Phim điện ảnh tone xanh lục, hé lộ sức sống bừng bừng, lần trước khi xem bộ phim này, nhân vật mình đóng là diễn viên khác sắm vai, đất diễn ít tới đáng thương, biến thành phim một vai là Lý Mộ, nhưng bây giờ phiên bản này, hoàn toàn khác hẳn.
Xem phim được một nửa, phòng bên đã nói chuyện xong, Lý Mộ sang một đón Trang Khâm về, vừa vào phòng thấy cậu và đạo diễn đang ngồi xem phim chung, có thể là mặc ít quá lạnh, hai tay Trang Khâm bao quanh chân, cằm gác lên gối, đôi mắt được ánh sáng màn hình thắp sáng.
Lý Mộ nhìn về phía màn chiếu, anh cũng là lần đầu tiên xem phim bản hoàn chỉnh.
Thanh tiến độ đã kéo tới giữa, Lý Mộ thấy nhân vật của mình đi tới ngân hàng, viên chức đưa anh đi vào, cũng đưa chìa khóa cho anh.
Lý Mộ mở ngăn tủ ra, lấy các hộ chiếu trong phong bì màu khác nhau, đại diện cho các quốc gia khác nhau.
Tiện tay mở ra một quyển, bên trên có ảnh chụp ngây ngô của Lý Mộ, đây đều là hậu kỳ làm.
Ngoài hộ chiếu ra, còn có từng tệp dollar lớn, rút ở dưới cùng ra là một khẩu súng lục Nga cải tiến.
Ống kính vừa chuyển, vào tiệm chụp ảnh, hai người chụp ảnh với nhau, sát thủ cầm ảnh chụp được vào một tiệm bán hương liệu, cửa hàng hương liệu mở ở nơi náo nhiệt nhất, dòng người bên ngoài chen chúc, tiếng còi xe motor nhỏ gào thét, nơi cửa hàng hương liệu đặt từng thùng hương liệu không biết tên, tràn ngập sương khói màu xanh da trời đậm và mùi hương liệu gay mũi.
Ông chủ cũng không nhìn xem khách tới là ai, dùng tiếng Thái hỏi muốn mua gì, Lý Mộ dùng tiếng Anh nói ám hiệu với chủ tiệm.
Lý Mộ đặt phong bì trên mặt bàn thủy tiện, ông chủ sờ một hồi, như đang đếm tiền, sau đó thu phong bì lại, nói: “Phải tốn mất ba ngày.”
Chuyển cảnh, trong trong nồi là món canh nấu cháy cặn, khói bốc mù mịt, trên người là hai người, một người dựa vào một người khác, là cái ôm chỉ giữa người yêu mới có, bộ phận nên che đều đã che hết, nhưng bầu không khí ám chỉ đã xảy ra chuyện gì lại không làm giả được, thiếu niên bình thản hỏi có phải anh phải đi rồi không, khi nào thì đi.
Quách Bảo Châm khá am hiểu cách dùng ngôn ngữ màn ảnh khắc chế giản dị để thuật lại câu chuyện sóng ngầm kích động.
Lý Mộ cũng không phát ra tiếng, đi vòng qua ngồi xuống, Trang Khâm hết sức chăm chú xem màn hình, thậm chí còn không phát hiện ra Lý Mộ tới.
Tận tới khi nhân vật của mình xuất hiện ở phút thứ một trăm nhận cơm hộp, trong cơn mưa to tầm tã, Lý Mộ ôm “thi thể” của cậu, trong phim điện ảnh là cảm xúc bi thương mãnh liệt, tone màu xanh lục đổi thành màu xám, trước mắt Trang Khâm đột nhiên tối sầm lại, bị một đôi tay che kín mắt, cậu vừa ngửi mùi liền biết là Lý Mộ hút xì gà.
Lý Mộ cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt, cảm xúc của Trang Khâm quá phong phú, cậu mới xem tới đây đã khóc.
Đại khái chỉ qua vài giây, Lý Mộ bỏ tay ra, một màn Trang Khâm diễn “thi thể” kia đã qua, biến thành phó bản Lý Mộ báo thù.
Lý Mộ lén đưa cho cậu hai tờ giấy.
Cốt truyện nửa sau vẫn giữ phim tiết tấu nhanh chất lượng cao, là phát triển mà người xem hoàn toàn có thể đoán được, kết cục của phim điện ảnh, sát thủ mang theo một tấm ảnh chụp chung ở tiệm chụp ảnh, rời khỏi Đông Nam Á vĩnh viễn.
Tuy rằng phần sau rất nhanh gọn sạch sẽ, nhưng không giấu được sự thật bi kịch của phim, đã định sẵn người như sát thủ, chỉ có thể cô độc một mình.
Quách Bảo Châm không biết đã xem mấy lần, nhưng đây vẫn là lần đầu anh ta cho diễn viên xem, bật đèn lên, anh ta hỏi họ: “Thế nào?”
Trang Khâm vẫn đâng đắm chìm trong phim không thể tự kìm chế, như kia không phải là phim điện ảnh, mà là cả cuộc đời của một người, lại bởi vì cậu diễn, thế nên khi xem phim càng có cảm giác hồi ức, như đã cách một đời, như thế những chuyện đó thực sự xảy ra.
Cậu rất dễ đem tình cảm đối với Lý Mộ nhập vai vào trong phim, vì thế cảm xúc lại càng sâu.
Cậu không tưởng tượng được bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình cứ vậy mà ra lò, có cảm giác khổ tận cam lai, vì trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy, Trang Khâm chỉ có diễn một mình trong bóng tối, xem phim, bắt chước, không có máy quay nhắm vào cậu, chỉ có một không gian mờ tối.
“Đạo diễn Quách, có thể diễn phim của anh, tôi thực sự rất may mắn.” Cậu nghiêm túc nói.
Câu này so với bất kì câu nịnh hót nào cũng chân thành hơn, làm Quách Bảo Châm cảm động tới bối rối, suýt nữa không nhịn được tới ôm cậu: “Cậu nhận đóng phim của tôi, tôi cũng rất may mắn.”
Ánh mắt Trang Khâm sáng ngời, vì vừa rồi hơi khóc một chút, đuôi mắt đỏ lên, mắt mang theo ánh nước: “Phim điện ảnh của chúng ta nhất định có thể kiếm tiền.”
Quách Bảo Châm nắm lấy tay cậu lắc: “Nhất định có thể kiếm tiền, nhất định có thể nhận được giải!”
Trang Khâm nghĩ, có khi lại có được giải thưởng không chừng.
Vì đời trước không lấy được giải, chỉ là mang tới liên hoan phim, cuối cùng, một bộ phim điện ảnh của Mỹ đã lấy được vòng nguyệt quế của giải Gấu Vàng.
Nghe nói giải Gấu Vàng được bình luận là khá công bằng liêm chính, ít khi có cơ cấu.
Tâm tình Trang Khâm vô cùng phức tạp, vừa cảm động lại kích động, nhưng không chắc chắn nó có thể nhận được giải không, thậm chí còn không chắc nó có thể được công chiếu trong nước không, vì phiên bản này tuyến tình cảm vô cùng rõ ràng, thậm chí có một vài cảnh ái muội Lý Mộ xem qua, miễn cưỡng cảm thấy có thể để người xem xem.
Là phim điện ảnh tuyệt không thể qua được thẩm tra, cùng lắm là biến thành phim điện ảnh ngầm, truyền lưu trong sự bàn tán trên mạng, thường xuyên bị censored.
Quách Bảo Châm và cậu nhìn nhau tán thưởng đối phương, Lý Mộ mặt lạnh khéo Trang Khâm ra: “Được rồi, khuya rồi.”
Trang Khâm và đạo diễn Quách chào nhau, về phòng, cậu hỏi Lý Mộ: “Nh với Khâu tổng hút nhiều xì gà trong phòng lắm phải không?”
Cậu vẫn còn ngửi được mùi để lại trong không khí, trên ngón tay Lý Mộ cũng mang theo mùi xì gà nhạt.
“Hút hai điếu.” Lý Mộ nói, đi rửa sạch tay.
“Ừm… anh ta nói gì với anh vậy, liên quan tới phim điện ảnh phải không?” Hai người đứng trong phòng tắm, Trang Khâm tiện đánh răng.
“Bảo anh hỗ trợ liên hệ bên phát hành phim một chút.” Lý Mộ hơi khựng lại, hỏi cậu, “Em có muốn lấy giải thưởng không?”
Anh cắn bàn chải, lúng búng nói: “Muốn chứ, vừa rồi xem phim hoàn chỉnh một lần… em cảm thấy, hẳn có thể được giải?” Giải Gấu Vàng coi trọng của tính thương mại và nghệ thuật, khá đa nguyên hóa, không giống Cannes coi trọng tính nghệ thuật, liên hoan phim Venice càng cường điệu cá nhân hóa.
Hơn nữa Berlin khá khoan dung với đề tài phim điện ảnh, từ trước tới nay vẫn luôn có tin truyền ra rằng họ cảm thấy rất hứng thú với phim đề tài đồng tính.
Phim như Tàng Tâm vừa có tính nghệ thuật, vừa có tính thương mại, còn coi trọng đề tài đồng tính, quả thực là nhắm vào khẩu vị của Gấu Vàng để quay.
Lý Mộ hỏi: “Nếu không lấy được giải thì sao, em sẽ buồn?”
Vừa rồi Khâu Minh thực ra hỏi anh, có một con đường có thể đi, giám khảo đã bắt đầu bình chọn phim điện ảnh, nhưng kết quả ra sao thực ra có thể can thiệp vào được, đương nhiên Khâu Minh biết Lý Mộ khinh thường với hành động đi cửa sau này, liền bảo: “Trang Khâm chắc chắn rất muốn lấy giải thưởng này, phim điện ảnh có giải phối hợp với tuyên truyền trong nước của chúng ta, sẽ làm danh tiếng của cậu ấy phất lên cao.”
Trang Khâm đáp: “Sẽ hơi buồn, làm diễn viên không thể nào không nghĩ tới chuyện nhận giải, nhưng có thể vào qua vòng loại đã rất tốt rồi, dù sao cũng là lần đầu tiên em đóng phim điện ảnh, còn hợp tác với anh.” Cậu nhìn Lý Mộ: “Được đóng phim cùng anh, em rất may mắn.”
“Câu em vừa nói với đạo diễn Quách, có phải là câu này không?”Ơ
Nếu không phải chính tai vừa rồi nghe được câu y hệt từ miệng Trang Khâm nói với Quách Bảo Châm, vậy lúc này Lý Mộ chắc chắn sẽ động tình hôn cậu nồng nhiệt, sẽ chìm vào đôi mắt sáng như sao kia của cậu.
Đột nhiên bị lật lại, Trang Khâm vừa rửa mặt, vừa khe khẽ giải thích: “Đó là bởi vì… anh là diễn viên ưu tú, anh ta là đạo diễn ưu tú, cùng hợp tác với hai người, là may mắn của em.”
Lý Mộ nhéo nhéo khuôn mặt trắng mềm vừa rửa sạch của cậu: “Thôi.”
Trang Khâm nắm cổ tay anh: “Anh đừng nóng giận, anh sao lại giận nữa rồi, em với sư đệ, sư tỷ em gọi điện thoại, anh cũng phải giận một trận.
Sư đệ cũng chỉ là sư đệ, là sư đệ lớn lên với em, đạo diễn cũng chỉ là đạo diễn, hợp tác với nhau, là người em tôn trọng.
Anh không giống với họ.”
“Anh đâu có giận?” Lý Mộ đầu tiên là tức giận phủ nhận, rồi lại hỏi, “Anh không giống chỗ nào?”
“Anh là… người trong lòng của em, em có thích họ, cũng sẽ không muốn sống cùng họ cả đời.”
Lý Mộ khẽ rung hàng mi, mắt chớp động.
Anh vẫn luôn không xác định được cảm giác của Trang Khâm đối với mình.
Anh có tự tin cực lớn, chỉ có trên chuyện này lại không chắc chắn, nói thích mình, là thích, Lý Mộ có thể cảm nhận được, nhưng Trang Khâm vẫn luôn ôm tâm thái được chăng hay chớ, Lý Mộ lại rất ít khi bộc bạch, chỉ có khi lên giường nhiệt liệt, sẽ nói cho cậu biết sẽ không bỏ rơi cậu, sẽ luôn yêu thương cậu, có đôi khi sẽ nói, chết cũng muốn chết trên người cậu.
Mà hai chữ “cả đời” Trang Khâm nói bỗng làm anh xúc động, đây là một sự tin tưởng rất mạnh mẽ, Lý Mộ mở miệng: “Anh đồng ý với em.”
“Hả?”
“Không phải đã nói sẽ ở bên anh cả đời sao,” Lý Mộ nhìn cậu chăm chú, “Cả đời này anh cho em.”
Trang Khâm hơi mở to mắt: “Ồ…”
“Chỉ ‘ồ’ một cái thôi à?”
“Ừm… cảm ơn anh.”
Lý Mộ đưa tay vuốt lọn tóc rối của cậu: “Không cần cảm ơn.”
Cùng ngày tổ chức lễ chiếu đầu ở cung điện ảnh liên hoan, có rất nhiều truyền thông tới, năm nay có duy nhất một bộ phim đề tài đồng tính tham dự liên hoan, các phóng viên đã đọc qua giới thiệu của phim từ trước, thấy hứng thú, muốn đưa tin thì tự nhiên sẽ tới.
Việc đầu tiên trước khi chiếu đều là mời phóng viên và nhà phê bình điện ảnh tới xem, Khâu Minh cố tình quạt gió tạo thế, thả ra nhiều tin tức, tìm rất nhiều nhà phê bình điện ảnh tới, tuy có thể tạo thế, gây sự chú ý, nhưng cũng sẽ bị những lời nhận xét sắc bén nghiêm khắc của các nhà phê bình phim hướng tới, thậm chí gặp nguy hiểm sụt giảm danh tiếng.
Những nhà phê bình phim điện ảnh trứ danh này còn khó mua chuộc hơn cả giám khảo.
Khâu Minh có tin tưởng vào chất lượng của phim điện ảnh, nhưng so với một bộ phim điện ảnh đứng đầu, bộ phim do một đạo diễn không có tên tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm quay, hiển nhiên không được coi trọng lắm.
Có điều vào được vòng loại của liên hoan phim Berlin đã nói lên phim này có chỗ hơn phim khác, những phóng viên vốn đều ôm suy nghĩ tùy tiện xem mà cầm vé vào rạp ngồi.
Trong cung điện ảnh người trong nghề ngồi đầy, diễn viên và đạo diễn ngồi ở hàng ghế dành riêng phía trước, điện ảnh mở màn, đèn tắt, phụ đề tiếng Đức, thoại tiếng Trung.
Mấy hôm trước Lý Mộ mới xem một nửa, hôm nay mới coi là thật sự xem hết một lượt.
Khi anh xem nó hết từ đầu tới cuối, mới hiểu vì sao Trang Khâm lại khóc.
Phim đến hồi kết, toàn rạp lặng ngắt như tờ, im lặng hồi lâu mới rào rào tiếng vỗ tay vang lên.
Một đống lớn phóng viên đi tới phỏng vấn đạo diễn và diễn viên, có vài phóng viên nhanh chóng liên hệ với tòa soạn, mang đánh giá mình đã viết sau khi xem phim về, yêu cầu đưa tin ngay lập tức.
Đột nhiên, bộ phim điện ảnh này biến thành đứng đầu liên hoan, cùng ngày người tìm mua vé chen chúc đứng xếp hàng ở ngoài, có thể nói là một vé khó cầu.
Hình ảnh phỏng vấn đã xuất hiện trên trang đầu của một vài trang web phê binh phim, thông tin về đạo diễn, diễn viên được đăng lên tràn ngập.
Poster phim xuất hiện trên trang cá nhân của một vài nhà phê bình phim điện ảnh nổi tiếng, hô to xuất sắc.
Báo của bên liên hoan phim cũng xếp “Tàng Tâm” lên trước phim “Màn Ảnh”, nhận được điểm cao nhất của đấu vòng loại —— 2.35 điểm.
Không bao lâu sau, Khâu Minh nghe được tin nói rằng giám khảo rất ưng ý phim điện ảnh của họ.
Ở hiện trường bình chọn, 22 bộ phim điện ảnh còn chưa đăng tin xong, bên tổ chức đã thông báo trước, báo cho đoàn “Tàng Tâm” ở lại tới lễ bế mạc, phóng viên trong nước chen chúc tới, muốn phỏng vấn diễn viên, ai ngờ chỉ gặp được đạo diễn, thôi thì đạo diễn cũng được, Quách Bảo Châm bản thân đã làm phóng viên nhiều năm, kinh nghiệm ứng phó với phóng viên thực sự là đủ thừa.
Khi tin tới tai, Trang Khâm đang tham gia tuần lễ thời trang ở Paris, trên sân khấu là người mẫu dáng cao gầy đang bước đi trình diễn, Trang Khâm và Lý Mộ cùng nhận được tin.
Trái tim Trang Khâm đập thình thịch, suýt đã đứng lên: “Ban tổ chức muốn chúng ta ở lại đến lễ bế mạc là có ý gì?”
Lý Mộ: “Tốt nhất là nhận được Gấu Vàng phim điện ảnh, hoặc là giải thưởng Gấu Bạc nam chính xuất sắc nhất, phải nhận được một giải.”