A Linh phát ra một tiếng hét sợ hãi.
Chiêu kiếm này quá đột ngột, Tiêu Ngạo Sênh cơ hồ ngay cả phản ứng cũng không kịp liền bị bêu đầu, thân thủ chớp mắt chia lìa, vết máu bám trên lưỡi kiếm giống như là có sinh mệnh rơi xuống, biến thành một cái mặt quỷ đỏ sẫm khủng bố nhảy múa theo gió, tham lam dùng đầu lưỡi liếm láp máu tươi mới mẻ vừa bắn tung toé.
Cùng lúc đó, một đôi chân trắng xanh từ trên cây hạ xuống, dọa A Linh hét lên nhảy tránh ra, nguyên lai là một nữ nhân treo cổ gầy trơ xương.
Nàng phát ra tiếng cười "khanh khách", duỗi một đôi tay quắt queo như cây khô tóm lấy cổ A Linh, giữa đường bị Mộ Tàn Thanh một phát bắt được.
Thanh niên tóc trắng không chút lưu tình đưa nàng quật qua đầu, mạnh mẽ đập xuống đất.
Nữ nhân treo cổ lần này bị y quăng ngã, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu gào đau đớn đứt quãng.
Mặt quỷ đỏ đậm kia tựa hồ bị chọc giận, mang theo một luồng gió tanh gào thét vọt tới, miệng há ra cơ hồ đem đầu chia làm hai, cổ họng mọc ra trong ngoài ba vòng răng kỳ quái trắng nhởn, thế như đao xé ra hộ thể chân khí của Mộ Tàn Thanh, sau đó lại hóa thành lớn như cối xay, hướng về đỉnh đầu y phủ xuống!
Mộ Tàn Thanh ánh mắt phát lạnh, tay phải túm lấy áo sau gáy A Linh quẳng lên trời, đồng thời tóc trắng theo gió dài ra, trong khoảnh khắc biến thành mấy trượng, như ngàn vạn kim thép đột nhiên bắn mạnh về phía trước, mang theo một cơn gió mạnh mẽ.
Mặt quỷ đỏ đậm buộc lòng phải bay lên, tránh kết cục bị sợi tóc như châm đâm thành tổ ong nát.
Nhưng không ngờ hàn quang phía dưới lóe sáng, chính là Huyền Vi kiếm rơi trên mặt đất vừa vặn nhắm ngay thời điểm nó bay lên lộ ra sơ hở, từ dưới vọt lên đem mặt quỷ này đâm xuyên qua!
Cùng thời khắc đó, thân thể nữ nhân treo cổ đã lẻn đến sau lưng Mộ Tàn Thanh đột nhiên cứng đờ.
Một bàn tay kéo sợi dây thừng treo trên cổ nàng lại, dùng sức quẳng một cái liền đem nàng treo lên cao.
Đến lúc Mộ Tàn Thanh xoay người lại, trong lòng bàn tay trái đã vẽ xong bùa chú lăng không đánh ra, chuẩn xác đập vào khuôn mặt nàng bị ép ngẩng lên.
Nữ nhân vốn giãy dụa không ngớt lập tức bất động, theo dây thừng buông lỏng, tựa như cái chày gỗ nện xuống đất.
Tiêu Ngạo Sênh từ trong bóng tối đi ra, bộ thi thể thân thủ hai nơi kia chẳng biết lúc nào đã biến thành người giấy, vết máu lưu lại bên mép mặt quỷ đỏ cũng hóa thành giấy rách, dùng nhãn lực của A Linh vẫn không thể nhìn ra hắn dùng thế thân chú khi nào.
"Mấy cái thứ này là gì?" Tiêu Ngạo Sênh sắc mặt ghét bỏ, thu hồi Huyền Vi kiếm.
Mặt quỷ kia thế nhưng còn chưa chết, đang ở trên lưỡi kiếm rung động, phảng phất như châu chấu bị nhánh cỏ chọc thủng.
Mộ Tàn Thanh đi tới nhìn nữ nhân treo cổ một chút, ngửi khí vị trên người nàng, nói: "Đây là tẩu thi, ma khí trên thân kiếm của huynh là từ vật kia truyền đến."
A Linh mới vừa rồi bị doạ đến cơ hồ hồn phi phách tán, hiện tại mới miễn cưỡng hoàn hồn.
Nàng nhìn chằm chằm nữ nhân treo cổ nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Tân...!Tân phu nhân..."
Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên: "Ngươi biết nàng?"
A Linh nhìn cặp mắt trắng dã kia, run giọng nói: "Nàng...!nàng là người đi thần miếu đốt hương, cũng là người mang chúng ta vào thành..."
Tiêu Ngạo Sênh nhíu mày lại: "Nàng là thắt cổ tự sát?"
"Phải...!không...!ta không biết." A Linh bỗng nhiên lắc đầu, chỉ vào bụng nữ nhân treo cổ, nói "Nàng lúc đó mang thai, đã sắp đến ngày lâm bồn! Nhưng mà không đợi hài tử sinh ra, ngày thứ ba kể từ lúc chúng ta vào thành, nàng liền bị phát hiện treo cổ trong hậu viện rồi!"
Mộ Tàn Thanh híp mắt, đi tới phía sau nữ nhân treo cổ, vạch ra mái tóc khô vàng rối bời, nói: "Nàng là bị người sống sờ sờ ghìm chết."
Tẩu thi tức là thi thể người chết, không có thần trí, thân thể thế nhưng nhiều ngày không tan rã.
Mộ Tàn Thanh chỉ chính là sau gáy nàng, nơi này không hề có dấu nút thắt dây thừng, lại có một vết bầm lưu trên huyệt Đại Chuy.
Nàng là bị người ở phía sau ghìm chết, liền giả thành thắt cổ tự sát.
A Linh không rét mà run, Tiêu Ngạo Sênh trầm giọng hỏi: "Thời điểm các ngươi phát hiện thi thể không có kiểm tra sao?"
A Linh hoảng loạn vội vàng lắc đầu, trong mắt toát ra thần sắc sợ hãi: "Không ai đem thi thể của nàng từ trên xà nhà hạ xuống, chúng ta cũng không thể nhìn nhiều."
Mộ Tàn Thanh nhíu mày: "Vì sao?"
"Bởi...!bởi vì nàng là tự sát." A Linh thì thào nói "Tân phu nhân là người của Đàm cốc sơn thành.
Nơi đó có quy củ của tổ tiên gọi là người không có chí tiến thủ không thể nhập liệm, bọn họ cho là thân thể tóc da đều của phụ mẫu, không ai có quyền xem thường mạng sống của mình.
Nếu có người tự sát, bất luận nguyên nhân gì, đều là có lỗi với tổ tông, phải bị toàn thành phỉ nhổ.
Bảy ngày trước, thời điểm phát hiện thi thể Tân phu nhân, mọi người ở dưới chân nàng còn tìm được tuyệt bút, liền cho là nàng thắt cổ mà chết.
Vì vậy không ai dám thả nàng xuống, chúng ta là ngoại nhân cũng không thể..."
Mộ Tàn Thanh lắc lắc đầu, cảm giác sâu sắc tiểu cô nương này không hổ là chim gỗ hóa linh, thực sự là ngốc đến hết thuốc chữa: cho dù là nhập gia tùy tục, tại thời khắc phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường.
Huống hồ còn là một xác hai mạng cùng khả năng có âm mưu manh mối phía sau thì sao?
Y truy hỏi: "Trong tuyệt bút viết cái gì?"
A Linh đang muốn mở miệng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Tiêu Ngạo Sênh chỉ cảm thấy dưới tay nhẹ đi, mặt quỷ đỏ đậm xuyên trên lưỡi kiếm kia vậy mà lặng yên hóa thành một vũng máu chảy xuôi xuống, thời điểm cả ba người đều chưa kịp phản ứng, "vèo" một cái mà chui vào dưới áo nữ nhân treo cổ.
Nàng đột nhiên mở to mắt, bùa chú trên mặt đột nhiên bay tán loạn ra.
Thân thể nguyên bản cứng ngắc trở mình một cái bò dậy, nơi bụng khô quắt nhô lên cao, chỗ lộ ra còn có thể thấy hình dạng mơ hồ của gương mặt quỷ kia.
Ma vật đỏ đậm đó, nguyên bản là thai nhi trong bụng nàng không thể bình an chào đời!
A Linh sợ đến mặt không còn chút máu.
Mộ Tàn Thanh bước nhanh tiến lên, sát chưởng thành đao chém thẳng đến bụng nữ nhân treo cổ.
Không ngờ thi thể này lúc trước hành động còn có chút chậm chạp cứng ngắc, hiện giờ lại cực kỳ linh hoạt ở dưới tay y tránh thoát, tứ chi chấm đất như là dã thú vọt ra ngoài.
Tiêu Ngạo Sênh quyết định thật nhanh, khởi động Huyền Vi đuổi theo.
Trường kiếm hóa thành một ánh sao băng, thoáng lên liền vút qua.
Một tiếng vang trầm nhỏ đến mức không thể nghe thấy từ trong rừng phát ra, rõ ràng là âm thanh mũi kiếm sau khi cắm vào da thịt đóng đinh lên thân cây.
A Linh thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mày Tiêu Ngạo Sênh lại nhăn tít.
Mộ Tàn Thanh nhanh hơn hắn một bước đuổi tới, chỉ thấy Huyền Vi kiếm quả thật là cắm trên một gốc cây to, nhưng mà dưới kiếm không có nữ nhân treo cổ, chỉ có một bãi máu đỏ sậm, mấy khối xương cốt, da thịt cùng nội tạng vỡ nát.
Thanh kiếm này xác thực xuyên qua thân thể mục tiêu, nhưng mà mục tiêu kia đã đem mình từ dưới kiếm xé ra, hốt hoảng bỏ chạy.
"Giống như thạch sùng tự đứt đuôi!" Cảm giác được khí tức sau lưng, ánh mắt Mộ Tàn Thanh tối sầm lại "Thế nhưng, một bộ tẩu thi có thể làm ra quyết định tàn nhẫn dứt khoát như vậy sao?"
Điểm khác biệt lớn nhất của tẩu thi cùng tử linh, chính là người trước chỉ có bản năng thân thể, kẻ sau lại còn lưu ý thức tư tưởng.
"Hồn phách của nàng không ở trên thi thể, chỉ sợ là ý niệm của quái thai kia gây ra." Tiêu Ngạo Sênh thu hồi Huyền Vi kiếm, nhìn về phía vết máu uốn lượn trên mặt đất, quay đầu hỏi A Linh "Đây là đi về nơi nào?"
Sắc mặt A Linh trắng bệch, giọng nói khàn khàn: "Là...!là phương hướng đi về Đàm cốc."
Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh liếc mắt nhìn nhau, cả hai sắc mặt đều có chút nghiêm trọng.
Người sau hỏi: "Ba vị đồng môn đi cùng ngươi đâu?"
A Linh há miệng, âm thanh nghẹn ngào: "Đều...!đều chết hết..."
Bắc Cực cảnh ở vào phương bắc Huyền La, càng đi sâu vào càng giá lạnh, khí hậu địa lý cũng không phù hợp cho con người cư ngụ, vì vậy vô hình chung tạo ra biên giới: lấy dãy núi lớn liên tiếp dài 800 dặm ở trung tâm làm ranh, đi về phía nam là vùng đất Nhân tộc quần cư, có nhu cầu canh tác, đánh cá và săn bắt cao; Lên phía bắc dần dần dân cư thưa thớt, đa phần là do Linh tộc làm chủ, bao gồm một số thành trì lớn nhỏ của dị tộc khác.
Trọng Huyền cung cùng Thiên Tịnh sa đại biểu quyền lực tối cao của cảnh này đều ở vùng cực bắc.
Vị trí của Đàm cốc tương đối vi diệu.
Nó vừa vặn ở trong dãy núi liên tiếp 800 dặm kia.
Mặc dù được gọi là "cốc", trên thực tế dùng thung lũng đó làm trung tâm, bốn phía không ít hương trấn thôn xóm dựa vào núi dựng lên.
Nghe đâu tổ tiên phần nhiều là dân lưu vong trốn vào trong núi tránh họa thời điểm Phá Ma chiến.
Trải qua bao năm phát triển đã hình thành quy mô không nhỏ, ngay cả chợ cùng bố trí phòng thủ cũng tạo dựng đầy đủ, liền được gọi là "Đàm cốc mười hai thành".
Ngoài ra, Đàm cốc ở trong Bắc Cực cảnh có địa vị đặc biệt: đó chính là nơi vị chân thần trong truyền thuyết kia hiện thế, còn được gọi là "vùng đất thần giáng".
"Phẫn hương mạc vấn thần cư xứ, bắc cực chi điên bái chân quân" (*).
Đây là thần thoại từ thời viễn cổ truyền lưu tại Huyền La ngũ cảnh.
Nghe nói là sau khi phân chia tam giới, năm mươi vị thần lục tục sinh ra theo thời thế, phụng thiên đạo tâm ý điểm hóa cho chúng sinh ngu muội, khiến bốn mùa thay đổi, cây cỏ xanh tươi rồi khô héo, cầm thú biết đói lạnh, vạn tượng đi vào luân hồi.
Nhân, Linh, Yêu, Quái đều ở trong diễn biến lâu dài như vậy mà phân hoá phát triển.
[(*) Thắp hương chớ hỏi nơi thần ở, trên đỉnh Bắc Cực bái chân quân]
Sau khi chúng sinh khai trí, bốn mươi chín vị thần minh trong đó liền trở về nguyên sơ Thiên giới, hóa thành thiên đạo quy tắc vô hình vô tướng, dùng để duy trì sự chuyển vận của tam giới.
Chỉ còn vị trẻ nhất kia tồn tại trên thế gian, lưu lại trong Thiên Tịnh sa nơi đỉnh Bắc Cực, được Tam bảo sư dẫn dắt Linh tộc đời đời bảo vệ.
Vị thần minh này được gọi là "Đạo Diễn thần quân", ý là "Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân tuân kỳ nhất" (*), vừa là một nguyên tố trong năm mươi thái cực, còn đại biểu một đường sinh cơ dưới thiên mệnh.
Ngài là thần thoại truyền lưu từ thời viễn cổ trong Huyền La ngũ cảnh, vô số người muốn đi chứng thực, lại bởi đủ loại nguyên nhân tay trắng trở về.
Trước khi Phá Ma chiến phát sinh, Ngài (**) chỉ là tín ngưỡng của Linh tộc, bị ba tộc khác xem như chuyện mờ mịt vô căn cứ.
[(*): Xuất từ trong "Chu Dịch Hệ từ thượng truyện": Đại diễn thuật năm mươi, chỉ dùng bốn mươi chín lá cỏ thi, đây là bàn về cách bói trong Chu Dịch]
[(**) chỗ này tác giả dùng 他,đại từ nhân xưng ngôi thứ ba, viết hoa, có dụng ý riêng, mỗ tạm thời dùng Ngài, hạ hồi giải thích sau nhé]
Mãi đến tận lúc Ma tộc từ Quy Khư địa giới bò lên trên Huyền La, tạo thành ma họa khuynh thế, chúng sinh Ngũ cảnh lâm nạn.
Mắt thấy nhân lực không thể chống lại, chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng ký thác vào thần minh, lại không ngờ rằng lần này thần minh hồi đáp: Đạo Diễn thần quân rời khỏi Thiên Tịnh sa, dẫn dắt bốn tộc mở ra Phá Ma chiến kéo dài đến trăm năm.
Tín hiệu khai hỏa chiến dịch, chính là Đạo Diễn thần quân ở ngoài dãy núi 800 dặm đẩy lùi Ưu Đàm Tôn của Ma tộc, lập ra Cấm Ma kết giới, tạo thành hậu phương an toàn vững chắc nhất cho Bắc Cực cảnh chiến tuyến sau này.
Cái tên "Đàm cốc" cũng bởi vậy mà ra.
Từ đó đến nay, Đàm cốc vì ở vào trong núi sâu mà không có hậu cần dồi dào, cũng không có động thiên phúc địa làm đạo trường cho Tiên môn, thế nhưng nhân khẩu không ít, trong cốc thờ phụng kim thân của Đạo Diễn thần quân, đèn nhang cường thịnh, tín ngưỡng lâu dài, quanh năm mưa thuận gió hòa ít có thiên tai địa chấn, tai hoạ tà ám cũng không thấy, sơn dân trong đó trường thọ vô ưu, ở trong mắt phàm nhân như là chốn đào nguyên.
Nhưng mà, mười hai ngày trước Quan Thế đài ở Tư Thiên các trong Trọng Huyền cung nhận được một phong thư bằng hương khói, chính là có người đem thỉnh cầu viết lên giấy vàng, sau khi thắp hương đốt trước tượng thần sẽ hiện lên trên Quan Thế đài, do đệ tử Trọng Huyền cung túc trực nơi này thụ lí.
Mà người có thể làm được việc này phải là tín đồ thành kính thờ phụng chân thần.
Quan Thế đài mỗi ngày thu vô số hương khói, mà đa số đều là cầu xin thần phật phù hộ linh tinh.
Phong thư này thế nhưng mang theo một luồng hắc khí hiện ra trong ngọn lửa, thuyết minh người cầu khẩn gặp tai vạ đến nơi.
Lúc đó đang làm nhiệm vụ chính là A Linh.
Nàng mở ra xem, chỉ thấy thư là từ một phụ nhân ở Đàm cốc viết.
Nàng tự xưng là Tân Lục thị, nói quê hương mình gần đây sinh ra việc kỳ quái, e là có tà vật quấy phá.
Thư này viết một cách mơ hồ, hắc khí phía trên lại không giả.
Dưới tình hình này, mặc dù chưa cần kinh động đến đại năng cao tu trong Trọng Huyền cung, Tư Thiên các vẫn dựa theo thông lệ điểm bốn đệ tử đi trước điều tra.
A Linh là người nhận tin dĩ nhiên đi theo, chỉ là không ngờ tới cùng đi ngoại trừ hai vị sư huynh, còn có Thiếu chủ Bắc Đẩu của Tư Thiên các.
Thiên Cơ các chủ U Minh là một quái thai trong Trọng Huyền cung.
So với hắn, Tiêu Ngạo Sênh cho dù bị cấm túc ngàn năm vẫn còn có nhân duyên hơn.
Người này không biết là từ cái gì hóa linh, dung mạo tuy tốt, tính tình lại quái gở, cho dù là đối mặt Tam bảo sư cũng không kính lễ.
Cố tình hắn tu hành thiên cơ diệu pháp, có thể nói là một bậc thầy chế tạo cơ quan đương thế.
Bắc Đẩu là đệ tử duy nhất của hắn, tính cách cùng sư phụ quả thực khác biệt một trời một vực.
Người này xử sự chân thành lại ôn nhu rộng lượng, ở phương diện thuật pháp cùng thôi diễn thiên tính cực cao, đáng tiếc cơ quan đạo pháp của sư phụ lại chỉ học được nửa vời, bị không ít đệ tử bốn phía nói hắn nên chuyển qua Tư Thiên các.
Lần này, Bắc Đẩu không biết tại sao lại chọc giận vị sư phụ tính khí gay go kia của hắn, không chỉ bị trực tiếp đuổi ra khỏi cửa điện Thiên Cơ các, còn bị ghét bỏ nói mấy ngày sắp tới không muốn nhìn thấy hắn trong Trọng Huyền cung.
Bất đắc dĩ, Bắc Đẩu không thể làm gì khác hơn là mặt dày xin vào nhóm của A Linh.
Đệ tử Tư Thiên các từ trước đến giờ yêu thích hắn, chuyến này liền có thể coi là một sự giúp đỡ lớn, nào có đạo lý không đáp ứng?
A Linh vốn tưởng rằng có Bắc Đẩu ở đó, việc này không cần lo lắng.
Nhưng mà lúc bọn họ đến Đàm cốc mười ngày trước, gặp được Tân Lục thị truyền thư, mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy: Một năm nay vừa mới bắt đầu, Đàm cốc đã xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là trong hai tháng ngắn ngủi, liên tục có chín vị lão nhân chết bệnh, gầy gò đến mức như da bọc xương; Sau đó là sáu thanh niên nam nữ liên tiếp chết bất đắc kỳ tử, từng người đều vừa vặn chết cách nhau một ngày, vẫn là hình dung tiều tụy bất kham.
Mọi người lo lắng không biết là dịch bệnh gì, liền qua loa đem thi thể chất lên thành đống thiêu đốt, đem những lão nhân tuổi tác cách ly ra một chỗ;
Sau đó dịch bệnh thần bí này liền không còn.
Nhưng mà không quá mấy ngày lại có ba đứa trẻ bảy, tám tuổi mất tích bí ẩn.
Sơn trưởng mang theo người cơ hồ lật tung toàn bộ Đàm cốc, cuối cùng chỉ ở trong ổ thú hoang tìm được vài mẩu xương cốt linh tinh.
Trong thư Tân Lục thị nói, sau khi mọi người điều tra không có kết quả, đành phải đem chuyện này quy về tai nạn bất ngờ.
Sau lần đó đến hơn một tháng không có việc gì tái diễn, tất cả liền khôi phục yên tĩnh.
Nhưng mà theo thai nhi trong bụng càng lúc càng lớn, buổi tối nàng càng khó ngủ, mấy đêm gần đây luôn có thể nhìn thấy trong phòng trước giường có bóng người luẩn quẩn không đi, sau khi thắp đèn sáng lại không thấy mảy may nữa.
Cũng trong khoảng thời gian đó, nàng dần dần có thể nhìn thấy một số cảnh tượng quái lạ, tỷ như ban ngày sáng sủa trên không trung sơn cốc lại hiện ra màn sương máu u ám người thường không nhìn thấy; tỷ như trên mỗi người sinh sống nơi này đều có nhuộm hắc khí không rõ, cho dù nam nữ già trẻ đều rất nhanh mà gầy gò tiều tụy, thế nhưng đối phương cùng những người khác lại không hề phát hiện...
Đáng sợ nhất chính là, hình ảnh kỳ quái luẩn quẩn ở trước giường nàng mỗi đêm càng ngày càng nhiều, một đám khuôn mặt dữ tợn sau khi nhào về phía bụng nàng lại biến mất không còn tăm hơi.
Tân Lục thị mơ hồ nhận ra tướng mạo mấy người trong đó, ngày kế vội vã đến gõ cửa thăm hỏi, thấy rằng đối phương tuy còn sống, mỗi người lại đều bị hắc khí bao vây toàn thân, ở trong mắt nàng đã không còn giống nhân dạng, thế nhưng không một ai bên cạnh cảm thấy đó là việc dị thường.
"Thiếp không biết là mình bị bệnh tâm thần, hay là tất cả mọi người trong Đàm cốc sơn thành này đều bị tà vật mê tâm, ban ngày không được giải, ban đêm không thể nghỉ, thật là sống không bằng chết.
Nhưng mà, thai nhi trong bụng thiếp chưa chào đời, không đành lòng phí hoài mạng sống bản thân, chỉ có thể bái cầu thần linh, thỉnh tiên trưởng từ bi cứu giúp."
Sau khi đem tất cả tình thế kể lại, Tân Lục thị ôm cái bụng lớn, khó khăn cúi đầu hành lễ trước bọn họ, trong thanh âm nghẹn ngào khó nén run rẩy.
Danh môn đệ tử cho dù tu vi cao thấp, đại để có hai loại tính tình, một là tự cao dựa vào thế lực hiếm có sợ hãi, hai là trong lòng thấy bất bình khó nhịn.
Bởi vậy, bốn người bọn họ đáp ứng Tân Lục thị vào thành điều tra.
Nhưng mà ba ngày trôi qua không tìm được manh mối gì, liền ngay cả quái ảnh trước giường Tân Lục thị nói tới cũng không có tung tích, phảng phất tất cả đều bình thường, chỉ là nữ nhân này nghi thần nghi quỷ.
Buổi tối ngày thứ ba, bọn họ quyết định không lãng phí thời gian nữa, Bắc Đẩu không nỡ nhẫn tâm, quyết định ở thêm một đêm làm một con rối trấn tà đưa cho Tân Lục thị, vừa để phòng ngừa vạn nhất cũng để nàng an tâm.
Không ngờ vừa đến giờ tý, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Bắc Đẩu chị kịp nói một câu "Tình hình không ổn!" liền lao ra cửa, ba người bọn họ nhất thời không quan sát kịp, liền chậm phía sau.
Bắc Đẩu tuy rằng ở phương diện cơ quan chỉ học được nửa vời, thế nhưng tu vi nửa điểm không kém, chỉ thoáng qua liền mất tung ảnh.
Cũng may hắn còn nhớ lưu lại ba chữ "Tân phu nhân", khiến đám A Linh biết chỗ đuổi theo.
Nhưng mà đến khi bọn hắn đuổi đến nhà Tân Lục thị, lại không nhìn thấy Bắc Đẩu, chỉ thấy được cửa trạch viện bị một đám sơn dân tỉnh giấc vây chặt không lọt một giọt nước, mà Tân Lục thị sắp lâm bồn lại treo cổ dưới một gốc cây hòe già sau hậu viện.
Dưới đôi chân cứng ngắc của nàng rơi một phong thư tuyệt mệnh.
Trên đó đầu tiên là viết lung tung những điều mình đã từng nói cho bốn người A Linh, lại thêm vào oan ức cùng nỗi khổ không được tin tưởng.
Tân Lục thị là nữ nhân thông minh, dù cho đám người A Linh còn chưa nói rõ, nàng cũng có thể nhìn ra mình đã bị bốn vị tiên trưởng không tín nhiệm, trong mắt bọn họ biến thành con mụ điên, giống y ánh mắt những người khác trong thành này nhìn nàng.
Điều này giống như là một cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà.
Trong thư Tân Lục thị viết mình cũng không còn cách nào chịu đựng, nếu sống sót không có cách nào được lý giải cùng cứu vớt, vậy chỉ có thể dùng cái chết để giải thoát.
Phía dưới cùng của thư tuyệt mệnh, nàng còn cắn rách ngón tay viết liền bốn chữ "chết".
Bởi vì phong thư này, tất cả mọi người tin rằng nàng bị bệnh tâm thần phát tác thắt cổ tự sát.
A Linh cùng hai vị sư huynh bởi vì không thể tra được manh mối không tiện cưỡng ép nhúng tay, lại nhớ tới Bắc Đẩu, liền không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng mà hết đêm dài trôi qua, Bắc Đẩu cũng chưa trở về.
Bọn người A Linh ở lại Đàm cốc thêm bảy ngày để tìm Bắc Đẩu, liền tại tối hôm qua, bọn họ quyết định trước về Trọng Huyền cung bẩm báo tình hình, để sư huynh sư tỷ tu vi cao thâm đến tìm kiếm.
Nhưng mà giờ tý vừa đến, ánh nến trong phòng đồng loạt tắt ngúm.
A Linh nghe thấy tiếng gió, tiếng cửa sổ chấn động, còn có...!tiếng cười "khanh khách" của Tân Lục thị.
Nàng đốt lên một lá bùa, nhìn thấy Tân Lục thị cổ đeo dây thừng từ trên xà nhà buông xuống, cái bụng tròn vo đã xẹp lại, toàn bộ thi thể trở nên gầy trơ xương, đang hướng về phía nàng cười.
A Linh sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau, không ngờ đụng phải một vị sư huynh.
Hắn không nói tiếng nào ngã nhào xuống đất, một vật gì tròn tròn đẫm máu gỡ xuống từ trên mặt sư huynh: gương mặt nguyên bản chỉnh tề của hắn đã không còn nhân dạng.
Một khắc kia A Linh mới hiểu được, bốn cái chữ lớn màu đỏ tươi cuối thư tuyệt mệnh của Tân Lục thị là có ý nghĩa gì: nàng muốn bốn người bọn họ chết!
---------------
Tiểu kịch trường:
Đại hồ ly: Mẹ ưi, chương này có chút hù người nha!
Tiêu thẳng nam: Nghe nói tác giả là thời điểm gác đêm ở bệnh viện lấy điện thoại di động gõ đi ra.
Đại hồ ly: May là không phải ở trong nhà vệ sinh, ta không muốn xem bản ăn mày cổ đại a...
Tiêu thẳng nam:....