Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 50: 50: Kẻ Ngốc





Du Quân Diệp quay đầu lại nhìn nơi phát ra giọng nói, chính là Lăng Sở Sở, hơi bất ngờ, mấy năm qua các cô chưa gặp nhau tám chuyện, lúc này cư nhiên lại gặp ở trong nhà vệ sinh của quán bar.
Đôi khi những cuộc gặp gỡ thật bất ngờ.
"Mình không có thất thần, chỉ đang rửa tay thôi, thật là trùng hợp!" Du Quân Diệp cười nhẹ.
"Thật là trùng hợp," Lăng Sở Sở khẽ cười với Du Quân Diệp, "Cậu đến đây một mình à?"
"Đương nhiên không phải một mình, Ngải Lâm cũng ở đây." Du Quân Diệp đáp: "Còn cậu thì sao? Đi một mình sao?"
"Ừ!" Lăng Sở Sở gật đầu, "Tối nay đi một mình."
"Hay là...!ngồi cùng nhau chứ?" Du Quân Diệp ngập ngừng hỏi.
"Được chứ!" Lăng Sở Sở không khách sáo, mặc dù mấy năm nay không gặp nhau thường xuyên, bởi vì mỗi người đều có cuộc sống riêng, có nhiều lúc ngẫu nhiên gặp được nhau, không giống như trước kia, Lăng Sở Sở luôn chạy đến bên người Du Quân Diệp, lúc đó hẹn gặp nhau rất nhiều.
Giữa con người là thế này, chỉ cần có tâm, có chí thì dù bận đến mấy cũng có thể dành thời gian để làm những việc mình muốn.
Cho dù bây giờ không thường gặp nhau, nhưng tình bạn nhiều năm vẫn còn, tin tức thường ngày cũng chú ý, hơn nữa ai cũng là người trưởng thành nên không có cảm giác xa lạ.
Cả hai bước vừa đi vừa nói chuyện.
"Gần đây cậu thế nào?" Du Quân Diệp hỏi một cách thản nhiên.
"Cứ như vậy, tạm bợ cho qua." Lăng Sở Sở nói với một nụ cười nhẹ, mang theo nét buồn.
Du Quân Diệp biết Lăng Sở Sở đang nói thật.
Cuộc sống thực sự không thể đoán trước, trải qua bao sóng gió, không có ai là thuận buồm xuôi gió.
Không bao lâu khi bộ phim kết thúc, Lăng Sở Sở đã nhận ra Du Quân Diệp đối với An Cát không giống người bình thường, cho nên cô cũng dần dần nản lòng, cũng tỉnh ngộ không còn mê luyến Du Quân Diệp, không lâu sau cô quen một chàng trai tên Chu Tuấn Giang, quen chưa được nửa năm đã kết hôn, sau khi kết hôn cũng rất hạnh phúc, người đàn ông kia đối xử với cô rất tốt, yêu chiều cô hết mực, chỉ tiếc năm ngoái phát hiện bị ung thư, chữa bệnh được nửa năm, thì cũng đã rời khỏi thế giới này.
Du Quân Diệp cũng tham dự tang lễ vào thời điểm đó, cô tận mắt nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lăng Sở Sở, nhưng cô không thể làm gì được.

Tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng người ngoài sẽ không bao giờ có thể can thiệp vào những vấn đề như thế này, chỉ có người trong cuộc mới tự hồi phục được thôi.
Trong khi nói, cả hai trở lại chỗ ngồi.
"Xin chào!" Lăng Sở Sở chào hỏi Ngải Lâm trước.

Còn Ngải Lâm thì ngây người.
Du Quân Diệp sao lại thế này, mới đi vệ sinh một chuyến thôi, đã mang về một người cũ.

Nhưng cô nhanh chóng định thần lại, không quá thô lỗ, Ngải Lâm vẫy tay với Lăng Sở Sở và cười chào hỏi: "Chào! Sở Sở, lâu rồi không gặp."
"Đã lâu không gặp! Tôi theo Quân Quân lại đây cọ một bữa, không phiền cô chứ?" Lăng Sở Sở lịch sự hỏi Ngải Lâm.
"Đương nhiên là không phiền rồi, hoan nghênh còn không kịp đó." Ngải Lâm mỉm cười và quay sang Du Quân Diệp và nói, "Đúng không?"
Du Quân Diệp cười không nói.
"Cảm ơn trước!" Lăng Sở Sở nhướng mày.
"Cô muốn uống gì? Tôi sẽ nhờ Gia Giai mang qua." Ngải Lâm quay sang hỏi Lăng Sở Sở.
"Tôi đây, tôi đây, không cần kêu." Cố Tuệ Giai vội vàng chạy tới, theo sau là một người phục vụ bưng rượu tới.
Cả ba người họ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ hào hoa trước mặt, đặc biệt là Du Quân Diệp và Ngải Lâm.

Trong trí nhớ của hai người, Cố Giai Tuệ luôn mang cái vẻ lạnh lùng thờ ơ, xuất hiện ở quán bar như một con nhím có thể xù gai bất cứ lúc nào, mặt không biến sắc, không biết hôm nay uống lộn cái gì nữa.
Cố Tuệ Giai thấy ba người đều nhìn mình ngẩn người, chủ động ngồi vào bên cạnh Ngải Lâm, cười nói: "Tôi tới đây giao rượu."
"Này cậu sao vậy? Mình vẫn chưa gọi món." Ngải Lâm cau mày nhìn Cố Tuệ Giai.
"Không cần gọi, rượu hôm nay các cậu uống cứ tính trên đầu tôi, uống cái gì cũng được." Cố Tuệ Giai liếc nhìn Ngải Lâm, sau đó mỉm cười nhìn quanh hai người kia, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Sở Sở một lúc.
Ngải Lâm nghi ngờ nhìn Cố Gia Tuệ, người có chút kích động kia, không nói thêm gì, chỉ bảo người phục vụ đặt rượu lên bàn.
Bọn họ bắt đầu trò chuyện trong khi uống rượu.
Ngải Lâm ghé vào tai Cố Tuệ Giai thì thầm: "Cậu đột nhiên nhiệt tình thế này là sao đây? Đổi tính à?"
Cố Tuệ Giai nhanh chóng liếc nhìn Lăng Sở Sở, khẽ nói: "Không có chuyện gì, thấy bên này có nhiều người, lại đây sấn vui vẻ một chút."
"Đừng có lừa tôi, nói nhanh lên, nếu không tôi đây chạy lấy người đấy." Ngải Lâm nói đầy đe dọa.
"Được rồi, được rồi, nói cho cậu biết." Cố Tuệ Giai bất lực đảo mắt Ngải Lâm, cô biết rằng mình không thể lừa dối người bạn này.
"Tôi thấy Diệp Tử mang Lăng Sở Sở đến đây, cho nên đi theo." Giọng của Cố Tuệ Giai lại trầm xuống.
"A? Cậu thích cô ấy à?" Ngải Lâm giật mình, giọng cô đột nhiên trở nên to hơn.
Lăng Sở Sở và Du Quân Diệp bị thu hút bởi giọng nói đột ngột lớn của Ngải Lâm, hai người ngẩng đầu nhìn hai người kia kề tai nói nhỏ.
Cố Tuệ Giai lúng túng nhìn hai người, đưa tay véo eo Ngải Lâm.
"Rượu này thế nào?" Cố Tuệ Giai chủ động hỏi, sự bối rối của cô đã được giải quyết bằng một nụ cười tươi.
"Ừ! Nó khá ngon." Du Quân Diệp nhấp thêm một ngụm và trêu chọc, "Trước đây chưa từng uống qua, rượu này độc nhất vô nhị à?"

"Đúng rồi, này là do khó có dịp thấy cô Lăng đến đây." Cố Tuệ Giai giơ ly rượu lên, đưa tay về phía Lăng Sở Sở, lắc ly và nói: "Cô Lăng, chào cô, tôi là Cố Giai Tuệ, là bạn của Ngải Lâm và Diệp Tử, rất vui khi quen biết cô."
"Cô Cố khách sáo rồi, có thể quen biết cô là vinh hạnh của tôi." Nói xong, cô lắc ly rượu trong tay về phía Cố Tuệ Giai, ngẩng đầu lên uống cạn, "Quả nhiên là rượu ngon."
Du Quân Diệp phát hiện trạng thái của Lăng Sở Sở có chút không đúng, không biết cô ấy đến đây được bao lâu, đã uống mấy ly rồi, cho nên quay sang nhìn Lăng Sở Sở, duỗi tay cầm lấy cái ly kia, ôn hoà nói, "Cậu uống ít thôi."
Lăng Sở Sở đột nhiên bị giật cái ly trên tay, cô nhìn Du Quân Diệp đầy bất mãn.
"Mình đưa cậu về nhé?" Du Quân Diệp cau mày, nhìn Lăng Sở Sở và hỏi, "Tình trạng này của cậu không thể uống được nữa, trước đó không biết đã uống bao nhiêu rồi."
Vốn dĩ, Du Quân Diệp đã đủ buồn bực rồi, nào biết gặp được người bạn không chán trường hơn cô.
"Cậu đưa mình về à." Lăng Sở Sở nhìn lại Du Quân Diệp và nói.
"Ừm! Mình đưa cậu về." Du Quân Diệp gật đầu khẳng định.
"Được rồi." Lăng Sở Sở ngoan ngoãn đáp.
"Ngải Lâm, cậu có muốn ở lại một lúc không? Hay là..." Du Quân Diệp đỡ lấy Lăng Sở Sở và quay sang hỏi Ngải Lâm.
"Tôi cũng đi đây, muộn rồi." Ngải Lâm liếc nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Cố Tuệ Giai, và hỏi, "Giai Giai, vậy bọn mình đi trước đi."
"Được rồi, tôi tiễn mọi người." Cố Tuệ Giai nhìn Du Quân Diệp và Lăng Sở Sở, bất lực nói.
Du Quân Diệp kéo Lăng Sở Sở đứng dậy và bước ra khỏi cửa, Ngải Lâm và Cố Tuệ Giai đi phía sau.
"Tình huống của cậu là thế nào vậy?" Ngải Lâm quay sang hỏi Cố Tuệ Giai.
"Có gì đâu! Nếu cậu nói về Lăng Sở Sở thì mình cho cậu biết, mình là fans của cô ấy nha, cái loại fans cuồng á." Cố Tuệ Giai cười trả lời.
"Được rồi! Tạm tin cậu, mau tìm tài xế lái thay đưa thần tượng của cậu về đi." Ngải Lâm nhẹ nhàng đẩy Cố Tuệ Giai.
Cố Tuệ Giai mỉm cười đi theo.
Trên đường trở về xe, Du Quân Diệp và Lăng Sở Sở ngồi ở hàng ghế sau, họ im lặng không nói tiếng nào, không khí vô cùng yên tĩnh.
Du Quân Diệp quay lại nhìn Lăng Sở Sở đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh đèn neon nhấp nháy trên đường phản chiếu gương mặt buồn bã của Lăng Sở Sở, cuối cùng cô mở miệng hỏi: "Tối nay cậu uống bao nhiêu rồi? Sao một mình cậu lại đến quán bar chứ.
"Không uống bao nhiêu hết, cậu nhìn xem mình có say đâu." Lăng Sở Sở nở một nụ cười hiếm hoi.
"Đúng vậy, cậu không say." Du Quân Diệp nói theo lời cô.
Có lẽ là rượu chưa có ngấm, mặt Lăng Sở Sở chỉ hơi đỏ thôi, nói chuyện vẫn còn ổn, hơn nữa tửu lượng của Lăng Sở Sở, Du Quân Diệp cũng biết, nhưng mà cô không biết sau khi Chu Tuấn Giang đi rồi, cô ấy đều mua say sống qua ngày sao?
"Cậu thường xuyên đi uống rượu à?" Du Quân Diệp thừa dịp Lăng Sở Sở còn tỉnh táo, hỏi chút chuyện.


"Không thường xuyên lắm, thỉnh thoảng mới uống." Lăng Sở Sở nghiêm túc trả lời: "Mình không ngốc đến mức đó, mua say sống qua ngày à, uống rượu chỉ càng thêm sầu mà thôi."
"Hahaha, xem ra vẫn còn là một thanh niên cầu tiến." Du Quân Diệp trêu chọc.
"Thanh niên cái gì ở đây, sắp già tới nơi rồi." Lăng Sở Sở liếc nhìn Du Quân Diệp, mỉm cười.
Như sực nhớ ra điều gì đó, cô lại hỏi: "Cậu hay đến Dark Night à, thấy các cậu thân quen với chủ ở đó vậy."
"Ừm! Rất thân quen, là bạn của Ngải Lâm, cho nên chỗ đó rất riêng tư và an toàn, hơn nữa cũng là chỗ người quen, cho nên sẽ thuận tiện hơn." Du Quân Diệp nói thật.
"An Cát nhà cậu mặc kệ cậu à? Mỗi ngày đến nơi xa hoa truỵ lạc." Lăng Sở Sở đột nhiên thấp giọng cười nói, xe tình cờ đi qua một khu dân cư thưa thớt, đèn đường mờ mịt, làm cho khó nhìn thấy rõ thần sắc.
Du Quân Diệp không trả lời, cô quay lại nhìn ra cửa sổ xe.
Trên đời này, luôn có nhiều lý do để vui, mà chuyện buồn thì cũng không thiếu.
"Mình đã thấy bài viết cậu và An Cát ở chương trình đêm giao thừa, hai người đứng chung một chỗ rất đẹp đôi." Lăng Sở Sở không nhìn Du Quân Diệp, chỉ nhìn ra bên ngoài nói, "Trang phục cũng ăn ý, trông thật hạnh phúc, cô ấy rất dính cậu, với lại trang phục cô ấy mặc rất độc đáo nha."
Du Quân Diệp nhớ lại buổi ghi hình ngày hôm đó, bộ váy của An Cát quả thực rất đặc biệt, cô ấy cụp mắt xuống và nói với giọng trầm, "Đúng là rất đặc sắc."
"Cô ấy vì cậu mà mặc như vậy sao?" Lăng Sở Sở quay lại nhìn Du Quân Diệp và hỏi.
Du Quân Diệp không trả lời, mặc một bộ lễ phục, cùng nhau ghi hình một chương trình, sao ai cũng cho rằng An Cát là vì cô vậy? Chẳng lẽ kẻ trong cuộc thì mờ mịt, còn người ngoài cuộc lại thấy rõ sao?
"Hai người có định công khai không?" Lăng Sở Sở ngập ngừng hỏi câu hỏi trong lòng.
"Cậu nói cái gì thế?" Du Quân Diệp quay đầu nhìn Lăng Sở Sở hỏi, cô rất khó hiểu, khi câu hỏi này xuất hiện, suy nghĩ của cô ấy nhảy nhanh như vậy sao?
"Cái thái độ này của cậu, còn định giấu mình đến khi nào?" Lăng Sở Sở liếc mắt nhìn Du Quân Diệp đầy bất mãn, "Mặc dù bây giờ chúng ta không thường xuyên gặp mặt tâm sự như ngày xưa, nhưng mà cũng không đến mức xa lạ chứ, đến việc này còn không muốn nói với mình."
"Mình có cái gì mà giấu chứ, chỉ là không hiểu tại sao cậu lại thấy mình muốn công khai." Du Quân Diệp nói một cách nghiêm túc.

Khi nhắc đến chuyện liên quan đến An Cát, Du Quân Diệp cảm thấy rằng mình đang suy nghĩ đã chậm hơn nhiều.
"Còn giả vờ.

Muốn mình nói thẳng ra vậy sao?" Lăng Sở Sở cau mày hỏi.
"Thực sự không có giả vờ.

Cứ nói đi.

Mình cũng muốn nghe một chút, tại sao cậu lại hỏi như thế?" Du Quân Diệp thẳng thắn nói.
Du Quân Diệp thực sự rất tò mò, mọi người đều biết rằng thái độ trong nước hiện tại đối với các cặp đồng tính đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không phải là lạc quan mấy.
Suy cho cùng, lớp băng dày ba thước, đâu phải chỉ một ngày mà đóng thành thế, muốn thay đổi tư tưởng và quan niệm cần một quá trình rất dài, mặc dù đã có nơi hợp thức hoá hôn nhân đồng tính, nhưng mà vẫn còn rất nhiều người không ủng hộ.
Hơn nữa, các cô đều là người trong làng giải trí, chuyện gì cũng sẽ bị phóng đại lên bởi giới truyền thông đàm tiếu, cô không thích chuyện đời tư của mình bị phơi bày trước công chúng và trở thành trò cười của mọi người.

Ngoài ra, con trai của An Cát còn chưa thành niên, cũng phải cố kỵ vài phần, không thể để cho con cái sống trong chỉ chỉ trỏ trỏ được.
Mà Lăng Sở Sở đương nhiên hiểu rõ việc này, thế mà cô ấy còn hỏi, có phải đầu óc không minh mẫn lắm không? Du Quân Diệp nghĩ thầm.
"Ở chương trình lớn như thế, An Cát còn mặc váy cưới, cậu cho rằng quần chúng nhân dân cả nước mù à, còn nhìn không ra sao?" Lăng Sở Sở vẫn rất thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình.
"Chờ đã, váy cưới gì? Là chiếc váy mà cô ấy mặc sao?" Du Quân Diệp lúc này đầy dấu hỏi.
"Đúng vậy, chiếc váy đó là váy cưới." Lăng Sở Sở trả lời câu hỏi của Du Quân Diệp một cách chắc chắn.
"Làm sao có thể, đừng trêu chọc mình nữa." Du Quân Diệp có vẻ không tin lắm.
"Này mình không có trêu chọc.

Thương hiệu của chiếc váy này đã tìm mình làm đại diện, nhưng lịch trình không phù hợp.

Mình đã từ chối, nhưng vẫn biết một chút về thương hiệu này.

Cái mà An Cát của cậu mặc là cái váy cưới mới nhất trong mùa này.

"Lăng Sở Sở nghiêm túc nói.
Nghe đến đây, Du Quân Diệp không động đậy một hồi lâu, trong lòng tràn đầy cảm xúc hỗn độn, không biết diễn tả như thế nào, nếu chuyện này là thật, thì thật sự quá đả kích.
Cô quay đầu nhìn màn đêm đen kịt, không có trăng, không có sao, chỉ có ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt lóe lên trước mắt rồi lùi nhanh về phía sau.
Cách làm này khá phù hợp với tính cách của An Cát, không có nhiều lời, chỉ cần hành động vào thời điểm mấu chốt là đủ.
Nó thực sự là váy cưới?
Vậy lý do An Cát tham gia chương trình này, mặc váy cưới, là muốn đến nói lời tạm biệt cuối cùng sao? Tạm biệt với cô, tạm biệt quá khứ mười mấy năm, sau đó vẽ ra một cái kết viên mãn, bắt đầu cuộc sống mới?
"Đừng nói là cậu không biết nha?" Lăng Sở Sở nhìn Du Quân Diệp đầy hoài nghi.
"Mình thực sự không biết." Du Quân Diệp trả lời khẳng định.
"Này, cho dù ngay cả khi hai người không thương lượng với nhau, thì cái cậu không biết cũng nên biết chứ?" Lăng Sở Sở đảo mắt nhìn Du Quân Diệp và chán ghét nói, "Sao cậu đột nhiên trì độn thế, giống như kẻ ngốc vậy, An Cát thế mà không chê ghét cậu, cô ấy thực sự có đức hạnh và hào phóng.

"
Du Quân Diệp nghĩ thầm: Sao có thể không chê chứ, cô ấy ghét bỏ cô mấy năm qua, thậm chí ghét đến mức đẩy cô ra xa.
Nhưng mà, cái tin tức mặc váy cưới vẫn làm Du Quân Diệp bị sốc, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn..