Liễu Tố Vân ở bến đò Ngọc Long đợi suốt hai ngày, thế nhưng Mộ Tàn Thanh bên kia không hề có một chút tin tức nào truyền tới.
Nàng nỗ lực dùng linh phù truyền tin chủ động liên hệ đối phương, nhưng mà linh phù sau khi đốt xong chỉ còn lại khói, căn bản không thấy hồi âm.
Nàng là đại yêu có tuổi tác tư lịch nhất trong Tây Tuyệt cảnh, từng trải nhiều chuyện dĩ nhiên cũng không thiếu kiên trì.
Nhưng mà lần này can hệ trọng đại, lại lộ ra một sự kỳ quái khác thường, khiến Liễu Tố Vân làm thế nào cũng không an tâm được.
Mắt thấy một ngày lại sắp qua đi, ngay tại thời điểm nàng quyết định chủ ý chuẩn bị phái người đi hướng Hàn Phách thành, tai mắt phía trước đến báo nói có một tên Yêu tộc tự xưng đi ra từ Hàn Phách thành cầm tín vật muốn gặp nàng.
Liễu Tố Vân thoáng nhướng mày, tiếp nhận thủ hạ trình lên một cái lư hương nhỏ, xem qua thực bình thường không có gì lạ.
Thời điểm ngón tay nàng vuốt nhẹ trên bề mặt đột nhiên lại bị giật nảy lên một cái, nửa bàn tay trong khoảnh khắc đều bị tê dại.
Liễu Tố Vân xiết chặt lư hương: "Dẫn hắn đến phòng của ta!"
Bạch Thạch mấy ngày này cơ hồ đều bôn ba giữa ranh giới sinh tử, hiện tại rốt cuộc gặp được Liễu Tố Vân, dù là đại yêu lưỡi đao liếm huyết cũng suýt nữa khuỵu xuống.
Hắn giơ tay hướng Liễu Tố Vân hành lễ: "Bạch Thạch Ngoại thống lĩnh Hàn Phách thành, ra mắt Thụ tiên đại nhân."
Liễu Tố Vân cho tả hữu lui, đi thẳng vào vấn đề: "Là Mộ Tàn Thanh kêu ngươi đến? Xảy ra chuyện gì?"
"Tình hình cụ thể ..." Bạch Thạch không dám chần chờ, liền vội vàng đem toàn bộ biến cố trong Hàn Phách thành báo lên, thời điểm nói đến cái chết của Ngân Nha bi phẫn khôn kể, lúc nhắc tới bản thân gặp phải luân phiên chặn giết trong lòng vẫn còn kinh sợ.
Liễu Tố Vân lông mày càng nhíu chặt: "Ngươi nói nữ nhân kia, có phải dáng dấp này hay không?"
Nàng vung tay áo lên, một làn sương màu xanh biếc ở giữa không trung biến ra dáng dấp Dục Diễm Cơ, đảo mắt liền tiêu tan như hoa trong gương, trăng trong nước.
"Là nàng!" Bạch Thạch nắm chặt quyền "Xin hỏi Thụ tiên đại nhân, nữ tử này đến tột cùng là lai lịch thế nào?"
"Một trong sáu ma tướng thượng cổ của Quy Khư, Dục Diễm Cơ." Thanh âm Liễu Tố Vân lạnh lẽo, trong lòng đã là sóng lớn tận trời.
Nàng biết là Dục Diễm Cơ không chết trong trường đại chiến kia, nhưng mà sau cuộc chiến chân thần tại Ngũ cảnh hạ xuống phong ấn trận đồ, đóng cửa toàn bộ thông đạo giữa Huyền La cùng Quy Khư, cho nên Ma tộc đã mai danh ẩn tích ngàn năm nay, Dục Diễm Cơ tại sao ở thời điểm mấu chốt này tái hiện nhân gian?
Cho dù đó là giả trang hay là chính chủ, sự thật vẫn có Ma tộc lén lút nhập cảnh.
Ma họa năm xưa vẫn còn rành rành trước mắt, nhìn khắp Ngũ cảnh Tứ tộc, không một ai có thể quên trường kiếp nạn sinh linh đồ thán đó.
Liễu Tố Vân vào lúc này dâng lên sát ý nồng đậm, lại rất nhanh kiềm chế được, hỏi tới: "Ngươi nói những địa phương biến mất vẫn còn tại chỗ cũ?"
Không chờ Bạch Thạch trả lời, một âm thanh lạnh lùng vang lên trong căn phòng đóng kín: "Chúng vẫn luôn ở tại chỗ, biến mất thật ra là Hàn Phách thành."
Đồng tử Liễu Tố Vân thu nhỏ lại, nàng nhìn thấy một tia sáng xanh biếc từ trên người Bạch Thạch tràn ra, rơi xuống đất lập tức hóa thành hình người.
Đó là một nam tử trẻ tuổi cao gầy, gương mặt trắng bệch không chút máu, tóc đen như vẩy mực, trên ấn đường có một kiếm văn xanh thẫm, y phục như tuyết, một thân như sương.
"Ngươi là ai?" Liễu Tố Vân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây bất quá chỉ là một phân thân ảo ảnh, bản thể e là còn ở ngoài trăm dặm.
Nam tử im lặng chốc lát, mới nói: "Linh tộc Trọng Huyền cung, Tiêu Ngạo Sênh."
Liễu Tố Vân chưa từng gặp hắn, lại biết Tiêu Ngạo Sênh tồn tại.
Nàng cùng Bạch Thạch xác nhận thân phận đối phương không có sai sót, nheo mắt lại: "Tiêu thiếu chủ, câu ngươi vừa nói là có ý gì?"
"Lấy đạo hạnh của tiền bối, không khó nhìn ra thủy vực này có điều quái lạ, người ngoài vừa tiến vào trong đó liền vô tung ảnh, thân ở nơi này lại không thể nhìn tới viễn cảnh bờ bên kia." Tiêu Ngạo Sênh ánh mắt hơi lạnh "Ta hiện tại từ đỉnh núi tuyết nhìn xuống, cũng không thấy được tòa thành đó."
Hàn Phách thành tựa như đứt đoạn liên hệ đầu đuôi, biến mất giữa mênh mông sơn thủy.
Liễu Tố Vân sắc mặt nghiêm trọng.
Một cái thành trì to lớn như vậy đương nhiên không thể vô thanh vô tức biến mất khỏi thế gian.
Tâm tư nàng nhanh chóng xoay chuyển: "Nhưng mà Bạch Thạch vừa từ trong Hàn Phách thành đi ra, sứ giả Yêu hoàng cung chúng ta cũng đã ở trong đó."
Tiêu Ngạo Sênh nói: "Tòa thành kia đương nhiên vẫn tồn tại.
Ý của ta là nó biến mất trên thế giới này."
"Ngươi..." Trong đầu Liễu Tố Vân chợt lóe một ý niệm.
Nàng không thể tin mà mở to mắt "Ngươi muốn nói toàn bộ Hàn Phách thành đều đã ở trong Thiên Chú bí cảnh?!"
Chuyện này không thể nào! Nàng theo bản năng mà ở trong lòng phản bác.
Phong giới lệnh phong bế Thiên Chú bí cảnh chính là từ chân thần ban xuống, từ Tam bảo sư tự tay bố trí.
Chỉ cần Phong giới lệnh vẫn còn tồn tại một ngày, bí cảnh liền không có khả năng mở ra.
Trừ phi...
"Không sai, Phong giới lệnh xảy ra vấn đề." Trên áo bào trắng thuần của Tiêu Ngạo Sênh có một mảng máu lớn mơ hồ "Đầu đuôi là từ mười bảy ngày trước.
Đêm đó ta tại đỉnh Băng nguyên tĩnh tọa, đột nhiên bị tập kích..."
Đỉnh Băng nguyên cực kỳ lạnh lẽo, cho dù Yêu tộc nhiều năm sinh sống ở Hàn Phách thành cũng không chịu nổi, chỉ có Tiêu Ngạo Sênh đến từ Bắc Cực cảnh lại thích ứng hoàn hảo, vì vậy nơi đó không có người ngoài.
Hắn một mình tu hành luyện kiếm, mười năm qua không hề có bọn chuột nhắt nào dám đến mạo phạm, một số ít lén lút chưa lên đến đỉnh liền bị kiếm khí dày đặc hóa pháp trận chém thành mảnh nhỏ.
Đêm đó, Tiêu Ngạo Sênh kết thúc luyện kiếm, ở trên một khối băng nhập định.
Không ngờ tới nội tức nguyên bản bình yên đột nhiên cuồn cuộn lên, nhiễu loạn khí hải chấn động đan điền, liền ngay cả Huyền Vi kiếm hắn cất trong Nê Hoàn cung cũng bị kinh động.
Bỗng dưng vang lên tiếng cười của nữ nhân như tơ nhện dầy đặc bao phủ thể xác lẫn tinh thần hắn.
Tâm tình tiêu cực, thô bạo tàn ác, điên cuồng lẫn cường liệt ở trong người xoắn xuýt vọt lên, không chừa cho hắn nửa điểm cơ hội thở lấy hơi.
Tiêu Ngạo Sênh quyết định thật nhanh khởi động Huyền Vi, kiếm khí ở trong người ngang dọc tứ tán, tuy rằng tổn thương máu thịt, nhưng cũng đem thủ phạm xâm lấn nội phủ hắn ép ra ngoài.
Thời điểm Phá Ma chiến năm đó, Tiêu Ngạo Sênh tuổi tác còn nhỏ, dĩ nhiên không thể ra chiến trường hiển lộ thân thủ.
Thế nhưng hắn vì cái chết của sư tôn Tiêu Túc đối với Ma tộc căm hận ghét cay ghét đắng.
Cá lọt lưới như Dục Diễm Cơ đại nạn không chết cơ hồ đã từng bị hắn cầm chân dung luyện bia ngắm có tới trăm năm, làm sao lại không nhận ra?!
"Dục Diễm Cơ muốn cướp đoạt dương bản, ta cùng với nàng giao thủ mấy lần không phân cao thấp, cho dù phá hủy nửa đỉnh núi cũng không kinh động thủ vệ Hàn Phách thành.
Lúc đó ta mới phát hiện khu vực này đã bị kết giới vây lại." Giọng Tiêu Ngạo Sênh mang theo sát khí "Một người áo xanh ra tay trợ giúp nàng, ta thua."
Liễu Tố Vân tính toán, người áo xanh trước sau tập kích bọn họ ắt hẳn là một, liền hỏi: "Người này đến cùng lai lịch ra sao? Có thủ đoạn gì?"
Bạch Thạch là lấy phân thân cùng giao thủ, một hiệp liền bại, lúc này dĩ nhiên không biết.
Tiêu Ngạo Sênh trầm giọng nói: "Hắn thiện chú pháp cùng chém giết, có thể hóa thân thành rắn, khắp cả người có độc."
"Rắn?" Liễu Tố Vân nắm chặt tay "Rắn loại nào?"
Tiêu Ngạo Sênh nhớ lại một chút: "Vốn có ba đầu, trái phải đã đứt, hai mắt màu đỏ tươi, dài hơn trăm trượng.
Khắp cả người vẩy đen đao thương bất nhập, phun ra khói độc có thể mê hoặc tâm trí người, còn có thể nuốt kiếm khí vào cơ thể mà không tổn hại."
Hắn vừa nói, Bạch Thạch cũng đúng lúc biến ảo ra dáng dấp người áo xanh.
Sắc mặt Liễu Tố Vân trong khoảnh khắc trắng bệch.
Tiêu Ngạo Sênh quan sát tỉ mỉ: "Tiền bối nhận ra hắn?"
Liễu Tố Vân cười khổ một tiếng, nhìn về phía Bạch Thạch: "Ngươi làm thuộc cấp ở Hàn Phách thành, chẳng lẽ đối với khuôn mặt này không hề có cảm giác gì sao?"
Bạch Thạch sững sờ.
Hắn chỉ gặp qua người áo xanh kia một lần, xác thực có loại cảm giác quen thuộc khó giải thích, lúc này được Liễu Tố Vân nhắc nhở, không nhịn được cẩn thận hồi tưởng, sắc mặt chậm rãi thay đổi.
Nếu mà đem huyết văn trên mặt người áo xanh kia rút hết, gương mặt đó rõ ràng cực kỳ giống tiền nhiệm Yêu hoàng Thanh Lân.
(*)
[(*): Thanh lân: vảy xanh/ Hắc lân: vảy đen]
Lão yêu có máu mặt trong Hàn Phách thành đều là bộ hạ cũ lúc đầu của Thanh Lân Yêu hoàng.
Dù cho Tiên hoàng quá cố đã lâu, đám lão yêu ngàn năm do Ngân Nha thành chủ dẫn đầu còn xây dựng tế miếu trong thành, để Họa Bì quỷ vẽ chân dung cung phụng.
Đám đại tướng bọn họ cũng hàng năm làm lễ, dù cho chưa từng thấy phong thái Thanh Lân Yêu hoàng lúc sinh thời, cũng có thể từ trên bức họa nhìn ra vài phần.
"Hắn..." Bạch Thạch đột nhiên lắc lắc đầu, không thể tin được "Không đúng, Tiên hoàng tuy rằng cũng là Xà yêu, nhưng là Thanh Lân hoàng đồng, không hề nghe thấy có quái tướng ba đầu.
Huống hồ ngài đã quá cố ngàn năm, cũng không nghe nói có huyết thống lưu lại trên đời này, làm sao có khả năng..."
"Chưa từng nghe nói, không có nghĩa là không có." Liễu Tố Vân chạm đến liền dừng, nhìn về phía Tiêu Ngạo Sênh "Ngươi bại bởi hắn, cho nên bị mất dương bản?"
Tiêu Ngạo Sênh cười lạnh nói: "Ta cho dù chết, cũng sẽ không quên chức trách."
Sau khi phát hiện mình trúng độc rắn dần dần không chống đỡ nổi, bốn phía lại bị kết giới bao phủ không tìm được ngoại viện, Tiêu Ngạo Sênh làm một hành động điên cuồng: hắn đem Phong giới lệnh dương bản nhốt vào trong cơ thể chính mình, dùng chân nguyên cuối cùng kích phát Huyền Vi kiếm phản công, ở trên đỉnh Băng nguyên bày ra kiếm trận.
Xem như đối phương có thể đem kiếm khí này nghiền nát, khiến thần hồn hôi phi yên diệt, dương bản cũng chỉ có thể cùng hắn đồng thời hóa thành than tro.
Cứ như vậy, Dục Diễm Cơ cùng người áo xanh không chỉ không chiếm được dương bản, còn trực tiếp kinh động Trọng Huyền cung, có thể nói là đánh rắn động cỏ, cái được không đủ bù cái mất.
"Bọn họ rút đi, thân thể của ta cũng không nhúc nhích được, chỉ đem nguyên thần xuất khiếu đi tìm Ngân Nha thành chủ, vốn định để hắn thay ta liên hệ Trọng Huyền cung, đồng thời gia tăng bố phòng.
Không ngờ tới..." Tiêu Ngạo Sênh nhếch nhếch khóe miệng "...!Hắn cùng hai ma vật này cấu kết với nhau làm việc xấu!"
Bạch Thạch nghe hắn làm nhục chủ thượng, thiếu chút nữa nhịn không được bùng phát tại chỗ, sau khi bị Liễu Tố Vân đè lại mới miễn cưỡng bình phục tâm tình, trong đầu lại hiện ra hoài nghi của Mộ Tàn Thanh đối với Ngân Nha thành chủ.
Liễu Tố Vân lạnh lùng nói: "Ngân Nha đã làm gì?"
"Hắn đem Phong giới lệnh âm bản bán đứng cho hai ma vật này." Tiêu Ngạo Sênh hít sâu một hơi "Âm bản tiếp đất, ở ngàn năm trước đã được Nhân pháp sư tập trung trong thủy vực ngoài Hàn Phách thành, cùng khảm thủy âm khí hòa làm một thể, cho dù là thủy yêu sinh sống trong đó cũng không thể tìm ra, càng không nói tới người ngoài.
Thế nhưng..."
Khảm thủy chi âm gọi là linh trạch, mỗi khi cực âm sẽ sinh dương, đến lúc cực dương thì lại sinh âm.
Lúc trước Tịnh Quan lựa chọn mảnh thuỷ vực kia cũng là bởi vì Ngọc Long giang chảy xiết, không có tử khí ngưng tụ không tan, càng không sinh khí cực thịnh thành suy.
Nhưng mà cứ như vậy, chú định âm bản cùng thuỷ vực ảnh hưởng lẫn nhau; Nếu có người ra tay đối với thuỷ vực, âm bản không thể bình yên vô sự.
Trong mắt Tiêu Ngạo Sênh hiện ra sát ý lạnh lẽo: "Ta tận mắt nhìn thấy hắn quỳ xuống dập đầu đối với người áo xanh kia, báo cho bọn họ nhược điểm của âm bản.
Sau đó..."
Dục Diễm Cơ lấy được ấn tín thành chủ, nhân màn đêm triệu tập hơn một nghìn thủy yêu.
Sau khi tập hợp tại đáy sông liền hạ xuống kết giới, thi pháp đầu độc thần trí của chúng, khiến đám thủy yêu này ở trong đó tự giết lẫn nhau, những kẻ bên ngoài lại không hề phát hiện.
Đêm đó Khô Vinh điện đèn đuốc sáng cả đêm, giữa Ngọc Long giang sóng máu cuồn cuộn, cuối cùng vô thanh vô tức chìm xuống dưới.
Phong Giới lệnh âm bản cần phải hấp thu khảm thủy âm khí duy trì vận chuyển, lần này liền bị toàn bộ huyết oán trong nước nạp vào.
Hơn nữa Dục Diễm Cơ cùng người áo xanh cũng lẻn vào trong đó phóng thích ma khí, sau khi sức mạnh chính tà va chạm triệt tiêu lẫn nhau, âm bản rốt cuộc mất đi hiệu lực.
Ngoại trừ Ngân Nha cùng Tiêu Ngạo Sênh, trong Hàn Phách thành không người nào biết Thiên Chú bí cảnh tại buổi tối ngày hôm ấy đã mở ra một cánh cửa, vùng đất quỷ bí bị phong ấn ngàn năm tái hiện thế gian, tựa như đánh vỡ mặt kính khiến trăng và nước một lần nữa trùng điệp lên nhau.
Bạch Thạch run rẩy đôi môi: "Không...!không thể...!Nếu như bí cảnh đã mở ra, chúng ta sao có thể ...!có thể sống đến bây giờ? Trong thành sao có thể ...!có thể một phương thái bình?"
"Chỉ sợ là hai nguyên nhân: thứ nhất dương bản chưa mở, phong ấn chỉ giải được một nửa.
Thứ hai..." Liễu Tố Vân nhắm mắt lại "Nếu ta nhớ không lầm, trong bí cảnh không chỉ có ngàn vạn tà ám, mà còn là nơi chôn cốt của Huyền La Kiếm thánh Linh Nhai chân nhân năm xưa."
Linh Nhai chân nhân Tiêu Túc mạnh như thế nào?
Giết quá vạn Ma, chém đầu La Già.
Trọng Huyền đệ nhất, Kiếm Thánh vang xa.
Truyền thuyết liên quan đến người này ngàn năm qua đã biến mất hầu như không còn, nhưng những kẻ chân chính từ thời đại kia sống sót, không ai có thể quên Tiêu Túc cùng Linh Nhai kiếm của hắn.
Có đôi khi mọi người tận lực lảng tránh người cùng việc, không phải là không thể đề cập, mà là không dám nghĩ đến.
Tiêu Ngạo Sênh là đệ tử duy nhất của Tiêu Túc, nhưng đáng tiếc thời điểm sư phụ qua đời hắn còn quá nhỏ, không được chân truyền.
Hiện giờ mặc dù không nhục danh tiếng sư môn, đến cùng vẫn để cho kiếm đạo khiến toàn bộ Ngũ cảnh kinh sợ đó trở thành thất truyền.
Kỳ tài ngút trời như vậy ngã xuống không thể nào không làm người than tiếc.
Huống hồ cái chết của hắn chính là một vết sẹo trong lòng toàn bộ Ngũ cảnh cao tầng.
Liễu Tố Vân cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể nhìn lén thần sắc Tiêu Ngạo Sênh lúc này.
Ra ngoài dự liệu của nàng chính là, trên mặt nam tử nọ không có vẻ không cam lòng, mà bình thản như nước đọng.
Trong lòng nàng run lên, còn chưa kịp ngẫm nghĩ liền nghe thấy Tiêu Ngạo Sênh tiếp tục nói: "Phong giới lệnh là cửa âm tiến vào, cửa dương đi ra.
Từ sau đêm đó thuỷ vực liền trở thành cánh cửa, người ngoài qua sông chính là tiến vào bí cảnh.
Hơn nữa nó sẽ không ngừng hướng về vùng dương bản từng bước xâm chiếm qua, mãi đến lúc mở ra cửa dương, mới xem như là hoàn toàn mở ra Thiên Chú bí cảnh."
Bạch Thạch lấy lại bình tĩnh: "Vậy sương trắng đó..."
"Là ta điều khiển dương bản, muốn trước khi bí cảnh triệt để mở ra đem Hàn Phách thành kéo trở về.
Những người cùng vật biến mất trong miệng các ngươi đều là bị ta đẩy ra bí cảnh, trở về bản vị." Tiêu Ngạo Sênh thở dài "Đáng tiếc Ngân Nha lấy danh nghĩa cảnh giới đem cách ly hết thảy địa phương bị sương trắng bao phủ, ta không có cách nào thông báo cho người trong Hàn Phách thành, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình mở rộng phạm vi ảnh hưởng của dương bản.
Nhưng mà ta lúc đó thân hồn chia hai, không thể vận dụng đủ linh lực, tốc độ kém xa âm bản bao trùm, còn có khả năng bị nó phản phệ.
Vì vậy ta đóng băng lại tất cả khu vực được dương bản bao phủ, hết thảy người và vật bên trong đều tạm thời dừng lại ở một trạng thái nào đó."
Nhưng mà hắn không có cách nào tìm kiếm ngoại viện, cũng không thể rời đi nửa bước.
Một khi dương bản cũng thất thủ, toàn bộ Hàn Phách thành liền không thể hiện thế trở lại, Thiên Chú bí cảnh sẽ được triệt để mở ra, hậu quả khó mà lường được.
Bạch Thạch không khỏi nghĩ mà kinh.
Hắn nhớ tới bộ xác ướp cổ bỗng dưng xuất hiện trên Băng nguyên kia cùng đám hài cốt thủy yêu quái dị đó.
Nếu khu vực sương trắng cũng không phải là chỗ bí cảnh rò rỉ, như vậy những thứ đồ này nên xuất hiện từ trong Hàn Phách thành.
Vẻ thanh bình an ninh giả tạo trong thành còn có thể duy trì bao lâu chứ?!
"Một vấn đề cuối cùng..." Liễu Tố Vân nhìn về phía Tiêu Ngạo Sênh "Nghe các ngươi vừa nãy từng nói, bọn họ cố ý sắp đặt việc Trung Thiên cảnh sứ giả mất tích, không tiếc bại lộ hành tung đầu mối, rốt cuộc là mưu đồ cái gì?"
Đôi mắt thanh lãnh như hàn đàm của Tiêu Ngạo Sênh vào đúng lúc này nổi lên hung quang.
Hắn nói giọng khàn khàn: "Ngự Phi Hồng là huyết mạch đích truyền của Ngự thiên khai quốc Ngự Tư Niên, tuy rằng chưa kế thừa Kỳ Lân ấn, trong cơ thể lại chảy dòng máu của huyết thống Kỳ Lân, đồng thời nàng cũng là người chấp pháp Phá Ma lệnh củaTrung Thiên cảnh ..."
Trung thiên Kỳ Lân, là thụy thú cung địa khôn, chấp chưởng thổ thạch, tính khắc khảm thủy.
Mầm tai hoạ trong Thiên Chú bí cảnh từ đó đến nay không có làm loạn quy mô lớn, là bởi vì chúng nó vẫn bị Linh Nhai kiếm do Tiêu Túc lưu lại làm kinh sợ.
Nhưng mà Linh Nhai kiếm đứng đầu vạn kiếm trong Bắc Cực Trọng Huyền cung, lấy kiếm ý từ "Thượng thiên nhược thủy", vốn cũng là thủy tính, tương khắc với máu Kỳ Lân có thổ tính.
Nếu như Tiêu Túc còn sống, đương nhiên không sợ bất kỳ thuộc tính gì.
Nhưng hắn đã chết, mặc dù ở trong Thiên Chú bí cảnh để lại tầng phòng hộ cuối cùng này, nhưng mà Linh Nhai đến cùng cũng chỉ là một thanh kiếm.
Dục Diễm Cơ bỏ ra đại khí lực muốn cho Ngự Phi Hồng nhập ma, chính là muốn dùng máu Kỳ Lân bị ô uế để tẩy sạch dấu ấn thần thức lưu lại trên Linh Nhai kiếm, sau đó lại mượn Phá Ma ấn đảo ngược rút nó lên.
Một khi Linh Nhai kiếm rời khỏi mắt trận bí cảnh, oán linh bị áp chế ngàn năm đều sẽ dốc toàn bộ lực lượng, trong Hàn Phách thành sẽ không lưu lại nửa vật còn sống.
"..."
Sau khi nói xong những lời này, huyễn ảnh của Tiêu Ngạo Sênh liền ở trước mắt Liễu Tố Vân cùng Bạch Thạch biến mất.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh Băng nguyên xa xôi, nam tử gắng gượng chịu đựng cúi đầu phun ra một ngụm máu lớn, thân hình đã lảo đà lảo đảo.
Dùng trạng thái hiện tại vận dụng huyễn ảnh, quả nhiên quá miễn cưỡng.
Hắn dùng Huyền Vi kiếm chống đỡ lấy thân thể.
Kiếm khí vốn phải thuận theo chủ nhân vào thời khắc này lại cất tiếng ngân không dứt, nhưng mà đến cùng cũng không tránh thoát tay hắn.
Tiêu Ngạo Sênh lau đi vết máu trên khóe miệng, liếc nhìn trường kiếm không tình không nguyện kia, cười khổ một tiếng: "Ngươi cũng đừng cáu kỉnh với ta.
Ta ...!thà rằng người lưu lại bên trong là mình, thay vì là hắn nha."
Nói xong lời cuối cùng, hắn thở một hơi thật dài, giữa hai lông mày đổ xuống sầu lo.
Nhưng thần sắc mềm yếu này chỉ vỏn vẹn xuất hiện trong nháy mắt, liền bị ẩn đi không chừa một chút.
"Ai?" Tiêu Ngạo Sênh trở tay một kiếm bổ về phía sau, kiếm khí sắc bén lại bị người phất tay áo đánh tan.
"Ta cũng muốn biết, ngươi là ai?" Một giọng nữ nhân bình đạm vang lên.
Nữ tử mặc áo trắng từ trong màn tuyết đi đến, dung mạo không tỳ vết, khí chất thanh hàn, tựa hồ lấy phong thái hoa sen cùng cốt cách hoa mai mới có thể vẽ ra ba phần dáng vẻ của nàng.
Phía sau nàng không có vết chân, không biết từ đâu mà đến, lại làm cho Tiêu Ngạo Sênh vào đúng lúc này cảm thấy không đường thối lui.
Trong lòng hắn hơi khẩn trương: "Tịnh...!Cung chủ!"
Tịnh Tư đứng trước mặt hắn, hai mắt ngưng tụ tia sáng lạnh đến mức như một mặt gương, phản chiếu hồn phách nữ tử hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài: "Ngươi là ai?"
"Ta..." Do dự chốc lát, người trước mắt cuối cùng cười khổ "Ta cũng không muốn lừa gạt ai, thế nhưng..."
"Tiêu Ngạo Sênh" hé miệng, đầu lưỡi nhuốm máu có một cái "Cấm" chú như ẩn như hiện.
Cấm chú này không chỉ khắc vào đầu lưỡi, còn ảnh hưởng đến hồn phách cư trú trong đó, dù cho tâm niệm ngàn chuyển, cũng không nói ra được câu nói bị cấm kia: Ta mới chính là Ngự Phi Hồng.
Tiểu kịch trường:
Mộ Tàn Thanh: Má ơi, sư phụ ta đến!!!
Tâm Ma:...!Điệu bộ này của ngươi tựa như đang kêu sói tới.
Tiêu Ngạo Sênh giả, Ngự Phi Hồng thật: Sư phụ ngươi thật sự rất đáng sợ...
Ngự Phi Hồng giả, Tiêu Ngạo Sênh thật: Nói lý chút đi, tình cảnh ta hiện giờ mới là đáng ngại nhất, được chứ?
Tịnh Tư: Không vội, không vội! Từng cái từng cái từ từ đi, rồi sẽ an bài đến rõ rõ ràng ràng cho các ngươi!
Mọi người: ┌(.
Д.
)┐ (icon người quỳ lạy).