"Con chuột chết?"
Nghe được sự châm chích ẩn trong lời Phượng Vân Ca, quỷ ảnh lão nhân đứng bên cạnh hồ nước thế nhưng cũng không thấy tức giận, trái lại bởi vì ba chữ này nở nụ cười, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Ta hiện tại đúng là một con chuột chết không thấy được ánh dương quang."
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Phượng Vân Ca vốn vẫn còn một sợi tơ hy vọng, lần này triệt để hôi phi yên diệt.
Mấy ngày nay Đàm cốc loạn thành một nồi hồ dán, đủ loại nguy cơ theo nhau mà đến, bọn họ lại cùng ngoại giới mất liên lạc, đem hơn nửa tâm lực đều trút xuống việc áp chế Thôn Tà uyên, những việc khác khó tránh ứng đối lỏng lẻo.
Nguyên nhân chính là như vậy, rất nhiều thứ bọn họ cũng không kịp nghiền ngẫm truy cứu.
Cho tới hôm nay tà dịch đột nhiên phát tác, Phượng Vân Ca từ trên người đám sơn dân đó nhận ra được dịch độc, mới kinh ngạc phát hiện trong sơn thành cũng đã không an toàn.
Khởi nguồn dịch độc có lẽ là theo nguồn nước đầu gió ở ngoài đi vào.
Nhưng mà độc đi vào phế phủ còn tùy theo từng người, muốn khống chế người trúng độc trong khoảng thời gian ngắn đồng loạt phát bệnh, kẻ hạ chú phải hành động trong phạm vi giới hạn.
Nhưng mà rất sớm, ngay từ ngày đầu tiên Phượng Vân Ca cùng U Minh đi đến Đàm cốc, chúng đệ tử liền đem toàn bộ nhân khẩu may mắn còn sống sót trong sơn cốc tập hợp tập đến trung tâm sơn thành, vừa để thuận tiện bảo vệ, cũng vừa thống nhất quản lý.
Nếu nói trong những người này có kẻ gây rối, mà U Minh lại không phát hiện mảy may, là chuyện tuyệt đối không thể.
Trừ phi kẻ ném đá giấu tay mặc dù ở trong thành, nhưng trước giờ không bị bọn họ khống chế.
Phượng Vân Ca vừa nảy ra ý niệm này, cơ hồ là trong chớp mắt liền nghĩ đến đám tử linh số lượng còn nhiều hơn so với người sống trong Đàm cốc kia.
Nơi đây chịu ảnh hưởng của Ma La Ưu Đàm hoa, người sống không được giải thoát, người chết khó có thể siêu sinh, song phương đều sống ở trong ảo mộng khác nhau khó tự kiềm chế.
Mãi đến tận lúc ranh giới sinh tử của Đàm cốc mười hai thành sụp đổ, người sống cùng tử linh đột ngột không hề phòng bị va vào nhau.
Nếu không có hành động quả quyết của Tiêu Ngạo Sênh cùng Bắc Đẩu, e là không đợi bọn họ tới cứu viện, hai bên sẽ tự giết lẫn nhau đến không còn gì.
U Minh trong lòng lo lắng cho đệ tử giành trước một bước, vừa vặn đuổi tới tiếp ứng mấy tiểu bối.
Đến lúc Phượng Vân Ca chạy đến, đám tử linh bị Huyền Vi kiếm vực cùng Khiên Hồn ti tách ra, đã bị U Minh thu vào trong Trấn Hồn phiên, triệt để không còn cơ hội quấy phá, xem như là đem tổn thất nội họa ép đến mức thấp nhất.
Nhưng mà như vậy, thời điểm bọn họ điều tra nội tình Đàm cốc liền theo bản năng quên mất một phần này.
Mãi đến tận lúc Phượng Vân Ca thu hồi Thái Tố đan, nhận ra được một tia âm khí phía trên lượn lờ không đi, mới đem thư quyển mở ra một lần nữa tìm hiểu cách làm.
"Quyển «Điều răn cho con cháu Tân thị» này chính là tác phẩm của Tân thị tộc trưởng đời thứ tư - Tân Kiến - từ ngàn năm trước viết ra.
Trong đó nhắc tới «Tân thị tộc nhân, chết rồi chịu phương pháp luyện thi ngâm độc, vùi đầu tế đất coi sóc tám phương, quỳ rạp nơi địa huyệt trấn thủ giếng cổ»...!Ghi chép này vừa vặn phù hợp với nội dung đám tiểu bối thuật lại, thuyết minh Tân thị huyết thống đích truyền các đời đều làm Sơn trưởng Đàm cốc, chết rồi cũng không đi vào luân hồi."
Phượng Vân Ca giũ thư quyển kia ra "Đã như thế, có chút vấn đề liền nảy sinh: Các đời Sơn trưởng Đàm cốc đều xuất thân từ Tân thị, vậy Sơn trưởng sáu Vong thành không thể nào là Tân thị tộc nhân.
Hắn là ai? Dựa vào cái gì có thể vô hình áp chế hơn vạn tử linh mà bọn họ không tự biết? Cơ U đã tiến vào sáu Vong thành cùng Ma La Ưu Đàm hoa ký kết khế ước, nàng vì sao không trực tiếp làm Sơn trưởng, trái lại đi làm Đại Vu chúc gì đó?"
Tiêu Ngạo Sênh từng nói đám tử linh trong sáu Vong thành ít đề cập đến Sơn trưởng, lại đối Đại Vu chúc nói gì nghe nấy, chỉ vì nàng sống ngàn năm liền thủ đoạn lợi hại.
Nhưng mà, sau đó Mộ Tàn Thanh điều tra thêm, chứng minh Cơ U tiến vào Đàm cốc hẳn là lúc tám mươi lăm năm trước, lại bị nhốt mấy năm dưới Trấn Ma giếng, cùng cách nói này mâu thuẫn.
Như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng - Hoặc Cơ U chỉ là ngụy trang, Đại Vu chúc chân chính trong sáu Vong thành là một người khác; Hoặc có người cố ý giúp nàng tạo nên một cái thân phận như vậy, để cho nàng che chắn trước mặt mình.
"Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, Cơ U là như thế nào thành lập liên hệ với Ma La Ưu Đàm hoa? Cho dù hoa kia có linh trí, lại tính cực tham lam, đối mặt với kẻ trong lòng mang ma chướng, nó hiếm khi kìm nén dục vọng muốn ăn, càng không thể làm được mưu tính phức tạp dài lâu như vậy.
Trừ phi...!có một tồn tại trong bóng tối được nó tán thành hỗ trợ, khiến Cơ U làm mồi nhử chết thế, hấp dẫn ánh mắt chúng ta, để bản thân tranh thủ thời cơ." Phượng Vân Ca nhìn về phía gương mặt lão già đang lộ nụ cười "Ma La Ưu Đàm hoa chỉ thừa nhận Ưu Đàm Tôn là chủ nhân, nhưng mà Ưu Đàm Tôn bỏ mạng trong tay thần linh, chỉ còn hai kẻ tâm phúc dưới trướng nàng là có thể cùng nó câu thông ...!Minh Giáng tiền bối, ta rất hiếu kì, ngươi là thế nào từ trong tay Nhân pháp sư tránh được một kiếp?"
Lão già kiên nhẫn nghe xong lời này của hắn mới than thở: "Ta quả thực là đã chết rồi!"
Dứt lời, hắn đem hai tay khô gầy đặt lên đỉnh đầu, hơi hơi tăng lực hướng hai bên xé tách ra.
Làn da nứt nẻ vốn có chút không chứa nổi hồn phách như vải lụa rách toẹt, rơi xuống đất lập tức hóa thành than tro, cuối cùng lưu tại chỗ cũ vậy mà thực sự là một con chuột.
Con chuột này mỏ nhọn râu dài, ước chiều cao nửa người, hình thể có chút khô quắt, cả người da lông ngăm đen không pha tạp sắc, chỉ có một đôi mắt hiện ra đỏ sậm, nanh vuốt ẩn ẩn có ánh sáng xanh lục lưu động.
Bên hồ nước vốn còn chút cỏ dại sinh trưởng, hiện tại bỗng dưng chết héo, từ rễ cây đến phiến lá đều biến thành màu đen, có thể thấy được là nhiễm kịch độc.
Con chuột trước mắt này, rõ ràng là nguyên thần bổn tướng của Minh Giáng.
Người khác chợt nhìn chỉ cảm thấy con chuột này mặc dù lớn đến doạ người, hình thể cũng quá quá gầy gò, phảng phất như chưa từng được ăn no vừa đáng cười lại vừa đáng thương.
Nhưng mà tu sĩ lật xem qua lịch sử Phá Ma chiến, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên lúc trước con chuột này đã tạo thành thương vong lớn đến mức nào cho Huyền La ngũ cảnh.
Minh Giáng trời sinh có thể hàng ôn bố dịch, tam độc ngũ ôn (*) hoành hành hoặc tiêu trừ trong nhân gian đối với hắn mà nói bất quá chỉ trong cái búng tay.
Nhưng mà tu sĩ luyện thể dưỡng khí, ôn dịch đối với bọn họ ảnh hưởng có giới hạn, vì vậy lúc vừa mới bắt đầu rất ít người đem con chuột này để vào trong mắt.
[(*) hàng ôn bố dịch: gieo ôn tạo dịch/ tam độc: tham sân si/Ngũ ôn: 5 loại dịch bệnh]
Mãi đến tận lúc Phá Ma chiến bạo phát, Minh Giáng xưa nay luôn hàng ôn bố dịch thuận theo Thiên mệnh lại không biết lên cơn điên gì.
Hắn vừa ra hiệu lệnh, toàn thể chuột bọ côn trùng rắn rết trong thiên hạ đều dốc tổ mà ra, tụ tập đến nơi đầu gió nguồn nước hoặc nơi nhân khẩu quần cư, đem dịch độc trong khoảng thời gian ngắn ngủi khuếch tán đến khắp nơi trên Ngũ cảnh.
Trong lúc nhất thời đủ loại dịch bệnh hoành hành tàn phá bừa bãi, huyết nhục phàm thai trên thế gian đều bị tra tấn, lúc sống nhận hết hành hạ, chết rồi liền biến thành tôi tớ dưới trướng ma tướng Cửu U, suýt nữa gieo vạ đến long trời lở đất phía sau Huyền La chiến tuyến.
Đến lúc dịch độc đã tích lũy mức tận cùng, lần thứ hai tăng tốc khuếch tán, các tu sĩ cũng chịu ảnh hưởng, người bị tổn hại đã đếm không xuể.
Đông Thương cảnh có một tòa Vong sơn, đã từng là nơi non xanh nước biếc, là đầu nguồn một con sông lớn trong cảnh nội.
Thời điểm Phá Ma chiến, dịch độc từ nơi này khuếch tán, cơ hồ làm cho gần nửa thuỷ vực của Đông Thương cảnh không thể dùng để uống, người chết vì tai họa này nhiều như cá diếc sang sông.
Vì thế, tổ tiên Phượng thị mới rèn đúc Tố Tâm như ý, phối hợp với Thanh Long pháp ấn huy động giáp mộc chân khí sửa chữa thủy cục, khác khai nguồn nước mới cho chúng sinh.
Ngọn núi này cũng bị bỏ hoang, thi thể của những kẻ chết vì dịch bệnh đều bị ném vào bên trong, bị phù hỏa đốt cháy suốt ba ngày ba đêm.
Từ đó trở đi trên núi không có một cành cây ngọn cỏ, cũng không có nửa điểm sinh cơ.
Lúc đó, các tu sĩ mới phát hiện năng lực Minh Giáng tại thời chiến khủng bố đến mức nào, hận không thể đem hắn lột da tróc thịt.
Nhân pháp sư Tịnh Quan thậm chí bỏ qua chiến tuyến Trung Thiên, trực tiếp nâng kiếm đuổi giết Minh Giáng.
Mà ma vật này cũng bởi vì tùy ý gieo rắc tai họa mà rước lấy thiên phạt, suýt nữa bị lôi đình đánh thành bột mịn, cuối cùng ở trên đỉnh U Ly sơn bị Tịnh Quan truy cản, một kiếm hớt bay đầu, từ đó dịch độc tiêu giải.
"Tịnh Quan đem thi thể ta đốt thành tro bụi, cho nên ta đích thực là đã chết." Minh Giáng quơ quơ cái đuôi dài nhỏ "Nhưng mà ta từng dùng linh hồn thề cống hiến cho Tôn thượng.
Nàng đem tên ta cùng Ma La Ưu Đàm hoa ký kết với nhau, chỉ cần hoa này không chết, ta sẽ không bị hồn phi phách tán."
Ánh mắt Phượng Vân Ca khẽ động: "Nhưng mà cho dù Ma La Ưu Đàm hoa là huyễn pháp hiếm có, cũng không thể khiến hoạt tử nhân nhục bạch cốt (*).
Ngươi tuy được che chở, lại cũng chỉ có thể giống đám tử linh bị nó khống chế quanh quẩn ở trong sáu Vong thành Đàm cốc.
Hoa này một ngày không phá được phong ấn, ngươi cũng một ngày không ra khỏi Đàm cốc, càng không thể quay trở về Quy Khư được.
Bởi vậy, ngươi lợi dụng Cơ U, là muốn giải thoát phong ấn cho Ma La Ưu Đàm hoa, chính mình cũng có thể thuận theo giành được cuộc sống mới.
Cho dù nàng thất bại, ngươi cũng xem như có một cơ hội."
[(*) khiến người chết sống lại, khiến xương trắng mọc ra thịt]
Minh Giáng há miệng cười: "Ta thích nói chuyện với người thông minh."
"Nhưng ta không hiểu một chuyện - Cơ U cấu kết Ma tộc, theo lý mà nói cũng xem như là đồng bọn của ngươi.
Ngươi vốn có thể cùng với nàng hợp tác, mà không cần phải trốn trong bóng tối lợi dụng nàng." Phượng Vân Ca nheo mắt lại "Trừ phi ngươi không chỉ thiếu tín nhiệm với Cơ U, lại còn đề phòng Ma tộc đã cùng nàng hợp tác, thà rằng mạo hiểm độc thân mà chiến."
"Con chuột xưa nay nhát gan, thích xu lợi tránh hại, cho nên đáp án rất đơn giản." Minh Giáng nói "Đó chính là kẻ hợp tác với nàng nguy hiểm vượt xa sự uy hiếp các ngươi mang đến cho ta."
Phượng Vân Ca trong lòng hơi giật thót.
Hắn phất tay áo bày ra một bộ bàn ghế cùng dụng cụ uống trà, đưa tay mời: "Thỉnh."
Minh Giáng nhất thời cảm thấy được Phượng Vân Ca có ý tứ.
Nó nhảy lên ghế đá, dùng đuôi móc lấy ấm trà rót cho mình đầy chén trà nóng, sau đó ngửa đầu ùng ục ùng ục đổ xuống, nửa điểm cũng không lo lắng Phượng Vân Ca sẽ làm trò gì ở trong nước trà.
Một chén trà uống cạn, Minh Giáng mới mở miệng nói: "Mấy tiểu bối kia của bọn ngươi e là không về được."
Phượng Vân Ca sắc mặt không hề thay đổi, chén trà trong tay đã vô thanh vô tức đầy vết rạn nứt.
"Tối hôm qua ta đi đầu nguồn nước Đông Sơn hạ độc, gặp bọn họ ở một chỗ trong khu rừng rậm phía nam." Minh Giáng trong hình dáng con chuột, thời điểm cười lên càng thêm giảo hoạt "Kẻ hậu sinh cầm cành bạch ngọc kia là tôn tử của ngươi đi? Bản lĩnh không tệ.
Ba người bên cạnh cũng đều lợi hại, nhưng đáng tiếc vận khí không được tốt, không chỉ trúng cạm bẫy, còn gặp phải lang hổ."
Bọn Phượng Tập Hàn cùng Mộ Tàn Thanh một đêm không về, đến nay ngay cả tin tức đều không hề truyền lại nửa điểm, trong lòng Phượng Vân Ca đã có dự cảm không hay, lúc này nghe Minh Giáng nói như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn chỉ rũ mắt xuống: "Tiền bối nói đó là lang hổ, xem ra đối với hắn cũng hết sức kiêng kỵ?"
"Y Lan ác tướng trong truyền thuyết đại biểu cho Ác Sinh đạo, trong thiên hạ này có kẻ nào cả gan nhìn gần?" Minh Giáng nhảy lên trên bàn đá, lấy đuôi kéo ấm chén "Nếu không phải trên người Cơ U có Y Lan ma lực, ngay tại thời điểm phát hiện nàng dám to gan ăn cắp ma đồng của Tôn thượng, ta liền ăn nàng, làm sao tha cho nàng đi chia chút sức mạnh của Ưu Đàm? Bất quá chó của Phi Thiên Tôn từ trước đến giờ khó làm, loại người như nàng dễ bị ác niệm của tên gia hỏa đó điều khiển, chỉ được nhất thời, chú định mệnh không dài."
Phượng Vân Ca thần sắc khẽ biến.
Đều nói sáu ma tướng vì ba Tôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Phi Thiên Tôn lại là Quy Khư Đại đế, Minh Giáng kính nể đối phương là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà hiện giờ hắn từ ngữ khí cùng ánh mắt của con chuột này nhận ra được sợ hãi cùng căm hận, nửa phần kính ý cũng không có.
Hắn hơi suy nghĩ: "Trước khi Phá Ma chiến bạo phát, Linh tộc truyền ra tin tức Phi Thiên Tôn bại trận rơi vào trầm miên, do đó chiến tuyến Ma tộc lâm trận đại biến.
Thế nhân đều nói, trận chiến đó Huyền La có thể thắng, ba phần mười nguyên nhân là do Phi Thiên Tôn không xuất chiến."
Minh Giáng cười lạnh nhếch môi: "Nhưng mà bây giờ ba Tôn đã mất hai, chỉ có hắn toàn thân trở ra.
Quy Khư địa giới đã từng bị thế lực ba phe phân cách, toàn bộ quy về trong tay hắn.
Hắn dùng thân bất chiến lại trở thành kẻ thắng cuộc lớn nhất trong Ma tộc."
Ý tứ ẩn chứa trong lời này thực sự làm người kinh sợ, sau lưng Phượng Vân Ca cũng dâng lên một tầng hàn ý, hắn tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại: "Sử sách ghi chép Ưu Đàm Tôn là tại hậu kỳ Phá Ma chiến mới bị thần linh tru diệt.
Nhưng trong Đàm cốc này có một cái giếng Trấn Ma, xác ướp cổ bị tầng tầng gông xiềng cầm cố ở bên trong lại là một nữ nhân, tất cả manh mối ám chỉ thân phận người này chính là Ưu Đàm Tôn...!Đã như thế, thuyết pháp của hai phe xung đột lẫn nhau, tất có một giả một thật.
Cũng không biết tiền bối có thể giải đáp sự nghi ngờ này không?"
"Ta tại năm thứ mười hai sau khi Phá Ma chiến mở ra liền chết trong tay Tịnh Quan.
Ưu Đàm Tôn mà ngươi nói tại thời điểm đó đấu cùng thần tướng...!ta cũng không quen biết nha." Minh Giáng sâu kín nói "Vị Tôn thượng Ưu Đàm đối với ta có ân khai hóa, nhận của ta thệ ước cống hiến, nàng trước khi khai chiến cũng đã viên lạc ở nơi này."
Tay cầm chén của Phượng Vân Ca hơi dùng sức, mảnh sứ vụn cơ hồ muốn đâm vào lòng bàn tay.
Hắn trầm giọng nói: "Nghe đâu, cổ thi dưới Trấn Ma giếng kia khi còn sống là Nhân tộc."
Minh Giáng hỏi ngược lại: "Người sống còn có thể vì gặp gỡ biến dị thành yêu linh, lẽ nào ma không thể biến thành người?"
Phượng Vân Ca lắc lắc đầu: "Thân là phàm nhân, chịu nỗi khổ tam tai cửu nạn càng sâu, khó thoát luân hồi sinh lão bệnh tử, thọ mệnh so với thần ma không khác nào muối bỏ biển.
Mà Ưu Đàm Tôn chính là một trong ba Tôn chí cao của Ma tộc, thứ cho vãn bối không nghĩ ra, nàng lại vì cái gì hóa thân thành người?"
Minh Giáng cũng thở dài một tiếng: "Ta cũng không nghĩ ra, cho nên mới muốn đi tìm đáp án này."
"Tiền bối không cam tâm, nhưng mà mạng ngươi đã tận, Ma La Ưu Đàm hoa đã khô héo.
Đến lúc Đàm cốc phong ấn triệt để phá giải, nơi đây tất cả ai về chỗ nấy, ngươi cũng phải hóa thành cát bụi." Phượng Vân Ca nhìn hắn "Đây cũng là nguyên nhân ngươi dùng dịch độc làm mồi, chủ động tới tìm ta?"
"Nguyên tộc trưởng Đông Thương Phượng thị, tiền nhiệm chủ nhân Thanh Long pháp ấn, từ lúc ngươi đến Đàm cốc ngày thứ nhất, ta đã cảm nhận được sinh cơ diệu pháp trên người ngươi." Minh Giáng rung rung mấy sợi râu dài "Ta vốn định sau khi giải phóng dịch độc sẽ ẩn núp, đợi thời cơ thích hợp liền trốn về Quy Khư, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục hồn tán...!Nhưng mà ngươi đã xuất hiện.
Ngươi có thế khiến cho ta cải tử hồi sinh, ta tại sao lại phải mạo hiểm bị Phi Thiên Tôn phát hiện, quay về Quy Khư lãng phí mấy ngàn năm đúc lại thân thể?"
Phượng Vân Ca trầm giọng nói: "Ma đạo khác biệt, sinh tử rõ ràng, ta sẽ không làm loại việc vi phạm Thiên đạo này."
"Mấy cái lời đạo mạo nói suông không cần phải nhắc.
Ngươi nếu thật sự tuân theo Thiên đạo, mới vừa rồi liền sẽ không lấy nguyên đan ra cứu những người kia!" Ánh mắt Minh Giáng sáng quắc mà quan sát hắn "Ngươi nói là sẽ không làm, mà không phải là không làm được!"
Chỉ là sinh tử có định số, dù cho y đạo thông thần cải tử hoàn sinh, cũng không thể thật sự làm cho người chết hồi sinh.
Bởi vì đây là phá vỡ pháp tắc sinh tử, phá hủy trật tự âm dương, là việc trời đất bất dung.
Phượng Vân Ca lặng lẽ không nói.
"Ta sinh ra có khả năng ôn dịch, đã từng vì Thiên đạo tạo sát vô số, ở thời kỳ Phá Ma chiến khiến sinh linh đồ thán.
Mấy cái thứ sinh tử kiếp số đó không ai minh bạch hơn ta." Thấy hắn không nói lời nào, Minh Giáng áp sát một bước "Ngươi một thân giáp mộc chân nguyên cực kỳ tinh khiết, phía trên lại ẩn có kiếp lực quanh quẩn không ngớt, thuyết minh ngươi đã từng làm qua việc cấm kỵ xúc phạm Thiên đạo, đồng thời chịu qua trừng phạt.
Cho nên cả đời ngươi đều bị Thiên đạo chặt chẽ nhìn chằm chằm, không cho phép ngươi lại ra ngoài nửa điểm.
Nếu muốn sống, cũng chỉ có thể theo khuôn phép cũ...!Nhưng mà, ngươi cam tâm sao?"
Phượng Vân Ca ngước mắt nhìn về phía hắn: "Tiền bối chính là người trời sinh hàng ôn, ứng thiên tai địa kiếp một hồi.
Chỉ cần ngươi theo phép tắc làm việc, dù cho sinh vì Ma tộc cũng có thể được Thiên đạo che chở, tu thành chính quả bất tử bất diệt.
Thế nhưng kết cục của ngươi bất quá cũng là ở U Ly sơn hài cốt không còn."
"Cho nên mới nói, chúng ta đều là người giống nhau." Minh Giáng nhảy một cái lên bả vai hắn, dùng cặp mắt đỏ sậm kia cùng Phượng Vân Ca đối diện "Có một số việc so với sinh tử cùng chính quả trọng yếu hơn, đó chính là đạo của bản thân...!Đạo của ngươi ở chỗ cứu sống, mà đạo của ta chính là Ưu Đàm Tôn.
Hiện tại có một cơ hội có thể tác thành cho cả hai chúng ta, cớ sao lại không làm?"
"Cải tử hồi sinh là đi ngược ý trời.
Thay vì cứu một người như ngươi để ngày sau thương vong người trong thiên hạ, không bằng ta cứu trăm nghìn người trong Đàm cốc này." Phượng Vân Ca phất tay áo đem hắn quét xuống, ánh mắt chuyển lạnh, tia sáng xanh lạnh lẽo trong tay áo không ngừng lóe lên.
"Ngươi muốn giết ta? Có thể nha.
Nhưng ngươi sẽ mất đi cơ hội duy nhất cứu nơi này, do đó triệt để hủy diệt y đạo của chính mình." Minh Giáng cười nhạo "Phượng Vân Ca, ta tuy chỉ là con chuột chết, nhưng trên đời này vẫn chưa sinh ra Minh Giáng thứ hai, ôn dịch kiếp vẫn do ta chưởng quản.
Ngươi giết ta tuy có thể cứu Đàm cốc nhất thời nửa khắc, lại không thể làm cho bọn họ sống qua ngày mai.
Bởi vì...!ôn dịch lần này không phải ta tự ý quấy phá, mà là ông trời hạ xuống, Đàm cốc nhất định phải chết!"
"Ngươi có ý gì?" Phượng Vân Ca mặt lạnh như băng.
Hắn từ trước đến giờ là người thiện lương ôn nhu, hiện tại trên mặt không còn cảm xúc, thế nhưng so với hàn băng dưới biển sâu càng lạnh lẽo cứng rắn hơn.
"Hôm nay là ngày thứ tư, Thôn Tà uyên vẫn chưa bạo phát.
Chỉ bằng sức mạnh của mấy người các ngươi có thể áp chế nó ba ngày ba đêm, nói ra có thể khiến người ta tâng bốc các ngươi cả đời...!Nhưng mà, bản thân các ngươi tin tưởng không?"
Minh Giáng cười quái dị "Thôn Tà uyên này là thông đạo giữa Quy Khư cùng Bắc Cực cảnh, hết thảy ô uế trọc khí trên cảnh đều từ đây chảy vào địa giới.
Trừ phi là Huyền Vũ ấn điều động ngưng tụ sức mạnh địa mạch hoặc là mượn Ma La Ưu Đàm hoa, không ai có thể giam cầm nó.
Trận pháp kia cố nhiên là huyền diệu, nhưng nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ một ngày một đêm.
Ngươi nói đến hiện tại nó vẫn còn yên tĩnh là vì cái gì?"
Thấy hắn lặng lẽ không nói, Minh Giáng liền tiếp tục: "Bởi vì nó không trọn vẹn, căn bản không có cách nào chân chính giáng thế."
Đồng tử Phượng Vân Ca đột nhiên co rút lại: "Không trọn vẹn?!"
"Phải a, người thiếu tứ chi không thể hoạt động như thường.
Thôn Tà uyên thiếu một bộ phận cũng phải chịu ràng buộc.
Trừ phi nó khôi phục hoàn chỉnh, bằng không Đàm cốc chỉ có thể bị ma khí bao phủ, mà sẽ không chân chính bạo phát." Minh Giáng không có hảo ý mà nở nụ cười "Bởi vậy, Phi Thiên Tôn nếu muốn phóng thích Thôn Tà uyên này, trước hết phải khiến cho nó hoàn chỉnh.
Mà một phần thiếu hụt kia liền giấu ở trong Trọng Huyền cung, cùng Huyền Võ pháp ấn hợp hai làm một.
Nói cách khác, kỳ thực hắn so với các ngươi càng mong đợi viện binh Trọng Huyền cung đến hơn, làm sao lại cần tận lực dùng ma khí phong tỏa truyền tin của các ngươi?"
Nếu như Huyền Võ pháp ấn đi đến Đàm cốc, cố nhiên có thể mang Thôn Tà uyên một lần nữa trấn áp xuống, đồng thời cũng gia tăng mức độ nguy hiểm cái biển ô uế này có thể giải phong, đúng như ý muốn của Ma tộc; Nếu như Huyền Võ pháp ấn trước sau không ra, ma khí tại Đàm cốc tập hợp mà không tán, Thôn Tà uyên mặc dù không đến nỗi bạo phát, nhưng mà sau một quãng thời gian, chúng sinh trong đó sẽ biến thành dạng gì?
Phượng Vân Ca cơ hồ chỉ thoáng cái liền nghĩ đến hậu quả - Nếu mà viện quân không đúng lúc mang theo Huyền Võ pháp ấn đuổi đến, như vậy không cần Ma tộc đại khai sát giới, Đàm cốc chúng sinh bao gồm cả bọn họ sẽ đọa thành quần ma, không một ai may mắn thoát khỏi!
Đến lúc đó, Trọng Huyền cung không cần mạo hiểm điều động Huyền Võ pháp ấn, chỉ cần phái người tiến hành thanh trừ sạch sẽ, khoác lên thi thể bọn họ tấm áo «tử vì đạo», là có thể dùng cái giá thấp nhất vượt qua kiếp nạn này.
Mà cứ như vậy, Phi Thiên Tôn không chỉ tốn chút ít công phu, liền khiến Trọng Huyền cung tổn hại hai đại Các chủ cùng rất nhiều đệ tử tinh anh, dù sao cũng đều không lỗ vốn.
Đây là cạm bẫy Ma tộc trăm phương ngàn kế bày ra, ở thời điểm bọn họ bước chân vào Đàm cốc liền không còn cách nào quay đầu lại.
Sau lưng Phượng Vân Ca mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc: "Đây đều là lời nói một phía của ngươi.
Đàm cốc bây giờ bị ma khí bao phủ, đừng nói là linh phù truyền tin, ngay cả vận khí tu sĩ chúng ta đều bị ảnh hưởng, ai biết bọn ngươi có thông đồng một mạch, bố trí cạm bẫy khác hay không?"
"Chúng ta có thể đánh cược một lần nha - Vị sư huynh kia của ngươi không phải dẫn người đi thăm dò đầu gió nguồn nước sao? Ta có thể đem bọn họ đưa ra khỏi Đàm cốc, để cho hắn đi liên hệ Trọng Huyền cung cầu viện." Minh Giáng nhếch môi "Từ Bắc Cực đỉnh đến Đàm cốc tuy xa ngàn dặm, đối với đại năng tu sĩ lại là chuyện dễ dàng.
Nếu bọn họ thực sự thành tâm tới cứu, trong vòng ngày hôm nay tất mang theo Huyền Võ pháp ấn đến đây.
Tới lúc đó ta không né không tránh, cam chịu cực hình thiên lôi đánh nát hồn.
Nhưng nếu ngày hôm nay bọn họ chưa đến..."
Hắn đột nhiên nhảy lên, vững vàng rơi vào cánh tay Phượng Vân Ca: "Nếu như bọn họ không đến, ngươi phải hợp tác với ta, cũng có thể cho Đàm cốc một chút hi vọng sống cuối cùng!"
Phượng Vân Ca rốt cuộc mở miệng: "Cái gì?"
"Để ta với ngươi hợp hai làm một.
Ta mượn thân giáp mộc của ngươi phục sinh, ngươi thay ta trở thành Minh Giáng mới."
Minh Giáng ngẩng đầu nhìn hắn "Trọng Huyền cung giết ma không giết người.
Ngươi chỉ cần làm cho những phàm nhân trong Đàm cốc dùng nhân thân sống qua ngày hôm nay, Đàm cốc và người ngươi mang đến liền có thể tránh được kiếp nạn này.
Nhưng mà, những tu sĩ Trọng Huyền cung vừa bước chân vào nơi đây chính là ứng kiếp.
Muốn cứu đám phàm nhân chú định phải chết đó, ngoại trừ ngươi cam tâm làm chuyện xem trời bằng vung, triển khai cấm pháp nghịch mệnh, còn phải nhờ người hàng tai ta đây mở ra một con đường...!Cái đánh cuộc này, hợp với tâm ý ngươi không?"
"..."
Lần này Phượng Vân Ca trầm mặc rất lâu, Minh Giáng cũng không thúc giục, rất có kiên nhẫn chờ câu trả lời, mãi đến tận lúc hắn khàn tiếng hỏi: "Tối hôm qua ngươi nhìn thấy bọn chúng gặp phải Y Lan, như vậy...!còn sống không?"
Minh Giáng đầu tiên là sững sờ, sau đó nở nụ cười: "Hai kẻ rơi vào trong kẽ nứt Thôn Tà uyên, không rõ sống chết.
Tôn tử của ngươi cùng hai kẻ còn lại trốn được, hẳn là còn có đường sống."
Sợi dây căng thẳng trong lòng Phượng Vân Ca rốt cuộc chùng xuống..