Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 25: 25: Cùng Giường





Du Diệp Quân cảm thấy có một luồng điện ấm áp mạnh mẽ chạy qua tim mình, lập tức chạy vào tứ chi, khẽ siết chặt hai tay, mũi chua xót và mắt cũng hơi nóng.
Vết thương dường như không còn đau nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của An Cát vang lên, bay lượn như một thiên thần trong không gian kỳ ảo.
"Xong rồi!" Y tá hô to lên một tiếng, An Cát thở phào nhẹ nhõm, biết có vết thương là một chuyện, nhưng nhìn vết thương nhòe máu, sau đó cho thuốc vào băng bó lại là chuyện khác.

Trái tim đập nhanh dần bình tĩnh lại, nhưng cảm giác bàng hoàng vẫn chưa tiêu tan.
"Cẩn thận một chút, đừng làm gì lớn, càng không nên cử động, nếu như bị rách lại càng khó phục hồi." Y tá cẩn thận cảnh cáo, thật ra cô cũng không hiểu nổi, mấy diễn viên nổi tiếng sẽ rất trân trọng cơ thể sao? Bị thương thế này còn không chịu nằm yên cho bớt đau, còn lăn qua lộn lại làm cho vết thương mới khâu không được bao lâu lại chảy máu.
Y tá dặn dò xong, sau đó thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
An Cát vẫn ngồi ở vị trí đó rất lâu, Du Diệp Quân cứ bị cô đè như vậy, không dám động đậy.
"An lão sư?" Du Diệp Quân ngập ngừng gọi, cô tự hỏi liệu cô không mở miệng thì chắc An Cát sẽ ngồi cả đêm như thế.
"Hả? Đau sao?" An Cát hoàn hồn khi nghe Du Diệp Quân gọi, nhìn vết thương của Du Diệp Quân liền lập tức hỏi.
"Không đau." Du Diệp Quân ngoan ngoãn đáp: "Bây giờ tôi có thể xoay người lại được không?
"Tôi giúp cô." An Cát đứng dậy, dùng hay tay nâng cánh tay và vai Du Diệp Quân.
Du Diệp Quân xoay người lại, ngoan ngoãn nhìn An Cát kéo chăn đắp lên người mình, hơi ấm trong lòng vẫn chưa tan, hết lớp này đến lớp khác.
"Sao chị lại ở đây?" Du Diệp Quân nhìn An Cát bận rộn với đôi mắt sáng ngời.
Nghe vậy, An Cát dừng lại, nhìn chằm chằm người đặt câu hỏi, "Nếu tôi không đến, cô định giấu diếm như thế này sao? Sau đó xuất viện sớm tiếp tục quay phim với vết thương à?"
"Tôi..." Dưới ánh mắt thiêu đốt của An Cát, Du Diệp Quân nhìn chằm chằm vào cô ấy, lần đầu tiên cô không dám đối diện với An Cát, ánh mắt quá nghiêm khắc, vừa đau lòng vừa có chút tức giận.
"Có phải cô xem nhẹ bản thân, hay xem nhẹ mối quan hệ của chúng ta không?" An Cát nhìn thấy ánh mắt né tránh của Du Diệp Quân, khuôn mặt tái nhợt và mái tóc xơ xác bên tai hơi đẫm mồ hôi.


Một lúc sau, giọng nói từ từ trở nên nhẹ nhàng: "Được rồi, không cần biết lý do là gì, tôi đã đến đây, tôi đã nhìn thấy tất cả những gì nên thấy, cái gì cần biết cũng đã biết, cô nên nghe lời và chữa lành vết thương càng sớm càng tốt.

"
"Vâng!" Du Diệp Quân ậm ừ, chớp mắt và nhìn An Cát lần nữa.
"Làm sao vậy? Nhìn tôi như vậy làm gì?" An Cát mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn là cười nhẹ, nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn chị."
An Cát:....
Nhất thời An Cát nói không nên lời, bị nhìn chằm chằm như thế này, cô cảm thấy má mình nóng bừng.
Du Diệp Quân không trang điểm, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt biết nói của cô ấy giờ đây lộ ra vẻ yếu đuối và nhút nhát, rất giống ánh mắt của thư sinh.

Trong lòng An Cát hoảng hốt, bây giờ tựa như đang quay một cảnh trong phim.
Sau khi bị nhìn chằm chằm như thế này một lần nữa, An Cát cảm thấy rằng cô ấy không thể ở trong phòng.

Cô trấn tĩnh lại, cách xa giường bệnh, "Cô đi nghỉ ngơi sớm đi, đã muộn rồi."
"Được rồi.

Chị cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!" Du Diệp Quân ngoan ngoãn đáp lại.
An Cát giật mình quay lại, Thạch Duệ Duệ đi đậu xe, không biết lên đây từ lúc nào, còn ngồi trên ghế sô pha chăm chú xem TV.

Cô ấy vào lúc nào vậy? Sao mình không nhận thấy, An Cát nghĩ.
Thạch Duệ Duệ cũng ở lại đó, chỉ có một chiếc giường cho người nhà, tình trạng hiện tại của Du Diệp Quân chỉ cần nghỉ ngơi, cũng không cần canh đêm, nên chỉ có thể ngủ tạm một đêm trên ghế sô pha.
Du Diệp Quân nhìn thấy An Cát đứng đó, mắt đảo qua ghế sô pha và giường, liền nói: "An lão sư, hay là chị lên nằm với tôi đi?"
Nghe vậy, An Cát liếc nhìn Du Diệp Quân cùng giường bệnh, tuy rằng giường ở khu VIP không phải giường đơn nhưng cũng không lớn như vậy, lỡ ngủ trong lúc ngủ chạm vào vết thương thì làm sao đây?
"Làm sao mà làm vậy được? Tư thế ngủ tôi không tốt lắm, đụng vào vết thương của cô chắc sẽ không tốt lắm?" An Cát ngạc nhiên trước lời đề nghị của Du Diệp Quân, nhưng có vẻ hợp lý.

truyện kiếm hiệp hay
Du Diệp Quân nghe đến đây, trên mặt nở nụ cười thuần khiết: "Cái giường lớn thế này, hai chúng ta nằm vẫn còn dư, chị cũng đâu làm gì với tôi, sao lại bị thương được nhỉ?"
An Cát không trả lời và cũng không đem lời nói đùa của Du Diệp Quân một cách nghiêm túc, dường như cô ấy đang xem xét nghiêm túc tính khả thi của việc này.
Du Diệp Quân tiếp tục: "Tối hôm qua chị ngủ không ngon đúng không? Tôi xem điện thoại của tôi, có rất nhiều thông báo cuộc gọi đến và tin nhắn văn bản."
An Cát nghĩ cả đêm qua đúng là cô không ngủ được, bây giờ Du Diệp Quân nói thẳng vào mặt cô, cô có chút xấu hổ, mặt nóng bừng bừng.
"Lại đây, để Thạch Duệ Duệ cũng ngủ một giấc thật ngon, nếu không cô ấy nhất định sẽ không ngủ được." Du Diệp Quân vươn tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
"Được rồi, tôi lại đi lấy chăn bông." An Cát bị thuyết phục, nhìn Du Diệp Quân gật đầu, xoay người đi đến tủ mang chăn qua.
Thấy An Cát đồng ý, Du Diệp Quân thận trọng di chuyển đến bên giường.
Thạch Duệ Duệ mang một ít đồ đi tắm rửa, sau đó lại lẳng lặng không một tiếng động trở về giường cho người nhà, chuẩn bị đi ngủ
Rửa mặt xong, An Cát nhẹ nhàng nằm bên cạnh Du Diệp Quân, và di chuyển ra phía mép giường xa nhất có thể.
Du Diệp Quân bật cười, nhìn An Cát và nói: "Ở giữa vẫn còn nhiều chỗ lắm, chị đừng để ngã xuống."
An Cát ngoan ngoãn dịch vào giữa một chút nói: "Nếu như không may đụng vào vết thương, nhất định phải đánh thức tôi."
"Vết thương của tôi ở bên này nè.


Nếu có thể chạm vào vết thương, thì tư thế ngủ của chị thế nào đây?" Du Diệp Quân bật cười trước bộ dạng câu nệ của An Cát.
An Cát cười hợp tác, "Ngủ sớm đi, ngủ ngon." Nói xong cô nhắm mắt lại, cô thật sự rất buồn ngủ.
"Ngủ ngon." Du Diệp Quân nói chúc ngủ ngon giọng nói lí nhí như muỗi kêu, An Cát nhắm mắt lại.
Bởi vì Du Diệp Quân ngủ cả ngày, nên không có buồn ngủ.
Đèn trong phòng đã tắt, cô lợi dụng ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ quay đầu nhìn An Cát, một lúc sau An Cát đang thở đều, tim đập ổn định.
Hơi ấm mà An Cát mang đến cho cô tưởng chừng rất đơn giản, nhưng trong xã hội phức tạp và xô bồ này lại rất đáng quý, đủ để khiến trái tim lạnh giá của một người tiếp tục ấm lên, rồi tiếp thêm sức mạnh vô hạn để chống chọi với những thử thách, trắc trở của cuộc đời.
Du Diệp Quân không biết mình đã ngủ từ lúc nào, điều mà cô ấy biết là cô ấy ngủ thiếp đi với một nụ cười, một cái ấm lòng và an toàn.
Lăng Sở Sở nhớ đến lời của Du Diệp Quân rằng cô có thể đến bệnh viện sớm hơn, vì vậy cô thực sự dậy sớm và nhanh chóng đến bệnh viện.

Mặc dù, căn phòng kia cũng đầy hơi thở sống của cô ấy, căn phòng đó thật thoải mái, nhưng mà còn thua xa khi ở bên cạnh người thực
Khi cô khẽ đẩy cửa ra, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng.
An Cát và Du Diệp Quân nằm cạnh nhau trên giường bệnh, tay hai người ở ngoài chăn nhưng lại nắm lấy nhau, họ đang ngủ rất yên bình.
Một chút vui sướng trong lòng khi ngủ trong phòng của Du Diệp Quân lập tức bị cảnh tượng trước mắt cuốn trôi, tâm trạng phấn khích của cô rơi xuống đáy vực.
Tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn đánh thức An Cát, cô mở đôi mắt ngái ngủ, liếc nhìn những người xung quanh rồi nhìn Lăng Sở Sở đang sững sờ ở cửa, cô cong môi thành một nụ cười nhẹ, gật đầu và chào.
Ngay khi An Cát cử động, Du Diệp Quân cũng tỉnh dậy, ánh mắt rơi từ trên mặt An Cát rồi xuống tay của hai người, trong lòng có chút bối rối.
Tại sao hai người lại nắm tay nhau khi ngủ?
Cô ấy nhìn An Cát một lần nữa, và An Cát dường như cũng khó hiểu như cô ấy.
Lăng Sở Sở trơ mắt nhìn hai người tỉnh dậy, cảm thấy khá khó chịu, cô khẽ ho một tiếng.
Du Diệp Quân quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Sở Sở, và mỉm cười, "Sớm như vậy?"
"Không sao! Cũng còn bình thường, đã đánh thức ngươi?"

"Không, đã đến giờ dậy rồi." An Cát nhìn đồng hồ rồi nói, cô buông tay Du Diệp Quân ra, xoay người xuống giường, bước vào phòng vệ sinh.
"Tình hình thế nào?" Thấy An Cát đi rửa mặt, Lăng Sở Sở vội vàng chạy tới bên giường Du Diệp Quân, trầm giọng hỏi.
"Cái gì mà tình hình thế nào?" Du Diệp Quân vừa tỉnh dậy, đầu óc còn chưa sáng suốt nên không biết câu hỏi không đầu không đuôi của Lăng Sở Sở có ý nghĩa gì.
Lăng Sở Sở bĩu môi đi về hướng phòng tắm, "An Cát, sao cô ấy lại ở bệnh viện? Cô ấy không phải đã trở lại đoàn phim với chúng tôi sao?"
"Ồ, cô ấy..." Du Diệp Quân định thốt lên, cô ấy lo lắng cho cô nên quay lại lần nữa, nhưng cô ấy đã thay đổi lời nói, "Cô ấy để quên đồ, vì vậy quay trở lại lấy, lúc đó cũng đã quá muộn, cho nên ở phòng bệnh ngủ tạm một đêm.

"
Lăng Sở Sở nhìn Du Diệp Quân đầy nghi ngờ, cau mày và không nói gì thêm.
Khi An Cát đi ra sau khi tắm rửa, Thạch Duệ Duệ đã mua bữa sáng, bọn họ yên tĩnh ăn sáng.
Lăng Sở Sở liếc nhìn An Cát, mở miệng hỏi: "An lão sư hôm nay không về nhà sao? Khi nào thì lên máy bay? Để Duệ Duệ chuẩn bị sớm rồi đưa cô ra sân bay."
Du Diệp Quân cũng nhìn An Cát.
Vẻ mặt An Cát đanh lại, sau một hồi suy nghĩ, cô nói: "Tuần này tôi không về.

Tôi sẽ thảo luận với đạo diễn sau, qua hai ngày rồi về."
Sau khi nói xong, cô quay lại nhìn Du Diệp Quân nói tiếp, "Du lão sư không thể quay phim trong một thời gian, nên có thời gian về nhà."
Du Diệp Quân nhìn An Cát, hơi ấm vốn dĩ chưa tan biến càng trở nên ấm áp hơn, nét mặt cô bất giác dịu đi.
Lăng Sở Sở cảm thấy trái tim mình có chút nguội lạnh, cảm giác thăng trầm vào sáng sớm còn khó chịu hơn là nhìn thấy Du Diệp Quân và Quách Niên Hồng bên nhau.
Dù gì thì Quách Niên Hồng cũng là đàn ông, nếu Du Diệp Quân không thích phụ nữ thì việc có bạn trai là điều bình thường, nhưng sự tương tác của cô ấy với An Cát khiến tâm trạng cô hạ xuống và rất khó chịu.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Du Diệp Quân, Du Diệp Quân vừa nhìn thấy liền nhún vai một cách khó hiểu.
Buổi sáng cứ thế trôi qua.
Sau chín giờ, cảnh sát đúng giờ đi vào trong phòng bệnh làm tường trình..