Phá Trận Đồ

Chương 107: 107: Oa Xác






[(*) Oa xác: xác ốc sên, xem giải thích rõ hơn ở cuối chương]
"Uỳnh..."
Tiếng nổ vang ầm ầm, Huyền Vi kiếm phong ở trên Xích Tinh thạch cứng rắn bổ ra một vết nứt sâu đậm, vạn đạo kiếm khí trong tháp thất tầng thứ mười sáu rốt cuộc tán loạn, lộ ra diện mạo thực sự của kiếm trận.
Mộ kiếm càng hướng lên trên, uy lực kiếm trận càng lớn, số lượng linh kiếm đối ứng trái lại càng ít, chính là vì tu sĩ trên thế gian mặc dù nhiều như cá diếc sang sông, người có thể đến đỉnh cao lại cũng không bao nhiêu.

Trong tầng tháp thất này, tổng cộng chỉ có bảy thanh linh kiếm, xếp thành Bắc Đẩu thất tinh trận.

Kiếm trận vừa mở ra, bảy thanh linh kiếm liền liên thủ kéo tới, tuy không có chủ nhân điều khiển, vẫn có thể công thủ như thường, chiêu thức liên miên không dứt như nước chảy mây trôi, uy thế thậm chí còn tăng thêm.
Sau khi kiếm ảnh tản ra, bảy kiếm đột nhiên hợp lại, hóa thành một thanh cự kiếm nghênh diện đánh tới.

Kiếm chưa đến gần, bên cổ Tiêu Ngạo Sênh liền có một đường máu đỏ tươi ứa ra.

Dưới chân hắn, đất đá vỡ nát tán loạn, Huyền Vi trong lòng bàn tay lại càng rung động không thôi.
Tầng kiếm trận này kiềm tỏa không phải bản thân kiếm tu, mà là thanh kiếm của họ.

Chỉ cần Huyền Vi còn ở nơi tay, khí thế toàn thân Tiêu Ngạo Sênh theo đó liền bị bao vây, căn bản tránh cũng không thể tránh.

Mà lấy đạo hạnh của hắn hiện tại, nếu muốn phá Thất tinh trận này, phần thắng còn chưa được ba phần mười.
Muốn toàn thân trở ra trái lại cũng không khó, Tiêu Ngạo Sênh chỉ cần bỏ Huyền Vi xuống, hắn liền có thể bứt ra, quay lại tầng thứ mười lăm.

Nhưng mà hắn làm sao cam tâm?!
Hắn làm sư huynh, đáp ứng mang Mộ Tàn Thanh tiến vào Mộ kiếm.

Nhưng đối phương hiện tại tung tích không rõ, chỉ cần chưa tìm ra được, hắn sẽ không quay đầu rời đi.

Huống hồ...!hắn một đời cầm kiếm, nào có thời điểm vì sợ hãi sinh tử liền thả tay buông kiếm?
Hai mắt Tiêu Ngạo Sênh hơi rủ xuống, dưới chân đột nhiên phát lực, thân hình hóa thành một đạo hàn quang hướng về thanh cự kiếm này nghênh chiến.

Tại chớp mắt song kiếm sắp chạm vào nhau, hắn đột nhiên ngả về sau một cái, thân thể uốn thành một độ cong khó tin, dùng khoảng cách gần như dán vào dưới lưỡi kiếm trượt qua!
Nhưng mà, thanh cự kiếm này sau khi hụt mất mục tiêu lại không lao tiếp, liền tản thành vô số kiếm ảnh, phảng phất như cá bơi trong biển trở về, cho dù Tiêu Ngạo Sênh triển khai thân pháp thế nào đi nữa, trước sau hắn vẫn chưa từng rời khỏi lưới kiếm vây công này.

Cũng may hắn phản ứng không loạn, giơ tay nhấc chân, kiếm hoa liền tung bay như đài sen nở rộ, tiếng kiếm phong va chạm liên miên không dứt, cơ hồ tấu thành một khúc nhạc không ngừng không nghỉ.
Tiêu Ngạo Sênh đi lên con đường kiếm đạo là bởi vì Tiêu Túc.

Vì vậy ngàn năm qua, hắn đạp theo dấu chân của đối phương đi về phía trước.

Sau khi Tiêu Túc từ trần, người đi trước dẫn đường cho hắn không còn, hắn liền mất phương hướng không biết tiếp tục tiến đi đâu, giậm chân quanh quẩn ở chỗ cũ ngàn năm.
Nhưng điều này không đúng.
Tiêu Túc bình sinh thường nói với hắn "Đại đạo ba ngàn lối, kiếm đạo cũng có vô vàn đường đi khác biệt.

Ngươi và ta tuy rằng đều cầm kiếm, nhưng đạo vốn không cùng đường, vì vậy ngươi không cần học ta." Lời này Tiêu Ngạo Sênh nhớ rõ, nhưng hắn vào lúc ấy niên thiếu khí phách, ngay cả thủ tâm như nhất cũng không làm được, càng không nói đến tìm hiểu chân lý "Vô vi", chỉ một mực đuổi theo bóng lưng sư phụ.

Hiện giờ, hắn rốt cuộc phá trừ mê chướng, một lần nữa nhìn thẳng vào kiếm đạo của mình, mới chính thức lĩnh ngộ được ý nghĩa hai chữ "Vô vi".
Vô vi kiếm đạo, chính là "Đạo thường vô vi, nhi vô bất vi".

(*)
[(*) đạo thường không làm gì, mà không gì là không làm.

Đây là một tư tưởng triết học của Lão Tử.

Tư tưởng này đặc biệt thích hợp với kẻ lười như mỗ: hiểu một cách đơn giản là, thuận theo tự nhiên, vì tự nhiên vốn đã vận hành theo quy luật.

Nếu chúng ta hành động, sẽ tác động vào một yếu tố nào đó và làm đảo lộn quy luật dẫn đến phản ứng dây chuyền.]
Đạo pháp thuận theo tự nhiên không làm càn tùy tiện.

Thế nhưng vạn vật bắt nguồn từ đạo mà sinh, dĩ nhiên không việc gì đạo không thể làm được.


Bởi vậy, tu hành Vô Vi kiếm đạo, hắn không cần phải như Tiêu Túc kiêu cuồng kiếm quét thiên hạ, mà phải bảo vệ bản vị, dùng bất biến ứng vạn biến, mới có thể hóa vô hình thành hữu hình, chuyển bất thắng thành bất bại.
Một đạo linh quang xẹt qua đầu tim, Tiêu Ngạo Sênh tại bước ngoặt sinh tử này làm một hành động khiến người khó bề tin được: hắn thu liễm hết thảy sát ý bám vào trên Huyền Vi kiếm khiến cho kiếm thế bức người như bách luyện cương biến thành nhiễu chỉ nhu, không chỉ trở nên nhẹ nhàng, còn từ từ chậm lại.
[(*) bách luyện cương: cứng rắn như thép được tôi luyện trăm lần/ nhiễu chỉ nhu: ngón tay mềm mại như lụa]
Kiếm của hắn nhẹ như mưa bay trên mặt nước, kiếm thế mang theo lại tựa như sóng ngầm trong đầm lầy, sền sệt mà trầm trọng, đè lên hết thảy kiếm ảnh đe doạ mà đến.

Vô luận chúng nhanh chóng ác liệt đến mức nào, cũng như vật bị hãm sâu vào vũng bùn chỉ có thể theo dòng chảy ngầm mà lệch khỏi quỹ đạo lúc trước.

Loại kiếm pháp này là thứ Tiêu Ngạo Sênh chưa từng học qua, nhìn nhẹ nhàng như không, trên thực tế lại cảm ứng uy lực vô hạn, chỉ hơi bất cẩn một chút liền tựa như dòng lũ phá đê.

Hắn tập trung toàn bộ tâm thần, đôi mắt ở trong vô số kiếm ảnh khóa chặt lấy thanh "Thiên Xu" đại biểu cho thất tinh chủ kiếm.
"Đinh ...."
Sau một tiếng kiếm ngân phá không, vô số kiếm ảnh tựa như khói lửa đầy trời lần lượt dập tắt.

Sáu thanh linh kiếm bay ngược trở về vị trí cũ, ánh sáng nguyên bản lóa mắt chợt ảm đạm đi.
Trên thanh trường kiếm đang giằng co với Huyền Vi kiếm kia, có vết rạn nứt tựa như mạng nhện không hề có một tiếng động lan tràn, sau đó ở trước mắt hắn vỡ nát, chỉ lưu lại một cán kiếm lẻ loi rơi xuống đất.
Trong tháp thất yên lặng như tờ.
Máu tươi nhiều chỗ trên vai lưng bắn ra tung toé, Tiêu Ngạo Sênh quỵ một chân xuống đất, chống lên Huyền Vi mới ổn định được thân hình.

Cả người hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi, đôi môi vẫn còn không thể khống chế mà run rẩy.
Một lúc sau, Tiêu Ngạo Sênh nhìn về phía cánh cửa tầng tháp thứ mười bảy vẫn đóng kín gần trong gang tấc kia.

Hắn tinh tường biết mình hiện tại không thể tiếp tục, nhưng khi hắn chống trường kiếm đứng dậy, vẫn không chút do dự đi tới phía cánh cửa đó.
"Đủ rồi!"
Ngay tại thời điểm Tiêu Ngạo Sênh sắp đẩy cửa, một bàn tay từ trong hư không duỗi ra đặt lên vai hắn, thanh âm lạnh như băng quen thuộc ở phía sau vang lên: "Ngươi bây giờ có thể phá Mộ kiếm tầng mười sáu đã là cực hạn, nếu như tiếp tục liều lĩnh chắc chắn sẽ gãy kiếm như thế."
Tiêu Ngạo Sênh cả người chấn động, hắn đột nhiên quay đầu lại: "Cung chủ!"
Xuất hiện ở đây rõ ràng là Tịnh Tư, trên vạt áo nàng có vài vết rách, hiển nhiên là một đường đi nhanh lên tháp lưu lại.

Lúc này, nàng đưa ánh mắt nhàn nhạt đem Tiêu Ngạo Sênh đánh giá một lần, xác định trên người hắn đều là bị thương ngoài da, mới nói: "Theo ta đi ra ngoài."
Tiêu Ngạo Sênh ngẩn ra, chợt lắc đầu: "Không! Sư đệ ta còn..."
"Y không ở bên trong." Tịnh Tư lạnh lùng liếc mắt một cái lên cửa tháp thất kia "Đi theo ta."
Hai tay Tiêu Ngạo Sênh hơi xiết lại: "Vậy y ở đâu? Là ta dẫn y đến Mộ kiếm, nhất định phải đem y đi ra ngoài."
"Ngươi không làm được." Không đợi Tiêu Ngạo Sênh phản bác, Tịnh Tư lại nói "Y tại Mộ kiếm tầng thứ mười tám, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không được, chỉ có dựa vào chính bản thân y."
Tiêu Ngạo Sênh nhất thời kinh ngạc, nhưng Tịnh Tư cũng không tính toán cùng hắn lãng phí thời gian, tay trái đặt trên vai hắn bỗng nhiên phát lực, liền cũng không quay đầu lại mà đi.
Tốc độ Tịnh Tư cực nhanh, trực tiếp mang theo hắn hạ xuống mười bảy tầng tháp.

Đến lúc từ trong địa cung đi ra, Tiêu Ngạo Sênh mới phát hiện bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập rất nhiều người.

Không chỉ có Kiếm các đệ tử, người của năm các khác đều đến, đang vây quanh Mộ kiếm bàn tán sôi nổi, thần sắc khác nhau.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, mọi người lập tức im bặt lui về phía sau.

Chỉ có mấy đệ tử Kiếm các lặng lẽ nháy mắt với Tiêu Ngạo Sênh.

Người sau phát hiện tình huống không đúng, lại cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời lơ ngơ láo ngáo.
"Ai về vị trí nấy đi thôi."
Tịnh Tư ra lệnh một tiếng.

Luyện Võ trường nguyên bản chen chúc rất nhanh đã trống trải.

Lưu lại chỗ cũ, trừ hai người bọn họ, cũng chỉ còn sót lại Tàng Kinh các chủ Nguyên Huy.
Tay hắn cầm Chung Linh sách, hướng Tịnh Tư hơi khom người lại, nói: "Cung chủ, may mắn không làm nhục mệnh."
Tiêu Ngạo Sênh ngạc nhiên phát hiện, tiền bối mới gặp hai ngày trước này thế nhưng đã già đi rất nhiều.

Hai bên tóc mai vốn chỉ hơi bạc của hắn hiện tại thêm nhiều sắc sương, khuôn mặt cũng tiều tụy thấy rõ, ngay cả thanh âm cũng yếu ớt, khiến cho đối phương có một loại cảm giác người này gần đất xa trời.
Hắn nhìn Chung Linh sách trong tay Nguyên Huy, lề sách mơ hồ lưu động một tia sáng đỏ, chợt cảm thấy trong khoảng thời gian mình đi vào tháp này đã xảy ra đại sự gì, theo bản năng mà hỏi: "Nguyên Các chủ, trong tay ngài là cái gì?"
Nguyên Huy liếc mắt nhìn hắn.

Sát tinh hiện thế nhiều người cùng thấy, Tiêu Ngạo Sênh lại sắp kế nhiệm chủ nhân Kiếm các, theo lý mà nói, việc này cũng không cần che giấu hắn.


Nhưng mà nhớ tới mối quan hệ thân cận giữa đối phương cùng Mộ Tàn Thanh, Nguyên Huy lời ra đến khóe miệng cũng không biết làm sao mở đầu.
Ngay tại lúc này, trên trời truyền đến một tiếng chim hót ngân vang.

Ba người đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con linh điểu trắng như tuyết đập cánh mà đến, thẳng về phía Tịnh Tư.

Khi nàng đưa tay ra, con chim liền thu cánh lại, ở trong tay nàng biến thành một tấm bùa.
Tịnh Tư mở ra liếc nhìn, sắc mặt vốn lạnh nhạt thoáng chốc đóng băng.
Mắt thấy linh phù không lửa tự cháy, Tiêu Ngạo Sênh trong lòng giật thót: "Làm sao vậy?"
"Ma tu đồ thành." (*) Tịnh Tư vung ống tay áo lên, thân ảnh liền hóa thành bạch quang biến mất, chỉ để lại một câu dặn dò "Nguyên Các chủ tự đi Thiên Tịnh sa, Tiêu Ngạo Sênh theo ta đi tới Khôn Đức điện."
[(*) đồ thành: giết sạch/xóa sạch một thành trì]
Còn lại hai người đều là cả kinh.

Nguyên Huy chau mày, sau khi cùng Tiêu Ngạo Sênh trao đổi một ánh mắt cũng cấp tốc rời đi.
Chuyện xảy ra đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tiêu Ngạo Sênh trong lòng bỗng dưng dâng lên một luồng dự cảm bất tường.

Hắn bất chấp không kịp xử lý vết thương cho mình, ngự kiếm liền muốn bay về hướng đỉnh núi nơi Khôn Đức điện tọa lạc.

Ngay tại thời điểm rời đi, hắn vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía Mộ kiếm, liền thấy đoàn hỏa diễm bốc cháy ngàn năm trên đỉnh tháp kia chẳng biết đã tắt từ lúc nào.
Phía ngoài xảy ra đủ loại biến cố, Mộ Tàn Thanh bị vây ở Mộ kiếm tầng thứ mười tám còn không hề hay biết gì.
Tầng tháp thất này không có đường ra, đầu mối duy nhất chính là vách tường có khắc "Tam thần kiếm chú pháp" này.

Bởi vậy y chỉ có thể đứng ở trước vách tường, đem nội dung phía trên đều ghi tạc vào trong lòng.
Nói đến cũng kỳ quái.

Những văn tự này phảng phất như có sinh mệnh nhận thức độc giả.

Nếu mà y cưỡi ngựa xem hoa mà lướt qua, vách tường liền không mảy may suy biến; Chỉ đến lúc y cẩn thận nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ, nó mới có thể biến mất đi.
"Tam thần kiếm chú pháp" bề ngoài đem việc đúc kiếm chia làm ba bước lớn: kiếm hình, kiếm cốt, kiếm linh, kì thực là đem người tu hành đạo này từng bước đẩy lên ba tầng cảnh giới: rèn thể, tôi tâm, luyện hồn.

Nó chủ trương «người và kiếm hợp làm một» cũng không giống như kiếm tu thường cho rằng "Kiếm trong lòng cùng kiếm trong tay", mà là chân chính đem một người rèn đúc thành thần binh không gì không xuyên thủng, quả thực khiến người khó mà tưởng tượng được.
Nhưng mà Mộ Tàn Thanh lại nghĩ đến sát thần Hư Dư đứng trước Kiếm lô, liền không thể không thừa nhận: đối phương so với thanh cự kiếm trong tay, càng giống một cái tuyệt thế hung binh hơn.
Như vậy Tiêu Túc thì sao?
Mộ Tàn Thanh không nhịn được nghĩ đến đây.

Chữ viết trên vách tường là do Tiêu Túc khắc, đối phương cũng là người duy nhất tiến vào tầng tháp thất này suốt ngàn năm qua, một đời tuy rằng ngắn ngủi, nhưng mà kiếm chém tà ma vô số kể, ngay cả Ma Long La Già cắn nuốt thiên địa đều bị hắn một kiếm đoạn thủ.

So với Linh Nhai kiếm máu lạnh, chân chính khiến mọi sinh linh kính sợ chính là người cầm thanh kiếm này.
Tiêu Ngạo Sênh đã từng nói, thầy trò bọn họ tu kiếm đạo đều đến từ "Kỳ môn thiên binh sách", chỉ là gân cốt bản tính mỗi người bất đồng, ở trong ngọc giản huyền diệu kia nhìn thấy nội dung cũng khác biệt.

Như vậy công pháp Tiêu Túc nhìn thấy có phải là "Tam thần kiếm chú pháp" này không?
Từ xưa tới nay, tất cả công pháp kỳ quỷ không chính thống trên thế gian đều được phân loại thu nhập vào trong Kỳ môn lục sách.

Bởi vậy tác giả của chúng lai lịch đa dạng, chân chính khởi nguyên thế nào càng ít có người biết.

Nhưng mà Mộ Tàn Thanh nghĩ đến "Kỳ môn thiên binh sách", liền không nhịn được hồi tưởng thời điểm Hư Dư dùng kiếp lôi tạo lưỡi kiếm, ứng thệ chiêu cáo với trời đất: lập đạo vi binh, lấy thân thể máu thịt tế khí, giết hết kẻ nghịch mệnh trong thiên địa.
Nếu như "Tam thần kiếm chú pháp" bắt nguồn từ sát thần Hư Dư, như vậy điều đó liền hợp lý.
Trong lòng Mộ Tàn Thanh không ngừng phỏng đoán, ánh mắt lại một khắc cũng không rời khỏi vách tường, mãi đến tận lúc đem một chữ cuối cùng bên trên cũng ghi nhớ, toàn bộ vách tường vặn vẹo tựa như mặt nước bị khuấy lên, trong sự kinh ngạc của hắn biến thành một cái hành lang lóng lánh bạch quang, bên trong không hề có thứ gì, không thể nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết đi về nơi nào.
Y chần chờ chốc lát, liền lắc mình đi vào.
Con đường này thoạt nhìn sâu không lường được, trên thực tế lại chẳng hề dài.

Mộ Tàn Thanh đi chưa được mấy bước liền cảm giác đạp lên thực địa, bạch quang chói mắt bốn phía cũng biến thành sương mù mờ mịt vô tận.

Y xuyên qua làn sương trắng trôi nổi nhìn lại, thấy được một con ốc sên.
Ốc sên là một sinh vật nhỏ, so với giun dế cũng không lớn hơn bao nhiêu.


Nhưng mà Mộ Tàn Thanh hiện giờ thấy con ốc sên đó, khiến y sau khi nghĩ nát óc cũng chỉ có thể dùng từ "Đỉnh thiên lập địa" để hình dung.
Nó nằm ở nơi mờ mịt này, không cần điểm tựa, lơ lửng giữa trời tự thành thế giới.

Đầu, bụng, chân đều trắng nõn như ngọc, trên lưng thồ vỏ ốc cực lớn trơn nhẵn như quả cầu, đen như mực, toàn thân ẩn ẩn có hoa văn màu trắng mờ sáng, phảng phất vạn trượng thiên hà giấu trong màn đêm mênh mông, theo vật đổi sao dời mà từ từ lưu động.
Mộ Tàn Thanh chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, liền cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.
Y không nhịn được đi về phía trước, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.

Nhưng khi cuối cùng y đi đến trước mặt ốc sên, từ trong khoảng không vô tận duỗi ra một bàn tay, tựa như hái một trái cây nho nhỏ, nhẹ nhàng cầm vỏ ốc sên lên.
"Rắc..."
Theo một tiếng vang nhỏ, vỏ ốc cùng thân hình chia lìa.

Nó mặc dù không còn mang nặng vỏ ốc, lại cũng không có cách nào tiến lên một bước, thân thể mềm mại khổng lồ nằm phục trên mặt đất, lượng nước để sinh tồn rất nhanh từ trong cơ thể rút đi, hai râu mềm oặt rũ xuống, da thịt cấp tốc co rút.

Đến cuối cùng, thế nhưng nó biến mất không còn tăm hơi.
Trong nháy mắt, cả con ốc sên cũng chỉ còn sót lại một cái vỏ.
Mộ Tàn Thanh kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn lại.

Vỏ ốc sên nằm trong bàn tay to lớn lơ lửng che trời kia, lại như một thứ đồ chơi bé nhỏ không đáng kể.

Mà thân ảnh người nâng nó ẩn giữa mây mù mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cực kỳ cao lớn.
Y không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi tại sao...!muốn giết chết nó?"
Từ trên mây truyền đến một tiếng cười khẽ, người kia nói: "Cũng không phải.

Nó sinh ra đã mang nặng, không kham nổi lao khổ, khẩn cầu thần linh gỡ bỏ vỏ ốc đi, nguyện vì thế trả bất cứ giá nào, lại không biết rằng sinh mệnh sống ở trên đời, chỉ mang nặng mới có thể đi xa."
Mộ Tàn Thanh nhìn cái vỏ ốc sên trống rỗng kia: "Nếu mà sinh ra phải mang nặng, vậy trọng lượng này là cái gì?"
"Là thế giới trong lòng ngươi."
Thân ảnh người nọ đột nhiên biến mất, vỏ ốc sên cực lớn từ trên trời giáng xuống.

Trong quá trình nó rơi xuống, cây cỏ đất đá, núi non sông suối đều xuất hiện trên vỏ ốc, trong nháy mắt tạo thành một cái thế giới thịnh vượng, vô số sinh linh cúi đầu reo hò.

Thế nhưng, ngay chớp mắt vỏ ốc sên rơi xuống đất, tất cả đều tan thành mây khói.
Vạn tượng sinh ra trong một ý niệm, sau một cái chớp mắt chúng sinh đều diệt vong!
Nơi vỏ ốc sên biến mất, chỉ còn lại một tấm bia bằng đá trắng, trên đó viết ba chữ bằng vàng theo lối cổ: Vấn Đạo đài!
Mộ Tàn Thanh trong lòng giật thót một cái.
Nơi Đạo Diễn thần quân bế quan tĩnh tu trong truyền thuyết, chính là nơi này sao?
Bàn tay vừa nãy nhấc vỏ ốc sên kia, là của thần linh sao?
Y không khỏi hít sâu một hơi, lướt qua bia đá liền chỉ thấy một cái hồ nước vô biên vô hạn, trong suốt có thể thấy được đáy, rõ ràng không một dị vật.

Cho đến lúc y bước lên mặt nước, ngoại trừ bước chân mang theo từng vòng gợn sóng, ngay cả cái bóng của mình cũng đều không nhìn thấy.
Mãi đến lúc y đi hồi lâu, mới thấy được màu sắc khác trên mặt nước.

Đó là một cây hoa xum xuê tươi tốt.

Giữa tầng tầng lớp lớp lá xanh biếc, những đóa hoa màu đỏ nhạt đang nở rộ rực rỡ, cánh hoa ngẫu nhiên bay xuống mặt nước lưu động, mang theo mùi thơm thanh mát như có như không.
Nếu như nói thế gian có ba ngàn rực rỡ, xem như đều ở một cây phồn hoa này.

Nhưng mà rực rỡ đến đâu, y nhìn qua lại không lưu ý.

Mộ Tàn Thanh chỉ liếc một cái, liền đưa ánh mắt chăm chú vào người dưới tàng cây.
Nam nhân áo lam tay áo rộng ở dưới gốc cây đầy hoa nhắm mắt tĩnh tọa.

Vai của hắn cùng mắt cá chân bị bốn sợi dây xích xuyên qua, trên mặt che một tấm mặt nạ bằng đồng xanh, không có cách nào nhìn rõ hình dáng, hẳn nhiên là một tội nhân bị giam cầm nơi đây, không biết ngày tháng bốn mùa thay đổi, cũng không hiểu động tĩnh ấm lạnh biến hóa.
Thời điểm Mộ Tàn Thanh đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn như bàn thạch không nhúc nhích, ngay cả động tĩnh hô hấp và tim đập cũng không có, như là một người chết hoặc một pho tượng trông rất sống động.
Nam nhân này quá mức tĩnh mịch.

Mộ Tàn Thanh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài đen óng của hắn xõa tung trên vai trên lưng, đen như nhiễm mực.

Lại thêm màu da đối phương tái nhợt gần như trong suốt, hai tay đặt trên đầu gối khớp xương tinh tế thon dài, cực kỳ thích hợp gảy đàn viết nhạc.
"Ngươi là ai?"
Mộ Tàn Thanh luôn có cảm giác mình đã gặp người này ở nơi nào đó.

Nhưng mà đối phương ngồi thiền, y gọi vài tiếng cũng không trả lời.

Sau khi do dự chốc lát, y cuối cùng không nhịn được đi gỡ mặt nạ của đối phương.

Nhưng không ngờ mặt nạ kia dường như dán vào da mặt nghiêm mật không có khe hở, căn bản không có cách nào lấy xuống.
Y có chút phẫn nộ mà chuẩn bị thu tay lại, đột nhiên nhìn thấy giữa cổ tái nhợt của nam nhân ẩn ẩn một sợi dây đỏ, tựa hồ treo ngọc bội thiếp thân.


Một luồng kích động khó giải thích được điều khiển y đưa tay ra, cầm lấy sợi dây đỏ kéo ra ngoài, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Đó là một khối xương sườn gãy, chỉ dài cỡ ngón tay, nhưng không phải màu sắc xương khô tái nhợt bình thường, mà toàn thân trơn bóng như ngọc, giữa vết rạn nứt trải rộng bên trên còn lưu lại một chút huyết sắc, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi tanh lạnh lẽo như sắt.
Y còn muốn nhìn kỹ, bất thình lình nam nhân trước mặt đột ngột mở mắt ra, duỗi tay nắm lấy cổ tay Mộ Tàn Thanh, dùng sức mạnh đến nỗi cơ hồ muốn đem xương tay y bẻ gãy!
Mộ Tàn Thanh cả kinh, theo bản năng muốn tránh thoát, lại tại thời điểm đối diện cặp mắt trong chỗ trống mặt nạ kia liền sững sờ đương trường.
Con ngươi đen như đêm lạnh, đồng tử trắng tựa vì sao.
Bốn mắt nhìn nhau, đầy cây hoa nở chợt héo tàn, lưu thủy róc rách như dừng lại, thế giới mờ ảo phong hoá thành cát.

Mộ Tàn Thanh đột nhiên không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy vô số âm thanh ở trong đầu mình vang vọng giao hưởng, rất nhiều cảnh sắc chưa từng gặp như tia sáng nhanh chóng xẹt qua trước mắt.

Y một tay ôm đầu, cảm thấy sắp phải vỡ ra, cố tình nam nhân thần bí này thế nhưng nghiêng người đến gần, mặt nạ bằng đồng xanh băng lãnh sắp dán lên mặt y.
"Tỉnh lại!" Ngay tại lúc này, thanh âm lúc trước dỡ vỏ ốc sên kia lần thứ hai vang lên, tựa như sấm sét ở trong lòng Mộ Tàn Thanh nổ tung.
Trong phút chốc, vạn vật nơi đây đều hóa thành bọt nước.

Cây khô, nước đọng, cát vàng đều hôi phi yên diệt, kể cả nam nhân kia đều ở trước mặt Mộ Tàn Thanh biến mất như hoa trong gương, trăng trong nước, không còn thấy tung ảnh.
Chỉ trong gang tấc, cuối cùng vẫn không thể chạm đến.
Mộ Tàn Thanh cảm thấy tất cả bốn phía đều hóa thành hư vô, trong đầu chỉ còn lại đầy trời sao chi chít, sau đó từ trong các ngôi sao kia hiện ra một vật hình tròn cực lớn.
Hình dáng đó cực kỳ giống với vỏ ốc sên y mới vừa gặp qua, nhìn kỹ thế nhưng là một toà Cự Luân (*) nâng đỡ thiên địa, hình dạng như đồng hồ mặt trời, phía trên có khắc vô số đường nét phức tạp, chín ngôi sao đi theo quỹ tích, chim muông trùng cá, núi sông cây cỏ.

Chúng sinh vạn tượng đều ở bên trên, chỉ không có canh giờ, quỹ đạo cũng là nghịch hướng mà đi, từng bước một lùi về nơi tượng trưng mở đầu cũng là nơi kết thúc.
[(*) cự luân: bánh xe lớn]
Cự Luân không hề có chân đế, nó lơ lửng trong một bàn tay to lớn che trời, mà thần linh nâng nó khoanh chân ngồi ở trên dòng nước chảy vô tận, phía sau hắn khô mộc phùng xuân, thế giới thu nhỏ trên Cự Luân, được một tay hắn nắm giữ.
Hắn hướng Mộ Tàn Thanh, nhẹ nhàng thổi một hơi, hóa thành gió mát cuốn đi một mảnh lá khô chẳng biết lúc nào rơi vào trên vai y.

Hình ảnh này cùng một cảnh tượng nào đó trong đầu Mộ Tàn Thanh trùng điệp.

Y nhìn thần linh trước mắt tay nâng Cự Luân, đôi môi mấp máy mấy lần, một chữ đều không thể nói ra.
Sau một khắc, mặt nước cuồn cuộn dâng lên, thoáng chốc nhấn chìm Mộ Tàn Thanh.

Y cảm thấy một loại cảm giác không trọng lượng trước nay chưa từng có.

Sức mạnh vô tận ẩn dưới dòng nước như bẻ cành khô, tùy ý lôi kéo thân thể y, thúc đẩy y rời xa mảnh Thánh địa không nên dừng lại này.
Đến cuối cùng, lúc dòng nước từ trên người y rút đi, Mộ Tàn Thanh mở mắt ra, phát hiện mình bị đẩy lên bờ, trước mặt là một cái hồ nhật nguyệt, phía sau có một hồng kiều (*).
[(*) Hồng kiều: cây cầu đỏ]
"Ngươi đã đến rồi."
Từ trên hồng kiều một lão nhân gầy gò đi xuống nói, ngữ khí bình thản, dường như đã sớm biết Mộ Tàn Thanh sẽ đến.
Hơi nước trên người Mộ Tàn Thanh lặng yên biến mất.

Y nhìn về phía lão nhân mặc đạo bào trước mặt.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lại không cần suy xét gì, thân phận của đối phương thế nhưng đã hiện lên trong lòng: Thiên pháp sư Thường Niệm!
..........................................
[(*) Chú của tác giả: Cái linh cảm "Oa xác" này bắt nguồn từ thành ngữ "Oa giác chi tranh" của Trang Tử, là ẩn dụ cho những việc cực nhỏ gây ra tranh chấp cực lớn.

Cá nhân ta cảm giác cái thí dụ này phi thường kì diệu.]
Lời mỗ: cái thành ngữ "Oa giác chi tranh" này khiến mỗ tốn rất nhiều thời gian, mò lên cả Baidu mà tra cứu, rốt cuộc mới sáng tỏ chút chút, mỗ cóp nhặt, tổng hợp và giải nghĩa theo cách hiểu của mỗ như sau:
Trang Tử kể rằng, thời cổ đại có hai quốc gia nhỏ trên hai chiếc râu của một con ốc sên, vương quốc bên trái gọi là Xúc Chi, còn vương quốc bên phải gọi là Man Chi.

Hai quốc gia này thường xuyên xảy ra tranh giành lãnh thổ, có khi hàng vạn người ngã xuống, máu chảy thành sông khiến dân chúng bất bình, oán than khắp chốn.

Phe chiến thắng sẽ truy đuổi phe chiến bại về phương bắc trong vòng 5 ngày (có chỗ nói 15 ngày).

Sau đó, tình huống lại đảo ngược.

Ốc sên vì thế mất chức năng xúc giác.
Đây là một thủ pháp ẩn dụ, từ việc nhỏ suy ra việc lớn của Trang Tử.
Trong câu chuyện này, con ốc sên rất nhỏ; Cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia trên hai chiếc râu của nó thoạt nhìn là một chuyện rất phi lý và buồn cười.

Từ đó suy rộng ra, thì sự tranh chấp giữa một vùng so với khu vực, một quốc gia so với lục địa, trái đất so với vũ trụ...!không khác gì cuộc xung đột giữa hai quốc gia trên râu con ốc sên.
Mọi người có thể thấy rõ sự phi lý của cuộc xung đột giữa hai quốc gia trên râu ốc sên, nhưng không thể nhìn ra sự phi lý của những cuộc chiến tranh trên thế giới, điều này là do tầm nhìn hạn chế mà môi trường sống ở mỗi quốc gia gây ra.
Như vậy, theo Trang Tử, làm sao để tinh thần của mỗi người vượt ra khỏi giới hạn này, du hành trong thời gian và không gian vô hạn, để có được cái nhìn toàn cảnh về thế giới nhân loại.

Lúc đó, tất cả các tranh chấp, ưu khuyết, giàu nghèo...đều trở thành nhỏ bé không đáng kể.

Khi nhận thức được điều đó, con người sẽ thoát khỏi tất cả những rắc rối, đau đớn và bất bình, bước vào cảnh giới bình yên vô lo.
Mỗ tưởng tượng, giống như Newton ngồi dưới gốc táo, Archimes đang tắm hét «ơ rê ka», Trang Tử hẳn là trong lúc tự kỷ ngồi đếm kiến, ngắm ốc sên mới luận ra được vụ này...hìhì...!:).