Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 65: Mộng thú




Phần lớn các chiến sĩ đến thảo phạt yêu thú đều bị mộng thú vây khốn.

Nó thật ra rất dễ thương, thân thể cực lớn, tròn giống như quả bóng, hơn nữa lông trên người trắng như tuyết, cử động nhẹ cũng rơi rất nhiều lông. Lúc nó đi về phía trước lông trắng sẽ giống như sao băng rơi đầy đất.

Nhìn qua không giống yêu thú mà ngược lại giống với linh thú hơn.

Dù sao trông nó cũng vừa vô hại vừa dễ thương, lại còn mộng ảo như vậy.

Nếu các thiếu nữ nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn mang nó về nuôi.

Đáng tiếc nó lại là yêu thú hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ.

Mộng thú có bề ngoài dễ thương nhưng tính tình lại quỷ quyệt thô bạo. Nếu ai chạm vào lông trên người nó mà tâm trí không đủ mạnh mẽ thì sẽ rơi vào ảo cảnh.

Mà trong ảo cảnh chắc chắn có bẫy rập trí mạng. Đa số mọi người đều không thoát ra được, mà nếu chết ở trong ảo cảnh thì bên ngoài cũng sẽ chết. Linh hồn sẽ bị mộng thú giam cầm, trừ khi có linh hồn khác đi vào, nếu không sẽ vĩnh viễn không vào luân hồi.

Tuy nói chỉ cần tâm trí kiên định là có thể chống đỡ được nhưng cũng phải có mức độ.

Nếu là người có lòng kiên định thì bị một cái lông quét trúng cũng không sao, nhưng cả người con thú này đều là lông. Cả đám lông cùng bay tới thì cho dù ngươi có là thiên la thần tiên cũng sẽ rơi vào ảo cảnh.

May mắn là vẫn có phương pháp phá cảnh, Sở Mộ Vân thân là người viết ra nó đương nhiên biết phá ảo cảnh này như thế nào.

Rất đơn giản. Chỉ cần không tin, cho dù nhìn thấy cái gì cũng đều không tin là được.

Không trầm luân sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng huyễn từ tâm sinh* nào có đơn giản như vậy?

*tâm sinh ảo giác

Sở Mộ Vân bị vô số lông trắng quét trúng. Khi hắn mở mắt ra, không ngoài dự đoán đã ở một nơi khác. Không phải là chiến trường hoang vu mà là thành thị ồn ào với những tòa nhà cao ốc.

Rời khỏi trái đất đã hai mươi năm, lần thứ hai quay lại hắn liền có cảm giác không chân thật.

Ảo cảnh này cũng không tránh khỏi quá giả tạo…… Sở Mộ Vân ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ.

Hắn hình như trở về ngày xảy ra chuyện kia. Tắm rửa, cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe ra cửa, chính là buổi tối hẹn tình một đêm với người tên Tiểu Tùng.

Trong ảo cảnh hắn không gặp tai nạn giao thông, xe nghênh ngang mà đi, qua đường cao tốc là tới nhà hàng Michelin 3 sao ở trung tâm thành phố.

Hắn xuống xe, đang muốn đi vào thì lại nghe thấy tiếng di động vang lên.

Sở Mộ Vân bỗng nhiên có chút tò mò. Ảo cảnh này rốt cuộc muốn ‘ lừa ’ hắn như thế nào?

Tiếp điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nói rất dễ nghe, rõ ràng không hề giống với giọng của Tiểu Tùng, nhưng cái tên trên điện thoại lại hiển thị là Tiểu Tùng.

“Anh Sở, có thể đến thẳng khách sạn không?”

Đây là tiết tấu cơm không ăn liền trực tiếp lên giường?

Nói thật…… Sở Mộ Vân có chút động tâm, nghẹn nhiều năm như vậy hắn đã sớm quên tư vị ** người.

Mặc kệ ra sao trước hết vẫn phải đi tiếp. Trong ảo cảnh đều có điểm mấu chốt, chỉ cần nắm giữ được sẽ không bị cắn nuốt.

Dù sao cũng đều là giả, không ăn thì không ăn, Sở Mộ Vân đồng ý: "Được, tôi đến chỗ cậu.”

Giọng nói phía bên kia điện thoại rất trầm, xuyên qua microphone truyền vào trong tai nghe đặc biệt gợi cảm: “Chỗ em còn có món khai vị, anh Sở có muốn không?”

“Sao?” Sở Mộ Vân móc thuốc lá từ trong túi ra, có thể lại chạm vào thứ này thì ảo cảnh cũng không phải là vô dụng. Hắn châm thuốc, ngậm ở bên môi hỏi: “Là gì?”

“Bạn của em cũng ở đây.”

Khóe miệng Sở Mộ Vân khẽ nhếch: “Muốn cùng nhau?”

Giọng nói kia vô cùng gợi cảm: “Được không?”

Sở Mộ Vân thực sự có chút động tâm. Mẹ nó, mộng thú này thật biết chơi!

Sở Mộ Vân hít mạnh một hơi, sảng khoái nói: “Được.”

“Vậy thì em chờ anh ở đây.”

“Ừ” Sở Mộ Vân đồng ý, xoay người ra khỏi nhà hàng, lên xe, giẫm chân ga nghênh ngang mà đi.

Sở Mộ Vân đã sớm đặt phòng khách sạn.

Hắn nhiều tiền, một người tiêu thế nào cũng xài không hết, cho nên trước nay đều ra tay hào phóng, ăn mặc ngủ nghỉ đều là tốt nhất. Hẹn tình một đêm tuy rằng không mang người về nhà, nhưng một đêm ném hơn một vạn cũng cũng không nhíu mày.

Đưa chìa khóa xe cho đứa bé giữ xe, Sở Mộ Vân đi qua sảnh lớn bước vào thang máy.

Lúc này sắc trời vừa tối, theo lý thuyết không phải là lúc để làm việc kia.

Nhưng ảo cảnh thì cái gì cũng logic.

Sở Mộ Vân ra khỏi thang máy đi vào phòng.

Hắn cởi áo khoác, nới lỏng cổ áo, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Tùng?”

Đáp lại lời hắn là cửa phòng tắm mở ra, dưới hơi nước mờ ảo một thân hình dần dần rõ ràng.

Sở Mộ Vân nhìn qua, hơi nước đã tan hết. Lúc nhìn thấy rõ thì hắn liền ngẩn ra

Đứng ở trên thảm lông là một người đàn ông cao lớn, anh có mái tóc dài như thác nước, đôi mắt màu xám nhạt, làn da tinh tế như cánh hoa và khuôn mặt khiến người ta phải kinh ngạc.

Anh vừa mới tắm xong, thân trên trần trụi, cần cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, còn có cơ ngực rắn chắc nhưng không khoa trương kia…… Thật là một thân thể hoàn mỹ tới cực điểm.

Sở Mộ Vân đã từng hôn cơ thể rất nhiều năm, cho nên hắn biết rõ phía sau được khăn tắm che đậy là cảnh sắc gợi cảm như thế nào.

Tiểu Tùng biến thành Mạc Cửu Thiều……

Mộng thú con mẹ nó thật quá biết chơi!

Yết hầu Sở Mộ Vân hơi di chuyển một chút, hắn đi về phía trước, cầm lấy tay Mạc Cửu Thiều, một nụ hôn nóng cháy dán lên môi y.

Trở lại thân thể ban đầu, Sở Mộ Vân gần như cao bằng Mạc Cửu Thiều, cùng là thân thể đầy sức mạnh, cùng mạnh mẽ mà gợi cảm, cùng châm lửa lẫn nhau, cùng va chạm ra lửa khiến không khí xung quanh nháy mắt bị đốt cháy.

Sở Mộ Vân chưa bao giờ lộ khuôn mặt thật trước mặt Mạc Cửu Thiều.

Nhưng ý muốn thao y thì chưa bao giờ thay đổi.

Sở Mộ Vân mơ hồ biết được quỷ kế của Mộng thú.

Biến ra một Mạc Cửu Thiều đi quyến rũ hắn thượng y thì khó mà nhịn được.

Sở Mộ Vân sẽ không rơi vào cái bẫy của nó, nhưng hắn không ngại tạm thời hưởng thụ trước.

Cấm dục suốt bảy năm, Sở Mộ Vân rất cần chút ngon ngọt, cho dù là giả cũng được.

Nhưng hiển nhiên Sở tổng của chúng ta đã xem thường năng lực của Mộng thú.

Lúc hắn đang cùng Mạc Cửu Thiều hôn nhau đến không thể tách rời thì phía sau hắn vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Tiểu Vân, lúc nào ngươi cũng thiên vị y.”

Sở Mộ Vân không khỏi dừng lại một chút.

Trong não hắn hiện lên nội dung cuộc gọi trước.

‘ bạn của em cũng ở đây. ’

‘ muốn cùng nhau? ’

‘ được không ’

‘ được. ’

Đm!

Sở Mộ Vân quay đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy Yến Trầm tóc đen mắt tím.

Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu đen tinh xảo, làn da trắng nõn càng nổi bật sau lớp lụa đen kia.

Trong đôi mắt tím là làn sương mờ, khóe môi y khẽ nhếch nở nụ cười lạnh lùng, vẫn không chút để ý như vậy, vẫn không ngại chuyện đủ lớn như vậy, vẫn …… Thiếu thao như vậy!

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi.

Yến Trầm đã đi tới hôn hắn.

Sư huynh đệ cùng nhau thượng, còn con mẹ nó chủ động làm thụ.

Sở Mộ Vân cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.