Phá Trận Đồ

Chương 117: 117: Thôn Tà






Quy Khư tập kích tuy rằng đột ngột không kịp chuẩn bị, thế tới lại hung hăng.

Nhưng mà bọn chúng vì ẩn giấu hành tung, không thể suất lĩnh nhiều Ma tộc an bài tại phụ cận Trọng Huyền cung; Bởi vậy sau khi ác mộc cùng Ma Long liên tiếp khuấy đảo đại loạn, chiến lực chủ yếu chính là từ đám đệ tử bị đầu độc tâm trí cùng tà ám từ Di Hồn điện chạy ra, trong đó không thiếu kẻ mạnh.

Thế nhưng đệ tử có thể bảo trì tỉnh táo dưới sự mê hoặc của ác mộc đều là tinh anh.

Nhân số hai bên mặc dù khác biệt, lại không thể trở thành mấu chốt phân định thắng bại.

Đến lúc Tư Tinh Di không để ý bản thân, dùng mưa kết trận, sức chiến đấu nguyên bản phân tán của đệ tử Huyền môn đều được một cái lưới lớn dẫn dắt, khiến cán cân trận chiến trên Bắc Cực đỉnh dần dần thay đổi.
Nhưng mà trong lòng Mộ Tàn Thanh vẫn bị một khối mây đen nặng trình trịch đè ép.
Y Lan ma khí sinh ra ngàn vạn ác mộc, lợi dụng tâm thần đám đệ tử bị vây, kết thành cấm chế vô hình.

Nếu như muốn trong hoàn cảnh này tận khả năng mà bảo hộ thanh minh lâu dài, nhất định không thể hấp thu linh khí từ bên ngoài cơ thể bị ô nhiễm.

Vì vậy tình hình trận chiến tuy rằng đã được khống chế, lại không thể mau chóng phân ra thắng bại, khiến cho Giáng Vũ thuật của Tư Tinh Di không được ngừng, ép hắn liên tục tiêu hao linh lực tự thân.
Mộ Tàn Thanh có thể cảm nhận được trong nước mưa càng ngày càng nồng đậm sức mạnh giáp mộc, nghĩ đến thận trọng như Phượng Tập Hàn cũng đã phát hiện Tư Tinh Di cung giương hết đà, bắt đầu gia tăng phóng thích mộc hành chân khí, tăng nhanh tiến trình phá hủy ác mộc.
Trận pháp bao phủ cả ngọn núi chẳng biết lúc nào đã tăng thêm một tầng, phòng ngự cả ngoài lẫn trong.

Hiện tại không chỉ là nguy cơ bên ngoài khó có thể đột nhập, người bên trong cũng không ra được.

Cùng lúc đó, vô số khôi lỗi to to nhỏ nhỏ dưới sự điều động của Thiên Cơ các đệ tử tràn ra bốn phương, mùi máu tanh từ phía nam theo gió thổi tới cũng càng ngày càng đậm, xen lẫn tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết của tà ma, nhất định là Lệ Thù đang suất lĩnh Minh Chính các đệ tử không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt kẻ địch.
Nhưng mà trong tiếng kêu gào thê thảm đó, Mộ Tàn Thanh còn nghe được vài tiếng kinh hô ngắn ngủi cùng van xin, thậm chí còn là mất trí chửi bới: lúc này kẻ địch trên Bắc Cực đỉnh, không riêng là đám tà ám đó.
Y lặng yên chốc lát, tốc độ chạy tới cứ điểm phương bắc càng lúc càng nhanh.

Thừa dịp hai phe địch ta giao chiến, nằm rạp người hóa thành một tiểu hồ ly to cỡ bàn tay, theo một ngọn gió vút qua đỉnh đầu bọn họ.

Chỉ giây lát là có thể leo lên được Tư Thiên các trên Phiêu Miểu phong, Mộ Tàn Thanh đột nhiên cảm thấy kình phong từ phía dưới kéo tới.

Y nhẹ nhàng tại đám mây vươn mình tránh né, chỉ thấy một luồng kiếm khí xé gió mà qua, kèm theo tiếng thiếu nữ quát nghiêm nghị: "Người tới là kẻ phương nào? Đứng lại!"
Mộ Tàn Thanh rơi xuống một tảng đá nhô ra trên núi, biến về nhân hình, chỉ thấy một đại cô nương còn choai choai cầm trong tay linh kiếm đang đối với mình ngoài mạnh trong yếu mà quát hỏi.

Bên người nàng đầy thi hài, có tà ám hình dung dữ tợn, cũng có Tư Thiên các đệ tử thân mang đạo bào thêu sao giống nhau, chứng tỏ trước đó không lâu, nơi này mới vừa kết thúc một trận thảm chiến.
Người tinh tường đều có thể nhìn ra tứ phương cứ điểm chính là nơi then chốt để Trọng Huyền cung khống chế chiến cuộc.

Tư Tinh Di cùng đám người bốn các theo một phương tác chiến, những gia hỏa bị oán hận cùng điên cuồng chiếm cứ tất cả đầu ốc dĩ nhiên cũng hướng đến cứ điểm, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà lao đến.

Phía sau nơi đó chính là chiến trường an toàn nhất cũng là nguy hiểm nhất.
Y thấy cô nương này, liền nhẹ giọng kêu: "A Linh."
A Linh cả người chấn động.

Một mắt nàng đã không còn, trên người đầy vết thương, dùng một cánh tay còn sót lại cầm kiếm, lúc há miệng nói chuyện, một dòng máu liền tràn ra ngoài: "Ngươi đã đến rồi...!"
Mộ Tàn Thanh tiến lên đỡ nàng một cái, chỉ cảm thấy thân thể thiếu nữ này đã sắp tan vỡ.

Nàng vốn là con chim nhỏ bằng gỗ, người khác sau khi chết còn có luân hồi tái thế, nàng nếu mà tiêu thất, cũng chỉ lưu lại mấy khối gỗ mục mà thôi.
"Tuân sư huynh để chúng ta trông coi nơi này, không thể thả bất luận người nào đi lên..." A Linh từ từ ngã quỵ xuống "Nhiều tà ám đến như vậy, chúng ta một kẻ cũng đều không tha, nhưng mà các sư huynh cũng từng người từng người ngã xuống, chỉ còn lại ta...!Ta có phải là...!cũng sắp chết không?"
Mộ Tàn Thanh không nói gì.

Y đem đầu A Linh nhẹ nhàng trên vai mình, hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Giúp ta...!trông coi nơi này, một bước cũng đừng rời bỏ.


Còn có..." Giọng nói A Linh càng ngày càng yếu "Chờ Bắc Đẩu sư huynh trở về, đem...!đem ta đưa cho hắn đi."
Mộ Tàn Thanh gằn từng chữ đáp ứng: "Ta sẽ đem ngươi giao cho hắn!"
Trên gương mặt bắn tóe đầy vết máu của A Linh tỏa ra một nụ cười, sau đó vĩnh viễn đọng lại ngay khóe miệng.
Xương cổ của nàng truyền ra một tiếng "rắc", một luồng hắc khí từ giữa bay ra ra, thân thể thiếu nữ hoàn toàn vỡ vụn, ở trong ngực Mộ Tàn Thanh biến thành mấy khối gỗ mục rốt cuộc không hợp về nguyên dạng.
Cỗ hắc khí kia phát ra âm thanh của La Già Tôn: "Thực sự đủ ác, đủ tàn nhẫn."
Mộ Tàn Thanh khép bàn tay trái vừa nãy đè lên sau gáy A Linh, tay phải y che trước bụng, chặt chẽ chặn lại thanh kiếm nguyên bản A Linh nắm trong tay.

Nếu như vừa nãy y thả lỏng mảy may, thanh kiếm này đã có thể đâm xuyên qua người y.
"Trước khi ta tới, nàng đã chết." Mộ Tàn Thanh sau khi cẩn thận thu hồi tất cả gỗ vụn liền đứng lên "Là ngươi dùng ma khí khởi động tàn niệm trong thân thể này, muốn lợi dụng nàng ngăn cản tất cả những người đi đến nơi đây cứu viện."
La Già Tôn cười một tiếng.

Hắc khí xoay quanh một vòng liền hóa thành dáng dấp nam tử mặc áo xanh.

Trên mặt hắn huyết văn đã rút đi hết, ngay cả thần sắc cũng hoàn toàn biến thành người khác, thế nhưng Mộ Tàn Thanh vẫn nhận ra được.
Y nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Bản tọa là La Già Tôn."
"Không, ngươi hẳn là không có tên." Mộ Tàn Thanh nhếch khóe miệng "Danh xưng này cũng thế, quần áo đang mặc này cũng thế, đều không phải là thứ ngươi vốn nên nắm giữ."
Thấy đối phương thần sắc hờ hững không gợn sóng, Mộ Tàn Thanh biết hắn mặc dù không bị Ma Long đoạt xác, cũng đã triệt để vứt đi quá khứ trở thành tân La Già Tôn, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi bi ai vô cớ, không biết là vì Miên Xuân sơn, hay là vì Hủy thần quân.
Mưa to vẫn còn tiếp tục.
Y thở dài, lại không phí lời nửa câu, lấy Ẩm Tuyết ra trực tiếp động thủ.
Trong phút chốc, hai bóng người chiến thành một đoàn.

La Già Tôn thể phách cường hãn đến mức đao thương bất nhập, Mộ Tàn Thanh nội ngoại kiêm tu chiêu số tinh xảo, không chỉ trường kích trong tay cùng quyền cước, cho dù là thân thể y thời điểm xoay chuyển vung lên một đoạn đuôi tóc, ống tay áo quét hạt mưa, đều có thể trở thành lưỡi dao sắc đập vào mặt địch thủ.
Mộ Tàn Thanh không có nửa điểm khinh địch giữ chiêu.

Từ mới vừa bắt đầu liền lấy tốc độ cao bạo phát thế công mãnh liệt, khắp toàn thân không một chỗ nào không thể làm mũi nhọn sắc bén.

Dù cho một đòn không thể phá được phòng ngự của La Già Tôn, lại chỉ trong chớp mắt chém xuống mười tám nhát ở cùng một chỗ, đều có thể róc một tầng vảy rồng hóa thành làn da của hắn.

Cho nên chỉ sau mấy hiệp hai người đối chưởng lùi lại, Mộ Tàn Thanh nứt toạc hổ khẩu, La Già Tôn lại thương tích khắp người.
"Ngươi thật sự làm cho ta không nhịn được phải thán phục." La Già Tôn liếm liếm một vết thương trên lưng bàn tay.

Hắn ở trong Hàn Phách thành đã từng giao thủ cùng Mộ Tàn Thanh.

Lúc đó đối phương còn yếu hơn mình một bậc, hiện tại hắn dung hợp tàn hồn Ma Long một bước lên cao, yêu hồ này vậy mà còn có sức đánh một trận.
Đặc biệt là, vết thương do đối phương tạo ra đều không thể nhanh chóng trở lại bình thường.

Một luồng sức mạnh sắc bén chiếm giữ trong vết thương, ngăn cản thân thể Ma Long tự chữa trị.
Hắn nghĩ đến đó, ánh mắt rơi vào tay phải Mộ Tàn Thanh nắm kích, đôi mắt hơi nheo lại.
Mộ Tàn Thanh không để cho hắn có thời gian suy nghĩ thêm, cảm nhận được linh lực thuộc về Tư Tinh Di trong nước mưa từ từ suy nhược, giáp mộc chân khí của Phượng Tập Hàn lại càng dày đặc, thân hình y nhoáng một cái đâm thẳng đến hai mắt La Già Tôn.

Người sau không tránh lui chút nào, một tay nắm lấy mũi kích, một sức mạnh vô pháp lay chuyển ném y lên giữa trời.

La Già Tôn nghiêng người tiến đến, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Mộ Tàn Thanh.
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, tay phải La Già Tôn đột nhiên biến thành vuốt rồng vảy đen, hai mắt cũng biến thành đồng tử dựng thẳng!
...!"Ma Long La Già: sức mạnh không thể trực diện, tốc độ không thể thừa nhận, độc hại không thể tiêu giải."
Đây là miêu tả Ma Long trong sử ký của Hàn Phách thành, nhưng mà Mộ Tàn Thanh lần đầu tiên thực sự minh bạch ý nghĩa của nó.
Trong Thiên Chú bí cảnh quấy phá chính là tàn hồn của Ma Long, nó đã trải qua ngàn năm điên cuồng trong phong ấn, không còn sót nửa điểm thần trí, dựa cả vào bản năng mà tác chiến.

Bởi vậy Mộ Tàn Thanh lúc đó mới có thể cùng Ngự Phi Hồng, Tiêu Ngạo Sênh liên thủ ngăn cản, cuối cùng mượn Bạch Hổ pháp tướng cùng sức mạnh của Thiên kiếp đem nó giết chết.
Nhưng mà bây giờ La Già Tôn thần trí tỉnh táo, hoàn mỹ nắm trong tay cả hai sức mạnh của long thể lẫn nhân hình, càng gần với Ma Long trong truyền thuyết suýt nữa tàn sát sạch sẽ Tây Tuyệt cảnh.

Mộ Tàn Thanh nhấc kích ngăn trở một móng vuốt hắn ép xuống "Ngươi chiếm được Bạch Hổ pháp ấn." La Già Tôn cười "Đáng tiếc ngươi hoàn không xứng với nó."
Long trảo trầm trọng cường lực kia cư nhiên trong chớp mắt hư hóa, trực tiếp xuyên qua Ẩm Tuyết phòng ngự, tránh cũng không thể tránh mà rơi vào trên vai phải Mộ Tàn Thanh.

Ngay sau đó một tia sáng đen bùng nổ bạo liệt, đem Mộ Tàn Thanh đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm vào vách núi.
Tay phải của y còn nắm chặt Ẩm Tuyết, thế nhưng cánh tay kia cũng đang ở trong long trảo.
La Già Tôn cười nhạo một tiếng, tiện tay thả Ẩm Tuyết xuống, hài lòng nhìn Bạch Hổ đồ văn trên cánh tay.

Nhưng không ngờ đồ văn kia bắn ra một tia sáng cực mạnh đến chói mắt.

Hắn theo bản năng mà nhắm mắt lại, ngay sau đó liền cảm thấy sau lưng mát lạnh, một cái cốt kiếm lạnh lẽo trắng xanh từ lồng ngực hắn xuyên thủng ra ngoài.
"Ngươi biến thành Ma Long, nhưng ngươi vốn không phải La Già."
Thanh âm lạnh lùng của Mộ Tàn Thanh vang lên sau lưng.

La Già Tôn nhìn cái "tay cụt" trong tay hắn biến thành một đoạn báng kích, trường kích mới vừa rồi bị hắn quẳng xuống lại trong chớp mắt bay đến sau lưng hắn, biến trở về bản thể Mộ Tàn Thanh, tặng cho hắn một đòn trầm trọng.
Hắn nhếch khóe môi lên: "Ngươi dùng thế thân chú khi nào?"
"Ngay thời điểm A Linh chết."
La Già Tôn trở tay một chưởng đánh văng y ra, quay người nhìn thấy tay trái Mộ Tàn Thanh nắm chặt chỉ quyết, lúc này mới nhớ tới ở thời điểm y bẻ gãy cổ con chim nhỏ kia, chính là dùng cái tay này, chỉ quyết khi đó đã thành.

Mà sau đó công kích mãnh liệt như mưa giông chớp giật toàn bộ từ tay phải chấp kích, khiến cho hắn cũng theo bản năng bỏ quên điểm chi tiết không đáng chú ý.
"Ngươi dám lấy Bạch Hổ pháp ấn làm mồi, gan đủ lớn."
Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói: "Ta không xứng với nó, cho nên không cần nắm giữ nó, càng không ỷ lại vào nó."
La Già Tôn ôm ngực bị cốt kiếm xuyên thành một cái động, thương thế này không đủ trí mạng, nhưng đã xoắn nát xương ngực và khí mạch hắn.

Chưa kể kiếm này không biết lai lịch gì, không chỉ khiến vết thương khó khôi phục, còn khiến nhân thể bị thương tác động đến trên long thân.

Nếu như lúc này hắn biến trở về Ma Long, chỉ khiến vết thương tiến thêm một bước nứt toác, thực sự biến thành trọng thương.
Mộ Tàn Thanh hiện tại cũng khổ không thể tả.

Thế thân chú có thể lừa được La Già Tôn không thể bình thường.

Bởi vậy y lựa chọn thay thế chính là Ẩm Tuyết.

Thanh kích này chính xương sườn của y biến thành, liên kết với tâm thần y, hiện giờ bị La Già Tôn mạnh mẽ cắt đứt, không khác nào đánh gãy xương y, còn ở trong nội phủ y mở ra một cái động.
Đánh tiếp nữa, Mộ Tàn Thanh hẳn phải chết trong tay La Già Tôn, mà người sau cũng khó toàn thân trở ra.
La Già Tôn đem long trảo hóa trở lại thành cánh tay, hỏi: "Ngươi không phải đệ tử Trọng Huyền cung, không cần phải rơi vào vũng nước đục này, vì sao liều mạng cũng phải ngăn cản bổn tọa?"
Mộ Tàn Thanh nắm chặt cán kiếm: "Chỉ bằng ta bây giờ đứng ở chỗ này."
La Già Tôn phóng tầm mắt nhìn tới, phương xa đã có mấy đạo lưu quang như phi tinh hướng bên này lao đến.

Bọn họ vừa nãy đánh nhau động tĩnh thật sự quá lớn, kinh động những tu sĩ khác đến cứu viện cũng không có gì lạ.
"Bọn họ rốt cuộc đã tới." La Già Tôn vốn có thể biến trở về thân rồng một ngụm nuốt sảng khoái, hiện tại bị vướng bởi kiếm thương chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Hắn thế nhưng nghiêng người nhường đường cho Mộ Tàn Thanh "Vậy, liền để ngươi đi lên thôi."
Mộ Tàn Thanh không nhúc nhích, chăm chú nhìn hắn.
"Ta đã không cần ngăn ngươi." La Già Tôn khẽ mỉm cười "Dù sao cũng hết mưa rồi."
Cơn mưa nguyên bản liên miên không dứt, chẳng biết từ lúc nào đã không hề có một tiếng động ngừng lại, chỉ còn dòng nước lầy lội đầy đất.
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co rụt lại!
Tại trước khi y tới, La Già Tôn đã giết sạch tất cả mọi người bảo vệ Phiếu Miểu Phong, hoàn toàn có thể thẳng tới Tư Thiên các cướp đoạt Huyền Võ pháp ấn.


Thế nhưng hắn cố tình ở lại chỗ này chặn cản người đến sau, dám cùng y ác chiến khiến mọi người quay lại cứu viện, đây là tại sao?
Trừ phi, La Già Tôn từ đầu tới cuối cũng chỉ là bia ngắm theo kế hoạch dùng để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Ẩn núp cũng thế, chặn cản cũng thế, đều là thủ đoạn kéo dài thời gian.

Còn kẻ chân chính phụ trách cướp đoạt Huyền Võ pháp ấn ...!đã thừa dịp loạn tiến vào Tư Thiên các trước rồi.
Người đó là ai?
La Già Tôn phát ra một tiếng cười to, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ để lại vô số thi hài chết không nhắm mắt.
Mộ Tàn Thanh hóa thành Bạch Hồ, chạy như điên hướng lên phía trên núi.

Càng đi lên cao càng vắng lặng, hẳn là đệ tử thủ hộ đều được phân bổ ở trên đỉnh núi cùng dưới chân núi, cho nên đoạn ở giữa trái lại yên tĩnh nhất.
Nhưng khi y một đường chạy tới Chiêm Tinh quảng trường trước Tư Thiên các, cũng không nhìn thấy một bộ thi thể hoặc một người sống nào.
Linh khí bày trận cùng pháp đồ vẫn còn tại chỗ cũ, đệ tử vốn nên điều khiển chúng lại đều mất tung mất ảnh.

Một cái la bàn cực lớn ở ngay chính giữa quảng trường còn lơ lửng trên trụ Tinh Trần, ngọc tiêu lẳng lặng mà chỉ vào hướng đại điện, không chút suy chuyển.
Mộ Tàn Thanh một chưởng đánh văng đại môn, lập tức mùi máu tanh phả vào mặt.

Chỉ thấy Tinh đồ trong đại điện vẩy ra toàn màu đỏ tươi.

Phía dưới nó có hai bóng người đang đánh nhau, lúc này đều hướng y nhìn sang.
Người ngã trên mặt đất rõ ràng là Tư Tinh Di.

Trên cổ hắn có dấu tay đọng máu, dòng máu đỏ sẫm trên người hắn chảy xuôi, tình huống thập phần nguy cấp.

Hắn bị thương chính là ở phổi, bởi vậy hiện tại ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nói gì đến niệm chú.

Đây cũng là nguyên nhân Giáng Vũ thuật bị bỏ dở.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh nhìn lướt qua liền thấy mắt trái của hắn đã biến thành lỗ máu, con ngươi phong tồn Huyền Võ pháp ấn đã bị móc ra.
"Nha, cuối cùng cũng đã đến rồi." Hồng y quỷ tu đứng ở bên người Tư Tinh Di đang ngắm nghía con ngươi kia trên đầu ngón tay, mỉm cười hướng Mộ Tàn Thanh nhìn lại "Xem ra những kẻ phía dưới đó, cũng đã dọn dẹp sạch sẽ?"
Lúc này, người đến cứu viện Phiếu Miểu Phong đã chen nhau mà vào, dẫn đầu chính là U Minh.

Trên mặt hắn chưa bao giờ có thần sắc hoảng loạn, sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt đầu tiên là cả người run lên, sau đó lửa hận trong mắt bùng nổ, phảng phất như ác quỷ nơi địa ngục!
Nhưng mà sau khi Cơ Khinh Lan nói ra câu này, khí thế hắn sắp bạo phát đột nhiên hơi ngưng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Tàn Thanh.
Dự cảm không ổn nổi lên trong lòng Mộ Tàn Thanh, y gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Khinh Lan.

Khí tức cùng thần sắc của đối phương đều vô cùng quen thuộc, nhưng mà y luôn cảm thấy là lạ ở điểm nào đó.
Người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc chính là U Minh.

Hắn dùng thân pháp nhanh chóng vượt lên trước mọi người, một chưởng đánh văng Cơ Khinh Lan, ôm lấy Tư Tinh Di, không chần chờ chút nào mà đổ đan dược cho hắn.

Sau đó trở tay đem người giao cho một tên kiếm tu, lúc này mới quay mặt hướng Cơ Khinh Lan, ngón tay bốc Liệt Băng ngọc, quyết tâm trực tiếp đi cướp viên con ngươi kia.
Hắn không hỏi một câu, cũng không định để Cơ Khinh Lan có cơ hội nói chuyện, tại thời điểm thịnh nộ vẫn lựa chọn dành cho Mộ Tàn Thanh bảo hộ vô hình.

Nhưng mà Mộ Tàn Thanh biết cái này cũng không đại biểu U Minh tín nhiệm mình, mà do tình huống trước mắt khẩn cấp, cũng là xuất phát từ thỉnh cầu nhắc đi nhắc lại của Bắc Đẩu trước khi đi.
Cơ Khinh Lan nở nụ cười, hắn lại như lục bình không có rễ điêu luyện lướt nhẹ trong sự tấn công mạnh mẽ liên tiếp của U Minh, xuyên qua vách tường bay ra đại điện.

Mọi người đồng loạt chạy ra ngoài, vừa vặn gặp Lệ Thù suất lĩnh một đám tu sĩ đánh tới.

Song phương một trước một sau, đem Cơ Khinh Lan vây ở giữa Chiêm Tinh quảng trường.
"Cái kia là..." Lệ Thù thấy được con ngươi giữa những ngón tay của Cơ Khinh Lan, nhất thời cả kinh thất hồn bạt vía, sát cơ trước nay chưa từng có tăng vọt lên.

Hắn lập tức rút kiếm ra tay, phối hợp với U Minh cướp đoạt.
Lúc này không có giảng giải đạo nghĩa quy củ gì nữa.

Một khi Huyền Võ pháp ấn bị Ma tộc mang đi, đó chính là một lần nữa mở ra thông đạo giữa Quy Khư cùng Bắc Cực cảnh, hậu hoạn vô cùng.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều lấy ra binh khí pháp quyết, xuất hết thủ đoạn để đoạt lại Huyền Võ pháp ấn.


Toàn bộ Chiêm Tinh quảng trường liên tục nổ vang, hào quang mãnh liệt, kiến trúc bốn phía chịu ảnh hưởng, liên tiếp đổ sụp xuống.
Rốt cuộc, tại chớp mắt Cơ Khinh Lan dùng đèn lồng ngăn trở U Minh cùng Lệ Thù, Mộ Tàn Thanh thừa lúc vắng mà vào, đột nhiên phá tan kẽ hở phòng ngự, một chưởng rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Y hiểu rõ Cơ Khinh Lan hơn bất kỳ người nào nơi này, biết được nhược điểm của quỷ tu đó ở đâu.

Chỉ cần rút Chú Hồn đinh trên đỉnh đầu đối phương ra, Cơ Khinh Lan sẽ hồn phi phách tán, Huyền Võ pháp ấn dĩ nhiên cũng có thể đoạt lại, rửa sạch hiềm nghi y cấu kết Ma tộc.
Mộ Tàn Thanh thật sự động sát cơ.

Nhưng mà tại chớp mắt y chạm đến Chú Hồn đinh, trong đầu đột ngột cảm giác một cái đâm đau nhói truyền thẳng đến nguyên thần, tất cả trước mắt đột nhiên mơ hồ, lại nhanh chóng rõ ràng, biến thành một cảnh tượng khác...
...!Trong Đàm cốc Nhất Nguyên quan, Bạch Hồ vết máu loang lổ đào lên phế tích, từ phía dưới lôi ra một cái tiểu quỷ gầy trơ cả xương.

Nó vừa thấy được hồ ly liền phát rồ, liều mạng mà giương nanh vuốt cắn xé.

Kết quả sau khi cắn vào cẳng chân trước của hồ ly, thần sắc điên cuồng trên mặt bỗng dưng rút sạch, theo bản năng cúi đầu, phun ra hai cái răng sữa mang theo máu đen, rất nhanh liền hoá thành khói xanh biến mất.
Nhân cơ hội này, Bạch Hồ tát một cái đem nó hất tung xuống đất, tức giận nói: "Lão tử tu suốt năm trăm năm, nếu để cho ngươi cắn rách da, về sau ba chữ Mộ Tàn Thanh ta viết ngược lại!"
Tiểu quỷ ngốc một lúc, liền oa oa khóc lớn, đầu vẫn còn đang chảy máu, ma lực cuồng bạo dâng trào, biến dạng không gian chung quanh, khiến vài kẻ bị thương vừa mới thoát nạn sợ đến mức dồn dập tránh lui.
Bạch Hồ không nhịn được hé miệng, chuẩn bị một ngụm chân hỏa đem tiểu quỷ khó ưa này siêu độ.

Không ngờ cúi xuống liền nhìn thấy một cái đinh sắt trên đầu nó, lập tức đem chân hỏa mạnh mẽ nuốt xuống, nghẹn đến thất khiếu bốc khói.
Tiểu quỷ phát rồ liền nhào tới, mắt thấy liền bám vào eo cắn lên yết hầu Bạch Hồ, không ngờ bị một cái móng vuốt lông xù đè xuống đầu.
"Oài...!thật là...!ta ghét nhất tiểu hài tử khóc.

Đánh ngươi một chút cũng giống như bắt nạt ngươi, lần sau lại phân một mất một còn đi..." Bạch Hồ có chút bất đắc dĩ thở dài "Bất quá, tốt xấu ngươi đều đã lớn rồi, cũng đừng sống mãi trong quá khứ a."
Linh lực ôn hòa trên đỉnh đầu tỏa xuống, tiểu quỷ lập tức cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt cũng từ điên cuồng trở nên mờ mịt.

Một lúc lâu sau, đợi đến lúc hồ ly thu hồi móng vuốt, nó mới đặt mông ngồi bẹp xuống đất.

Mắt thấy Bạch Hồ hóa thành nhân hình sắp rời khỏi, nó đột nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi, ôm chặt lấy chân đối phương, lần thứ hai oa oa khóc lớn.
"Đã nói ngươi đừng có khóc!"
"Oa..."
"Lại khóc ta ăn thịt ngươi!"
"A a a..."
"Tổ tông a! Ta van ngươi đừng có khóc, được không?"
"Nha..."
Cuối cùng, thanh niên tóc bạc mắt đỏ tự tát mình một cái, kéo cái thứ đồ chơi kỳ quái này từng bước khó nhọc mà đi xa.
...
Mộ Tàn Thanh bỗng dưng mở mắt ra.

Y thấy hồng y quỷ tu dưới chưởng quay đầu lại, đối với mình lộ ra một gương mặt rưng rưng muốn khóc.
Trong lòng y sát ý chưa tan, dưới tay lại không tự chủ được dừng nửa nhịp.

Chỉ chớp mắt này đã đủ để Cơ Khinh Lan tránh thoát vòng vây, toàn thân rơi lên nóc đại điện, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cất tiếng cười to.
"Đa tạ, Mộ Tàn Thanh!"
Lời còn chưa dứt, hai ngón tay hắn xiết lại, ở trước mặt tất cả mọi người bóp nát viên con ngươi kia!
Quy Khư ma tộc xác thực không mang binh đột kích, bởi vì bọn họ căn bản không cần phải tốn nhiều tâm tư, cũng không có ý định đem Huyền Võ pháp ấn rời khỏi Trọng Huyền cung: chỉ cần ở chỗ này phá tan phong ấn, Thôn Tà uyên phương bắc nguyên bản bị trấn áp dưới Đàm cốc tất được nghiệp lực triệu hoán, trong khoảnh khắc vượt qua ngàn dặm, trực tiếp xuất hiện phía dưới Bắc Cực đỉnh!
Lệ Thù bỗng nhiên biến sắc: "Không ...!"
Huyền Võ pháp tướng bay lên không trung hiện ra, con rùa và rắn cực lớn quấn lấy nhau, quan sát muôn ngàn chúng sinh dưới vùng đất này.
Vô luận Huyền quy hay là Linh xà, ánh mắt của chúng giờ khắc này đều vô cùng thương xót, lại không thể làm gì.
Huyền quy cố sức phun ra một ngụm thủy linh chân khí, hóa thành một cái mai rùa bán trong suốt bọc lại cả tòa Bắc Cực đỉnh, như một sự bảo hộ cuối cùng của nó.
Sau một khắc, nghiệp lực màu đen tuyền như mực trong chớp mắt phong ấn bị loại bỏ phóng lên trời, khoảng khắc tung hoành bốn phương tám hướng, ầm ầm bắn ra hắc quang vạn trượng, như mưa rào hạ xuống đại địa.
Thời điểm mai rùa cùng hắc quang chạm vào nhau, ngàn mắt đều bị chói lòa, thiên hạ không còn ánh sáng.
Tịnh Tư đang nâng đỡ cả tòa Bắc Cực đỉnh hơi biến sắc mặt.

Mặt đất rộng lớn dưới chân nàng đột nhiên nứt ra, bùn đất lún xuống, hắc thủy sền sệt ô uế xé ra khe hở, như mãnh thú bị vây hãm ngàn năm rốt cuộc phá ra khỏi lao tù, gấp không chờ nổi mà hướng thế gian mở ra nanh vuốt!
Tịnh Tư chỉ kịp dùng hết toàn lực đem Bắc Cực đỉnh ném hướng lên trên, đồng thời hóa ra chiến kích.

Mây đen trên trời ứng lôi pháp cùng chiến kích của nàng hiệu triệu, kết thành điện quang lôi võng hiểm hiểm vây bọc lấy ngọn núi khổng lồ, mà chính nàng không còn đường lui, bị hắc thủy cuốn lấy hai chân, lôi vào trong vực sâu không đáy!.