Phái Diễn Xuất

Chương 64: Lý Mộ Nổi Cơn Ghen






Chuyện Đạo diễn Tằng lén dạy thêm cho Trang Khâm, đã có người chú ý tới.
Nam chính cho cậu làm, còn hỏi cậu chọn ai làm nữ chính.
Cách giảng dạy của đạo diễn Tằng khác các huấn luyện viên khác, ông không hề dạy kiến thức lý luận, ngày đầu tiên đã bảo diễn viên đọc hiểu kịch bản, ngày hôm sau định nhân vật, ngày thứ ba trực tiếp chọn bốn cảnh quay quay trong studio.
Đãi ngộ đặc thù này dẫn tới Trịnh Phong Bách không nhịn nổi lên Weibo đăng status kì quái: “Đi nhà trẻ liền gặp phải thầy giáo bất công.

Giờ còn có loại chuyện này, vì sao không thể đối xử bình đẳng được nhỉ? Cậu ta nạp VIP chắc?”
Sau đó xóa đi trong một phút đồng hồ.
Tuy rằng chuyện gã không chuyên nghiệp cả giới đều đã biết rõ, nhưng hình tượng xây dựng trước mặt người khác vẫn tốt lắm, fans nhiều, đêm hôm khuya khoắt đăng status bực tức này lên, account marketing mũi còn thính hơn chó lập tức mò tới, cap màn hình rồi suy luận đủ các thể loại ý nghĩa.
Weibo này của gã, chỉ thiếu ghi đầy đủ tên họ.
[ Trịnh Phong Bách đang quay chương trình thực tế “Trăm Vị Diễn Xuất”, tuy rằng chương trình cuối tuần mới được chiếu, nhưng theo trailer, chương trình mới tới năm giám khảo chuyên nghiệp làm huấn luyên viên, người anh chỉ là ai trong số những người này? ]
[ #Góc khuất thực hư trong “Trăm Vị Diễn Xuất”! #Dưa lớn động trời! ]
[ Thực hư diễn viên Trịnh Phong Bách bị đối xử không công bằng, “Trăm Vị Diễn Xuất” được gọi là chương trình cạnh tranh giữa các diễn viên chân thực nhất, liệu có thực sự chân thực? ]
Chương trình còn chưa được chiếu lên, chuyện này đã nháo nhào, fans phất cờ hò reo vì thần tượng, weibo tổ đạo diễn bị càn quét sạch.

Trời chưa sáng người đại diện đã gọi điện thoại cho Trịnh Phong Bách: “Cậu mất não à mà đăng weibo như vậy lên!?”
“Chị Phỉ… tôi không cố ý…” Gã đăng lên chưa tới một phút, đã nhận ra hậu quả ngay, trong một chớp mắt kia mất não, đăng xong liền lập tức thấy luống cuống.
Đạo diễn Tằng gã không đắc tội nổi, một khi đắc tội, về sau có khả năng không còn phim mà diễn.
Đoàn đội của gã và của bên tổ chương trình đều tiêu tiền để xóa hot search, người đại diện đăng nhập vào tài khoản của gã, giải thích hành vi tối qua.

Nói là Trịnh Phong Bách vẫn luông ghi hình chương trình, không dùng điện thoại của mình, Weibo là bị người hack tài khoản, mới đăng lên nội dung ác ý như thế.
Cư dân mạng hiển nhiên không tin, đều nói phải xem tận mắt chương trình, xem xem thần tượng nhà mình có nói thật hay không.
Sáng sớm, hôm nay phải tới studio ghi hình, Trịnh Phong Bách diễn vai phụ, đầu tiên gã tìm tới tổ đạo diễn nhận sai, đạo diễn lại chưa nói gì, chỉ bảo gã về sau đừng xúc động: “Có ý kiến gì cậu nói thẳng với đạo diễn Tằng là được, có đôi khi chúng tôi làm đạo diễn, cũng phải nghe diễn viên nói.

Đạo diễn Tằng không phải người sẽ so đo loại chuyện này với mọi người.”
Trịnh Phong Bách nào dám đi thẳng tới trước mặt đạo diễn Tằng nói gì mà tôi nghi ngờ ông bất công, thiên vị Trang Khâm.
Đạo diễn liền nói: “Cậu đã công khai nói như vậy rồi, cậu cho rằng đạo diễn Tằng không biết chắc? Cậu nói thẳng với ông ấy, cậu không hài lòng với kết quả này, có thể thương lượng ra kết quả tốt hơn.”
Trịnh Phong Bách nghĩ, đắc tội cũng đắc tội rồi, còn không bằng nói thẳng ra.
Trong phòng hóa trang, Trang Khâm và các diễn viên khác đều đang hóa trang bên trong, Trịnh Phong Bách chạy đi tìm đạo diễn Tằng đang nói chuyện với cameraman, người phụ trách hắt sáng.
Gã ấp úng nửa ngày, nói chuyện lại quanh co lòng vòng, đạo diễn Tằng nghe xong nói: “Không hiểu ý cậu là gì, nói đơn giản chút.”
Trịnh Phong Bách căng da đầu nói: “Đạo diễn Tằng, ngày hôm qua thầy chọn Trang Khâm diễn vai nam chính, nhưng không cho chúng em một nguyên nhân, đã nói là cậu ta.”
“Nguyên nhân? Cậu ấy hoàn thành việc tôi giao cho tốt hơn mọi người.”
“Truyện riêng của nhân vật? Em cũng viết đến khuya mới ngủ, em không cho rằng mình làm kém hơn cậu ta.

Chọn vai chính không phải là nói chuyện bằng thực lực diễn xuất sao, em cảm thấy nhân vật này, như Lục Vũ Triết chẳng hạn, trước kia cậu ta cũng từng diễn vai chính, em cảm thấy thầy nên cho mọi người một cơ hội.” Gã thành khẩn nói.
Đạo diễn Tằng không cao bằng gã, ông ngẩng đầu nhìn gã vài giây: “OK, vậy để các cậu diễn nam chính hết vậy, tôi gọi các huấn luyện viên khác tới, tối nay biên tập video xong, đêm nay đánh giá diễn xuất của mỗi người?”
Trang Khâm đã thay xong trang phục diễn, lại nghe quy tắc thay đổi, đạo diễn Tằng tạm thời mời đoàn đội ghi hình khác tới, chia làm sáu nhóm, quay bốn cảnh quay giống nhau.
Các nhóm khác lại phải hóa trang lại lần nữa, đạo diễn Tằng chú ý tới hiệu suất, yêu cầu mỗi một nhóm diễn viên nhiều nhất chỉ được NG bốn lần, đây là chuyện vô cùng hà khắc, ông bảo Trang Khâm và diễn viên nữ chính đi chuẩn bị ngay.

Bối cảnh là năm 40 50 của thế kỷ trước, Trang Khâm sắm vai nam chính thời thanh niên, xuất thân trong gia đình địa chủ, chạy tới sơn thôn xa xôi, yêu nữ chính.

Mà trong đợt chạy nạn này, sau khi nam nữ chính yêu nhau, nữ chính thích thanh niên tài khí anh tuấn này, nhưng cô tự ti, mà cha của nữ chính cũng không thích thanh niên này, thế nên hắn muốn thuyết phục nàng, để nàng hiểu được rõ trái tim mình.
Kịch bản này hẳn là đạo diễn Tằng tùy tiện đưa ra, đời sau cũng không hề có bộ phim nào như vậy, Trang Khâm không được xem bộ phim điện ảnh này, nhưng cậu đã hiểu rõ phải quay cảnh này ra sao.
Cậu và nữ diễn viên Triệu Nghệ Linh ngồi trên ghế đẩu ở phim trường đọc thoại, đạo diễn Tằng bảo họ không cần thiết phải làm vậy: “Cứ đọc thoại làm gì, nói chuyện khác đi, nhớ kỹ cảm giác đầu tiên khi hai người đọc kịch bản này, cảm giác đối với người kia,” Ông chuyển sang Trang Khâm, “Hôm trước nói với cậu, phương pháp này của cậu không đúng, phải sửa, biết chưa?”
Trang Khâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đạo diễn Tằng cũng không bắt ép cậu đổi thành một phương pháp nào khác, chỉ nói với cậu rằng như bây giờ quá nguy hiểm.
“Một diễn viên có tố chất, hẳn sẽ có năng lực khống chế rất tốt, có thể khống chế bản thân sau khi diễn xong lập tức trở lại bình thường, mặc kệ trong lúc diễn có nhập vai sâu bao nhiêu, một khi diễn xong phải nhảy thoát khỏi vai, trở về hiện thực trong chớp mắt.

Mà không phải giống như cậu, thứ cậu dùng chính là tiềm thức, chuyện này rất tốt, có thể đem lại hiệu quả diễn xuất tự nhiên nhất, rất nhiều người còn chưa tới giai đoạn này như cậu, nhưng trên thực tế không thể luôn chuyển qua chuyển lại thứ như tiềm thức này được, một bộ phim điện ảnh có vài cảnh quay xuất sắc như vậy, dùng phương pháp này, vậy là được rồi.

Thứ cậu phải học chính là kỹ xảo.”
Nếu quay cảnh tình cảm, càng dễ chìm vào tình cảm của bản thân nhân vật hơn là phái phương pháp, nếu quay nhân vật tinh thần có vấn đề, hoặc tội phạm, nhân vật càng trải qua bối cảnh phong phú càng dễ gặp nguy hiểm.
Hôm qua Trang Khâm đã một mình nghiên cứu ý kiến của ông một chút.
Lợi dụng tiềm thức để nhập vai đối với cậu mà nói là chuyện đơn giản, vì đã thành thói quen, đổi thành phương pháp khác, cũng chính là cách trước kia dùng, do thầy cô dạy.

Ghi lại mỗi một loại tình cảm, hỉ nộ ai nhạc, chính xác sử dụng các động tác dành riêng cho mỗi cảm xúc để biểu diễn ra.
Cậu cẩn thận suy nghĩ về tâm lí khi thích một người tới bức thiết, muốn nói cho người kia biết, nhưng lại không thể nói rõ.

Là cảm xúc chưa từng trải qua, nhưng có thể tìm được tình cảm tương tự ở nơi khác để thay thế.
Rất nhanh, nhân viên công tác đã gọi họ tới bắt đầu quay, tới lúc này, giao lưu giữa Trang Khâm và nữ chính hãy còn rất ít, hai người đối diện đọc vài lời thoại, đều đã rất trôi chảy.
Diễn viên ấp ủ cảm xúc, thư ký trường quay đập bảng, Trang Khâm lung tung rối loạn có một đống ý tưởng lớn, cậu có thể hiểu lời đạo diễn Tằng nói, nhưng không thể tiêu hóa trong một chốc, nghe tiếng đập bảng trong lòng cũng quýnh lên, lập tức nghĩ cách bước vào thế giới tinh thần của nhân vật, cậu nhìn nữ chính không quen, tình cảm không thể đúng chỗ được, tìm ai để thay thế đây?
Máy jackpot trong đầu bắt đầu chuyển động.
Studio đơn sơ, phim trường lộn xộn, bốn phía hàng loạt nhân viên công tác chen chúc nhau, ngập tràn tấm hắt sáng và máy quay.
Vai chính cậu sắm chính là đời sau của địa chủ, tuy rằng nghèo túng nhưng hành vi cử chỉ, trước sau luôn có phong độ đặc thù.

Từ ngoại hình nhân vật đắp nặn mà nói, đã đạt tới tiêu chuẩn.
Lại là lời thoại sau đó, lời thoại nói rất tốt, không thể bắt bẻ được.
Đạo diễn Tằng trầm mặt: “Lại lần nữa.” Ông không nói vấn đề ở đâu, thư ký trường quay lại đập bảng lần nữa, các bộ phận vào vị trí, quay lại.
Quay vài lần, ông nói được, qua, không nói thêm gì nữa, bảo diễn viên tới một studio khác quay cảnh tiếp.
Tận cho đến khi quay xong hết bốn cảnh quay, ông cũng chưa nói là tốt hay không, sau đó bảo các diễn viên trong nhóm khác vào diễn.
Chuyên gia biên tập bắt đầu cầm tư liệu cắt nối.
Buổi tối, cảnh quay của sáu nhóm diễn viên, mỗi nhóm chưa đầy hai phút đều đã được ghép thành phim, chiếu lên màn hình rất lớn ở tầng dưới tòa nhà kia.
Các huấn luyện viên khác cũng được gọi tới, mà các diễn viên khác nghe nói team đạo diễn Tằng không dạy lý luận và huấn luyện, được đóng phim trong studio luôn thì đều ghen tị không chịu nổi.
Mọi người tụ lại xem đoạn phim ngắn trong bóng tối.
Đầu tiên là phần diễn của Trang Khâm kia.
Trên màn hình cậu vừa xuất hiện, đã có người “wow” một tiếng.
“Cậu ấy thực sự đẹp trai quá.”

Ngày thường Trang Khâm quay chương trình đều mặc áo thun trắng không có logo, áo khoác đen, quần thể thao dài, đi giày thể thao, cũng không trang điểm, đột nhiên mặc quần áo và trang điểm khác, khiến cho mọi người cảm thấy khác hẳn.
Trường bào màu than chì mang dáng vẻ thư sinh, khí chất văn nhã, đeo kính gọng tròn, quần áo có thể nhìn ra là đã cũ, nhưng khí độ kia, có thể nhìn ra được còn đọng lại khí chất bước ra từ giai cấp địa chủ năm đó.
Nữ chính thì tóc thắt bím, áo khoác màu hồng, hai bên má đánh phấn hồng, không đeo kính mắt, dáng vẻ quê mùa nhưng chất phác.

Triệu Nghệ Linh diễn nhân vật này đã 30 tuổi, nhưng dưới lớp hóa trang, trên người vẫn lộ ra dáng vể thiếu nữ yêu kiều như trước.
Bốn cảnh quay không phải cảnh nối liền, nhưng cảm xúc lại rất liền mạch, từ cảm xúc thầm thương trộm nhớ của nữ chính, đến nam chính động lòng nhưng lại cố kiềm chế, nam chính giúp múc nước trong giếng lên, cùng nữ chính tưới cây trong vườn tràn ngập ánh mặt trời, anh anh em em, mọi người xem tới đây đều ngượng ngùng, nói họ rất có cảm giác CP.
Nữ diễn viên rõ ràng lớn hơn Trang Khâm mười tuổi, ngoài phim không có cảm giác gì, chỉ một cảnh quay lại có thể diễn ra được cảm giác này.

Đoạn ngắn tổng cộng chỉ hơn một phút, lại có cảm giác diễn tả được chuyện xưa.
“Diễn tốt diễn tốt lắm.” Ánh đèn sáng lên, có người vỗ tay, “Đạo diễn Tằng chỉ đạo giỏi.”
Trịnh Phong Bách xem xong một đoạn này, vẻ mặt đều thay đổi, bản thân gã cũng không biết mình đã diễn thế nào, lúc quay đạo diễn Tằng không nói gì cả, cũng không chỉ đạo, cứ thế vượt qua.
Nhưng cảnh quay này của Trang Khâm… đúng là quay khá.
Khó có thể tin được đây là việc hoàn thành trong vòng một ngày.

Công lực của đạo diễn lớn có thể thấy được rõ —— nhưng tiêu chuẩn của diễn viên lại không tinh chuẩn như thế.
Tiếp đó lại phát những đoạn phim của diễn viên khác, chỉ xem bình thường thì vẫn còn được, nhưng có một đôi so với những người khác lại tệ vô cùng.

Có diễn viên hóa trang cũng đẹp, ai ngờ vừa đọc thoại đã là người ta thoát vai luôn.
Có diễn viên đọc thoại cũng được, nhưng tình cảm rõ ràng không đúng chỗ, mà sự hợp tác giữa hai diễn viên cũng là vấn đề lớn.
“Trang Khâm và Triệu Nghệ Linh hôm qua đã bắt đầu tập luyện, chúng tôi hôm nay mới chọn cặp.”
Sáu video phát xong, đoạn này hay hay dở đã có thể thấy rõ ràng.
Trên mặt Trịnh Phong Bách đã không nhịn được, trong lòng cũng thấy không phục, gã không muốn xuất hiện trên màn hình trước mặt, tận lực đứng ra sau, nghe lời bình luận của từng huấn luyện viên team khác.
Ưu khuyết điểm đều nói, Trang Khâm ghi nhớ nhất nhất, hôm nay đóng phim, cậu không tự giác lại dùng phương pháp mình đã quen thuộc, về sau có ý thức sửa lại, nhưng tác dụng cũng không lớn.
Tổ đạo diễn gọi từng diễn viên và huấn luyện viên sang phòng nhỏ bên cạnh, hỏi họ một vài câu hỏi.
Hỏi Trang Khâm chính là: “Cậu cảm thấy biểu hiện hôm nay thế nào?”
“Không vừa lòng lắm,” Trang Khâm nói, “Tôi không làm được yêu cầu đạo diễn Tằng đưa ra cho tôi, đối với tôi mà nói, tôi đang tìm kiếm một đột phá, đây là một chuyện khá khó khăn.”
“Cảm giác khi diễn với Triệu Nghệ Linh thế nào?”
Trang Khâm: “Chị ấy rất chuyên nghiệp, hơn nữa có rất nhiều kinh nghiệm, diễn chung với một diễn viên như vậy, nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Hỏi Trịnh Phong Bách cũng là câu hỏi như vậy, Trịnh Phong Bách đáp: “Thời gian tập luyện khá là ngắn, sáng nay tôi đưa ra ý kiến với đạo diễn Tằng, nhóm họ đã luyện tập từ ngày hôm qua, chúng tôi hôm nay mới bắt đầu tập luyện, có thể sẽ kém một chút, thời gian quay cũng hơi phải đuổi một chút, hôm nay không nhiều thời gian lắm, đạo diễn Tằng phải cho sáu nhóm quay bốn cảnh, thực sự không dễ dàng, mọi người có thể thấy ông ấy khá mệt, trong lúc quay cũng không nói gì cả.”
Hỏi đạo diễn Tằng, đạo diễn Tằng nói: “Không nhắc nhở cho họ, công bằng một chút, diễn viên bản thân diễn thế nào, mọi người đều thấy rồi, diễn quá kém tôi không muốn nói, có diễn viên tôi không nói cậu ấy cũng tự hiểu được, có người nói họ cũng không được.”
Ông thoạt nhìn có vẻ là có ý kiến với tất cả mọi người, nhưng loại lén nhiều lời hai câu với Trang Khâm: “Cố gắng luyện tập, cậu hẳn là đã tìm được phương pháp, chỉ là không thuần thục, quen tay hay việc như trước.”
Hôm nay ghi hình tới rạng sáng mới kết thúc, tổ chương trình cho diễn viên nghỉ cuối tuần, Trang Khâm biết “Tàng Tâm” mấy hôm trước đã đóng máy hoàn toàn, tiệc lần này Khâu Minh để công ty trực thuộc công ty phát hành phim điện ảnh ở Thủ đô tổ chức, đạo diễn Quách cố tình gọi điện thoại bảo cậu tới.
Trang Khâm nghĩ tới chuyện vẫn chưa tặng quà đóng máy cho Lý Mộ và đạo diễn, thế là bên này ghi hình xong lập tức bay về.
Tập một của chương trình phát trên truyền hình, Trang Khâm không có thời gian, bản cậu xem trên máy bay về Thủ đô, chính là bản đã được tải xuống.
Nội dung họ quay trước đó, cũng đã đủ để cắt ghép thành năm sáu tập, dựa theo tiết tấu một tuần hai tập, tháng hai là có thể quay xong một mùa hoàn chỉnh.
Nội dung tập đầu tiên là giới thiệu quy tắc, và giới thiệu đầy đủ 48 diễn viên với người xem, đã từng diễn bộ phim nào, nhân vật nào, trình độ kĩ thuật diễn ra sao, tiêu chuẩn biểu diễn trên sân khấu chương trình thế nào.

Ngồi trên máy bay hơn một tiếng, cậu xem hết một lần, cũng không bật comment chạy trên màn hình, trong tập một mình không rõ ràng không quá nổi bật, có thể sẽ tập trung giới thiệu những người diễn viên người xem có thể chưa từng biết tới bao giờ hơn.
Nói tổng quát, biểu hiện của cậu trong tập một không kém như vậy, nhưng biên tập lại để một huấn luyện viên bình luận kém về cậu, cho rằng kĩ thuật của cậu bình bình không hề có dao động.
Bản thân cậu lên mạng, cũng không bị quấy nhiễu, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được đánh giá của cư dân mạng, đơn giản nói cậu kĩ thuật diễn kém, lăn qua lộn lại vẫn là cái GIF mặc nữ trang kinh dị kia.
Bản thân cậu ban đầu còn thấy xấu hồ với đủ loại meme nhiều phiên bản này, nhưng quen rồi thì cũng vậy mà thôi, trước kia có một thời gian đi theo con đường tự bôi đen, bản thân mình tự sử dụng meme của mình, tự trêu chọc bản thân trong chương trình, mua một đợt thủy quân, lại ôm thêm một loạt fans.
Máy bay hạ cánh, Trang Khâm ngồi xe công ty sắp xếp về nhà, xe vào tới bãi đỗ xe thì không được phép vào, Trang Khâm xuống xe, đi bộ vào trong.
Tiểu Liên lần đầu tới, từ sau khi Trang Khâm chuyển nhà cậu ta vẫn chưa tới.
Sau khi vào thì chấn kinh hoàn toàn rồi, nơi này có thể so với sảnh lớn khách sạn 5 sao, làm Tiểu Liên không nhịn được lên mạng tìm kiếm: “Anh Trang, khu dân cư này em nghe nói phải một trăm triệu NDT mới mua được một căn hộ, anh thuê lại từ ai đấy? Tốn bao nhiêu tiền??”
“Là…” Trang Khâm hơi dừng lại, “Lý Mộ cho tôi thuê lại, anh ấy nói có nhà không dùng tới, bảo tôi tới ở trước, tôi mới đầu gọi công ty chuyển nhà cũng không ngờ nhà không dùng tới anh ấy nói lại là thế này.”
“Có Cardroom này.”
“Còn có cả phòng xem phim?”
“Phòng tắm hơi cũng có luôn…”
Cậu đừng có xem linh tinh, những phòng đó tôi cũng chưa vào, phòng ngủ của tôi ở bên này.
Tiểu Liên ngượng ngùng lại mở cửa xem cấu tạo phòng, vẫn không kìm được tò mò: “Sao lại có hai phòng bếp?”
“Hình như là một phòng bếp kiểu Trung, một phòng bếp kiểu Tây, tôi cũng chưa dùng bao giờ.” Trang Khâm mở cửa phòng ngủ, đi tìm quần áo thay.
Cậu cho rằng tối nay chỉ là một tiệc đóng máy bình thường, cùng lắm là Khâu tổng sẽ tổ chức xa hoa hơn một chút thôi.

Cậu tìm một chiếc áo sơ mi mặc vào, lại mặc một chiếc áo khoác safari màu sợi đay vào.
Cậu lấy một chiếc túi xách ra, trong túi là quà đóng máy, chuẩn bị cho mấy diễn viên, còn chuẩn bị cho cả đạo diễn nữa.
Ai ngờ lúc xe tới khách sạn rồi, sắp phải vào trong, Trang Khâm mới cảm thấy không thích hợp.
Sao lại phải mặc vest? Mang theo bạn nữ?
—— Còn có cả diễn viên nữ mặc lễ phục dạ hội dài sang trọng.
Tiệc đóng máy cơ mà?
Cậu đứng bên kia hành lang, phát hiện người khác còn có cả thư mời, ánh mắt nhìn lướt qua giữa sảnh, toàn bộ đèn đuốc trong bữa tiệc sáng trưng, nam nữ ăn uống linh đình, giữa sân nhảy còn có người đang khiêu vũ, người phục vụ bưng champagne xuyên qua đám người đi vào bên trong —— có chỗ nào giống tiệc đóng máy, rõ ràng là một bữa tiệc quy mô lớn, cậu thậm chí còn thoáng nhìn thấy một đạo diễn nổi tiếng.
Ngay lúc Trang Khâm cho rằng mình đi nhầm khách sạn hoặc nhầm tầng rồi, đang định gọi điện thoại cho đạo diễn Quách một chút, thì cậu lại thoáng thấy được một người đàn ông không phù hợp trong đám người.
Đời trước cậu chỉ từng trực tiếp gặp mặt Lý Mộ một lần, giống như bây giờ, anh cũng đứng giữa đám người ầm ĩ, cho dù tất cả mọi người mặc tây trang, anh cũng mặc nhưng quần áo ngoài vừa người ra thì chẳng có gì đặc biệt, mặc lên người anh lại khác biệt, đường cong trên tây trang khoác lên vóc dáng chín cái đầu, cao hơn hẳn những người khác, mái tóc cắt ngắn nổi bật, là vì đóng phim nên mới cạo ngắn như vậy, ngũ quan anh tuấn có vẻ càng thêm sắc bén.
Cho dù anh đứng bên trong, Lý Mộ cũng vốn không thể dung nhập được vào cái giới này, khí trành toàn thân anh ngăn cách những người khác tới gần.

Cho dù vậy, anh vẫn là tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.
Đoạn thời gian đóng phim ở Đông Nam Á kia, mọi người đều ăn mặc tùy tiện, có thể nhìn ra Lý Mộ khá cố chấp với một phong cách nào đó, các loại áo thun in hình hoa, quần đùi quần dài quần bò mặc bên dưới, lúc vã mồ hôi thậm chí còn giơ tay lên quệt mồ hôi trên môi, khi không nói lời nào có cảm giác xa cách, nhưng ngày thường ở chung đóng phim lại không cảm giác được.
Chỉ là trong chớp mắt này, Trang Khâm nhìn từ xa như vậy, liền cảm thấy Lý Mộ hình như vẫn luôn xa xôi không thể với tới như thế.
Cậu chỉ xuất thần trong chớp mắt, đã bị một vị biên kịch đi vào nhận ra từ sau lưng: “Ồ?”
Biên kịch ngừng nói chuyện với người bên cạnh, Trang Khâm hồi thần, bắt đầu giao tiếp với người khác, bản thân cậu mặc một chiếc áo khoác safari tới, cũng không thể không biết xấu hổ đi vào, tuy rằng thấy Lý Mộ, nhưng cũng không rõ đã tới đúng nơi hay chưa, Trang Khâm nói chuyện với vị biên kịch này vài câu rồi lấy cớ vào toilet.
Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quách Bảo Châm.
“Đạo diễn Quách, tôi tới rồi.”
“Nhưng mà… đây thực sự là tiệc đóng máy của chúng ta sao, người khác đều có thư mời, tôi không có thư mời, ngại không dám vào.”
Cậu đứng trước bồn rửa tay sáng trưng, chờ đạo diễn Quách nhắn lại.
Lúc cửa toilet mở ra, Trang Khâm mở vòi nước, giả vờ rửa tay.
“Cậu ở đây.” Lý Mộ đứng bên cạnh cậu, “Vừa rồi thấy cậu tôi liền đi ra.”
Trang Khâm bỏ tay ra khỏi dòng ngước, nhìn anh qua gương, một cảm xúc khẩn trương lại xen lẫn cảm xúc khác đột nhiên sinh ra: “Lúc tôi ở bên ngoài anh có thấy tôi? Ra đây để tìm tôi à?”
Lý Mộ nhàn nhạt nói “ừm”, hỏi cậu sao không đi vào, Trang Khâm nói: “Tôi không biết tiệc đóng máy này lại nhiều người tới vậy, đạo diễn Quách không nói cho tôi biết…”
“Sớm biết vậy đã không mặc thế này.” Trang Khâm cúi đầu, đối mặt với Lý Mộ như vậy, cậu liền có áp lực rất lớn không hiểu đến từ đâu, cũng không biết tại sao mình lại không dám nhìn thẳng vào anh.
Ngón tay thon dài của Lý Mộ bắt đầu tháo nút áo vest ra, “Cởi áo khoác safari đây đưa cho tôi.”
“Sao cơ?”
“Cậu mặc áo của tôi.” Anh tự nhiên cởi áo khoác ra, ngoài áo sơ mi còn có một chiếc áo gile, nước hoa được xịt trên chiếc áo này, mùi rất nhạt, mà sự tồn tại lại mạnh hơn cả hương tinh dầu trong toilet của khách sạn, thế nên tạo ra cảm giác xâm lược tới choáng váng, hình thành sự tương phản cực lớn với sự săn sóc của Lý Mộ.

Cậu vội vàng lắc đầu, nói không cần: “Bên trong tôi có mặc áo sơ mi, tôi mặc áo sơ mi vào, cũng không sao, bên trong không có truyền thông chứ?”
“Không, nhưng cũng có người chụp ảnh.” Lý Mộ thấy cậu không mặc thì cũng không miễn cưỡn, “Cậu đi cùng tôi, tôi bảo người mang một cái áo tới.”
Đi từ trong toilet ra, Trang Khâm mơ màng theo Lý Mộ vào thang máy, điện thoại có âm báo, là đạo diễn Quách nhắn lại, bảo ra đón cậu, hỏi cậu ở đâu.
Trang Khâm nhắn lại: “Lát nữa tôi sẽ vào sau, không cần đón tôi.”
Lý Mộ hỏi cậu: “Chương trình của cậu thế nào rồi.”
“Cũng ổn.”
“Hôm qua bay về đây?”
“Hôm nay, tối qua ghi hình xong, tôi mua vé chuyến rạng sáng bay về, về nghỉ một lát, lại tới đây.”
“Có diễn chung với các diễn viên khác không?”
“… Có.”
“Có cảm giác thế nào?” Lý Mộ không xem TV, nhưng nội dung Trang Khâm ghi hình bên kia, anh biết một chút, biết hôm qua cậu diễn cảnh tình cảm với một nữ diễn viên.
Lý Mộ bắt đầu lên cơn ghen, hôm nay từ đầu đến chân mặc đến là đẹp đẽ, Khâu Minh nói anh mặc như vậy, không cần nói lời nào đã làm người ta bị quyến rũ tới mềm cả chân.
Hiệu quả có vẻ là có, Trang Khâm vẫn luôn không dám nhìn anh, ánh mắt mơ hồ: “Khá tốt.”
Cửa thang máy mở ra, Trang Khâm bảo Lý Mộ ra ngoài trước, ánh đèn hành lang khách sạn nhu hòa, Lý Mộ: “Diễn với những người khác và diễn với tôi, cảm giác có gì không giống?”
“Anh… là nam.”
“Diễn chung với cậu là diễn viên nữ?” Lý Mộ quẹt thẻ mở cửa, “Kịch bản gì?”
Theo sắp xếp của Khâu Minh, tối nay vốn định tìm người hắt rượu cho Trang Khâm, làm quần áo cậu bẩn, sau đó Lý Mộ đưa cậu về phòng.
Không ngờ Trang Khâm mặc sai trang phục, cứ vậy đưa cậu về, trong phòng đúng lúc có một bộ vest.
Vào phòng lớn của anh, Trang Khâm dùng dăm ba câu miêu tả kịch bản này, Lý Mộ lấy quần áo ra khỏi tủ quần áo cho cậu, lại nói: “Ồ, diễn làm người yêu, cảm giác tốt lắm nhỉ?”
“Hm…” Trang Khâm nhận quần áo, cảm giác bộ đồ này đưa tới cũng nhanh quá rồi, “Cũng không phải, nữ diễn viên diễn cùng tôi rất có kinh nghiệm, không đối diễn mà quay vẫn rất tốt, nhưng mà, cảm giác trước sau quay phim với các diễn viên khác nhau không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống?”
“Tôi cũng… không nói ra được.” Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại căng thẳng, trước khi tới đã biết là tiệc đóng máy, nhưng trong khoảng thời gian này không liên lạc, mỗi lần cậu nghĩ tới chuyện lần trước, lúc ấy Lý Mộ uống say, có lẽ không có ký ức gì.
Vì Lý Mộ vẫn còn ở đây, Trang Khâm chỉ cởi áo khoác ra, Lý Mộ lễ phép quay người sang nơi khác.
Trang Khâm mới bắt đầu cởi quần áo, Lý Mộ đã nhìn thấy hình ảnh được phản chiếu qua kính trên tủ rượu trước mặt, nhưng cũng không rõ ràng lắm, không tự giác nuốt nước miếng một cái, Lý Mộ giơ tay nới lỏng cà vạt, hỏi: “Quần có vừa không?”
“Vừa.” Trang Khâm cài cúc quần, cảm thấy vô cùng vừa người, hơi buồn bực, “Sao anh biết số đo của tôi?”
“Ôm cậu nhiều lần như vậy.” Vai rộng bao nhiêu, eo cỡ gì, ngoài vòng mông không chắc chắn lắm, ngay cả vòng chân cậu anh cũng biết.
Trang Khâm cảm thấy đề tài nói chuyện này không ổn lắm, không hé răng mặc quần áo vào, độ dài thích hợp, như thể được may đo riêng cho cậu.
Lý Mộ mở hộp xì gà ra, lấy mộ điếu ra.
“Đợi lát hãy xuống, không vội chứ?”
“Không vội… chờ anh hút xong.”
Lý Mộ ngồi trên sofa đơn, hút nửa điếu xì gà.
Anh chỉ ngồi ở đó, đã gây ra áp lực, Trang Khâm nhìn thoáng qua anh, thấp giọng hỏi: “Anh còn giận không?”
“Giận gì?”
“Là… chuyện số điện thoại cá nhân lần trước kia,” Cậu chần chừ, “Tiểu Liên nói anh gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy nói cho anh biết đó là số điện thoại công việc của tôi, sau đó anh còn hỏi tôi, chính là tối hôm ấy, chắc là anh uống say, không nhớ rõ… Số điện thoại cá nhân kia tôi rất ít dùng, phí điện thoại là ít nhất, tôi dùng số này gọi cho anh một cuộc, anh lưu lại.”
Lý Mộ nói nhớ rõ chuyện kia: “Tối đó tôi uống nhiều.” Điện thoại reo, anh cúp máy, lưu số của Trang Khâm lại, vứt bỏ nửa điếu xì gà còn lại, “Nhưng đã xảy ra chuyện gì, tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Trang Khâm thấy anh đứng dậy, nghĩ là phải đi, cũng đứng lên.
Lý Mộ cầm lấy cà vạt: “Quên không chuẩn bị nơ cho cậu, cậu đeo cà vạt của tôi đi.” Anh quay người lại, trong lúc Trang Khâm còn chưa phản ứng lại, một tay tròng cà vạt qua sau cổ cậu, thắt lên cổ áo cậu.
Hai người thực sự gần nhau, hơi thở phả vào mặt, Trang Khâm lại hơi nghiêng đầu đi, khẩn trương tới mức ngón tay bắt đầu sờ vào đường chỉ quần.
Động tác Lý Mộ chậm rãi thắt một nút cho cậu, cúi đầu: “Cậu nói tôi nên thoát vai.”
“Tôi thoát vai rồi.” Lý Mộ đưa tay chỉnh lại cho cậu, giọng nói trầm thấp mờ ám, “Tôi biết trước mặt tôi là ai, tôi đang nói chuyện với ai.”
“Cậu nhìn tôi này.” Ngón tay Lý Mộ men theo mái tóc đen đi xuống, nắm lấy cằm cậu, mặt gần như chạm vào nhau, “Cậu cảm thấy đây là đang diễn, hay là thật?”
Trang Khâm bị anh bức bách tới thở không nổi, mặt đỏ như máu.