Sở Mộ Vân hơi giật mình: "Là do ta mạo muội."
Quân Mặc nhẹ giọng nói: "Không sao."
Câu chuyện đến đây thì không còn gì để nói. Sở Mộ Vân cúi đầu, mời y lần thứ hai: "Theo ta đi?"
Quân Mặc vươn tay, bàn tay trắng nõn gầy gò đặt lên tay Sở Mộ Vân.
Khi tiếp xúc, hai người đều ngẩn ra.
Quân Mặc chạm vào lòng bàn tay còn ấm áp, khô ráo hơn tưởng tượng, cảm xúc mềm như bông nhưng lại ẩn chứa sức mạnh không thể diễn tả, dường như có thể xuyên qua da thịt, tiến vào máu, như gió xuân chậm rãi lướt qua mặt hồ mùa đông, từng gợn sóng nhẹ khiến mặt băng vỡ tan, mang theo sự sống mới.
Còn Sở Mộ Vân lại vô cùng kinh ngạc với cảm xúc bấy giờ.
Ấm áp, xinh đẹp, khó có thể liên tưởng đây là bàn tay của người chịu hết tất cả tra tấn. Cho dù có là người sống trong nhung lụa cũng không có được làn da mịn màng như vậy, thậm chí là còn hơi hoang đường.
Sở Mộ Vân không nhịn được khẽ cười, hắn kéo y đứng lên, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác bị da thịt hút lấy.
Bàn tay đẹp như vậy... khó trách nhiều người lại mơ tưởng đến y đến thế.
- Thật sự là vô cùng mê hoặc.
Sở Mộ Vân dẫn y rời khỏi đây, bởi vì do cơ thể tai ương nên hắn không đưa y đến nơi đông người, mà tìm một hang động tự nhiên trong bí cảnh, sau khi bố trí pháp thuật liền sắp xếp ở lại.
Sở Mộ Vân lấy ra vô số vật tư trong túi Càn Khôn, ăn uống không cần phải lo, quần áo cũng có rất nhiều.
Bởi vì xét đến chuyện sớm muộn cũng gặp được Quân Mặc, nên ngoài quần áo cho trứng, Sở Mộ Vân cũng chuẩn bị rất nhiều đồ cho thiếu niên.
Giờ phút này lấy ra vừa lúc để Quân Mặc dùng.
Sơn động này có suối nước nóng tự nhiên, vừa đến đây Sở Mộ Vân đã bảo Quân Mặc đi tắm.
Sau đó Sở Mộ Vân cầm quần áo đi vào.
Ba con suối chảy vào hồ nước nóng, mạch nước ấm áp không ngừng tuôn ra, tiếng róc rách càng trở nên mê hoặc trong hang động tĩnh mịch này.
Nhiệt độ không thấp, trong hơi nước mờ, dễ dàng nhìn thấy thiếu niên ở giữa hồ nước.
Y không mặc gì cả, mái tóc dài màu bạc ở trong nước không chìm xuống mà tản ra, phía sau tấm lưng thon gầy tạo thành hình bán nguyệt xinh đẹp, giống như bóng trăng dưới nước, khiến người ta không nỡ phá hỏng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Quân Mặc hơi quay đầu. Nửa người y đều lộ ở bên ngoài, nước da trắng nõn như tuyết, những giọt nước trong suốt như pha lê điểm xuyết trên làn da mỏng manh.
Lông mày Sở Mộ Vân khẽ nhếch, yết hầu hơi chuyển động.
Cảnh tượng này đánh sâu vào thị giác, đặc biệt là càng ảnh hưởng gấp bội đến người thích đàn ông như hắn.
Quân Mặc không hề có chút xấu hổ, vẻ mặt y bình thản: Mặc quần áo hay không mặc quần áo; bị người khác nhìn hay không nhìn cũng không có gì khác nhau.
"A Mộc?" Y nhẹ giọng gọi hắn.
Sở Mộ Vân vốn định để lại quần áo rồi đi, bây giờ lại thay đổi ý định.
Hắn bỏ quần áo xuống, đồng thời cởi đồ của mình.
Cơ thể nam tính rắn chắc lộ ra, tương phản rõ rệt với thiếu niên trong hồ nước.
Quân Mặc bình thản nhìn hắn, trong mắt y không có hâm mộ, tán thưởng hay dục vọng.
Sở Mộ Vân đi xuống hồ, từng bước đến gần y.
Cơ thể hai người chênh lệch rất nhiều, Quân Mặc phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn hắn.
Sở Mộ Vân cười dịu dàng, vươn tay quấn lấy sợi tóc dài mềm mại của y: "Để ta giúp ngươi."
Quân Mặc bình thản quay lại: "Được."
Sở Mộ Vân cũng không định làm gì, hắn thật sự chỉ giúp theo nghĩa đen. Mà việc giúp đỡ này lại vô cùng thoải mái.
Tóc bạc mượt mà như dải lụa, nhẹ như làn khói trong lòng bàn tay, mềm như mây trượt qua khỏi kẽ tay.
Sở Mộ Vân giúp y buộc lại mái tóc dài, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh. Đường cong từ cổ đến vai của y cũng rất đẹp, có cảm giác không quá cứng cũng không quá mềm, bóng loáng như trân châu khiến người ta muốn lại gần nếm thử...
Sở Mộ Vân bằng ý chí kiên định mới nhịn được không hôn xuống.
Tắm xong, hai người ra khỏi suối nước nóng. Sau khi mặc quần áo, Sở Mộ Vân vẫy tay với Quân Mặc: "Lại đây."
Quân Mặc rất nghe lời, không hỏi hay nói gì. Y mặc trường bào to rộng, đi chân trần về phía hắn.
Sở Mộ Vân ngồi dựa vào trường kỷ bên hồ, vỗ xuống vị trí cạnh mình.
Quân Mặc đi qua ngồi xuống, Sở Mộ Vân cầm khăn lông lau mái tóc dài ướt đẫm của y.
Hai người im lặng, bầu không khí càng thêm yên tĩnh ấm áp.
Dù sao cơ thể Quân Mặc cũng là người thường, liên tục lăn lộn ở Vạn Quỷ Sơn suốt mấy ngày gần như không ngủ, bây giờ thoải mái ngâm nước nóng, mái tóc dài được vuốt ve nhẹ nhàng lại khiến y bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Sở Mộ Vân hơi lùi lại một chút, nhẹ giọng nói với y: "Mệt thì dựa ra sau."
Quân Mặc rất hưởng thụ hoàn cảnh thoải mái này, hơi thở của nam nhân phía sau vừa tươi mát vừa sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy an tâm. Ngón tay của hắn linh hoạt gảy lọn tóc, khi tóc khô lại dịu dàng xoa bóp huyện đạo cho y.
Trong cảm giác thoải mái như vậy, không lâu sau Quân Mặc vốn mệt mỏi liền chìm vào giấc ngủ.
Sở Mộ Vân đợi đến khi y ngủ say mới đứng dậy, ôm thiếu niên vào lòng, đang định trở về phòng ngủ thì chợt tiếng ầm ầm vang lên.
Thể chất này quả nhiên mang đến tai ương không ngừng. Sở Mộ Vân lại không thèm để ý, đặt kết giới bảo vệ cả hang động, khiến trận trời long đất lở không ảnh hưởng đến giấc ngủ đêm nay.
Ngày hôm sau, Quân Mặc tỉnh dậy ngay lập tức cảm nhận được hơi thở ấm áp bên cạnh.
Y mở to mắt, con ngươi màu bạc có chút mê man.
Sở Mộ Vân nghiêng tay nhìn y: "Nơi này chỉ có một cái giường, ngươi không phiền ngủ tạm một đêm chứ?"
Quân Mặc lắc đầu, sau đó mới nhớ lại đã xảy ra chuyện gì.
Y nhẹ giọng nói: "Như vậy rất tốt." Cảm giác khi tỉnh dậy có người ngủ bên cạnh rất tốt.
Sở Mộ Vân đứng dậy xuống giường, sau khi mặc quần áo xong thì nói: "Ta ở bên ngoài đợi ngươi cùng ăn bữa sáng."
Quân Mặc gật đầu, thật ra y vẫn chưa phản ứng kịp. Đi ngủ, ăn uống, đây là chuyện vô cùng bình thường đối với bất cứ ai, nhưng với y lại là chuyện rất xa vời.
Cuộc đời mấy ngàn năm, hai năm ngắn ngủi lại như sao băng xoẹt qua bầu trời, chỉ còn lại ánh sáng xinh đẹp và tàn ảnh trong kí ức.
Quân Mặc thay quần áo xong đi ra ngoài, trước bàn ăn nhìn thấy Sở Mộ Vân đang mỉm cười.
Kí ức của con người rất kì diệu, khi những cảnh tượng giống nhau trùng lặp, cảm giác quen thuộc khó giải thích sẽ ngay lập tức chiếm lấy trái tim, tạo ra ảo giác quay ngược lại thời gian, tái hiện quá khứ.
Nhưng người chết thì không thể sống lại.
Vẻ mặt Quân Mặc ảm đạm, im lặng đi đến trước bàn ăn.
Quân Mặc không biết mình có thể tận hưởng ngày tháng yên bình này được bao lâu.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, dường như ngày nào cũng là trộm lấy, khiến người ta càng thêm tham lam.
Cứ như vậy yên bình trôi qua một tháng, Quân Mặc hơi bất ngờ.
Vì sao... chưa xảy ra chuyện gì?
Điều y không biết chính là: Trong hang động thì yên bình, nhưng bên ngoài đã sớm nghiêng trời lệch đất!