuật, thân thể An Cát hơi cứng đờ, ngón tay vô thức cong lại.
Du Quân Diệp nắm tay An Cát, cảm giác quá rõ ràng.
"Hwm, thể loại phim nghệ thuật tương đối xa lạ với chị, cho nên chị..." An Cát ngập ngừng nói.
Thực lòng mà nói, trong lòng An Cát khá mâu thuẫn với kịch bản bộ phim này, khi biết nó dùng để tham gia giải thưởng, mặc dù biết kịch bản và cô không có quan hệ gì, nhưng mà vẫn muốn cố chấp đổ lỗi cho nó, bởi vì nó là là một vật dẫn đường.
Nhìn thấy bộ dạng An Cát cố gắng tránh né, trong lòng Du Quân Diệp đã xác định không sai biệt lắm.
Đâu phải trước đây các cô chưa từng cùng nhau thảo luận về phim nghệ thuật, thậm chí còn cùng nhau xem rất nhiều phim nghệ thuật, mới có ba năm thôi mà đã nói xa lạ? Phẩm vị thay đổi nhanh vậy sao?
Điều này là không thể!
"Trước kia, chúng ta đã xem qua nhiều bộ phim nghệ thuật, chị đã quên rồi sao?" Du Quân Diệp thử hỏi An Cát.
An Cát không nói gì.
Du Quân Diệp cúi đầu nhìn xuống, lúc này bầu không khí vui vẻ đã không còn nhìn thấy trên người An Cát.
Khuôn mặt của An Cát trở nên nghiêm túc, thậm chí lông mày của cô ấy cũng chau lại.
Du Quân Diệp nhìn mà khó chịu, có chút không đành lòng, không muốn nhìn thấy An Cát cau mày.
Một người đẹp dịu dàng và đoan trang như An Cát luôn phải nở nụ cười trên môi, nụ cười của cô ấy thực sự có thể quyến rũ mọi loài và có sức mạnh chữa lành trái tim mọi người.
Nhưng không trải qua cơn đau tạm thời, không thể giải quyết cơn đau dài.
Du Quân Diệp quyết tâm, ôm chặt lấy cánh tay An Cát, lắc nhẹ, thay bộ mặt tươi cười thành uỷ khuất, "Chị không muốn nhìn thấy em nhận giải sao?"
Hai chữ nhận giải giống như một quả bom, ném xuống hồ nước trái tim không yên của An Cát, trong tích tắc đã có dấu hiệu nổ tung.
Vẻ mặt An Cát đông cứng lại, ánh mắt dần dần có chút hoảng hốt, thân thể cũng bắt đầu hơi run lên.
Du Quân Diệp cảm nhận được sự bất an của An Cát, trái tim cô đau nhói, nhưng không biểu lộ ra ngoài, lúc này không thể dừng lại.
Giọng nói cũng dịu đi, cô dùng giọng điệu làm nũng nói, "Lần trước em nhận giải, chị nói sẽ bồi thường cho em, chị nói đi chị có phải không muốn bồi thường cho em không?"
An Cát buộc phải làm cho bản thân tự xoa dịu nỗi bất an, nặn ra một nụ cười, đưa tay lên sờ mặt Du Quân Diệp, "Làm sao có thể chứ? Em đáng yêu như vậy, mà chị cũng thích em vô cùng, em muốn chị bồi thường ra sao, chị đều đáp ứng em."
An Cát rõ ràng cười nói, nhưng lại làm cho người ta đau lòng.
Du Quân Diệp không có cách nào đi thăm dò được nữa, sự thật đã hiện ra trước mắt, hà cớ nào cứ phải chọc vào chỗ đau của An Cát?
An Cát không thể nào chỉ vì chuyện cô nhận giải mà chia tay, vậy tất nhiên là có tác động bên ngoài.
Vậy tác động bên ngoài này là cái gì, từ từ cô sẽ tìm hiểu rõ!
Bây giờ điều cần phải làm là làm sao để An Cát không buồn, nhanh chóng quên đi những gợn sóng mà cô cố ý gây ra.
"Vậy chị muốn bồi thường em thế nào? Em vẫn luôn chờ đây nè!" Du Quân Diệp cố tình nói nhỏ nhẹ.
"Theo ý em được không? Em muốn gì thì chị cho em cái đó." An Cát nhìn chằm chằm đôi mắt Du Quân Diệp, nhẹ giọng nói.
"Muốn chị, có cho hay không?" Du Quân Diệp cong môi nhướng mày nói.
"Đương nhiên cho! Phải cho! Từ sớm chị đã là của em, có gì mà không thể cho được." An Cát vội vàng nói, giống như đang muốn chứng minh vậy.
"Vậy em đến nhận đền bù nhé?" Du Quân Diệp cười và tiến đến chỗ An Cát.
Với tốc độ nhanh nhất có thể khiến An Cát quên đi cảm giác khó chịu vừa rồi, hiện tại chỉ có một cách, chính là khiến cô ấy mơ màng, không kịp suy nghĩ, đánh mất bản thân trong hạnh phúc nguyên sơ nhất và cuối cùng là lạc lối, sẵn tiện tiêu hao hết thể lực của cô ấy, như vậy tối nay có thể ngủ ngon, miễn cho giữa đêm thức giấc rồi lại nằm buồn.
Nghĩ sao thì làm thế.
Trán áp trán, hơi thở gấp gáp.
Hơi thở thơm tho của An Cát quấn lấy chóp mũi Du Quân Diệp, dần dần hơi thở của Du Quân Diệp trở nên hỗn loạn và gấp gáp, cô cúi đầu hôn lên môi An Cát.
"Ưm ~" An Cát rên rỉ, phản ứng lại, đưa tay ôm cổ Du Quân Diệp, xoay người, ngồi lên đùi Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp ôm chặt eo An Cát, hai người đối mặt nhau, liếm môi nhau, hấp thụ ngọt ngào của nhau, cả những vì sao ngoài cửa sổ cũng e thẹn, lặng lẽ ẩn vào trong mây.
Khi An Cát dần dần yếu ớt, bám vào cổ Du Quân Diệp, Du Quân Diệp vẫn giữ nguyên tư thế cũ, vòng tay ôm mông An Cát, đứng dậy, bế An Cát đi về phòng ngủ.
"A ~" Đột nhiên bị bế lên, An Cát kêu lên liền bị môi của Du Quân Diệp nuốt chửng, An Cát chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Du Quân Diệp hơn nữa.
Cả hai vào phòng ngủ một cách an toàn, An Cát tỏ vẻ không tin được.
"Không em nói sợ đánh rơi chị à? Hôm nay không sợ sao?" Rời môi, để thở, An Cát thở hổn hển nói.
"Bế kiểu công chúa chắc chắn là không được, nhưng mà bế thế này thì không sao nha, dù sao chị cũng rất gầy..." Du Quân Diệp cười đáp lại.
"Em làm gì gầy, rõ ràng lớn hơn em..." An Cát đáp với vẻ mặt xuân thì, vuốt ve gương mặt mềm mại của Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp khẽ run lên, cúi đầu ngậm lấy môi An Cát, không còn dịu dàng nữa...
Đêm dài, đôi uyên ương quấn quít, chăn gối cũng quấn quít theo....