Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 70: Vô sự tự thông




Dương Quá xoay xoay cây kéo lớn trong tay mấy cái, đây là lần đầu tiên y trông thấy thứ vũ khí như vậy, càng đừng nói đến có dùng qua. Nhưng chỉ là cảm thấy kỳ quái, nghĩ lại thì dùng nó để chơi thì không tốt. Lại nhìn thấy Thiệu Đường đang cười đến vui vẻ, dường như bị vui lây mà nâng tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Thiệu Đường nói dùng cái này thì dùng cái này, chẳng phải ngươi muốn ta dùng cây kéo này cắt chòm râu dài của lão nhân kia xuống hay sao?”


Thiệu Đường mỉm cười, thật ra Dương Quá dự tính mỗi lần sẽ cắt một khúc râu của Phàn Nhất Ông, chòm râu này phải để từ lúc nào mới có thể dài đến thế, thật ra thì cắt cũng hơi tiếc. Nhưng lúc nãy khi Phàn Nhất Ông thừa lúc Dương Quá phân thần mà đánh lén Thiệu Đường khiến y không có chút hảo cảm nào với hắn.


Thiệu Đường nghĩ nghĩ, cười nói: “Cắt một nửa là được rồi, cũng nên để lại một ít cho người ta chứ.”


Dương Quá nhịn không được lắc đầu cười, nhưng vẫn đáp ứng, nhìn Thiệu Đường ngoan ngoãn đi sang một bên đứng xem, mới xoay người nhảy ra, đứng giữa sân đối mặt với Phàn Nhất Ông.


Phàn Nhất Ông bị bộ pháp của Dương Quá dọa nhảy lên, bỗng nghe đối phương nói: “Đắc tội!” Sau đó bạch quang lóe lên, cây kéo lớn “cách cách” một tiếng mở to, bay thẳng tới cắt chòm râu dài của hắn.


Phàn Nhất Ông lập tức giận dữ, nghiêng đầu, chòm râu dài tùy ý vũ động, giống như một cây roi đánh úp về phía Dương Quá, đồng thời huy trượng đánh lên đầu vai đối phương.


Dương Quá sớm đã dự đoán được chòm râu của Phàn Nhất Ông không phải chỉ đơn giản dùng để bài trí, y đã có chuẩn bị. Y không tránh cũng không phản công, cổ tay lật lại, cây kéo lớn theo đó bám sát chòm râu đối phương, hoàn toàn không để ý đến cây trượng sắp lao tới vai mình.


Phàn Nhất Ông không ngờ y lại không tránh, trong lòng cảm thấy do dự, không hiểu có phải đối phương cố ý làm thế để dụ mình vào bẫy hay không, nghĩ thế, trượng trên tay cũng thu lại ba phần khí lực, chòm râu dài lại hất qua, khó khăn tránh đi cây kéo lớn trong tay đối phương.


Khóe miệng Dương Quá nhếch lên, cây kéo lớn trong tay “cách cách” chạy theo chòm râu dài, chỉ cách không tới nửa tấc. Bỗng nhiên nâng tay trái lên nắm cương trượng của Phàn Nhất Ông.


“Quá nhi!” Tiểu Long Nữ cả kinh bật dậy, lực đạo trong cương trượng đó ít nhất cũng cả trăm cân, Dương Quá không những không trốn mà còn trực tiếp nghênh đón, như vậy chẳng phải là dùng bàn tay trần đỡ đòn sao? Trượng đó có thể nào sẽ đập nát xương tay y?!


“A!” Chu Bá Thông cũng nhảy dựng lên, như bị xù lông mà hét to: “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?! Tiểu tử này sao cũng biết chiêu đó?!”


Trong thời khắc mọi người còn đang kinh ngạc, Phàn Nhất Ông cảm thấy cương trượng của mình không động được nữa, đối phương dễ dàng nắm nó trong tay, đẩy cũng không nhúc nhích! Phàn Nhất Ông bị dọa kinh, hắn cả đời này sống trong Tuyệt Tình Cốc, chưa từng xuất cốc đương nhiên không biết “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” trong miệng Chu Bá Thông là võ công gì. Ngay khi hắn đang sửng sốt thì cây kéo lớn đã đến bên cạnh chòm râu của hắn!


Phàn Nhất Ông cả kinh, kéo lớn tiếp cận chòm râu, lúc này có tránh cũng không còn kịp nữa, tâm chợt lạnh đi. Chỉ nghe tiếng “cách”, thanh âm vừa lớn vừa dọa người, hai lưỡi kéo áp sát lại…


“Đa tạ!” Dương Quá nhảy đi, một số sợi râu dài vừa bị cắt chậm rãi rơi xuống đất.


Phàn Nhất Ông ngây người, võ công của đối phương cao hơn mình là chuyện đã được xác định. Nhưng hắn không ngờ đối phương lại thủ hạ lưu tình.


Dương Quá trả kéo lại cho Chu Bá Thông, vừa rồi khi đắc thủ y đương nhiên không cắt hết râu của Phàn Nhất Ông. Dương Quá biết Thiệu Đường không thật sự muốn chòm râu đó, chẳng qua là muốn trút giận thôi, một khi đã vậy thì cứ theo ý hắn.


Chu Bá Thông nhìn chòm râu rõ ràng còn có thể cắt được nhưng không cắt, cảm thấy có chút mất hứng. Nhận lại cây kéo nói: “Sao ngươi không cắt hết phần còn lại a?”


Dương Quá mỉm cười, “Ta lấy râu của hắn cũng vô dụng, còn cắt làm gì?”


Chu Bá Thông cắn môi, chòm râu kia đúng là không hữu dụng, nhưng đối với lão ngoan đồng mà nói thì không phải hữu dụng hay không, mà quan trọng là chơi vui hay không. Vì thế kéo Thiệu Đường đang đứng bên cạnh qua chỉ chỉ: “Không phải hắn bảo ngươi cắt một nửa hay sao!”


Chu Bá Thông vừa dứt lời liền kéo Thiệu Đường nói với hắn: “Nhìn đi! Y không thèm nghe lời ngươi nói, chúng ta không chơi với y nữa, đừng để ý y nữa!”


“Sư phụ đừng náo loạn.” Gia Luật Tề đen mặt.


Dương Quá cẩn thận bước tới chỗ Thiệu Đường ôm hắn vào lòng nói: “Thiệu Đường sẽ không bỏ mặc ta đâu có phải không?” Nói xong cúi đầu dụi dụi vào cổ đối phương, còn nhân cơ hội hôn lên cổ Thiệu Đường.


“…?!…” Thiệu Đường vừa muốn mở miệng nói chuyện bỗng cảm thấy cổ nóng lên, một cái gì đó mềm mềm chạm vào cổ mình, có cảm giác ngưa ngứa, lập tức hoảng sợ suýt chút đã kêu ra tiếng, người này sao có thể minh mục trương đảm như thế… nhịn đến mặt đỏ bừng.


Dương Quá cười khẽ, người trong lòng quẫn đến nỗi hai tai đỏ cả lên, màu hồng hồng từ tai từ cổ lan xuống đến tận lớp da bên trong y phục khiến người nhìn động tâm. Thiệu Đường không dám giãy giụa, sợ bị mọi người nhìn thấy, điều này lại tạo cơ hội tốt cho Dương Quá. Dương Quá cười hì hì ôm Thiệu Đường, đặt cằm lên vai hắn, lòng cảm thấy hạnh phúc a.


Chu Bá Thông thấy Thiệu Đường không hùa theo mình, thật mất hứng, bỗng nhớ lại chiêu thức Cửu Âm Bạch Cốt Trảo mà Dương Quá vừa dùng, đột nhiên kinh ngạc nói: “A! Tiểu tử, chiêu thức ngươi vừa dùng có phải là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay không?!” Nói xong lại học chiêu thức vừa rồi của Dương Quá đánh ra.


Dương Quá nghĩ nghĩ rồi gật đầu, y vốn không rõ chiêu thức này có tên gì, lúc trước y học nó trong Cửu Âm Chân Kinh khi còn ở cổ mộ, Chu Bá Thông nhắc tới y mới nhớ ra, đúng là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo! Chiêu thức này trước đây chưa từng dùng, dù sao thì y dùng kiếm, không nghiên cứu những công phu dùng tay không, lúc ấy chỉ là tiện thể học công phu này nhưng tư chất của y vốn cao, đã đọc qua là không quên, thế nên đương nhiên bất tri bất giác cũng dùng tới nó.


Dương Quá gật đầu nói: “Đúng vậy, Chu tiền bối cũng biết?”


“Ai nha!” Chu Bá Thông nhảy lên nói: “Có phải tiểu tử ngốc Quách Tĩnh đó dạy ngươi hay không?”


“Quách bá bá?” Dương Quá lắc đầu, “Quách bá bá cũng biết sao?”


“Quá nhi!” Tiểu Long Nữ thấy bọn họ vừa nói vừa cười, Dương Quá lại hoàn toàn không để ý đến mình, trong lòng thực mất hứng. Vị trí của nàng cách xa Dương Quá, vừa rồi Dương Quá hôn cổ Thiệu Đường, đám người Gia Luật Tề đứng trước mặt họ, tầm mắt đã bị che nên đương nhiên không thấy, nhưng Tiểu Long Nữ lại thấy rất rõ, tim như bị ai đó bóp chặt, không nói nên lời là khó chịu hay là đau đớn, nhịn không được mở miệng gọi Dương Quá.


“… Quá nhi, y phục của ngươi đã rách rồi.” Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá quay đầu nhìn mình, nhanh chóng cười nói: “Ngươi đến đây, ta may cho ngươi.” Nói xong lấy kim khâu từ trong ngực ra.


Dương Quá hơi lưỡng lự, vốn khi ở cổ mộ cô cô thường xuyên giúp mình may y phục, nhưng lúc này Dương Quá lại lưỡng lự không qua. Cô cô có ý với mình, nhưng tiếc là mình không thể đáp lại. Dương Quá sợ mình qua đó sẽ khiến cô cô hiểu lầm mình không kiên quyết, và điều quan trọng nhất là sẽ khiến Thiệu Đường không vui…


Dương Quá nắm tay Thiệu Đường không buông, mỉm cười nói với Tiểu Long Nữ: “Không cần đâu cô cô, một lát xuất cốc rồi nói sau.”


Tiểu Long Nữ ngẩn người, ngón tay cầm kim run lên, lập tức cúi đầu không nói gì.


Công Tôn Chỉ ngồi cạnh thấy Dương Quá cự tuyệt Tiểu Long Nữ, thầm cười lạnh, Liễu muội một lòng hướng tới y, nhưng buồn cười là trong lòng người đó không có nàng. Công Tôn Chỉ nhìn dáng vẻ mất mát của Tiểu Long Nữ, khóe miệng nhếch lên, tâm tình tốt hơn đôi chút. Nhưng nhìn thấy Dương Quá bình tĩnh cười như thế thì nhíu mày.


Hai thanh đao trong tay Công Tôn Chỉ “keng” một tiếng va chạm nhau, quát: “Tiểu tử, lại đây tiếp ta mấy chiêu!”


“Không vội!” Dương Quá nghe vậy vẫn không buông Thiệu Đường, vẫn đặt cằm trên vai đối phương, nhàn nhã nói: “Không có lợi ích gì ta sẽ không đánh. Nếu cốc chủ thua hãy giao giải dược ra đây, cung kính tiễn chúng ta xuất cốc, thế nào?”


“Hảo cho bản lĩnh của ngươi!” Công Tôn Chỉ cười lạnh, nói: “Nếu ngươi thua thì sao?”


“Vậy thì cốc chủ nói điều kiện!” Dương Quá nói.


Công Tôn Chỉ mỉm cười: “Vốn Liễu muội đã đáp ứng cùng ta, chuyện này đương nhiên phải tuân thủ. Còn nữa…” Nói xong như đang suy nghĩ mà dừng một chút, sau đó cười lạnh nói: “Không ai không có ái mĩ chi tâm, ngươi không ngại lưu hắn lại chứ.”


“Mơ tường!” Dương Quá lập tức tức giận, “hắn” trong miệng Công Tôn Chỉ đương nhiên không cần nghi ngờ chính là Thiệu Đường, “Thiệu Đường không thể làm điều kiện!”


Chu Bá Thông cũng tức giận, dậm chân mắng: “Lão bất tu lão bất tu! Thấy ai đẹp là mắt sáng lên! Không nhìn lại mình xem đã già như vậy rồi! Tu tu tu, ta còn thấy xấu hổ giúp ngươi!”


Công Tôn Chỉ xem như không nghe thấy lời của Chu Bá Thông, nói với Dương Quá, “Không đáp ứng? Vậy ngươi hãy… tự mình nhảy vào bãi Tình Hoa đi!”


“Được!”


“Không được!”


Dương Quá biết Tình Hoa có độc, nhưng nghe thấy lời của Công Tôn Chỉ thì vẫn sảng khoái đáp ứng. Nhưng lần này đến phiên Thiệu Đường phản đối!


“Không sao đâu, Thiệu Đường…” Dương Quá an ủi.


Lời còn chưa dứt, Thiệu Đường đã cúi đầu nói: “Ngươi muốn chết sao, hắn chỉ có một viên giải dược của Tình Hoa!”


“Không sao, Thiệu Đường.” Dương Quá vẫn giữ câu nói kia, cười nói: “Ngươi không tin ta sao?”


“Ngươi…”


“Ngoan.” Dương Quá không chờ hắn nói xong, cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, nói: “Ta không đáng tin như vậy sao?”


Thiệu Đường sửng sốt, những người xung quanh đều sửng sốt, có ai ngờ Dương Quá lại quang minh chính đại không để người khác vào mắt như thế?


Dương Quá thấy Thiệu Đường không nói nữa, mới mỉm cười buông hắn, nói: “Ta đi.” Thiệu Đường cắn môi, mình đến bây giờ vẫn không có biện pháp từ chối Dương Quá.


Lúc này Tiểu Long Nữ bỗng nhiên lên tiếng, đi đến bên cạnh Dương Quá, nói: “Công Tôn cốc chủ, chuyện này là do ta tự dựng nên, ta không thể để một mình Quá nhi đi, ta cùng đi với Quá nhi không biết có được không?”


Công Tôn Chỉ mỉm cười, sảng khoái nói: “Các ngươi muốn hai người cùng đi cũng có thể.”


“Cô cô?!” Dương Quá sửng sốt, nói: “Cô cô, ngươi yên tâm, một mình ta cũng có thể.”


“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá, con ngươi dần tối đi, ai oán nói: “Quá nhi… ngươi, ngươi thật sự, chán ghét ta như vậy sao?”


“Cô cô? Ta không có…” Dương Quá càng sửng sốt, nhất thời không biết nói gì cho phải.


“Dương Quá.” Thiệu Đường khô khan nói: “Nếu cô cô ngươi muốn cùng ngươi sóng vai tác chiến thì cứ chấp nhận, không cần từ chối.”


“Thiệu Đường?!” Dương Quá không ngờ Thiệu Đường lại hiểu lầm, nói ra lời tức giận, lập tức giải thích, “Thiệu Đường ngươi đừng…”


“Ta không có ăn dấm!” Thiệu Đường nhìn là biết Dương Quá đang hiểu lầm mình, nghiêm túc nói: “Ta cũng không hiểu lầm! Ta sao có thể thích ghen như vậy chứ?”


Thiệu Đường thật sự không có ghen, võ công của Công Tôn Chỉ rất quái dị, võ công của Dương Quá tuy cao nhưng không hơn Công Tôn Chỉ bao nhiêu, không nhất định nắm chắc phần thắng, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Nhưng thật ra thì song kiếm hợp bích của Dương Quá và Tiểu Long Nữ có thể thoải mái thắng được Công Tôn Chỉ.


Thiệu Đường cười khẽ, nói với Công Tôn Chỉ, “Công Tôn cốc chủ nếu đã đáp ứng, có phải là nên chuẩn bị hai thanh trường kiếm cho Dương Quá và Long cô nương! Nếu không bọn họ chỉ có hai bàn tay, vậy chẳng phải rất không công bằng hay sao?”


Công Tôn Chỉ bị nụ cười của đối phương làm sững sờ, thực sự rất xinh đẹp, khiến người khác không đành lòng dời tầm mắt, nói: “Cũng được! Nhất Ông, dẫn Liễu muội và Dương thiếu hiệp đến phòng binh khí.”


“Vâng!” Phàn Nhất Ông cảm kích Dương Quá không cắt râu mình, đương nhiên cũng thêm vài phần cung kính với Dương Quá, nói: “Dương thiếu hiệp, Liễu cô nương, thỉnh đi bên này!”


“Quá nhi, chúng ta…” Tiểu Long Nữ vui vẻ, nhanh chóng muốn ôm cánh tay Dương Quá, nhưng lại bắt trúng khoảng không.


Dương Quá không cố ý né tránh, bởi vì y đang tức giận nên không thấy. Dương Quá tiến lên kéo tay Thiệu Đường, ngữ khí không tốt: “Đi! Thiệu Đường, cùng ta đi!”


“A?!” Thiệu Đường không hiểu gì bị y kéo một cái, lảo đảo ngã vào ngực y, bị Dương Quá kéo ra cửa, thấy sắc mặt đối phương tức giận, khó hiểu hỏi: “… Ngươi bị gì vậy?!”


Gương mặt lúc này của Dương Quá đúng là có vài phần nghiêm túc, đáng tiếc Thiệu Đường không hiểu. Thiệu Đường nâng tay chọt chọt hai má y nói: “Làm gì nghiêm túc vậy? Đột nhiên thay đổi sắc mặt?”


“Sau này không được cười!”


“…?!…” Cái gì?! Không được cười?


Thiệu Đường khó hiểu nhìn y, khiến Dương Quá bất đắc dĩ, thở ra một hơi, nửa hống nửa lừa ôm lấy thắt lưng Thiệu Đường nói: “Không được cười với người khác có biết không? Ngươi không thấy nụ cười của ngươi lúc nãy khiến lão bất tu kia nhìn đến ngây ngốc hay sao!”


Thiệu Đường nghe vậy thì thật sự muốn cười, giận dỗi hết nửa ngày thì ra Dương Quá đang ăn dấm, nói “Vừa rồi ta có cười sao? Không chú ý.”


Dương Quá nghẹn lời, kéo Thiệu Đường đi nhanh mấy bước. Thiệu Đường tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Ngươi đi nhanh như vậy, ngươi cô cô không theo kịp, hơn nữa sẽ bị lạc đường. Ngươi biết phòng binh khí ở đâu sao?”


“Đó là đương nhiên!” Dương Quá nói: “Ngươi không nhớ Gia Luật Tề đã cho ta bản đồ hay sao? Ta đã xem mấy lần. Phòng binh khí ở ngay khúc rẽ phía trước.”


Dương Quá nói xong rất tự nhiên dẫn Thiệu Đường đẩy cửa vào phòng binh khí. Có lẽ hôm nay mọi người đều bận chuẩn bị hôn lễ sắp cử hành tối nay của cốc chủ, trước cửa phòng binh khí không có ai gác.


Dương Quá kéo Thiệu Đường vào thì ngửi thấy có mùi bị thiêu, quả nhiên khắp nơi trong phòng đều rất đen. Thiệu Đường vừa nhìn thấy liền hiểu được tám chín phần, không cần phải nói, đây chắc chắn là Chu Bá Thông làm.


Ngay khi Thiệu Đường cảm thấy buồn cười muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thân thể bị kéo mạnh, “ầm” một tiếng, lưng Thiệu Đường áp lên cánh cửa vừa bị Dương Quá đóng lại.


“Dương Quá, ngươi…” Thiệu Đường bị kéo đau, vừa muốn mở miệng thì Dương Quá đã cúi đầu hôn lên đôi môi nửa mở nửa đóng của hắn. Thiệu Đường bị y đột nhiên hôn thì hoảng sợ, nhưng ngay lập tức đã bị hôn đến nỗi kiệt sức, ngay cả sức để giãy ra cũng không còn, chỉ đành “không tình không nguyện” phản kháng bằng cách hưm mấy tiếng.


“… Ngươi…” Lúc được buông ra thì Thiệu Đường đã nhuyễn như nước, được Dương Quá ôm trong tay, lúc này mới đứng vững được, nhưng đã bị hút hết dưỡng khí hoàn toàn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ đành trừng mắt! Hung hăng trừng Dương Quá!


Dương Quá bị trừng ngược lại càng thêm cao hứng, cũng không buông Thiệu Đường, vẫn áp hắn trên cửa, đặt cằm lên vai hắn nói: “Ta thật sự ngày càng lo lắng, rất muốn mang ngươi đến một nơi không có ai, để người khác không nhìn thấy ngươi nữa, có phải ta rất ích kỷ không?”


Thiệu Đường hắc tuyến, nói cái gì vậy? Hắn nói: “Mau đứng lên, cô cô ngươi ở phía sau đó, một lát sẽ tới đây.”


“Không đứng!” Dương Quá làm nũng ôm Thiệu Đường càng chặt, nghịch ngợm cắn nhẹ lên vành tai Thiệu Đường, vừa lòng cảm giác người trong lòng run lên, nói: “Nếu có thể ôm mãi không buông thì tốt rồi! Nếu không đến đây thì tốt rồi!”


Cười khẽ, Thiệu Đường tựa đầu vào ngực Dương Quá, không tự giác mỉm cười, “Ta nói này Dương thiếu hiệp, sao ngươi giống tiểu hài tử vậy? Là ngươi nói muốn đến tìm cô cô.”


“Ta hối hận!” Dương Quá nói.


Thở dài, Thiệu Đường nói: “Ngươi nói dễ nghe thật… ngươi không đến sẽ càng hối hận!”


“…” Dương Quá nói: “Một lát sau khi giải quyết xong mọi chuyện chúng ta đến một nơi không có ai ẩn cư có được không?”


Thiệu Đường mím môi cười nói: “Đã nói là ngươi nói thật dễ nghe. Ta không phải cô cô của ngươi, và cũng không dễ tin người như vậy. Ngươi ham chơi, tìm một nơi không có ai ngốc hai ba