Hiển nhiên Thẩm Thủy Yên cũng rơi vào ảo cảnh, hơn nữa không biết đã nhìn thấy gì mà tuyệt vọng muốn tự sát.
Nếu thanh kiếm kia đâm sâu xuống chút nữa thì Thẩm Thủy Yên đã chết.
Sở Mộ Vân không hề nghĩ ngợi mà ra tay, kéo y ra khỏi ảo cảnh. Trong nháy mắt kia, Sở Mộ Vân hiểu rõ hắn có thể để Quân Mặc làm chuyện này, để y cứu Thẩm Thủy Yên. Như vậy hắn sẽ không bị bại lộ, mà còn khiến Thẩm Thủy Yên nợ ơn Quân Mặc. Chuyện về sau sẽ càng thuận tiện hơn.
Nhưng chưa nghĩ kĩ thì cơ thể lại hành động trước.
Nhìn thấy ánh sáng dần tụ lại trong đôi mắt mất đi tiêu cự của Thẩm Thủy Yên, Sở Mộ Vân cũng hiểu rõ chính mình.
- Đây là đứa trẻ mình nuôi lớn, dù y có làm sai rất nhiều chuyện, nhưng khi hắn nhìn thấy y gặp nguy hiểm vẫn không đành lòng.
Đặc biệt là đứa trẻ này lại có khuôn mặt hắn thích nhất.
Sở Mộ Vân không rối rắm nhiều lắm. Hắn chính là như vậy, chuyện mình làm dù được tính toán cẩn thận hay làm theo cảm tính đi chăng nữa. Chỉ cần làm rồi thì sẽ không hối hận.
Chỉ có bản thân mới nhìn thấy ảo cảnh. Không ai biết Thẩm Thủy Yên đã nhìn thấy gì, nhưng khi ra khỏi ảo cảnh y vẫn không hoàn hồn.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân, vẻ mặt tràn ngập thê lương, nỗi tuyệt vọng lắng đọng trong thời gian dài dường như bộc phát ra, như nước lũ vỡ bờ, không gì ngăn được.
"A Vân..." Giọng Thẩm Thủy Yên vốn rất êm tai, trước mặt người khác thì trang nghiêm tao nhã, nhưng trước mặt Sở Mộ Vân lại cẩn thận dè dặt - Có lẽ là do trả giá quá nhiều tình cảm nên luôn cảm thấy lo lắng và bất an.
Sở Mộ Vân chỉ cần nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của y, trái tim lập tức run rẩy. Thẩm Thủy Yên rất thích làm nũng, ngọt ngào giống như mèo con dính người, vừa đáng yêu vừa bá đạo.
Nếu Thẩm Vân thấy y như vậy chỉ sợ đã sớm mềm lòng, mặc y muốn làm gì thì làm.
Nhưng... Thẩm Vân đã chết.
Vẻ mặt Sở Mộ Vân bình tĩnh, không có chút biểu cảm dư thừa nào. Hắn hơi nhíu mày, gọi nhỏ: "Công tử?" Giọng nói tràn ngập xa lạ, mang theo một chút ý tốt dò hỏi.
Giọng điệu như vậy không hề xa cách nhưng lại khiến cho lòng người nguội lạnh... Đây chỉ là người xa lạ đi ngang qua ra tay giúp đỡ.
Thẩm Thủy Yên ngơ ngẩn nhìn.
Sở Mộ Vân nói thêm: "Cánh rừng này rất quái dị, ta cũng ở trong ảo cảnh, được bạn giúp đỡ mới có thể thoát ra. Ngươi đừng buồn, những thứ đó đều là giả, không phải thật."
- Không phải thật.
Nghe vậy, đôi mắt Thẩm Thủy Yên ngấn nước, từng giọt nước mắt tụ lại lăn xuống gò má, rơi xuống quần áo quý giá. Giống như giọt mực rơi xuống hồ nước, nhưng chóng lan ra nhưng lại không hòa tan được nỗi buồn.
Y thà rằng ảo cảnh mới là thật.
Bởi vì trong ảo cảnh, A Vân đến đón y. Mất mấy ngàn năm, cuối cùng A Vân cũng tha thứ mà đến gặp y, thậm chí muốn dẫn y đi theo.
Cho dù là thiên đường hay địa ngục, chỉ cần có A Vân thì nơi đó là nơi tốt đẹp nhất với y.
Nhưng... ảo cảnh không phải là hiện thực, chỉ là y si tâm vọng tưởng mà thôi.
Sở Mộ Vân không chớp mắt nhìn y.
Hai người lâu ngày gặp lại. Nếu là bình thường, Thẩm Thủy Yên tất nhiên sẽ làm chút chuyện gì đó- Dù sao bản tính y vốn bá đạo, dục vọn.g chiếm hữu rất cao, thứ gì thuận mắt không hỏi đã cướp lấy. Nếu vậy Sở Mộ Vân có thể thay đổi đa dạng các cách để ngược y, dạy cho đứa trẻ hư này một trận.
Nhưng bây giờ vì ảo cảnh mà Thẩm Thủy Yên hoàn toàn chìm đắm trong quá khứ, bất ngờ thể hiện nỗi nhớ nhung và tình yêu suốt ngàn năm. Y trước mặt người xa lạ bỏ xuống kiêu ngạo, lộ ra góc độ yếu ớt giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, đột nhiên có được hi vọng, nhưng tất cả chỉ là ảo giác.
Vì vậy y vô cùng suy sụp.
Sở Mộ Vân nhìn Thẩm Thủy Yên như vậy sao có thể nhẫn tâm.
Tuy Thẩm Vân bị bọn họ ép chết, nhưng nếu hắn không phải Thẩm Vân thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, mối quan hệ của Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên cũng sẽ không có nhiều khúc mắc. Thậm chí Thẩm Thủy Yên sẽ không vì vậy mà làm ra nhiều chuyện sai lầm.
Bi kịch như vậy là do Sở Mộ Vân cố tình tạo ra.
Cuối cùng hắn thoát khỏi, hai người kia lại vĩnh viễn bị nhốt trong đó, hơn nữa không thể ra được. Bởi vì bao vây bọn họ chính là bản thân, đây mới là vô giải.
Sở Mộ Vân khẽ thở dài, an ủi: "Công tử hãy nhìn thoáng hơn, có một số chuyện không thể ép buộc."
Lời này gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn là suy diễn từ lòng thương hại của một người xa lạ, khiến trái tim của Thẩm Thủy Yên lại càng chìm xuống.
Cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, nhìn nam nhân cực kỳ giống Thẩm Vân này.
Hai người nhìn nhau.
Một người đầy thăm dò, một người lại vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Thủy Yên không mất bình tĩnh khiến Sở Mộ Vân hơi bất ngờ, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra.
Thời gian ngàn năm thực sự rất dài, đặc biệt là với tính cách của Thẩm Thủy Yên trước kia, y không thèm che giấu việc mình tìm kiếm Thẩm Vân. Hậu quả là mọi người đều biết vị Vụ Thanh Quân tôn quý đang tìm kiếm người yêu.
Người y tìm là Thẩm Vân, một nam nhân anh tuấn.
Tin tức truyền đi như vậy, tất nhiên không thể không có đủ loại hàng giả tìm đến cửa.
Vị kia là ai? Vụ Thanh Quân! Nếu có được sự ưu ái của y thì vinh hoa phú quý trên đời này sợ gì không được hưởng?
Có lẽ khi "Thẩm Vân" đầu tiên tìm đến, Thẩm Thủy Yên đã rất mong chờ, nhưng nhanh chóng phát hiện là giả... Sau đó hết người này đến người khác tìm đến... Kỹ năng đóng giả càng cao, khuôn mặt càng ngày càng giống, tuy nhiên Thẩm Thủy Yên lại càng tỉnh táo.
Lúc này y biết rõ Sở Mộ Vân không thay đổi khuôn mặt (tu vi của y dễ dàng nhìn thấu bề ngoài nên Sở Mộ Vân mới không ngụy trang), nhưng không vì vậy mà bị mê hoặc.
Ai biết đây có phải là một âm mưu khác không? Dù sao người y đắc tội không ít, người muốn lợi dụng điều này gây khó dễ cho y lại càng nhiều.
Nếu là bình thường y sẽ phong ấn tên hàng giả này thành pho tượng, ngày ngày ngắm nghía lấy làm an ủi.
Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, có lẽ do nguyên nhân ảo cảnh... Y cảm giác được sự quen thuộc từ tên hàng giả này. Cũng vì cảm giác này mà y mới đè xuố.ng ý định tàn bạo kia.
Thẩm Thủy Yên bình tĩnh lại, vẻ mặt không còn bất lực và yếu ớt như trước: "Đa tạ các hạ vừa rồi ra tay giúp đỡ."
Sở Mộ Vân khách sáo nói: "Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến."
Thẩm Thủy Yên nhìn hắn nói: "Không biết các hạ..." Y còn chưa dứt lời đã khựng lại.
Bởi vì y nhìn thấy phía sau hắn là một nam nhân tóc bạc mắt bạc.