Phá Trận Đồ

Chương 119: 119: Trở Lại






Số lượng nhiều nhất trên thế gian này, không gì bằng giọt nước trong biển cả cùng tinh tú trên bầu trời.

Không ai có thể quét sạch bụi trong thiên địa, cũng không ai có thể đếm rõ bao nhiêu ngôi sao tô điểm thời không.
Nếu như thật sự có người làm được, vậy cũng chỉ có thể là thần linh.
Nhật Nguyệt trì trong Thiên Tịnh sa dấy lên ba đào.

Sóng nước tựa như rồng rắn xoay tròn không ngớt, Hồng kiều sắp bị uế khí ăn mòn một lần nữa toả sáng hào quang, phía cuối kéo dài vào trong đầm nước.

Gió mát không biết từ đâu đến thổi tan một mảnh sương mù mờ đục.
Đạo Diễn thần quân đạp lên Hồng kiều đi ra Nhật Nguyệt trì.

Với mỗi bước chân đi ra, bờ cát trắng vốn ẩn ẩn biến thành màu đen lập tức trở lại nguyên dạng.

Hắn đi ngược chiều gió, bước chân tựa chậm mà lại thực nhanh, chỉ giây lát là sẽ bước ra ranh giới Thiên Tịnh sa, hai chân lại đột nhiên hóa thành hư vô.
Trong mắt Hắn xẹt qua một vệt kim quang, đưa tay thăm dò hướng về phía mảnh trời rực rỡ kia, đầu ngón tay một khi dò ra liền hòa vào trong không khí, không còn nhìn thấy da thịt gân cốt, mặt cắt bằng phẳng bóng loáng, dường như nó vốn đã không trọn vẹn.
"Thời cơ chưa tới...!thôi vậy."
Đạo Diễn thần quân lui về sau một bước.

Tứ chi biến mất lập tức trở lại bình thường.

Hắn không triệu hoán Tam Bảo sư không có ở đây, tiện tay vốc lên một nắm tinh thạch, từng ngôi sao nhỏ liền ở trong lòng bàn tay tự phát lưu động, phát ra tiếng "sàn sạt", đem tất cả những thứ mình "nhìn" được đăng báo thần linh.
Hắn yên tĩnh nghe xong lời của đám ngôi sao này, đột nhiên nghiêng đầu xuống phía dưới.

Làn nước âm dương trong Nhật Nguyệt trì cấp tốc hòa thành một thể, trở nên hoàn toàn không màu.

Sau đó theo hắn vung tay, nước ao như rồng cuốn phóng lên trời, hóa thành một con Thủy long trong suốt xoay vòng vẫy đuôi, sát qua người Đạo Diễn thần quân bay ra ngoài, bổ nhào hướng xuống Bắc Cực đỉnh.
Lúc này, Thường Niệm đã xem hai mươi tám tinh tú bố trí xong xuôi.

Sau khi chủ tinh sáng lên, vô số tinh tú khó nhìn thấy bằng mắt thường cũng thuận theo tràn vào Tinh đồ.

Hắn đang muốn biến trận, đột nhiên nghe được một tiếng rồng ngâm từ phía trên truyền đến, uy thế chấn động khắp nơi, tựa như trời long đất lở!
Sấm vang chớp giật, mây bay cuồn cuộn, giữa Tinh đồ xuất hiện một cái vòng xoáy màu bạc cực lớn, từ trong đó bay ra một con Thủy long giương nanh múa vuốt.

Cái đuôi dài của nó quét qua liền cuốn lấy ngàn vạn tinh tú, toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Những tinh tú này lóe sáng trong cơ thể Thủy long, bằng người trần mắt thịt vẫn có thể nhìn thấy, cùng dòng nước dung hợp với nhau.
Tốc độ Thủy long cực mạnh cực nhanh, trong chớp mắt liền đem Tinh đồ mà Thường Niệm khổ tâm bố trí nuốt hơn một nửa.

Đôi mắt hắn hơi nheo lại, nhận ra được thánh khí thanh sạch quen thuộc trên long thân, lập tức buông chỉ quyết ra, đem toàn bộ tinh tú còn lại hội tụ đến đây, để Thủy long có thể một ngụm nuốt sạch.
Một ngôi sao cuối cùng vào bụng, toàn thân Thủy long cũng đã được ánh sao lộng lẫy bao phủ, không khác gì Thiên hà trên bầu trời.

Nó vượt lên cao, trong long nhãn cực lớn có một mảnh tinh quang lóng lánh như bạc.
Trong Thiên Tịnh sa, năm ngón tay Đạo Diễn thần quân chậm rãi co lại, sau đó đột ngột mở ra.
Chỉ một động tác này, tay phải hắn liền ở trong gió hóa thành một mảnh cát bay.

Cùng lúc đó, thân thể Thủy long khổng lồ ở trên không nổ tung, ngàn vạn mảnh vụn tinh tú phảng phất như bụi bạc hòa vào trong nước, phút chốc tán loạn thành vô số hạt mưa óng ánh long lanh, từ trên trời đổ xuống, mang theo dày đặc vụn sao.
Trong thiên địa vô số tia sét nổ vang, cuồng phong hung hăng mãnh liệt tản ra bốn phía, chính đạo tà ma đều biến sắc, hết mức tránh lui.

Chỉ có La Già Tôn không sợ thiên thanh thần uy, toàn thân ma khí tăng vọt, hóa thành Ma Long xông thẳng lên trời.


Vô số oán linh tàn hồn theo hắn hiện thân, bằng sức một người tạo thành thiên quân vạn mã.

Trong lúc nhất thời Bắc Cực đỉnh như có vạn quỷ cùng khóc, ma lực cái thế đột nhiên bạo phát, cả ngọn núi bị mạnh mẽ đè xuống mấy trượng, toàn bộ Phiếu Miểu phong đều bị san thành bình địa, chôn vùi không biết bao nhiêu sinh linh.
Tịnh Tư trong mắt sinh sát, cả người từ trong phế tích vụt lên khỏi mặt đất, chiến kích được lôi quang vây quanh biến thành cầu vồng nghịch thế mà lên.

Cùng thời khắc đó, tám cái đuôi dài phía sau Mộ Tàn Thanh chấn động, chân hỏa yêu hồ bùng nổ tận trời từ dưới đất xốc lên vô số loạn thạch, phảng phất như nghiệp hỏa đến từ hoàng tuyền địa ngục, theo một tiếng thét dài, biến thành ngàn vạn con rắn lửa cùng phát, truy kích về hướng Ma Long!
"Uỳnh..."
Trường kích trảm long, biển lửa che trời!
Tịnh Tư ra tay tàn nhẫn tinh chuẩn, mũi kích đâm vào thịt lập tức nghiêng đi, mạnh mẽ xốc lên một đường vảy rồng, kéo ra mấy khối thịt nát gân đứt.

Lôi điện pháp lực chất chứa trong đó càng thừa thế xông lên truyền vào long cốt, trong khoảnh khắc từ trong thân thể Ma Long tiếng nổ vang liên tiếp!
Ma Long lần này trúng đòn nặng, lại bị sóng lửa tập kích thân thể, thiêu đốt miệng vết thương các nơi, lập tức đau đến ngửa mặt lên trời rít gào.

Long vĩ to dài đột nhiên đập xuống, khói độc bao phủ phía trên chưa đến thân đã ăn mòn chân khí hộ thể của Tịnh Tư.

Mà đầu của nó cũng dùng một góc độ khó thể tin được, đột nhiên xoay chuyển, đầu đuôi tương liên, há miệng cắn về hướng nàng!
Ngay tại lúc này, yêu hồ bát vĩ đạp gió mà tới, rơi vào trong thân rồng đang vòng lại, không màng đến long vĩ giam cầm, dùng thân thể máu thịt vì Tịnh Tư đỡ được một đòn của Ma Long, đồng thời dùng tám cái đuôi nhung gắt gao quấn lấy long thân, mở hàm răng nanh mạnh mẽ cắn lên vết thương vừa bị Tịnh Tư xé ra!
Cắn xé! Giết chóc!
Tịnh Tư đề kích nơi tay đang muốn bổ tiếp một đòn, bỗng nhiên bị một trận mưa lạnh đổ ập xuống.

Nàng lập tức ngước nhìn không trung, chỉ thấy đầy trời tinh vũ hạ xuống, nhân gian một mảnh tí tách.
Thân thể Ma Long vừa tiếp xúc với nước mưa, lập tức như gặp lăng trì.

Vảy rồng cứng rắn mặc dù có thể đỡ đao thương, lại không chịu được linh lực tràn trề trong nước mưa lọt vào.

Giọt mưa từ khe vảy thấm vào huyết nhục, róc vảy nhũn xương.

Thần trí La Già Tôn đang bừng bừng giận dữ đột nhiên tỉnh táo, lập tức biến về nhân hình, song chưởng cùng vung ra ngăn trở một kích của Tịnh Tư, chống được một trảo của yêu hồ, dưới chân trượt ra xa mấy trượng, thân hình lảo đảo một cái, suýt nữa từ trên đám mây cắm đầu rơi xuống.
Đến giờ phút này, hắn mới biết tại sao Phi Thiên Tôn hạ lệnh rút lui: Tam bảo sư hợp lực không chỉ đủ mạnh để khống chế chiến trường này, càng trọng trọng yếu hơn là, một khi Thiên Địa Nhân tam tài tụ hội, sẽ thức tỉnh Đạo Diễn thần quân trong Vấn Đạo đài!
Âm dương hợp nhất, thiên thủy tịnh thế!
La Già Tôn cảm nhận được ma lực toàn thân tràn vào huyết dịch, theo nước mưa giội rửa cấp tốc tan đi.

Hắn lập tức không dám chậm trễ, trực tiếp từ trên đám mây nhảy xuống, rơi vào Thôn Tà uyên đang chậm rãi đóng lại phía dưới!
"Muốn đi?"
Tịnh Quan đang đứng trong thành trì dưới mặt đất, mắt thấy La Già Tôn hóa quang bay xuống, liền cười lạnh một tiếng.

Hai tay hắn xoay chuyển, vô số thi thể người lâm nạn trong thành lập tức tan vỡ, hóa thành một trận pháp cực lớn nguyên lực tinh khiết lơ lửng trên vùng trời mười lăm tòa thành trì.

Tại chớp mắt La Già Tôn tiếp cận, linh hồn những kẻ chết vì tai họa này từ trong trận pháp cùng nhau xuất hiện hướng y đòi mạng!
Tinh vũ bên trên, nhân hồn phía dưới, La Già Tôn đặt mình trong đó nhất thời khó có thể tránh thoát.

Những oán linh bị hắn nuốt vào trong cơ thể cũng bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, ma lực toàn thân suy nhược bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, mà Tịnh Tư tay cầm trường kích như sao băng rơi xuống, lần này nhắm ngay đầu hắn!
Ngay thế ngàn cân treo sợi tóc, ác mộc khắp núi chớp mắt khô héo, vô số hắc khí mãnh liệt hội tụ, ở phía sau La Già Tôn hóa thành Y Lan ác tướng ngàn mắt ngàn tay.

Trên người nàng 1,080 ác nhãn cùng mở, đặc biệt là hai chủ nhãn trên mặt phun ra bạch quang.

Tịnh Tư đột nhiên không kịp đề phòng cùng nàng đối diện, chỉ cảm thấy trước mặt nhất thời trắng xóa, hai mắt như bị mù màu.
"Không Thiền kính!"
Tịnh Tư khẽ quát một tiếng, chuỗi nhân quả vô hình thuận theo chiến kích mà lên.


Cánh tay trắng bóng trơn nhẵn như ngọc của nàng trong khoảnh khắc tựa cành cây khô quắt xuống, nếp nhăn hiện lên trên da thịt lỏng lẻo, huyết nhục cấp tốc bị ăn mòn, chỉ còn dư lại một tầng da bọc xương mỏng manh.
Minh Quang khi còn sống, thân thể của nàng hạn chế sức mạnh của Không Thiền kính, tuy rằng có thể hồi tưởng nhân quả, cũng không có lực mở ra Nhân Quả vực.

Hiện tại Không Thiền kính trở thành chủ nhãn của Y Lan, hành động theo Phi Thiên Tôn tâm niệm, vào thời khắc này mượn Thôn Tà uyên gần trong gang tấc, bạo phát nghiệp lực vô cùng!
Ngàn năm trước, đạo Thôn Tà uyên này giáng lâm Hàn Phách thành, Tịnh Tư chấp kích chém giết tà ma không thể đếm hết, đây chính là "Nhân".

Mà những hồn phách cực ác đó đều bị phong ấn sâu trong vực, chỉ còn dư lại bản năng trả thù cùng cắn nuốt.

Hiện tại theo lĩnh vực Không Thiền kính mở ra, chúng dùng Y Lan ác tướng làm đường dẫn mãnh liệt ập đến, muốn đem Tịnh Tư gặm nuốt sạch sẽ, đây chính là "Quả".
Tịnh Tư quyết định thật nhanh, tay trái xoa chưởng thành đao chém xuống.

Cánh tay phải lập tức đứt ngay từ vai.

Dưới chân nàng móc báng kích lên, đột nhiên gấp khúc bay đi, há miệng phun ra một đạo lôi quang, tại thời điểm La Già Tôn đánh vỡ kết giới nổ tung sau lưng hắn!
Sét đánh ngay lưng, ngũ tạng đều nát.

La Già Tôn ép xuống khí huyết cuồn cuộn, hy sinh chịu Tịnh Quan một chưởng, mượn lực lui ra sau mấy trượng.

Từ hắc thủy dưới chân đột nhiên thò ra một bàn tay lớn, đem hắn vững vàng nắm lấy, chớp mắt đã kéo vào Thôn Tà uyên cũng không còn hình bóng.
"Đáng chết!" Tịnh Quan sắc mặt lập tức biến đổi, không cam lòng lại không thể làm gì.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tịnh Tư "Thương thế của ngươi..."
"Không đáng ngại." Tay trái Tịnh Tư đặt xuống mặt đất sạch sẽ, linh lực của đại địa cùng nàng cộng hưởng, từ vết đứt nơi vai phải rất nhanh mọc ra một cánh tay mới, nếu tay áo nàng không ngắn đi nửa đoạn, không ai nhìn ra nó đã từng chịu thương tổn.
La Già Tôn tuy rằng rút đi, tinh vũ vẫn chưa tuyệt.

Đám Quy Khư ma vật ở trong thành quấy phá đang điên cuồng chạy trốn, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết sắc bén đến cực điểm, thân thể theo ma khí bị nước mưa ăn mòn.

Chúng vốn có cơ hội đào tẩu, nhưng bởi vì lưu luyến huyết nhục người sống mà lưu lại, bây giờ muốn trốn về Quy Khư cũng đã không còn kịp nữa.
Một luồng hắc thủy cuối cùng biến mất trên mặt đất.

Cái vực sâu giống như ác mộng kia ở trước mặt tất cả mọi người bỏ chạy.

Cũng không ai biết nó đi nơi nào, cũng không biết lần sau nó sẽ hiện ra ở đâu.
Bắc Cực đỉnh lún xuống chậm rãi nổi lên.

Sau khi Y Lan ác tướng biến mất, đám tu sĩ phát rồ từng người tỉnh lại.

U Minh một lần nữa khởi động đại trận hộ sơn, dùng Đông Phương giáp mộc của Phượng Tập Hàn làm chủ, đem sinh cơ đến cho Huyền môn đệ tử may mắn còn sống sót khắp núi.

Lệ Thù cùng trưởng lão các điện suất lĩnh chúng đệ tử lao tới các nơi chém giết đám tà ám trốn khỏi Di Hồn điện.

Trong lúc nhất thời tiếng giết chóc nổi lên bốn phía, cán cân chiến cuộc cũng đã triệt để đảo ngược.
Lúc này, Bạch Yêu đang ngồi ở dưới hành lang Di Hồn điện, lẳng lặng mà nhìn trận mưa này.
Cầm Di Âm thích tùy ý du ngoạn trong mộng cảnh cùng tâm hải của vô số người, thích nghe đám Nhân tộc tuổi thọ ngắn ngủi nhưng rực rỡ lại đa sầu đa cảm kia giảng giải cố sự.

Mấy thứ không liên quan đến bản thân hắn nghe liền thôi, có thể nhớ kỹ lác đác không có mấy.

Trong đó có một chuyện chính là chờ đợi.

Tâm ma nhớ mang máng, vai chính cố sự là một tiểu cô nương.

Nàng đã từng có rất nhiều thứ mà người khác ước ao, tỉ như cha mẹ từ ái, gia thế giàu có cùng dung mạo xinh đẹp.

Chính là nàng còn muốn có được một tình lang.
Tình lang kia mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mang theo mấy thứ đồ chơi mới mẻ.

Thanh âm hắn trong trẻo, mặt mày sáng ngời, cách một mặt tường cao kể cho nàng không biết bao nhiêu chuyện thế sự, mà nàng khao khát vượt qua bức tường ấy, cùng hắn đi viễn phương.
Mãi đến một ngày, tình lang của nàng như thường ngày, vác lên bọc hành lý đi tha phương.

Nhưng mà lần này hắn không trở về nữa, chỉ để lại cho nàng một cây trâm cùng một mặt tường không còn tiếng nói.

Nàng ở bên trong chờ đợi suốt thời gian dài, trưởng thành như cha mẹ kỳ vọng, trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, khoác lên xiêm y càng ngày càng hoa mỹ nặng nề, cuối cùng có một ngày liền được đại kiệu tám người khiêng đưa vào một mặt tường cao khác.
Nàng lấy hết dũng khí, một buổi đêm trèo qua mặt tường kia, giữa con phố dài tối tăm gian nan bôn ba.

Những người đi đường qua lại không một ai nhìn đến nàng, chỉ có con mèo đen trên mái hiên nhà nào đó trợn to hai mắt, nhìn nàng nhe răng.
Trời đã sáng, cô nương cuộn tròn thân thể.

Tóc của nàng bị ánh mặt trời đốt cháy khét, da dẻ đều tiều tụy: nàng là quỷ mị, chỉ xứng chờ đợi trong âm trạch tối tăm không ánh dương quang, cách một mặt tường cùng người yêu trò chuyện, sao có thể vượt qua sinh tử âm dương?
"Ngươi cuối cùng chờ được hắn không?"
Trong giấc mộng của ma nữ, Tâm Ma hỏi như thế.
Ma nữ nửa người cháy khét che miệng cười khẽ, mơ hồ vẫn là cô nương xinh đẹp động nhân kia, nói với Tâm Ma: "Đã bảy mươi mấy năm qua đi, người phàm sợ là đã sớm chết già, ta nơi nào còn có thể đợi được?"
Nàng chờ đợi tình lang mà mình yêu đã vĩnh viễn không trở về, cũng không biết được chân tướng tại sao hắn không quay lại.
Tại nhiều năm trước một buổi tối nào đó, tình lang lặng lẽ trèo qua tường rào, tưởng muốn tận mắt nhìn cô nương hắn yêu dấu, lại chỉ thấy đầy viện cỏ dại um tùm, vẻ ngoài tráng lệ huy hoàng cũng đã thay đổi.

Mà ở trong nhà thuỷ tạ bỏ hoang kia, một bộ xương khô khoác áo rách nát ôm chiếc đàn tỳ bà vỡ, cất tiếng đàn hát như giọng người hắn yêu.
Không biết bao nhiêu năm trước, lưu phỉ tặc tử cướp bóc thị trấn, xông vào gia đình giàu có đông đúc này, phá phách cướp bóc phóng hỏa.

Bọn người hầu hoặc chết hoặc trốn, gia chủ cùng phu nhân đều bị thiêu cháy trong phòng.

Tiểu thư tuổi trẻ mỹ mạo bị bức bách đến đây, đâm đầu vào tường viện, đến chết vẫn nhìn lên bầu trời, không thấy được phong quang bên ngoài.
Hắn vì sợ hãi mà trốn đi, nàng vẫn còn si ngốc chờ đợi.
Sau đó...!xảy ra chuyện gì nhỉ?
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách lọt vào trong tai, Bạch Yêu phục hồi tinh thần lại, không nhịn được nở nụ cười.
Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mưa dày đặc, thấy được thân ảnh Mộ Tàn Thanh lảo đảo mà đến.
Sau khi Quy Khư ma tộc rút đi, Bắc Cực đỉnh đại nạn xem như là không cần lo tiếp.

Nhưng mà Mộ Tàn Thanh không còn tâm trí chờ cái gì trần ai lạc định.

Y vừa mới biến về nhân hình, ngay cả thống khổ nội phủ nứt ra cũng không nhìn, xuyên qua đám người hỗn loạn chen chúc, đội mưa lạnh lảo đảo chạy về hướng Di Hồn điện.
Phàm là tà ma, không kẻ nào có thể chống lại trận tinh vũ này ăn mòn.

Nó là nước từ Nhật Nguyệt trì, âm dương giao hòa hóa thành, mượn tinh thần lực đầy trời, khiến cho trận mưa này có sức mạnh trừ ma tịnh linh không kém gì Huyền Võ pháp ấn.

Đám tà ma không chỗ có thể trốn, máu thịt ma lực của bọn chúng đều bị tan rã trong thanh khí tràn trề.

Đến lúc một chút ma khí cuối cùng trong cơ thể tan hết, chính là hôi phi yên diệt.
Như vậy...!Bạch Yêu thì sao?
Nàng nghe lời như vậy, hẳn là vẫn ngoan ngoãn ở dưới hành lang, chờ y trở lại.
Di Hồn điện vẫn quạnh quẽ.

Thời điểm Mộ Tàn Thanh rốt cuộc chạy tới nơi này hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống mặt đất lầy lội, một chút chân nguyên cuối cùng cũng hao sạch sành sanh, ngón tay hãm sâu vào trong bùn đất, giãy dụa suy nghĩ muốn bò lên.
...!Lại như lần độ kiếp trong Vạn Nha cốc, bướng bỉnh muốn chết!
Trong màn mưa, một bàn tay nhỏ gầy thò đến trước mặt Mộ Tàn Thanh.
Bạch Yêu đợi lâu như vậy, thân thể nàng bên trong đã triệt để rách nát, ngay cả bên ngoài cũng đã xuất hiện vết tích thối rữa, cả người nhìn nhỏ lại một vòng, trên làn da lộ ra dày đặc vết rạn nứt, thật giống như búp bê sứ chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan nát.
Nàng đưa tay sờ tới đôi tai hồ ly trên đầu y không có cách nào che giấu, có lẽ là cảm thấy thoải mái, lại vò vài cái.

Mộ Tàn Thanh quỳ gối trong nước bùn, ngửa đầu nhìn Bạch Yêu, đôi môi giật giật, tất cả lời nói lại nghẹn ngay cổ họng, một chữ cũng không thể ra khỏi miệng.

Bạch Yêu rốt cuộc chờ được y.

Vốn là còn rất nhiều chuyện muốn làm, bây giờ nhìn ánh mắt y như thế, đột nhiên cảm giác vậy là đủ rồi.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Tàn Thanh.

Rõ ràng là thân thể gầy yếu thấp bé như vậy, vào đúng lúc này lại như một cây đại thụ, đủ để y dựa vào.
Cổ họng Mộ Tàn Thanh hơi động.

Y cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn trầm đục: "Ta...!đã trở lại."
Bạch Yêu không nói gì, chỉ "Ừ" một tiếng, đột nhiên cúi thấp đầu, bất dung cự tuyệt mà hôn lên môi Mộ Tàn Thanh.
Nàng cạy môi răng y, một ngụm chân khí ẩn hàm mùi tanh truyền qua.

Mộ Tàn Thanh sửng sốt một chút, theo bản năng muốn đem nàng đẩy ra.

Kết quả xuyên qua tầng quần áo ướt sũng mỏng manh kia, sờ được bộ xương cốt khô héo nhỏ gầy.
Động tác của y cứng lại.
Máu thịt trên người nữ tử đang ôm hôn y như trút hết, mưa to ở dưới chân bọn họ cuốn đi một mảnh đỏ sậm, lưu lại trong lồng ngực Mộ Tàn Thanh chỉ có một bộ khung xương, theo y nhẹ nhàng chạm vào, lại như bọt nước vỡ nát, tan ra trong nước bùn đầy đất.
Chỉ còn dư lại một luồng chân khí hơi tanh kia lưu thấm vào phổi, miễn cưỡng che ở khí hải sắp sửa vỡ vụn, nhưng mà Mộ Tàn Thanh không rảnh để tâm.
Y chỉ chậm rãi cúi đầu, nhìn bạch cốt rơi rải rác khắp mặt đất, theo bản năng mà muốn nhặt lên, mặc cho y dùng hết toàn lực, cũng không cách nào thu hồi được cái gì.
Mộ Tàn Thanh từng cho là mình đấu thiên kiếp, chiến bát phương, tự cho là cô tuyệt dũng mãnh, lại không biết kỳ thực mình không đỡ nổi một đòn.
Bởi vì, đánh bại y chỉ cần một câu "Đa tạ".

Nghiền nát y bất quá cũng chỉ là một bộ bạch cốt.
Mộ Tàn Thanh rốt cuộc gục ngã.
Cùng lúc đó, ở sâu trong bóng tối, Cầm Di Âm chậm rãi mở mắt ra.
Trong nháy mắt phân thần mất đi, toàn bộ ký ức đưa về bản thể.

Dù nguyên thần mạnh mẽ của hắn, sau luân phiên đả kích cũng thấy uể oải.

Hiện tại chịu thần niệm này xung kích, nhất thời lâm vào mê man cùng thẫn thờ hiếm thấy.
Cầm Di Âm biết mình làm như vậy sẽ tạo thành hậu quả gì.

Nhưng đó là Mộ Tàn Thanh cự tuyệt sự giúp đỡ khi lâm nguy của Bạch Yêu, là y uổng phí một ý niệm không đành lòng của Tâm Ma, là y ngu xuẩn mất khôn không thể cứu chữa, càng là y cam kết ưng thuận chờ đợi.
Nếu y lựa chọn cái gọi là đại nghĩa, phải tự mình thưởng thức đánh đổi, hi sinh cái tôi.
Bởi vậy, Tâm Ma giữ lời hứa chờ y trở về, đem một ngụm chân khí kéo dài tính mạng cuối cùng cho y, dùng nỗi đau xé lòng này làm cái giá phải trả cho việc buông tha con mồi, để cho trong lòng Mộ Tàn Thanh một vết sẹo không thể lành thay thế cái tên "Cầm Di Âm", chứng minh hắn đã từng xuất hiện trong đời y.

Những việc đó đều là chuyện đương nhiên.
Như vậy liền xem như thanh toán xong, hắn hẳn là thoả mãn.

Từ bỏ một con mồi ngon miệng dĩ nhiên đáng tiếc, nhưng thiên hạ này chúng sinh đều có thể vào bụng, nào có đạo lý thiếu mất một miếng này liền ăn không biết vị?
Cầm Di Âm tự nhủ như vậy, lại thần sai quỷ bảo mà nhớ lại phần sau của câu chuyện kia: Lúc đó, Tâm Ma cùng nữ quỷ giao dịch, đem một gương mặt tàn phế khôi phục thành dáng dấp lúc nàng đẹp nhất, khiến nàng có thể ở dưới ánh mặt trời đi lại, tìm được tình lang mà nàng chờ không về kia.

Khi đó hắn tuổi tác đã cao, con cháu đầy đàn, đã quên mất một cọc mê chướng lúc thanh xuân này.
Cầm Di Âm cho là nàng sẽ đem người kia hủy đi ăn vào trong bụng, lại không ngờ ma nữ chỉ đàn một khúc tỳ bà.

Trong ánh mắt sợ hãi dần dần trở nên phức tạp của lão nhân, nàng chuyển thân rời đi, đem tiếng gọi tan nát cõi lòng của hắn quăng ở sau lưng, về tới địa phương ban đầu.
"Ngươi tại sao không giết hắn chứ?" Cầm Di Âm ở trong mơ hỏi nàng "Ngươi nếu mà giết hắn, liền có thể vĩnh viễn nắm giữ hắn."
Ma nữ nhẹ giọng nở nụ cười, cong cong mắt nhìn Tâm Ma: "Ta nghĩ, đại nhân nhất định vẫn chưa yêu ai."
"Nói thế nào?"
"Ngài nếu thật sự yêu một người, liền sẽ hiểu nguyên nhân."
Giao dịch kết thúc.

Nàng cuối cùng biến thành một khuôn mặt người đẹp đẽ trên Huyền Minh mộc, vẫn là dáng dấp mặt mày cong cong, Cầm Di Âm lại vì đáp án của vấn đề này mê võng rất nhiều năm.

Cho tới bây giờ hắn rốt cuộc mới hiểu:
Biết rõ vô vọng vẫn phải tiếp tục chờ đợi, không phải là vì cầu ngươi trở về, mà là muốn sẽ có một ngày, ở trước mặt ngươi quay người rời đi.
[Lời mỗ: đại khái là tui đá anh, chứ không phải anh bỏ rơi tui á :)].