Dịch: Dực Vũ
Hai đứa trẻ cúi đầu thì thầm, thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Hạ và Trần Thục Phân với nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt.
Nhìn Giang Hạ đã sắp xếp xong, Trần Thục Phân mỉm cười chỉ vào quán chụp ảnh đối diện, "Hạ Hạ, lát nữa con dẫn mấy đứa nhỏ đi chụp ảnh.
Tiệm chụp ảnh chỉ có ở tỉnh lỵ, A Nguyễn và Hải Minh ba năm chưa chụp ảnh rồi.”
Trần Thục Phân trong lòng đã có dự định, khi thợ chụp ảnh chụp ảnh Hạ Hạ xong bà sẽ đưa một tấm cho con trai mình.
Có vợ đẹp như thế này, bà không tin tiểu tử đó không động tâm.
"Vâng, mẹ, bốn người chúng ta cùng nhau chụp ảnh chung.
Mì có rồi, mẹ ăn trước đi." Giang Hạ chủ động đẩy bát mì qua.
Biết con dâu là một đứa con hiếu thảo, Trần Thục Phân cũng không từ chối: "A Nguyễn, Hải Minh, có đói không? Lại thử món mì này đi."
Bởi vì đã đến cửa hàng bách hóa rất lâu nên đã quá giờ ăn tối, lúc này họ là những khách hàng duy nhất trong cửa hàng.
Ông chủ nhanh chóng bưng mì ra bàn, còn đưa cho họ một hộp kim chi do chính tay mình làm.
Giang Hạ vừa ăn mì vừa nhìn, nhìn qua quán mì này không giống như là của một tập thể mà giống như do chính những người thợ thủ công mở ra.
Khi nào thanh toán lại hỏi, quả nhiên đó thực sự là một cửa hàng tư nhân hoạt động hợp pháp với giấy phép kinh doanh chính thức.
Có vẻ như các chính sách ở tỉnh lỵ đã bắt đầu nới lỏng.
Ăn mì xong, bọn người Giang Hạ bốn người cùng bước vào tiệm chụp ảnh.
"Sư phụ, chúng tôi muốn chụp mấy tấm ảnh."
Người đàn ông trung niên đeo kính đặt tài liệu trên tay xuống, đẩy cặp kính trên sống mũi lên.
Lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy người có dung mạo xuất chúng như Giang Hạ, từ thành phố lớn đến à? Mở lời liền muốn chụp mấy tấm ảnh mà không hỏi giá.
"Xin hỏi, trong số các vị ai muốn chụp ảnh? Ảnh bao nhiêu tấc*? Muốn đen trắng hay có màu?"
(*1 tấc=3,33cm theo hệ thống đo lường cổ Trung Quốc)
Giang Hạ một tay ôm đứa bé nói: “Bốn người chúng tôi muốn chụp ảnh, cho hai đứa trẻ và mẹ chồng tôi mỗi người một tấm, sau đó bốn người chúng tôi sẽ chụp ảnh tập thể, ảnh màu, sáu tấc.”
"Hạ Hạ, mẹ không chụp riêng, con và bọn trẻ chụp là được rồi." Trần Thục Phân xua tay sau khi nghe điều này.
Chụp ảnh bao giờ cũng tốn kém, Trần Thục Phân đối với bản thân rất hà tiện.
Người chủ chụp ảnh lấy sổ và bút ra, chuẩn bị ghi đơn hàng: “Mọi người cứ bàn bạc trước đi, một bức ảnh đen trắng sáu tấc giá một tệ một hào một tấm, ảnh màu hai tệ một tấm.
Theo tôi thấy, hay là mọi người mỗi người chụp riêng một tấm, sau đó tất cả cùng chụp chung, tổng cộng là năm tấm màu hết mười tệ."
Nhìn dáng vẻ bọn họ cũng không giống như một nhà đặc biệt giàu có, không ngờ khi chụp ảnh lại hào phóng như vậy.
Cho dù là ở tỉnh lỵ, hầu hết mọi người chỉ chọn những bức ảnh đen trắng hai tấc.
Khi Trần Thục Phân nghe nói nếu muốn chụp ảnh một mình sẽ tốn thêm hai nhân dân tệ, bà có chút đau lòng.
"Bốn tấm ảnh màu sáu tấc, phiền anh giúp tôi ghi danh sách.
Hạ Hạ, con thấy đấy, mẹ vẫn chụp ảnh cùng mấy đứa mà? Mẹ sẽ không chụp ảnh một mình đâu.
Hai tệ này tiết kiệm mua chút kẹo và đồ dùng học tập cho A Nguyễn với Hải Minh.”
Giang Hạ không hiểu Trần Thục Phân đang nghĩ gì, cô mỉm cười gật đầu: "Nghe mẹ sắp xếp."
Sau này kiếm được tiền, cô có thể mua máy ảnh, chụp bao nhiêu ảnh tùy thích.
Hiện tại không cần phải vội.
Trần Thục Phân thấy Giang Hạ tôn trọng mong muốn của bà nên vui vẻ trả tiền.
Có thể nói, bà thích Giang Hạ không chỉ vì vẻ ngoài.
Điều quan trọng nhất là mẹ chồng và con dâu của họ tính cách giống nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh chụp ảnh nhưng đôi mắt bọn nhỏ vẫn ánh lên sự phấn khích.
Đặc biệt là Lục Hải Minh, lần trước thằng bé chỉ là một đứa bé không hiểu gì cả.
Những gì thằng bé thấy và nghe ở thành phố hôm nay đủ để khoe khoang với bạn bè rất lâu.
“Nhìn em ngốc quá!” Lưu Nguyễn cúi xuống vuốt thẳng cổ áo em trai, vuốt mái tóc dựng đứng của cậu bé xuống.