Phải Làm Sao Với Cậu Đây!

Chương 6: Cho em nhập hội với!




Chỉ khi mỗi sáng đi học là Nó chở Hắn, những thời gian còn lại như đi học về, đi ăn, đi xem phim,..tất cả Hắn là người chở Nó, vậy mà Nó cứ than vãn suốt. 

Chuông reo tan học được 10", bóng dáng học sinh bắt đầu thưa dần. Nó vội vàng chạy xuống cầu thang ra cổng vì Hắn đang chờ. Đang đi giữa sân Nó nhìn qua bên tay trái sân trường có vài học sinh đứng tụm lại với nhau, nhìn kĩ hơn 1 chút thì hình như đang đánh nhau thì phải. Nó tính lơ chuyện đi cho rồi nhưng mà hình ảnh 1 thằng bự con vạm vỡ lại đánh túi bụi 1 thằng gầy cao thật là nhức mắt, máu anh hùng Nó lại trỗi dậy, Nó tặc lưỡi" lo chuyện bao đồng chỉ lần này nữa thôi".

Nó chạy nhanh về phía đánh nhau, gần tới nơi Nó vứt ba lô sang 1 bên nhìn thấy tên to cao vạm vỡ đang nắm 2 vai tên cao gầy kèm theo những cú lên gối hết sức thô bạo, Nó nhẹ nhàng không gây tiếng động dùng hết tốc độ chạy lại nắm lấy ngón trỏ tay trái tên to con kia bẻ ngược lên, tên đó đau đớn kêu lên, lợi dụng tên đó còn đang bàng hoàng ngạc nhiên Nó dùng hết lực chân đạp 1 phát vào bên hông tên đó khiến hắn lùi về 1 bên mấy bước nên bỏ tên gầy cao kia ra.

Tên to con có vẻ khá đau với cú đạp của Nó, 1 tay hắn ôm bên hông, nhếch mép đi về phía Nó:

- Cô bé, anh đó giờ không đánh con gái, ngoan tránh ra.

Nó kéo cậu bé cao gầy đứng ra sau lưng của Nó, mặt Nó không hề tỏ ra sợ hãi, giọng pha chút giễu cợt:

- Lúc nãy ỷ mạnh hiếp yếu giờ tỏ ra thanh cao, bánh tráng cũng không lật lẹ bằng anh.

Thái độ tên đó không được hài hòa như lúc nảy nữa mà giờ chuyển sang tức giận, 1 tay nắm cổ áo Nó. Nó nhanh như cắt chụp lấy tay hắn đang nắm gạt mạnh ra dùng tay còn lại nắm ngược cổ áo hắn đồng thời gạt mạnh chân phải khiến hắn té xuống, đúng là sức nam thì luôn hơn nữ, hắn phản xạ nắm áo ngang hông Nó quăng ngược mạnh ra đằng sau, Nó bị tấn công bất ngờ như vậy nên không đỡ nổi thành ra té 1 cú nằm ngửa ra đằng sau, Nó kêu la trong bụng" ôi! cái lưng của mình".

Nó nhanh chóng ngồi dậy thủ thế, tên đó chạy nhanh đến Nó, đột nhiên có 1 cú đá vào bụng hắn khiến hắn té văng ra 5-7 bước. Thiên Bình kéo Nó đứng sau lưng mình, hình ảnh này y như lúc nảy Nó kéo thằng nhóc cao gầy ra phía sau Nó. Đúng là Nó học theo Thiên Bình thiệt mà, tên đó lồm cồm bò dậy rồi chạy ngay lại tụi Nó vươn tay định cho Thiên Bình 1 cú đấm, nhưng Thiên Bình nhanh hơn đạp vào cẳng chân hắn, đồng thời nốc ao hắn bằng 1 cú đấm rất mạnh ngang mặt khiến tên đó ngã xuống cũng thấy tội tội. 

Hắn tiếp tục ngồi dậy, Nó tròn mắt nhìn tên đó, sao tên này trâu quá không phải người mà, đồng thời lúc này bọn Hoàng Tuấn bạn Thiên Bình chạy lại, thấy lực lượng đối phương hơi đông nên hắn bỏ đi, trước khi đi hắn còn lấy tay chỉ chỉ hàm ý"chờ đó".

Hết chuyện, Nó thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tuấn vỗ vai Nó, thái độ rất ư là thỉnh cầu:

- Bà cô của tôi ơi! bớt gây chuyện đi được không!

Nó nhìn Hoàng Tuấn bất mãn, làm như Nó muốn chuyện này chắc. Rồi tên nhóc con cao gầy chạy lại, mặt tươi như hoa, nhìn vào không nghĩ lúc nãy tên này bị đánh tàn tạ:

- Em cảm ơn chị đã giúp em!

- Đó, đó là tớ giúp cậu ta chứ tớ đâu muốn đánh nhau đâu!

Nó chỉ chỉ tay vào cậu nhóc, Thiên Bình thở dài nhìn Nó, còn Hoàng Tuấn chỉ biết ôm đầu đau khổ vì tính hay lo chuyện bao đồng của Nó, tên nhóc cũng phân bua theo:

- Em cũng chỉ giúp bạn đó thôi chớ bộ!

Tất cả mọi người nhìn theo hướng chỉ tay của tên nhóc, Nó gượng cười"haha" xua tay trấn an mọi người:

- Chắc không phải đâu!

- Thiệt!

Thằng nhóc đinh ninh chắc chắn, lúc này tất cả ai cũng muốn đột quỵ với thằng nhóc này, tưởng tên này giúp người nào đó ai ngờ nó giúp chú chó của bác bảo vệ, Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn tên nhóc, Thiên Bình thì cạn hết cả lời, Hoàng Tuấn thì thản thốt" ôi má ơi!, không ngờ Á Hân cũng có đồng loại lo chuyện bao đồng mà thuộc loại không thể tưởng tượng như vậy được"

- Đi thôi!

Thiên Bình cất tiếng, mọi người chuẩn bị rời đi thì tên nhóc giơ tay chặn đường, giọng thành khẩn lắm:

- Em là Minh Hạo, các anh chị cho em nhập hội với!

Mọi người nhìn nhau chả hiểu nỗi tên nhóc con này muốn nói gì, Hoàng Tuấn thì ôm bụng cười như chưa từng được cười, cố gắng hít sau đè nén cơn cười, chống tay lên vai cậu nhóc:

- Bộ nhóc tưởng bọn này là xã hội đen chắc mà nhập với chả hội.

Mặt Minh Hạo nghệch ra, khó hiểu. Ai cũng buồn cười rồi đi về bỏ mặc sự ngay thơ của cậu bé, Thiên Bình nhặt ba lô của Nó lên rồi cùng nhau đi về. Đi trên sân trường Nó vừa vui, vừa cười lấy vai huých nhẹ cánh tay Thiên Bình:

- Cũng may lúc nảy có cậu!

- Còn nói nữa

Ánh mắt Thiên Bình nghiêm nghị nhìn Nó, Nó chu mỏ cuối đầu xuống y như chú mèo bị la rồi cụp đuôi lại vậy.Khi nảy đang đi Nó bảo bỏ quên tập trong lớp nên quay lại lấy, Thiên Bình lấy xe xong ngồi chờ hoài mà không thấy Nó ra, không biết có khi Nó ngủ quên ở 1 xó nào đó không chừng, sốt ruột quá nên đi vào tìm Nó, và cũng may đến kịp lúc không thôi chắc Nó bị tên to cao đó dần cho te tua rồi.