Phái Diễn Xuất

Chương 39: Cậu Không Biết Quan Hệ Giữa Tôi Và Cậu Ấy






Bạn của Lý Mộ?
Tiệc sinh nhật? Group fans của mình?
Lúc này suy nghĩ của Trang Khâm không được nhanh nhạy cho lắm, ngay cả mắt cũng sắp nhắm lại rồi, cậu chậm rì gõ chữ: “Vé vào kia không bán.”
Gõ vài chữ ra thấy mệt rồi, đổi thành voice chat: “Vé là miễn phí, trong group hẳn cũng không mua được, tôi cũng không rõ lắm.

Bạn anh để tôi đưa cho anh ấy một vé, tôi hỏi xem lấy một vé thế nào.”
Lý Mộ nghe cậu nói là vé miễn phí, sự chú ý lại lại lệch sang chỗ khác: “Giọng cậu sao vậy, bị ốm rồi?”
Trang Khâm hỏi xong, nhắn lại: “Không sao, tôi hỏi rồi, bởi vì là tặng vé nên xét duyệt khá khắt khe, dùng tên thật, phải có chứng minh thư.”
“Không bị ốm vì sao giọng lại khàn?” Vừa khàn vừa mệt mỏi, mũi chắc là bị ngạt, còn ồm ồm, trạng thái nghe rất đáng thương.
“Không sao, chỉ là mệt mà thôi…” Trang Khâm bất tri bất giác, mắt cũng nhắm lại, cảm giác chẳng còn sức đâu mà mở mắt.
Giọng nói càng thêm đáng thương kia xuyên qua loa vang tới bên tai, lỗ tai Lý Mộ đều đã tê dại, giọng nói của cậu là dễ nghe nhất, giọng điệu không biết có phải là đang làm nũng này, làm cho Lý Mộ có cảm giác kì diệu, giống như có kiến bò trong lòng, vừa bí mật vừa đau lòng.
“Đi ngủ đi, không cần phải nói chuyện phiếm với tôi nữa.”
Lý Mộ cũng gửi một voice chat.
Trang Khâm nhắm mắt lại mở ra nghe xong, cũng không nghe ra được gì, chỉ cảm thấy anh dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều, liền đáp lại: “Vậy tôi đi ngủ, bạn anh nếu là người nước ngoài, không có chứng minh thư thì đi thẳng qua cửa sau đi, tôi đưa cho anh ấy thẻ staff.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Mộ, Trang Kham cũng còn chưa ngủ được ngay, cậu chui cả người trong ổ chăn, trong chăn bịt kín không thông gió, Tiểu Liên nhắn cậu nói quỹ trong đoàn đội không đủ chi.
Đoàn đội của cậu, trước mắt không còn dư người nào, mà chi tiêu của đoàn đội thông thường là vào marketing thủy quân, chi phí công tác và sinh nhật sẽ tổ chức lần này cần tới tiền, tất cả đều do tài khoản tư nhân của Trang Khâm chuyển qua.
Cả một năm trước cậu đều liều mạng làm việc, dưới những điều khoản hà khắc của hợp đồng, cũng kiếm được không ít lời nhưng chi tiêu cũng càng lớn.
Ví dụ như tiệc sinh nhật chuẩn bị tổ chức này, vì không thu tiền vé vào cửa, rất nhiều thứ mình phải tự bỏ tiền túi, phí thuê rạp hát Bảo Lợi cả ngày, một món quà tặng cho hơn một nghìn fans rất tốn tâm tư để thiết kế, mỗi một món quà khoàng 600, tổng số lượng gần 2000, nhân lên đến một trăm vạn, còn có đủ các loại chi phí thượng vàng hạ cám, bản thân Trang Khâm cũng không rõ lắm.
Khi chuyển khoản vào tài khoản của đoàn đội, Trang Khâm nhận được một tin nhắn thông báo, mới biết được bản thân không còn lại bao nhiêu tiền.
Từ sau khi hiệu lực của hợp đồng cá cược có hiệu lực, tất cả công việc cậu tiếp nhận được đều tính vào phạm trù hai trăm triệu kia, theo yêu cầu của hợp đồng bản thân cậu có thể tự do sử dụng 50% trong đó, một nửa này chỉ có thể vào ngày hợp đồng hoàn toàn hết hiệu lực vào hai năm sau, cược thắng mới có thể đưa ra sử dụng.

Catse đóng “Tàng tâm” là một nghìn vạn, sau khi Trang Khâm dùng toàn bộ để đầu tư vào phim điện ảnh, cũng đã từng xoay ra 500 vạn để nộp vào tài khoản công ty.
Những công việc còn lại, gần như có thể coi nhẹ.
Cậu cảm thấy đầu càng thêm đau, nhà đang thuê ở này cũng đã thuê kì hạn một năm, bây giờ ầm ĩ với công ty như vậy, cậu cũng đang tìm chung cư mới, muốn tự mua một căn nhà nhỏ cho mình, về việc hai trăm triệu đánh cược đè nặng trên đầu, cậu cũng ngầm gặp gỡ đạo diễn, muốn nhận vài bộ phim nhỏ, catse cao thì phim chướng mắt, catse thấp thì không bù được vào cái động không đáy, tính đi tính lại, vẫn nên nhận làm gương mặt đại diện là nhanh nhất.

Tiểu Đao cũng nói sẽ về nước, giờ không thấy tin nhắn nào, nói không chừng đã lên máy bay rồi.
Trang Khâm hỗn độn xử lý vài việc vặt, cũng chưa xong việc đã mệt tới mức ngủ gục.
Lý Mộ tìm trong danh bạ, không tìm được số của trợ lý Trang Khâm.

Anh cho rằng đây là người không quan trọng, ngay cả số cũng không lưu.
Gửi tin nhắn cho Quách Bảo Châm, Lý Mộ biết được số của Tiểu Liên qua anh ta, gọi điện cho đối phương.
Bên Tiểu Liên, thực ra cậu ta lại có lưu số của Lý Mộ, là lưu từ chỗ anh Trang qua, nhưng chưa gọi tới bao giờ.
Nhận được cuộc gọi, cậu ta rất ngạc nhiên: “Lý tổng?”
Lý Mộ nói: “Cậu đang ở cùng với Trang Khâm à?”
“Không, tôi đang làm việc bên ngoài, anh Trang ở nhà.”
“Cậu ấy chắc là bị ốm rồi, cậu thông báo cho người nhà của cậu ấy một chút, tới chăm cậu ấy.” Từ hai ngày trước nghe được Khâu Minh nhắc tới hợp đồng đánh cược 200 triệu, Lý Mộ luôn thấy không yên tâm.

Nghĩ đến việc cậu ở nhà một mình, bị ốm cũng không ai chăm sóc.
“Hả… Tôi không biết! Tôi bận quá, tôi đi ngay đây.”
“Người nhà cậu ấy đâu?” Lý Mộ đứng bên ban công, cúi đầu nhìn xuống Khâu Minh trong bể bơi bên dưới.
“Người nhà anh ấy đều ở bên Mỹ.” Tiểu Liên nói, “Mấy ngày nay anh ấy quá mệt, là tôi sơ sẩy, cảm ơn ngài đã nhắc!”
Người nhà ở Mỹ… Lý Mộ nhớ lần trước Trang Khâm có nhắc tới, nói tới Minnesota để thăm sư phụ sư nương, sư thúc gây dựng sự nghiệp ở bên đó.
Vậy cha mẹ cậu đâu, cũng ở Mỹ?
“Cậu bận lắm à?” Lý Mộ thuận miệng hỏi, “Tôi biết người nhà cậu ấy, sư phụ cậu ấy ở nước ngoài, không còn người thân khác ở Thủ đô sao?”
“Đều ở nước ngoài.” Tiểu Liên sẽ không nói cho anh biết những chuyện này, bởi cậu ta rất kín miệng, cậu ta lại lần nữa cảm ơn lời nhắc của Lý Mộ, “Vì mấy ngày nữa là đến tiệc sinh nhật, có rất nhiều việc phải làm, giờ tôi lái xe đi xem anh ấy thế nào ngay.”
Lý Mộ: “Cậu gọi một bác sĩ qua đi, không có bác sĩ gia đình quen à?”
“Cái này không có… Hình như công ty có phục vụ cái này, tôi hỏi thử xem!”
Lý Mộ: “Để tôi gọi một người qua.”
Ngay sau đó, anh gọi điện thoại cho hãng hàng không sửa lại ngày bay, báo cho Quách Bảo Châm sửa kế hoạch quay, chuẩn bị về nước sớm.
Suy xét tới thời tiết trong nước, Lý Mộ mặc cái áo khoác, trong túi áo khoác là các loại giấy chứng minh, anh mang theo di động và sạc pin, cùng với quà sinh nhật tặng Trang Khâm đã chuẩn bị trước đó, xuống tầng.

Chui từ bể bơi ra, Khâu Minh thấy anh có ý muốn ra ngoài: “Đi đâu đấy?”
“Về nước.”
“… Về nước làm gì?”
“Không phải chuyện của cậu,” Lý Mộ gọi xe, “Tiểu Minh, mấy ngày này đừng đi đâu, giúp tôi chăm Sữa Chua.”
“Mèo của anh á? Nhưng nó ị chua chết…” Khâu Minh ghét bỏ, thấy anh vội vàng lại bảo, “Được rồi… Có gì cần giúp thì nói với tôi.”
Nghe tới đó, Lý Mộ như nhớ ra, hỏi: “Đã có kế hoạch thu mua Truyền thông Duyệt Động chưa?”
“Truyền thông Duyệt Động? Nghe hơi quen tai, để tôi nghĩ loại…” Gần đây Khâu Minh tiếp xúc với các công ty giải trí lớn, đã thu mua vài công ty, mấy cái tên na ná này hắn thấy chẳng khác gì nhau, hơi khó phân biệt.
“Nghĩ lại, đây không phải là công ty của Trang Khâm hả? Hình như tôi có đào người đại diện kim bài của bên đó qua, nhưng phương án thu mua vẫn chưa làm, anh muốn thu mua công ty này? Quy mô của bên này, không dễ lắm…”
“Phương án thu mua không phải sốt ruột,” Lý Mộ nói, “Giúp tôi tra thử vấn đề hợp đồng của Trang Khâm đã.”
Lý Mộ xuất phát tới sân bay, Khâu Minh bất đắc dĩ bắt đầu bóp mũi đổ phân mèo.
Khu dân cư Hoàng Kim Hải Ngạn, tòa 17, Trang Khâm đang ở trong nhà.
Bác sĩ xách theo hòm thuốc tới cửa, Tiểu Liên đưa bác sĩ lên tầng, vào phòng anh Trang.
“Cậu ấy sốt rồi.” Bác sĩ nhìn một cái là biết, dùng nhiệt kế điện ấn lên trán cậu một cái, “Sốt nhẹ.”
Tiểu Liên lo lắng nói: “Vậy phải tiêm… hay truyền dịch không?”
“Tạm chưa cần, tôi kê ít thuốc hạ sốt, uống rồi xem thế nào.” Bác sĩ nói, “Không có gì đáng lo ngại, chú ý để cửa sổ thông gió, nhưng không được để gió thốc vào, ăn uống cũng phải chú ý, phải thanh đạm, kiêng sống nguội, đồ cay kích thích…”
Bác sĩ dặn dò một hồi, Tiểu Liên nhớ hết tất cả, tiễn bác sĩ về, Tiểu Liên bắt đầu nấu cơm chiều cho cậu, dọn dẹp bàn ăn lại thấy bữa sáng cậu chỉ ăn yến mạch và salad.
Anh Trang không phải là không nấu ăn, chỉ là thức ăn cậu nấu ra đều không ăn được, Tiểu Liên hoặc là tới nấu cho cậu ăn, hoặc là giúp cậu gọi cơm đưa tới nhà, nhưng tình huống này rất hiếm, bởi đã hơn một năm trôi qua, đa số thời gian đều là Tiểu Liên theo cậu chạy khắp các nước.
Lúc máy bay của Lý Mộ hạ cánh đã là hơn 9 giờ tối, anh không có hành lý, ra cửa rất nhanh, mở điện thoại lên, Khâu Minh nhắn tin tới, còn cả trợ lý của Trang Khâm nhắn lại một câu: “Anh Trang sốt nhẹ, không có vấn đề gì.”
Lý Mộ đầu tiên là gọi xe về nhà, tài xế cũng là người trong nhà, gọi anh là “Thiếu gia”.
Lý là một dòng họ lớn, nhà họ Lý ở quê gốc anh có để lại một tòa nhà lớn từ ngày xửa ngày xưa, cũng giữ nguyên nếp sống và xưng hô cũ.
Ông nội anh là thương nhân, ông ngoại là văn nhân, từ nhỏ Lý Mộ đã noi theo ông ngoại học tập, thế nên trong xương cốt anh cũng có sự chân chất thiên chân của thi nhân.
Ở trên máy bay năm tiếng, Lý Mộ suy nghĩ, tại sao bản thân lại xúc động không có chút lí trí nào như vậy.
Ngồi trên xe, anh mở tin nhắn của Khâu Minh ra, Khâu Minh gửi cho anh mấy ảnh chụp màn hình trò chuyện, đều là đang nói tới vấn đề của hợp đồng Trang Khâm kí.

Người bên trong là một người đã từ chức, người này nói: “Phải, lúc cậu ta ký hợp đồng còn chưa nổi, ký chính là hợp đồng loại C, ăn chia 3:7 với công ty.”
“Cậu ta lấy ba phần, công ty bảy phần, sau đó tiền lương của trợ lý cũng do cậu ta trả.”
“Khi tôi đi, nghe nói tới chuyện đánh cược, cậu ta cũng thật là ngốc, bản thân không có chỗ dựa mà cũng dám cược, chỉ sợ sẽ bị ăn sạch đến xương cũng không chừa.”
“Cậu ta không có chút lươn lẹo gì cả, tôi không tiếp xúc với cậu ta bao giờ cũng còn biết.”
“Gần đây có một chương trình ra giá rất cao, vài nghìn vạn, có người gặp người đại diện của cậu ta mời cậu ta, cấp trên nói không được, muốn buộc mấy người mới trong công ty vào với nhau mới đồng ý, sau khi buộc chặt lại tiền cũng bị chia nhỏ, có khi chỉ còn lại 80, 100 vạn cho cậu ta, anh nói xem cậu ta lấy cái gì đấu với đám cấp cao trong công ty? Ngay cả chút đường cong đường vòng cũng không có.”
“Đúng là đối xử với cậu ta không tốt lắm, nhưng đa số các nghệ sĩ trong công ty đều nhận phải đãi ngộ này, cũng không tốt hơn ai, những công ty khác ngoài kia cũng đều vậy cả thôi, chẳng khác gì lắm.

Nhưng mà vận may cậu ta không tồi, có mệnh hot, nếu đi ăn máng khác chắc chắn đãi ngộ có thể đàm phán tăng lên không ít.

Nhưng vướng vào vụ đánh cược này thật quá tiếc, chắc chắn sẽ bị đùa chết, sao có thể để cậu ta lấy đi hai trăm triệu chấm dứt hợp đồng được.”
“Nói vậy tức là cấp cao kia có hàng trăm cách chơi đùa chết cậu ta.”
“Có từng bị quy tắc ngầm hay không tôi cũng không rõ lắm, cấp cao Duyệt Động đều là lão già dầu mỡ, không nghe nói có ai là gay.”
Bị Khâu Minh đào lên như vậy, người vốn là nhân viên của Truyền thông Duyệt Động đã nói ra một số chuyện bên trong mà hắn biết.
Có lẽ cũng chẳng thể coi là chuyện bên trong gì, đều là chuyện mà rất nhiều người đều biết được.
Nhưng trước đó Lý Mộ không biết những chuyện này, không biết thực ra trên người cậu lại mắc phải nhiều phiền toái đến thế.
Có điều tháng gần đây nhất, anh đúng là cảm nhận được, Trang Khâm đang phải công tác với áp lực cao.
Tiểu Liên nhận được cuộc gọi của Lý Mộ bảo mình xuống tầng mở cửa cho anh, cậu ta ngây ra, không phải Lý Mộ đang ở Thái Lan à, sao đã quay về rồi?
Nhưng vì anh đã giúp gọi bác sĩ tới, thái độ của Tiểu Liên với anh cũng không tệ lắm, xuống tầng đón anh, còn nhìn trộm bốn phía, sợ có paparazzi mai phục.
Cậu ta cẩn thận lướt một vòng, Lý Mộ hỏi cậu ta đang xem gì.
“Mấy phóng viên giải trí kia thật là phiền, nhưng mà anh là nam, chụp được cũng không sao.”
Quét thẻ vào thang máy, Lý Mộ hỏi: “Cậu ấy ở đây, thường xuyên có phóng viên giải trí chụp lén?”
“Cũng không thường xuyên… An toàn của khu dân cư cũng không tệ lắm, chỉ là trên người anh Trang có tai tiếng, sợ họ tới tra xét.” Thế nên ngay cả rác cậu cũng không dám đi vứt, sợ paparazzi lục ra.
“Tai tiếng?”
Lý Mộ hiển nhiên là không rõ.
Tiểu Liên: “Lý tổng chắc là không thích lên mạng lắm nhỉ?”
“Không hay để ý tới mấy chuyện này.” Lý Mộ lấy điện thoại ra search, thang máy tới rồi, Tiểu Liên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Lý tổng sao lại về nước, còn biết anh Trang ở đây nữa?”
Lý Mộ đáp ngắn gọn: “Có việc, từng tới.”
Từng tới? Khi nào?

Tiểu Liên ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn anh, hình dáng sườn mặt và hầu kết Lý Mộ, dưới ánh đèn có vẻ vô cùng hoàn mỹ, gần như đạt tới vẻ tuấn mỹ của tượng điêu khắc.
Lý Mộ tìm bản tin giải trí hôm nay.
#Người_tình_mới_của_Mai_Thanh_Thu_là_tiểu_thịt_tươi_đang_hot?!_Trang_Khâm_đêm_khuya_đăng_hai_status_show_ân_ái
#Tình_chị_em_kém_mười_hai_tuổi!_Trang_Khâm_và_bạn_gái_trung_ niên_ngọt_ngào_đi_du_lịch…
#Bạn_mạng:_Chị_Mai_cầu_bí_kíp_bảo_dưỡng!
Đây rốt cuộc là cái gì, Lý Mộ không theo kịp tiết tấu đưa tin này, vừa thấy bình luận lung tung rối loạn toàn là chữ viết tắt, thì càng không hiểu được.
Tiểu liên lấy chìa khóa mở cửa, Lý Mộ hỏi: “Đây đều là giả?”
“Tất nhiên là giả.” Tiểu Liên lấy dép cho anh thay, tức tới nghiến cả răng, “Anh Trang tới đoàn phim để tìm đạo diễn xin lỗi, bọn truyền thông này tên này bịa còn giỏi hơn tên kia, bắt đầu từ một bức ảnh, còn lại đều là bịa.”
“Tìm đạo diễn xin lỗi?”
Tiểu Liên ý thức mình nói hơi nhiêu, liền hàm hồ giải thích hai câu: “Anh Trang và đạo diễn đoàn phim kia có chút ồn ào không thoải mái thôi.”
Lý Mộ rũ mi, thấy dưới tầng không có ai, hỏi: “Cậu ấy ngủ rồi à? Đã uống thuốc chưa?”
“Vừa rồi có tỉnh lại, ăn cháo xong, thuốc cũng đã uống, lại lên ngủ rồi, còn một viên thuốc chưa uống, nhưng cũng đã hạ sốt kha khá rồi.” Tiểu Liên đáp, “Giờ anh Trang đang nghỉ ngơi trên tầng…”
Cậu ta nói xong cảm thấy hơi xấu hổ, không biết có nên đưa Lý Mộ lên tầng không, về tình về lý, người ta cố tình tới đây thăm, cũng không thể đuổi cổ Lý tổng đi được, dù sao cũng có lòng tốt.
Tiểu Liên suy nghĩ, nói: “Tôi đưa ngài lên xem nhé?”
Lý Mộ gật đầu, mượn phòng bếp rửa sạch tay xong mới theo lên tầng.
Lần trước tới, anh chỉ ở dưới tầng không lên trên, Tiểu Liên bước đi rất khẽ, Lý Mộ cũng không khỏi bước nhẹ chân hơn, sợ làm ồn giấc ngủ của cậu.
Trong phòng không bật đèn, Tiểu Liên mở cửa để anh nhìn qua: “Vẫn còn đang ngủ.”
Tối như mực không thấy gì, chỉ thấy một cái chăn, bao trùm tới mức gần như không thấy người đâu.
“Cậu ấy tỉnh lúc nào?” Giọng anh rất khẽ.
“Ba tiếng trước có tỉnh dậy một lần.” Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn anh, “Được rồi, anh Trang không sao cả, ngài bận rộn, nếu như có việc, vậy thì mau đi…”
Ý là muốn mời anh về.
“Không sao, tôi không vội.” Lý Mộ nhìn vào trong phòng, “Cậu đang bận việc nhỉ, cậu mau đi đi, tôi xem cậu ấy một cái rồi về.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Mộ: Cậu đi đi.
Tiểu Liên: ?
Lý Mộ: Cậu không biết chúng tôi có quan hệ gì à?
Tiểu Liên: ??