Phá Trận Đồ

Chương 106: 106: Loạn Tượng






Lửa nóng cơ hồ có thể đem người tan chảy chiếm cứ hết thảy cảm quan của Mộ Tàn Thanh.

Ngón tay y mới vừa chạm được một mặt tường, đau nhức thiêu đốt liền ập đến.

Nhưng mà hỏa diễm khí tức bá đạo như vậy, cố tình cốt nhục y lại không thương tổn, ngay cả quần áo tóc tai đều không bị cháy khét nửa phần.
Mộ Tàn Thanh mở mắt ra, có chút không chắc bản thân mình còn ở trong Mộ kiếm hay không.

Nơi này không giống tháp thất, lại như là một sơn động cực lớn.

Bởi vì không khí quá mức khô nóng, trong sơn động không chỉ không có dây leo rêu xanh, ngay cả vách đá lởm chởm đều có chút dấu hiệu rạn nứt, bùn đất dưới chân càng là khô quắt vàng vọt.
Nơi này giống như một cái lò nung.

Trán Mộ Tàn Thanh đã mơ hồ rịn mồ hôi.

Y hiện tại không thể dùng linh lực, chỉ có thể đọc thầm vài câu tâm quyết bảo vệ linh đài.

Sau khi nhìn quanh bốn phía không thấy đường ra, chỉ có gió nóng từ sâu trong hang động mơ hồ thổi tới, mang theo sương mù màu đỏ nhàn nhạt.
Mộ Tàn Thanh cẩn cẩn thận thận đi về hướng đó.

Càng đi, không gian lại càng trống trải, nhiệt độ cũng tăng lên không ngừng.

Y khó giải thích được liền có một loại cảm giác: e rằng mình không đi được đến cuối, cũng đã bị nhiệt độ cao này thiêu sống thành than.
Y đứng tại chỗ cân nhắc chốc lát, cuối cùng cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Nói đến cũng kỳ quái, Mộ Tàn Thanh mặc dù đã nóng đến lợi hại, thân thể lại không bị tổn thương một chút nào, vẫn có thể chống đỡ y tiếp tục bước đi.
Màn sương mù đỏ bao phủ xung quanh càng ngày càng đậm, Mộ Tàn Thanh dường như đưa thân vào trong luồng hơi nước nóng.

Ngay tại thời khắc ý thức của y sắp mơ hồ, bất thình lình từ phía trước truyền đến "Đinh..." một tiếng sắc bén, khiến y lập tức tỉnh táo.
Ngay sau đó, lại truyền tới mấy tiếng sắt đá chạm vào nhau, tiếng này tiếp tiếng kia, như là có người đang rèn thép.

Đợi đến lúc Mộ Tàn Thanh đi đến nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy đó là một cái hành lang uốn lượn hướng xuống dưới.

Tiếng đánh thép như tiếng sấm từ lòng đất truyền đến, mơ hồ còn chen lẫn tiếng nước chảy.

Y chần chờ chốc lát, cuối cùng đi xuống.
Dưới lòng đất là một hồ nước sâu không thấy đáy, có người bày trận pháp, khiến nước trong địa mạch bốn phía đều hướng nơi này cuồn cuộn không ngừng đổ tới.

Nhưng mà nhiều nước như vậy cũng không thể giảm bớt nửa phần nhiệt độ, chính là vì giữa hồ nước rộng lớn có một thạch đài, bên trên có một cái Kiếm lô (*) cháy hừng hực.

Hơi nước trong không khí một khi tiếp cận nó liền bị bốc hơi lên thành màn sương đỏ nóng bỏng.

Vì vậy, cho dù thạch đài được khắc đầy bùa chú, ở giữa cũng đã bắt đầu hiện lên vết rạn nứt.
[(*) Kiếm lô: lò rèn kiếm]
Trước Kiếm lô có một nam nhân thân hình cao lớn.

Hắn chính là đang đưa lưng về phía Mộ Tàn Thanh chuyên tâm dùng búa rèn đúc kiếm phôi, trên tấm thân trần vẽ đầy phù văn thần bí, theo sống lưng chập trùng lưu động như hỏa diễm nhảy múa.

Nhưng mà kiếm phôi kia vẫn chưa thành hình, cây búa đánh ở phía trên ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại, nam nhân cũng không cảm thấy buồn tẻ, một búa lại một búa mà đập xuống.
Hắn hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của người lạ.

Cho dù Mộ Tàn Thanh đã đến trước mặt, lấy tay khua trước mắt đối phương, hắn cũng thờ ơ bất động.

Bởi vậy, rốt cuộc Mộ Tàn Thanh chứng thực suy đoán của mình lúc đi đến: nơi này hoặc là một ảo cảnh có độ chân thực cao, hoặc là bản thân y cùng với địa phương quỷ dị này không nằm trên cùng một tầng không gian, giữa hai bên không có cách nào trùng điệp với nhau.

Vì vậy tất cả những điều này chỉ có thể phản ứng trong thần thức, không có cách nào thực sự tác dụng đến thực thể.
Nam nhân thân ở trong sơn động này không biết xuân hạ thu đông hay nhật nguyệt thay đổi, không ngừng lặp đi lặp lại động tác, phảng phất thời gian đã bị ngưng đọng tại ngay một điểm này.

Điều duy nhất có thể chứng minh thời gian thực sự trôi qua, chỉ có mẫu kiếm phôi kia từng chút từng chút một bị rèn đúc thành hình.
Mộ Tàn Thanh cảm thấy mình đã nhìn rất lâu, lại dường như chỉ trong nháy mắt.

Nam nhân đem kiếm phôi đã rèn kỹ đưa vào trong lò nung đốt.

Ánh lửa hừng hực phản chiếu đôi mắt hắn cực kỳ nóng bỏng.

Cũng đúng vào lúc này, Mộ Tàn Thanh nhớ ra hắn là ai.
Tại thời điểm rơi vào Quy Khư địa giới, trong giấc mộng kia, thần thức của y đột nhiên phụ trên thân một người khác, tận mắt thấy sao băng như lưu hỏa, chúng thần ngã xuống thành hài cốt.

Hung thủ tạo thành trường giết chóc huyền thoại đó chính là nam nhân trước mắt chuyên tâm rèn thép kia.
Cho dù thân thể hắn hiện tại nhỏ bé không khác gì thường nhân, trong tay cũng không có thanh cự kiếm khát máu đó, Mộ Tàn Thanh cũng sẽ không thể nhận sai: hắn chính là viễn cổ Sát thần Hư Dư.
Hai lần nhìn thấy vị Sát thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, Mộ Tàn Thanh không có cảm giác vinh hạnh mà chỉ thấy hoang đường.

Y để tay lên ngực tự hỏi, bản thân mình tuy rằng không phải là kẻ từ bi quét nhà cũng ngại thương tổn giun dế, nhưng cũng không phải là thứ ác đồ lạm sát kẻ vô tội gì, làm sao lại nhiều lần dây dưa với vị hung tinh này?
Nhưng mà bất kể Mộ Tàn Thanh oán thầm thế nào, ở trong sơn động quỷ dị này, y ngoại trừ yên tĩnh nhìn Hư Dư đúc kiếm cũng không làm được cái gì khác.

Nhiệt độ cao nguyên bản khó có thể nhẫn nại đó, sau khi y ý thức được mình sẽ không thực sự chịu thương tổn, cũng từ từ rút khỏi nguyên thần.
Ánh mắt y phức tạp nhìn nam nhân trong truyền thuyết dùng sức một người chém giết chư thần kia, lúc này lại như một thợ rèn hết sức bình thường trên thế gian, đang nghiêm túc đâu vào đấy tiếp tục rèn đúc.

Dần dần, Mộ Tàn Thanh cũng phát giác ra môn đạo: Hư Dư không chỉ đúc kiếm, mà đồng thời còn rèn đúc thể phách gân cốt, trui luyện nguyên thần tâm linh của mình.

Ba điều này thiếu một thứ cũng không được, nếu không liền không thể tiếp tục mà còn có thể phản phệ, thương tổn bản thân.
Nghĩ thông suốt điểm này, Mộ Tàn Thanh liền cảm thấy trong cơ thể mình bỗng nhiên dâng lên một luồng sức mạnh hừng hực mãnh liệt, trong cõi hư vô tựa như có một loại kích động dẫn dắt y đi đến, cách Kiếm lô liệt hỏa đang thiêu đốt kia càng gần càng tốt.

Cũng may y kịp thời khắc chế loại ý nghĩ này, dưới chân như mọc rễ đứng tại chỗ cũ, rốt cuộc chờ đến ngày mở lò.
Sương mù đỏ tràn ngập toàn bộ sơn động cũng đã bị luyện hóa thành màu trắng, thạch đài chịu tải Kiếm lô sau một trận đất rung núi chuyển rốt cuộc chia năm xẻ bảy, Kiếm lô thẳng tắp rơi vào trong hồ sâu.

Hư Dư phóng người lên, rơi xuống ngay nơi Mộ Tàn Thanh đang đứng, thiếu chút nữa khiến y dọa sợ, tưởng mình đã bị phát hiện.
Đôi mắt Hư Dư khóa chặt mặt nước nơi Kiếm lô rơi xuống, hai tay chầm chậm kết ấn, phảng phất giữa mười ngón nảy sinh vô vàn trở ngại, muốn động một ngón tay cũng trở thành vô cùng gian nan.

Mộ Tàn Thanh cơ hồ có thể nghe được tiếng xương cốt bị vặn vẹo "kẽo kẹt", thế nhưng Hư Dư vẫn lẳng lặng gánh vác loại áp lực vô hình này.

Tại chớp mắt chỉ quyết kết thành, hồ nước nguyên bản đã tĩnh lặng lại đột nhiên bùng nổ, vô số dòng nước như rồng bay phóng lên trời, mạnh mẽ phá tan mái vòm sơn động, lại tiếp tục hóa thành mưa to rầm rập rơi xuống.
Ánh dương quang kèm nước mưa cùng dung nhập vào trong hồ, dòng nước mãnh liệt hướng đến chỗ Kiếm lô ập tới, tạo thành một cái vòng xoáy điên cuồng xoay tròn.

Hồ nước trong suốt xanh biếc đều bị liệt hỏa trong bếp lò không ngừng nung nóng khiến sôi lên sùng sục.

Giữa hơi nước mịt mờ, dung nham màu đỏ lan ra, từ nơi sâu xa trong vòng xoáy truyền đến âm thanh khó có thể hình dung, tựa như trong trẻo, lại như trầm đục.
Cùng lúc đó, không trung trên đỉnh đầu vô cớ mây đen dày đặc, tia chớp màu tía rậm rạp giữa những tầng mây bôn ba, tùy thời có thể gây thành dông tố ầm ầm hạ xuống.
Mộ Tàn Thanh nhìn vòng xoáy dưới kia, một thanh cự kiếm chậm rãi bay lên.

Nó còn chưa trải qua mài giũa, ngay cả lưỡi kiếm cũng chưa thấy, vì vậy hết sức xấu xí.

Nhưng mà ánh mắt Hư Dư nhìn nó cực kỳ nóng bỏng, liền như chăm chú nhìn tình nhân mình âu yếm.
Cự kiếm càng lúc càng lớn, hình thể căn bản Kiếm lô không thể chứa đựng, vô số lưu hỏa hoa văn loang lổ trên thân, gặp phải nước lại phát ra "xèo xèo" khí trắng.


Hoặc là nó đem tất cả những thứ này đều đốt sạch, hoặc là chính nó tự mình tan vỡ.
Hư Dư hồn nhiên không để ý lôi kiếp sắp thành ngập đầu tai ương, thả người nhảy vào trong hồ nước.

Một người một kiếm chênh lệch quá nhiều quá xa.

Hư Dư nguyên bản cũng xem như cao lớn, ở dưới thanh kiếm này lại nhỏ bé như giun dế, thoạt nhìn có mấy phần buồn cười.
Mộ Tàn Thanh không cười, bởi vì y nhìn thấy Hư Dư hướng mình xoay người lại, ánh mắt nóng rực dần dần biến thành lạnh lẽo.

Nhưng mà đây không phải là ánh lửa tắt tĩnh mịch, mà là dùng một thân gân cốt đem mồi lửa niêm phong ở trong tâm.
Y có một loại cảm giác, Hư Dư nhìn thấy được mình.
"Dương thần trên cao, Âm thần ở dưới, Hư Dư tại nhân gian đúc kiếm 18,000 năm.

Đúc hình rèn cốt, tẩy tủy tôi linh, hiện giờ kính cáo thiên địa, lập đạo vi binh!" Hư Dư từng chữ từng chữ, thanh âm chấn động tam giới "Thuận binh đạo của ta, lấy huyết nhục tế khí, giết hết kẻ nghịch mệnh trong thiên địa!"
Một tiếng sét "Ầm ầm" như ứng hắn cáo thệ, hung hãn đánh xuống phía dưới!
Thân thể Hư Dư đột nhiên trở nên cao lớn như núi.

Hắn rút thanh cự kiếm không lưỡi này, theo một tiếng hét to, cự kiếm gạt mây quét gió nghênh đón thiên lôi.
Sau một khắc, lôi kiếp ở trên thân kiếm nổ tung, tia lửa điện quang cùng bắn toé, sắt đá vỡ tan, từ giữa hiện ra một tia sương lạnh!
Thiên lôi khai nhận, kiếm thành đạo lập!
[(*) thiên lôi khai nhận: trước đó cự kiếm chưa có lưỡi, chưa có mũi nhọn; Thiên lôi đánh xuống, mài thành lưỡi kiếm]
Linh hồn Mộ Tàn Thanh chấn động, trước mắt bị hàn quang của lưỡi kiếm quét qua, tất cả thiên địa như trắng xóa, thanh âm lôi điện ầm ầm điếc tai nhức óc.

Y không nhịn được nhắm mắt lại, thời điểm mở ra, cho dù lôi đình hay là Hư Dư cũng đã không còn thấy, trước mắt chỉ dư lại vách tường băng lãnh bốn phía.
Y đã về lại tháp thất trong Mộ kiếm.
Mộ Tàn Thanh thần sắc ngơ ngác mà nhìn bốn phía chung quanh.

Nơi này không có đèn đuốc, không có bất kỳ vật gì trang trí, cũng không thấy thông đạo nối liền trên dưới, chỉ có một luồng nhiệt độ nóng rực quen thuộc xuyên qua kiến trúc đỉnh vòm truyền xuống, khiến người ta có cảm giác như đặt mình trong bếp lò.
Y nhớ tới một đoàn hỏa diễm trên đỉnh Mộ kiếm kia, cuối cùng cũng đã minh bạch: đó chính là một mồi lửa năm đó Sát thần Hư Dư đúc kiếm lưu lại, mà mình nguyên lai tiến vào tầng thứ mười tám thần bí khó lường, thần thức được mồi lửa điều khiển, thông qua nó chứng kiến phong quang năm xưa.
Nhưng mà, trong lòng Mộ Tàn Thanh vẫn nghi hoặc tầng tầng.

Hư Dư chém giết chư thần viễn cổ tuân theo Thiên mệnh, tất cả liên quan đến hắn đều nên giữ kín như bưng, Trọng Huyền cung tại sao lại đem đoàn mồi lửa quan hệ không ít này để ở đây? Qua nhiều năm như vậy, vì sao chỉ có Linh Nhai chân nhân cùng mình tiến vào tầng này?
Đáng tiếc y có rất nhiều nghi vấn, cũng không ai có thể giải đáp.
Mộ Tàn Thanh chống đầu gối đứng lên, xoay quanh gian tháp thất này tìm kiếm lối ra.

Y không biết mình ở đây đã trải qua bao lâu.

Lúc đó chuyện đột ngột xảy ra, dùng tính khí của Tiêu Ngạo Sênh chắc chắn sẽ phẫn nộ tung trời, phải mau chóng rời khỏi mới phải.
Tháp thất tầng thứ mười tám không có cửa cũng không có cửa sổ, Mộ Tàn Thanh chỉ có thể đem lực chú ý đều đặt lên vách tường bốn phía.

Cũng may linh lực của y tuy rằng bị phong bế, ánh mắt vẫn thanh minh như cũ, cũng không màng đến nơi này ánh sáng tối tăm.

Chính vì thế, khi y đi đến giữa vách tường, nhìn một cái liền choáng váng tại chỗ.
Trên mặt tường này khắc chữ dày đặc, sát bên phải là một hàng ghi: Tam thần kiếm chú pháp!
"Thiên đạo vô hình, đại đạo vô danh.

Nó là thứ vô tướng vô sinh, cũng là thứ trường tồn.

Song, tất cả chúng sinh trong thế đạo, đều có thanh sắc trong ngoài, từ hình tướng mà sinh tam độc, cũng từ đó sinh ra biến số.

"Vì thế đúc kiếm đạo, khởi điểm tạo mẫu, thận trọng chọn nguyên liệu, nấu lại tinh luyện, cuối cùng sửa sang, biến hóa vật hỗn độn, tôi tạo thành mũi nhọn, thay đổi hình dáng bên ngoài, cốt lõi vẫn còn đó.
"Một kiếm đúc hình, mạnh mẽ sắc bén tranh phong, dẻo dai không gãy linh động, chính là vì ngoại tướng, lịch kiếp lâm nạn;
"Hai kiếm đúc cốt, kẻ cô thẳng quá sẽ dễ gãy, kẻ khéo đưa đẩy mềm dẻo sẽ dễ mất, chính là vì cốt khí, chí tình nhập thế;
"Ba kiếm đúc linh, kẻ vướng với ngoại vật không thành, kẻ chấp nhất biểu tượng vô thần, chính là vì linh hồn, dã tâm thủ đạo.
"Chúng sinh cho nên có thể lâu dài, không có xương thịt sẽ không thối rữa; Thế đạo cho nên có thể trường tồn, không có thịnh thế sẽ không suy vong.

Tham lam sinh ra dục vọng, giận hận sinh phẫn nộ, si mê sinh ngu xuẩn, tất cả đều là do tự tính của vạn vật.

Vì vậy, người chứng đạo, phá tam độc mới có thể thành tựu.
"Đạo này chính là, đúc kiếm như người."
...
Mộ Tàn Thanh gắt gao nhìn chằm chằm một mặt tường này.

Người khắc chữ lấy kiếm làm bút, ra tay mạnh mẽ hữu lực.

Nhưng mà mỗi khi y xem xong một câu, những hàng chữ kia liền tan biến trên vách tường, phảng phất chỉ là vì để y đọc mới hiện ra.
Y nhận ra những chữ viết này, giống với "Trên kiếm đạo hạnh, dưới kiếm sinh tử" ngoài cửa Mộ kiếm, đều là thủ bút từ Linh Nhai chân nhân Tiêu Túc.

Nói cách khác chúng được khắc vào nơi này ít ra cũng đến ngàn năm.

Nhưng mà những nội dung này khiến người kinh sợ, nhìn như là viết phương pháp đúc kiếm, kì thực là rèn thể thành hình dáng, minh tâm nhập luyện, tôi hồn thành phong.

Thay vì nói rèn đúc một cái thần binh lợi khí, càng giống như là phương pháp tinh tâm luyện hình cho người tu hành, đem một người chế tạo thành lợi khí tuyệt thế.
Pháp quyết này không phải là công pháp chính thống của Huyền môn, Tiêu Túc tại sao lại đưa nó khắc ở đây? Lúc trước, khi hắn ở tầng này, có nhìn thấy hình ảnh giống với mình hay không?
Trong đầu Mộ Tàn Thanh vang lên ong ong.

Lý trí nói cho y biết hiện tại cần phải nhắm mắt ngưng thần, nhưng đôi mắt của y như dính chặt trên tường, dưới chân như mọc ra rễ, ngấu nghiến đói khát mà đem những văn tự còn có chút tối nghĩa khó hiểu trên đó khắc vào trong đầu, hồn nhiên quên cả bản thân mình.
Bởi vậy, y cũng không biết bên ngoài hiện giờ đã rối loạn.
Bắc Cực đỉnh xưa nay thanh tịnh siêu phàm, lúc này đang bị một mảnh huyết quang bao phủ.

Vân oa màu đỏ nhìn thấy mà giật mình xoay quanh trên không trung Đạo Vãng phong.

Gió cuốn theo mây di chuyển, sương mù bất tường từ bốn phương tám hướng khuếch tán, dần dần đem toàn bộ nền trời đều nhiễm phải một tầng sắc đỏ.
Người chạy đến đầu tiên cư nhiên không phải Tam Bảo sư, mà là Tàng Kinh các chủ Nguyên Huy.
"Sát tinh hiện thế..." Dưới chân hắn đạp lên một tờ giấy mỏng nhẹ, phảng phất lúc nào cũng có thể ở trong gió nát vụn, hai mắt thẳng tắp nhìn chấm nhỏ ở trong Vân oa càng ngày càng sáng đỏ như máu, tự lẩm bẩm "Là ai cùng nó cộng hưởng?"
Huyết quang màu đỏ tươi ở trên ngôi sao này đại thịnh.

Hiện giờ nó đã theo tầng mây trầm xuống từ từ áp sát Bắc Cực đỉnh, không còn như cái mâm ngọc màu đỏ, mà càng giống một hỏa cầu cực lớn thiêu đốt.

Theo nó tới gần, linh thực hoa cỏ trên Bắc Cực đỉnh đều nằm rạp xuống, thậm chí lá đã bắt đầu khô vàng, rễ cây bật gốc, nguồn nước các nơi đều bị bốc hơi, gió nóng hầm hập cuồn cuộn từ trên trời đè xuống, một số đệ tử tu vi không đủ đã trốn vào trong trận pháp, hoảng sợ nhìn Sát tinh càng ngày càng đến gần.
Mắt thấy Sát tinh liền muốn đập về phía Đạo Vãng phong, Nguyên Huy giơ tay hóa ra một quyển sách, cũng không thèm mở ra mà ném qua, nhìn như nhẹ nhàng không gắng sức, lại chuẩn xác mà đến trước Sát tinh.

Khiến người kinh sợ chính là, quyển sách này cũng không bị nhiệt độ cao thiêu huỷ, trang sách ở trong gió nóng cuồn cuộn rất nhanh chuyển động cũng không ngừng kéo dài.

Có tu sĩ can đảm nhìn gần lúc này mới thấy rõ, nguyên lai là một họa quyển (*) tràn đầy sơn thủy hoa lá chim muông, tựa hồ là Nguyên Huy trong lúc nhàn hạ vẽ lại.
[(*) sách vẽ hình, hehe...Nguyên Huy già rồi còn thích truyện tranh :)]
Nhưng mà, theo họa quyển chuyển động, trên trang sách, một vùng biển mênh mông đột ngột biến mất tung ảnh, giữa không trung đột ngột có một cơn sóng thần hiện lên.

Mặc dù nước rất nhanh bị Sát tinh mang theo gió nóng mà hóa khí, thủy linh lực chứa trong đó cũng đã ngưng tụ không tiêu tan, đem Sát tinh bao bọc bên trong, tư thế rơi xuống nhất thời bị ngăn trở.
A Linh đánh bạo nhìn đến đây, không nhịn được kinh ngạc thốt lên: "Đó là cái gì?"
"Chung Linh sách." Ánh mắt Phượng Tập Hàn nhìn chằm chằm vào họa quyển đang lơ lửng kia, bàn tay nắm Tố Tâm như ý hơi căng thẳng "Nguyên Huy Các chủ năm xưa hành tẩu Huyền La ngũ cảnh, lấy ra một đạo sinh khí của núi sông linh tú trong thiên hạ, tập hợp thành sách này làm bản mệnh pháp khí."
Chỉ cần có Chung Linh sách nơi tay, Nguyên Huy tựa như nắm giữ một tiểu thế giới Huyền La thứ hai, thiên sơn vạn thủy đều đi vào trong bức họa của hắn, tất cả đều để cho hắn sử dụng.
Lúc này, họa quyển lại lật qua vài tờ, sơn mạch bao phủ trong băng tuyết đột nhiên biến thành đại địa trơ trụi.

Tuyết đọng băng dày bên trên quanh năm không thay đổi thoát ra ngoài mặt giấy, bao trùm tầng ngoài thủy linh.

Trong phút chốc bão tuyết xoay quanh, Sát tinh như quả cầu lửa bị đóng băng trong đó, đọng lại giữa không trung.
Ngay sau đó, thanh âm giòn giã liên miên không ngừng từ trên "quả cầu băng" vang lên, vô số vết rạn nứt ngang dọc nằm dày đặc.


Nguyên Huy chấp tay hành lễ liền chậm rãi mở ra, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết, tại thời điểm vô số vụn băng bay tán loạn như mưa, hắn đem viên Sát tinh này thu hồi vào trong họa quyển.

Một tờ giấy nguyên bản trống rỗng đột ngột hiện lên bức tranh kỳ dị: băng tuyết che lấp một đoàn liệt hỏa thiêu đốt, hơi nước không ngừng bốc lên lại rất nhanh ngưng kết thành băng, ngăn cản hỏa diễm phá vỡ xiềng xích, thiêu hủy trang giấy.
Nguyên Huy sắc mặt tái nhợt.

Hắn đem họa quyển khép lại, một chưởng đè lên bìa sách không dám thả lỏng mảy may, trút toàn thân linh lực truyền vào trong đó.

Rốt cuộc họa quyển nóng bỏng khôi phục nhiệt độ bình thường, yên lặng bất động.
Vân oa nơi chân trời chậm rãi tản đi.

Huyết quang tan biến vào vô hình.

Các đệ tử không biết chuyện đều cảm thấy sống sót sau tai nạn, chỉ có Phượng Tập Hàn cùng Tư Tinh Di chau mày: bọn họ đều biết sự tình cũng không đơn giản như vậy.
Phượng Tập Hàn nhìn nơi Vân oa biến mất, một cái tinh tú trận đồ bán trong suốt cũng tản đi, trong lòng biết là Thiên pháp sư Thường Niệm đã ra tay rồi.
Sát tinh xuất hiện đột ngột, thế tới lại hung hăng, cuối cùng thế nhưng bị Nguyên Huy tạm thời phong ấn vào Chung Linh sách.

Ngoại trừ hắn đạo hạnh cao thâm, còn bởi vì kẻ cộng hưởng cùng Sát tinh đột nhiên cắt đứt liên hệ, Sát tinh liền không thể giáng xuống, lại bị Thường Niệm dùng tinh thuật kết trận ngăn cách đường lui, lúc này mới bị Chung Linh Sách giam lại.

Nhưng mà, Sát tinh tồn tại trên thế gian đã lâu, đã sớm không thể phá hủy, nhất định phải trở về bầu trời để ẩn náu.

Việc Nguyên Huy có thể làm, chỉ là đưa nó giao cho Thường Niệm, thay đổi tinh quỹ của nó, để nó rời khỏi Bắc Cực đỉnh.
Bởi vậy, so với Sát tinh không có cách nào xóa đi, Trọng Huyền cung càng xem trọng kẻ cùng nó cộng hưởng.
Nghĩ tới đây, Phượng Tập Hàn đưa ánh mắt về phía Đạo Vãng phong.

Từ bên này nhìn qua, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Mộ kiếm, cùng một ngọn lửa hừng hực đang ở đỉnh tháp thiêu đốt đến sáng chói.
Hiện tại người bên trong Mộ kiếm là ai?
Hắn bên này tính toán lại không manh động.

Mà Nguyên Huy sau khi thu hồi Chung Linh sách, cũng đưa mắt đặt vào Mộ kiếm.
Nguyên Huy cách gần nhất, nhìn cũng rõ ràng.

Viên Sát tinh kia vừa rồi chính là hướng về phía tòa tháp này mà đến.

Bởi vậy hiện tại sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, trong lòng cũng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Hắn là Các chủ lớn tuổi nhất cũng tư lịch nhất trong Trọng Huyền cung.

Sống được quá lâu dĩ nhiên là thấy quá nhiều, so với người khác đều hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết rằng có những chuyện chỉ có thể vĩnh viễn đặt ở trong lòng.
Hỏa diễm lơ lửng trên Mộ kiếm kia chính là di vật của Sát thần Hư Dư.

Sau khi Hư Dư chết, ngọn lửa này liền rơi vào tay Đạo Diễn thần quân, sau đó truyền cho Thiên pháp sư Thường Niệm, phong tồn vô số năm tháng cũng chưa từng vận dụng.

Mãi đến tận một ngàn năm trước lập Đạo Vãng phong, Kiếm các làm thế nào cũng không dựng thành Mộ kiếm cực kì trọng yếu này, ngay cả Thiên Cơ các cùng Tư Thiên các đều bó tay hết cách, đành phải cầu Thường Niệm tương trợ.
Ngọn núi này vốn là thanh kiếm giết thần của Hư Dư hóa thành, trong núi ẩn chứa Sát thần hung lệ khí, Thường Niệm dùng trận pháp đưa chúng dẫn ra khỏi đại địa, lúc này mới xây xong Mộ kiếm.

Sau đó hắn đưa chúng phong tỏa tại tháp thất tầng thứ mười tám, trên dưới không lui tới, dùng chân hỏa Sát thần để lại trấn áp, lúc này mới khiến cỗ sát lực này không rò rỉ ra ngoài.
Bởi vậy, tầng thứ mười tám theo lý thuyết là không đường có thể đi vào, trừ phi...!sát khí bị phong tồn bên trong chủ động hấp thu chủ nhân tương lai, chính như Tiêu Túc năm đó.
Đi vào tháp thất tầng mười tám, tức là người có Sát tinh đi vào mệnh.
Trong mắt Nguyên Huy xẹt qua một nét bi thương.

Hắn không nghĩ tiếp nữa, phi thân rơi xuống Mộ kiếm, tóm lấy một đệ tử Kiếm các mới từ đại môn địa cung chạy đến, hỏi: "Bên trong còn có người nào?"
Tên đệ tử này hiển nhiên là cũng bị biến cố vừa rồi khiến kinh hoảng không nhẹ, thấy Nguyên Huy đặt câu hỏi liền vội vàng trả lời: "Là thiếu...thiếu chủ, còn có một người tóc bạc không rõ.

Trên mặt y có đạo hồng ấn."
Hắn không nhận ra Mộ Tàn Thanh, Nguyên Huy lại biết.
Nguyên Huy ở ngàn năm trước đã gặp Tiêu Ngạo Sênh.

Nếu như hắn cùng Sát tinh có liên quan, ngay từ lúc đầu tiến vào Mộ kiếm liền phải xảy ra việc này, đâu cần chờ tới hôm nay? Bởi vậy, đáp án liền không cần nói cũng biết.
Không xong! Hắn ở trong lòng thầm nghĩ..