Tháng tư cuối xuân, cỏ mọc én bay.
Sau khi tống biệt Ngự Phi Hồng, Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh cũng ngay hôm đó cáo biệt Hàn Phách thành.
Bạch Thạch dẫn theo mấy vị đại yêu tự mình đưa bọn họ vượt qua Ngọc Long giang.
Thời điểm sắp chia tay, Mộ Tàn Thanh cuối cùng không nhịn được, nhìn lại tòa thành cách một con sông xa xa kia, trong lòng bỗng dưng trống rỗng, một loại kích động khó giải thích được làm cho y muốn lưu lại, phảng phất một khi rời khỏi nơi này, sẽ mất đi thứ gì đó trọng yếu.
Bạch Thạch vừa vặn thấy ánh mắt y, nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân nếu yêu thích nơi đây, sao không ở thêm chút thời gian?"
Đạo ý chỉ kia của Yêu hoàng bị Mộ Tàn Thanh từ chối, dĩ nhiên Tô Ngu cũng sẽ không chiêu cáo trên dưới trong thành.
Thế nhưng đám đại yêu này đã sống hơn mấy trăm năm cũng không thiếu nội tâm, dù cho cả hai yêu hồ đều không nhiều lời một câu, bọn họ cũng không khó phỏng đoán ra dự định phía sau; Khởi đầu quả thật có chút bất an, nhưng mà kết hợp với tình huống thực tế lại cân nhắc thêm việc giảm đi hơn nửa mâu thuẫn, quả thật không thể có chọn lựa tốt hơn; Không ngờ tới bọn hắn chuẩn bị tâm lý xong, đương sự trái lại rời đi.
Mộ Tàn Thanh phục hồi tinh thần, ánh mắt ở trên người Bạch Thạch dừng lại một chút.
Đại yêu này trải qua trận chiến vừa rồi tăng thêm vẻ vững vàng, hiện giờ đem thân dê hóa đi, biến thành nhân dạng hoàn chỉnh, một thân võ phục đứng trước đám yêu, dọc theo đường đi cũng đều thay bọn họ tiếp lời cùng hai người, vô hình chung hiển lộ vẻ nổi bật, càng gần với dáng dấp y gặp qua trong mơ, thận trọng đáng tin cậy.
"Lần này có việc trong người, tuy rằng lưu luyến mà không thể giữ lại, ngày khác nếu như có cơ hội, nhất định sẽ hồi Hàn Phách thành cùng chư vị nâng cốc nói chuyện vui vẻ." Mộ Tàn Thanh khách khí cùng hắn đối quyền, giả nghe không hiểu ẩn ý trong lời đối phương nói "Lần này Hàn Phách thành sau đại nạn trăm phế chờ hưng, chư vị sắp tới thế nhưng còn nhiều việc cần phải xử lý, chúng ta cũng không dám làm chậm trễ."
Đám đại yêu nghe y nói như vậy, trong lòng tiếc nuối, biết là không giữ được con hồ ly này, nhưng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không biết tất cả những thần thái đó đều bị Bạch Thạch bất động thanh sắc thu vào trong mắt.
Hắn hơi lắc đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, trái lại cũng không dây dưa thêm, xoay tay lấy ra hai bình rượu hoa mai đưa tới, nói: "Đã như vậy, chúng ta chỉ đưa tiễn đến đây.
Rượu này tặng hai vị lên đường, sau này tu hành đường xa, vạn thỉnh bảo trọng."
Dứt lời, Bạch Thạch lại nhìn Mộ Tàn Thanh thêm một cái, trầm giọng nói: "Đợi năm nay thời điểm hoa mai nở rộ, đại nhân nếu có nhàn hạ không ngại đến đây thăm lại."
Mộ Tàn Thanh gật đầu, tiếp nhận bầu rượu cùng Tiêu Ngạo Sênh rời đi, không quay đầu lại.
Gió thổi tan ấm áp còn lưu trên áo, cũng làm mơ hồ thân ảnh hai phía.
Đợi đến lúc ra khỏi địa giới Hàn Phách thành, Tiêu Ngạo Sênh tháo nút đỏ của bầu rượu ra, uống một ngụm, cười đối Mộ Tàn Thanh nói: "Ngươi nói mình là hồ ly hoang dã, lại học được bản lĩnh quan trường giả vờ giả vịt này ở đâu? Ta đều theo không kịp a."
Hắn cười đến thoải mái, cũng có chút ngạc nhiên.
Mặc dù thân là Kiếm các thiếu chủ, tính tình Tiêu Ngạo Sênh cũng không dễ chịu khách sáo thêm được chút nào, bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ này dẫu qua ngàn năm hắn cũng không học được.
Thay vì cùng người khác đấu võ mồm, còn không bằng đao thật kiếm thật đánh một trận sảng khoái cho sáng tỏ.
Mộ Tàn Thanh có chút thương tiếc liếc mắt nhìn hắn: "Loại này chỉ là thứ tốn chút đầu óc, dùng nhiều liền học được."
Tiêu Ngạo Sênh ngẫm đi nghĩ lại mấy lần, vi diệu cảm giác mình bị người nọ mắng.
Một người một yêu đối diện chốc lát, liền ghét bỏ mà quay mặt đi.
Bọn họ vốn nên trực tiếp từ Băng nguyên phía sau Hàn Phách thành đi lên Bắc Cực cảnh, thế nhưng Tiêu Ngạo Sênh có ý muốn đi tế điện tiên sư trước, Mộ Tàn Thanh cũng đáp ứng đi theo, vì không để lỡ chính sự chỉ có thể gia tăng cước trình.
Bởi vậy bọn họ ngoài miệng đùa cợt, dưới chân không chậm, một đường dựa vào ngự kiếm bay lên không trung, không đến mấy ngày liền đuổi đến Linh Nhai động.
Cả hai lần mò vạch ra cây cỏ um tùm, bước qua núi đá lởm chởm, một ngôi mộ không bia cô quạnh thình lình xuất hiện trước mắt.
Thời điểm cách mộ phần hơn ba trượng, Tiêu Ngạo Sênh đã đeo kiếm quỳ xuống, dùng lễ ba quỳ chín lạy đi qua, sắc mặt nghiêm nghị, viền mắt ửng đỏ, vầng trán vững vững chắc chắc mà đặt lên bùn đất trước mộ phần, thanh âm khàn khàn: "Sư phụ trên cao, đệ tử bất hiếu Tiêu Ngạo Sênh đến đây thỉnh tội!"
Nam tử từ trước đến giờ ít lời, hiện tại liền giống như két lột lưỡi, lải nhải mà kể lể dài dòng.
Từ ý nghĩ sai lầm của hắn ngàn năm trước đến phiên phá chấp tiến cảnh lần này, không có nửa điểm sơ sót mà tường thuật rõ ràng, kể cả vài lần ý loạn của mình cũng không hề che giấu chút nào, phảng phất như một hài tử lưu lạc bên ngoài hồi lâu rốt cuộc về nhà, đem chuyện lớn chuyện nhỏ mình đã làm trong những năm qua không sót một chi tiết mà thuật cho cha mẹ nghe, bất luận tán thưởng hay trách cứ cũng như nhận được chí bảo.
Đáng tiếc bộ xương khô dưới đất vàng kia, từ đầu đến cuối đều không thể trả lời lại hắn một câu.
Mộ Tàn Thanh nhìn đến thổn thức, trong lòng lại mang theo một nỗi chua xót.
Y thuở nhỏ gặp nạn mất sạch người thân, nếu không có Tịnh Tư, bây giờ e rằng sớm đã bị người lột da làm áo lông.
Nhưng đáng tiếc Tịnh Tư đối với y nghiêm khắc có thừa, thân cận không đủ.
Từ nhỏ đến lớn cho dù y làm gì, đều không hề chiếm được nửa lời khen ngợi của sư phụ, trái lại ăn nhiều giáo huấn.
Vì vậy tình cảm Mộ Tàn Thanh đối với Tịnh Tư có chút phức tạp, chưa từng nghĩ tới có thể ở trước mặt đối phương cởi mở hoặc lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.
Y hấp háy mắt, đem không gian để lại cho hai sư đồ cửu biệt trùng phùng này, lặng lẽ xoay người đi Linh Nhai động.
Lúc trước bởi vì can thiệp việc thiên tuyển, Tịnh Tư ở nơi này đánh gãy hơn nửa xương cốt của Mộ Tàn Thanh, lại bố trí cấm chế nhốt y 280 năm, ép buộc y ở đây tiềm tu.
Hồ ly đã quen hoang dã dĩ nhiên không cam lòng bị giam trong lồng tre, cơ hồ muốn đem huyệt động này đập nát đảo lộn.
Nhưng mà Tịnh Tư ngay một điểm làm càn cũng không chừa cho y, cấm chế cơ hồ ngăn chặn tám phần mười yêu lực toàn thân, còn lại chỉ đủ ở trong người vận chuyển kinh mạch tuần hoàn; Nếu không thể kiên trì bền bỉ mà tu luyện, lạm dụng phát tiết một hồi liền phải hóa thành hư không.
Đến lúc đó liền đúng như một con hồ ly bình thường bị nhốt ở đây, không thể động đậy.
Hành động trắng trợn không kiêng dè gì lần đó, phải dùng 280 năm nhẫn nại trả giá.
Đợi đến khi Mộ Tàn Thanh rốt cuộc đột phá cảnh giới, xông ra khỏi cấm chế, y đã tỉnh táo lại từ lâu.
Hiện giờ, Mộ Tàn Thanh trở lại hang động khiến mình gặp 280 năm ác mộng này, tâm tình lại không giống nhau.
Y đem bụi bặm bao lâu nay đọng lại phủi đi, nhen lửa cho Trường minh đăng rọi sáng bóng tối, sau đó nhìn chằm chằm bốn bức tượng điêu khắc bằng đá đặt tại bốn góc đến xuất thần.
Lúc Tiêu Ngạo Sênh mang theo viền mắt ửng đỏ tiến vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của y, đúng lúc lên tiếng: "Nói đến, mười năm trước ta tới đây lại tìm khắp nơi không được, là ngươi ở nơi này bế quan sao?"
"A...!Ân." Mộ Tàn Thanh lấy lại tinh thần, áy náy nói "Trước kia đi nhầm vào nơi này bị cấm chế, không ngờ lại không ra được.
Vì vậy ta không thể làm gì khác hơn là lưu lại trong động này chuyên tâm tu luyện, sợ là cả đời mình cũng bị nhốt ở đây, trái lại khiến cho ngươi phí công một chuyến."
Tiêu Ngạo Sênh lắc đầu một cái: "Ngươi cùng gia sư nguyên bản không có nhân quả, sau khi xuất quan còn nhớ đến, đem di cốt ngài đi an táng, đã là có lòng."
Mộ Tàn Thanh trong lòng hơi khựng lại.
Câu nói này của đối phương nhìn như hợp tình hợp lý, trên thực tế ẩn giấu chi tiết nhỏ: y đem Tiêu Túc chôn cất là ở hơn 300 năm trước, thời điểm mới vừa đến Linh Nhai động, mà không phải là sau khi xuất quan.
Lời nói có thể lấp liếm mơ hồ, vết tích cây cỏ đất đá bốn phía phần mộ lại không thể lừa người.
Huống hồ Tiêu Ngạo Sênh cũng không phải là kẻ mắt mù hay ngu ngốc.
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Mộ Tàn Thanh nghĩ như vậy, lúc trước thời điểm luận võ y còn giữ lại, chỉ sợ đối phương nhìn ra sư thừa của mình là Tịnh Tư, ý muốn dựa vào chuyến này đem việc tu luyện Bách Chiến quyết trực tiếp đổ cho cơ duyên.
Không ngờ tới Tiêu Ngạo Sênh trước mắt quan sát tỉ mỉ, có thể từ đất phủ trên mộ nhìn ra điểm khác thường về thời gian an táng, đâm thủng lời nói dối ba phần giả bảy phần thật này của y.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Tàn Thanh đang tính toán nên trả lời thế nào, lại nghe Tiêu Ngạo Sênh chuyển đề tài, cười nói: "Đã như thế, ngươi cùng gia sư tuy không có danh nghĩa thầy trò, cũng thụ năm phần truyền thừa, có thể nói là cơ duyên sâu xa, nói cho cùng hai chúng ta xem như là sư huynh đệ."
Mộ Tàn Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngạo Sênh.
Đôi mắt nam tử kia trong suốt như nước, tựa như không có gì, lại tựa như bao hàm vạn vật.
Hắn biết y có điều che giấu, lại nhìn vào giao tình sinh tử lần này cùng ân nghĩa thu cốt an táng cho sư phụ mà bao dung, lại còn vì khả năng sau khi Mộ Tàn Thanh đến Bắc Cực cảnh sẽ xuất hiện người đặt ra nghi vấn đối với ngoại tu công pháp của y mà đưa ra lý do hợp lý, làm tấm khiên chặn lại kẻ khác thăm dò.
Bách Chiến quyết mặc dù không truyền ra ngoài, nhưng không ai có tư cách can thiệp so với đệ tử thân truyền của Tiêu Túc.
Cho dù ngày sau Mộ Tàn Thanh dùng Bách Chiến quyết tạo nghiệp, càng không có ai danh chánh ngôn thuận xuống tay thanh trừ so với Tiêu Ngạo Sênh.
Mộ Tàn Thanh nghĩ thông suốt những lắt léo này, không thể không nhận ân tình của Tiêu Ngạo Sênh, lúc này hướng hắn chắp tay hành lễ, cười nói: "Vậy thì đa tạ Tiêu sư huynh."
Tiêu Ngạo Sênh thấy y hiểu ý, cười đưa tay vỗ vỗ bả vai y.
Bọn họ cũng không nấn ná tại Linh Nhai động thêm.
Rốt cuộc người mất cũng đã mất rồi, cho dù có muôn vàn tiếc nuối cũng không thể quấy nhiễu an bình, chỉ đem liệt rượu rót tế trước mộ phần, nhổ sạch cỏ dại um tùm, liền chuẩn bị tăng tốc hành trình chạy tới Trọng Huyền cung.
Nhưng mà người định không bằng trời định; Hai người mới vừa vào Bắc Cực cảnh không lâu, liền gặp phải phiền toái.
Lúc đó bọn họ đang ở bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.
Mộ Tàn Thanh biến thành hồ ly nhảy vào trong nước đang lăn lộn hứng chí bừng bừng, bất thình lình nhìn thấy một con chim màu vàng nhạt vỗ cánh mà đến, bộ dạng thất kinh như bị chó điên truy đuổi.
Sau khi nhận ra được Tiêu Ngạo Sênh, hai con mắt to bằng hạt đậu đen cơ hồ bật khóc, một hơi bổ xuống liền đâm nhào vào ngực hắn, phát ra tiếng kêu "lích chích".
Thần sắc Tiêu Ngạo Sênh nguyên bản đang thoải mái thích ý, nghe xong nó kêu một mạch đã đen như đáy nồi, lưng bàn tay gân xanh lộ ra, khớp xương đều phát tiếng vang nhẹ.
"Làm sao vậy?"
Mộ Tàn Thanh thấy thần sắc hắn khác thường, nhảy lên bờ rũ lông, biến thành nhân hình nắm con chim nhỏ kia lên, đang muốn xem rõ ngọn ngành, lại nghe một tiếng kêu lanh lảnh sợ hãi, giữa các ngón tay đột nhiên nặng trĩu.
Chỉ thấy con chim kia bỗng biến thành một cô nương choai choai tránh thoát tay y, rơi oạch xuống đất một cái, khuôn mặt tươi tắn nhăn thành bánh bao.
Nàng ngồi dưới đất đau đến khóc òa, đưa tay chỉ Mộ Tàn Thanh mắng: "Lưu manh! Cầm thú! Vô liêm sỉ! Ngươi sờ chỗ nào vậy hả?!"
"..." Mộ Tàn Thanh duỗi duỗi ngón tay, nhớ tới mình vừa nãy ngắt cái mông chim một cái, nhất thời không lên tiếng.
Con chim này biến thành cô nương dáng dấp chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, eo dương liễu chưa thành, mặt phù dung cũng còn chưa nẩy nở, ngây ngô như hoa tháng hai đầu cành, cho dù xinh đẹp cũng không đến mức kiều diễm, một thân áo ngắn chẽn tay màu vàng nhạt càng làm cho nàng mềm mại, cố tình đôi môi màu đỏ lại cực tươi, tựa như thoa son khiến gương mặt càng thêm quyến rũ.
Mộ Tàn Thanh tự biết đuối lý, vội vàng tạ lỗi, tiểu cô nương lại không chịu buông tha, vỗ váy đứng lên, như một làn khói lẻn đến bên người Tiêu Ngạo Sênh, rưng rưng muốn khóc: "Tiêu thiếu chủ, ngươi phải làm chủ cho ta a! Y bắt nạt ta, bổ y ra đi!"
Tiêu Ngạo Sênh lấy lại tinh thần, thấy nàng mặt cười nén giận, không thể làm gì khác là giảng hòa nói: "Y là sư đệ ta, vừa nãy cũng không phải là cố tình, ngươi đừng trách y nữa."
Tiểu cô nương vẫn còn không chịu.
Mộ Tàn Thanh sờ mũi một cái đang muốn dỗ nàng vài câu, chỉ thấy Tiêu Ngạo Sênh hơi nhướng mày nhăn mặt: "Gây nữa liền xé ngươi ra!"
Tiểu cô nương: "...!Oa!"
Nàng bụm mặt ngồi chồm hỗm xuống đất khóc ra tiếng.
Tiêu Ngạo Sênh: "..."
Mộ Tàn Thanh vỗ gáy một cái, đối Tiêu Ngạo Sênh truyền âm nhập mật: "Nàng là ai? Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
"Nàng gọi là A Linh, vốn là một con chim gỗ do thợ giỏi trong Thiên Cơ các Trọng Huyền cung điêu khắc ra, vì chạm trổ khéo léo, vẽ rồng điểm mắt có linh, sau đó được chủ nhân đưa cho Tư Thiên các, ở trước cửa nghe giảng đạo mở linh trí mới hóa thành hình người, xem như là đệ tử Tư Thiên các." Dừng một chút, Tiêu Ngạo Sênh khẽ nhíu mày "A Linh nói trước đó vài ngày ở gần đây có người hướng tượng thần dâng hương cầu cứu, nói trong thành xảy ra việc tà ám, nàng liền cùng ba vị đồng môn đi thăm dò tình huống.
Thế nhưng..."
Mộ Tàn Thanh xem tiểu cô nương này khóc thở không ra hơi, căn bản không phải là bị Tiêu Ngạo Sênh doạ, mà là bị câu nói này của hắn gợi lên oan ức cùng bi phẫn, trong lúc nhất thời thút thít không thôi.
Bốn người đến thăm dò tình huống, cũng chỉ có nàng hóa thành chim vô cùng chật vật mà chạy trốn đến đây, còn lại ba người kia sợ là...
Mộ Tàn Thanh đang muốn hỏi kỹ, lỗ tai bỗng nhiên hơi động, theo bản năng đem A Linh kéo ra phía sau, đồng thời trường kiếm trong tay Tiêu Ngạo Sênh đã ra khỏi vỏ.
Huyền Vi tựa như một mũi tên bắn mạnh ra, nhanh như chớp mà lọt vào trong rừng rậm phía sau.
Một lát sau nó bay ngược trở về, trên mũi kiếm mang theo một vết máu đỏ sậm tanh hôi.
Chỉ thời gian ngắn ngủi như vậy, máu đã đông lại quá nửa, không giống vật còn sống bình thường.
Kiếm tu xưa nay yêu quý binh khí, Tiêu Ngạo Sênh thấy thế đôi mày càng nhăn chặt hơn.
Nhưng mà sau khi hạ Tị Trần chú, vết máu này vẫn không suy chuyển, lại như vảy đỏ loang lổ trên lưỡi kiếm.
"Chuyện này..." Mộ Tàn Thanh ngửi được một mùi hôi thối quái lạ, trên ngực đột nhiên truyền đến một chút nóng rát, y nhất thời biến sắc mặt "...!Có ma khí, cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, vết máu kia đột nhiên mở rộng, bao phủ toàn bộ lưỡi kiếm.
Huyền Vi phát ra một tiếng tiếng ngân vang, thế nhưng tránh thoát khỏi tay Tiêu Ngạo Sênh, hướng về cổ họng hắn mạnh mẽ chém tới!.