Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 5 - Chương 73: Phiên ngoại 2: Mừng tân xuân




LẦN NÀY KHÔNG LÀM HỒ TÔN VƯƠNG NỮA

A Đẩu đem hai cái gối đầu to buộc lại với nhau, cắm cây chổi lên, xong mặc cho nó long bào của mình, tay không ngừng nghỉ, miệng thì ngâm nga: “Trôi qua hai ngàn năm, chúng ta lại tương phùng, đưa vào viện bảo tàng, đặt trong tủ pha lê…Ngươi một tủ…Ta một tủ…”

Khương Duy hiếu kỳ hỏi: “Nghĩa là sao?”

A Đẩu đảo mắt khinh thường, nói: “Chẳng phải Tào Tháo bố trí bảy mươi hai nghi trủng* đó sao? Sớm muộn gì tổ phần cũng bị người ta đào sạch à, aiz, Khương Tiểu Duy, ngươi nhìn xem, giống ta không?” Nói xong quơ gối đầu lên vỗ qua Khương Duy, hai thiếu niên hi hi ha ha, nháo loạn cào cào.[*mộ giả, để phòng bọn trộm mộ]

A Đẩu vô cùng hài lòng mà dán một tờ giấy lên cây chổi kia, trên giấy vẽ một cái mặt quỷ thè lưỡi, trợn mắt nhíu mày, kế tiếp nhét nó vào trong chăn, che lại.

Gia Cát Lượng cáo lão hoàn hương, ngày thứ hai đề xuất đơn từ quan, trên hai mươi chiếc mã xa chở sáu vạn lượng hoàng kim, ba ngàn cuộn vải vóc, gần cả trăm thị tỳ, tiểu tư lắc lắc lư lư rời khỏi Trường An, đi tới Thành Đô.

Trên quan xa đốt một lò than, trên lò nấu một bình trà, hương thơm tràn ngập.

“Ngươi nói xem khỉ con…” Gia Cát Lượng dở khóc dở cười nói: “Chở nhiều đồ quân nhu như vậy làm gì? Bán mạng vì Hán gia hắn cả một đời, phút chót còn phải gánh cái hắc oa tham quan”

Hoàng Nguyệt Anh đút Khổng Minh một miếng tô đường, cười nói: “Chút tâm ý của đồ đệ mà, ngươi ngại lễ từ quan quá nhiều, ta ngược lại còn chê ít ấy, cái ngọc như ý trong Vĩnh Lạc cung kia cũng không chịu mang theo, về Thành Đô ta xem ngươi lấy cái gì để đập chuột nhé”

Gia Cát Lượng lắc đầu thổn thức nói: “Dân chi dân cao, dương mao xuất tại dương thân thượng*, sau khi nhập Xuyên rồi cần phải phân tán bớt đi; vốn định thanh liêm về Nam Dương hưởng chút vui thú điền viên…” [*tiền mồ hôi xương máu của dân; bên ngoài tưởng nhận được ưu đãi, nhưng thực tế sự ưu đãi đó đã được kèm sẵn trong chi phí mình phải trả rồi]

Hoàng Nguyệt Anh chống cái eo thon, sẳng giọng: “Tài vật hoàng thượng ban thưởng mà còn sợ người ta lải nhải sau lưng hả, ngươi thích gánh cái hư danh như vậy, lão nương…Tiện thiếp cũng không quan tâm, nói trước, tiền ngươi cứ việc phân tán đi, nhưng vải thì không được động vào! Sắp tới năm mới rồi, vài cuộn vải hoa cũng đâu thể may y thường mừng xuân chứ?”

Gia Cát Lượng đành phải luôn miệng xin tha, Hoàng Nguyệt Anh lúc này mới vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài thành Trường An tuyết trắng xóa, đêm qua đợt tuyết mới vừa rơi, khắp đại địa Trung Nguyên được phủ trong sắc bạc, cảnh sắc tựa nơi tiên cảnh.

Nguyệt Anh xinh đẹp cười nói: “Chỉ trong một đêm, đợt tuyết này rơi thật lớn, ruộng khô cây héo, đều thay đổi hình dáng”

Khổng Minh uống một hớp trà, vui mừng nói: “Thụy tuyết dự báo năm được mùa, năm tới ắt quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa”

Nguyệt Anh cười nói: “Lẽ ra nên ở Trường An ăn tết rồi hẳn đi, không có ai áp chế con khỉ con kia, lát nữa chẳng biết sẽ gây ra họa gì”

Khổng Minh nói: “Hoàng thượng cũng thành người lớn rồi, chắc không đến nỗi…”

Gia Cát Lượng nói chưa dứt, thì Nguyệt Anh đã “Di” một tiếng.

Chỉ thấy giữa đồng hoang mênh mông, một con bạch mã móng vàng ra sức sải vó phi như bay, còn gia hỏa say sưa lắc trái lắc phải trên lưng ngựa kia chính là “Khỉ con” mà Khổng Minh vừa nhắc.

“…”

Khổng Minh hỏi: “Làm sao thế?”

Nguyệt Anh nháy mắt xù lông, thét chói tai: “Mau mau, truyền lệnh trở về! Khỉ con chạy mất rồi!”

Khổng Minh mặt mày mờ mịt, Hoàng Nguyệt Anh suy nghĩ kỹ xong, nói: “Thôi! Mặc cho hắn đi đi, về nhà ăn tết quan trọng hơn”

Sáng sớm cùng ngày.

Kim la vang lên đến lần thứ ba, nhưng trên long ỷ vẫn trống không.

Văn võ bách quan nghị luận xôn xao, đều bảo rằng: “Thừa tướng vừa cáo lão hoàn hương, hoàng thượng liền giở thói như vậy, làm sao mới tốt đây…”

“Làm sao mới tốt…”

“Không giấu các vị đại nhân, sáng sớm Mạnh Khởi đã lường trước được, hôm nay thừa tướng từ quan, trong triều không ai trấn giữ, tân tướng lại là cái bao cỏ…” Dù Mã Siêu đã đè thấp tiếng, nhưng cái giọng lớn kia vẫn truyền đến hàng đầu đội quan văn.

Sắc mặt Tư Mã Chiêu thoắt trắng thoắt xanh, ho mạnh mấy tiếng, chúng thần mới an tĩnh lại, nhìn sang Tư Mã Chiêu.

Bàng Thống ung dung nói: “Tư Mã thừa tướng, hôm nay…bãi triều?”

Tư Mã Chiêu hỏi ngược lại: “Thái phó đâu rồi?”

Bàng Thống chỉ chỉ ra ngoài điện, đáp: “Lúc này hẳn là thái phó đang tiếp sứ giả triều cống từ Nam Man tới, còn Ôn hầu chẳng biết đã đi đâu, có lẽ ở hậu…hậu cung. Gọi thái phó lại chứ?”

Tư Mã Chiêu nói: “Thôi, để ta tự đi. Các vị đại nhân chờ chút”

Tư Mã Chiêu vội vã đi ra ngoài điện, chạy thẳng tới ngọ môn, thấy Triệu Vân và một nhóm hoa hoa Man tử đeo diện cụ đang đứng cùng một chỗ.

Chúng Man nhân nói huyên thuyên không ngừng, còn Triệu Vân thì xấu hổ cười trừ, gật đầu lia lịa.

“Tới đúng lúc lắm!” Có lẽ Triệu Vân than khổ đã lâu, bèn kéo Tư Mã Chiêu lại nói: “Thánh thượng đâu? Sao giờ này rồi mà còn không tuyên Man sứ thượng điện?”

Tư Mã Chiêu chắp tay kiến lễ với đoàn sứ tiết Nam Cương kia, tức khắc một trận liến thoắng ào ào ập tới, khiến hắn choáng váng, Tư Mã Chiêu nói: “Hoàng thượng còn đang ngủ…Chưa thượng triều, ngoại thần không được phép vào hậu cung, Triệu tướng quân hối đi?”

Triệu Vân vội nói: “Tử Thượng ở đây tiếp nhé, ta đi hối”

“Vân thúc ngươi…nghe hiểu lời bọn họ sao?” Trong ánh mắt của Tư Mã Chiêu tràn đầy sùng bái.

“Nửa chữ cũng hông hiểu” Triệu Tử Long rốt cuộc tìm được đường sống, vội vã chạy biến, trước khi chạy còn quay đầu lại dặn: “Có nói cái quỷ gì, thì ngươi chỉ cần cười gật đầu thôi, đừng thất lễ với sứ giả; nếu muốn khi dễ ngươi, cứ rút kiếm thọc tới, có ta chịu trách nhiệm”

Tư Mã Chiêu ngũ lôi oanh đỉnh, bên cạnh lại có vô số cánh tay đen thui kéo tới kéo lui, lải nhải lép nhép, tân tướng của một nước, vào ngày đầu tiên nhậm chức đã hệt như một con gà con lông xù bị ném vào ổ vịt, chịu đủ mọi giày vò, khổ không kể xiết.

Triệu Tử Long sải bước xuyên qua Tử Kim các, qua Phượng Nghi đình, chạy thẳng tới tẩm điện của thần võ quang minh thánh cổ nhân quân Lưu A Đẩu, thấy trước điện bốn bề vắng lặng, chỉ có một tiểu cung nữ đang hướng về phía mặt trời phơi mấy quyển 《 Kim Bình Mai 》 do hoàng thượng sáng tác, Triệu Vân không vui nói: “Khương Bá Ước đi đâu rồi? Giờ này mà hoàng thượng còn chưa dậy sao?”

Tiểu cung nữ run lẩy bẩy nói: “Lang trung ra lệnh…Sáng sớm đi bố trí phòng thủ, căn dặn không được quấy rầy giấc ngủ của Hoàng thượng”

Triệu Vân lại hỏi: “Đêm qua Kinh thái úy có tới đây không?”

Tiểu cung nữ hết sức nghi hoặc, như đang nghĩ ngợi, nhưng Triệu Vân không thèm hỏi nữa, vén sa trướng, vào trong nói: “Kinh Trầm Kích! Hôm nay Nam Cương phái sứ nhập kinh, sao không biết chừng mực như thế?!”

Trong phòng vắng tanh, không thấy Lữ Bố, trong chiếc chăn kim gồ lên một cái bao nhỏ, có vẻ đang ngủ rất say sưa.

Triệu Vân thấy A Đẩu độc tẩm, trái lại chẳng chút tức giận, tiến lên dịu dàng nói: “A Đẩu, thức dậy đi, hôm nay có khách đấy”

Không thấy ổ chăn kia phập phồng, Triệu Vân nhất thời như rơi xuống vực sâu, cuống quýt đưa tay kéo chăn ra, hoàng thượng…không có, chỉ còn lại hai cái gối đầu được cột vào nhau, trên cắm một cây chổi.

Trên cây chổi có dán tờ giấy, vẽ con quỷ treo cổ thè cái lưỡi dài thiệt dài.

A Đẩu vỗ vỗ mông Trảo hoàng phi điện, nghiêng nghiêng ngã ngã, nói: “Ngu phu chạy chậm chút, lâu rồi tiểu gia không có cưỡi ngươi, dập đau trứng quá…”

Trảo hoàng phi điện thông nhân tính, cho nên giảm tốc độ, kế tiếp càng lúc càng chậm, rồi ngừng, không nhúc nhích nữa.

A Đẩu hồ nghi ngước đầu lên, thử nhìn nhìn về phía núi rừng đằng xa, Trảo hoàng phi điện ngượng ngùng xoay người.

“Đi đâu!” A Đẩu liều mạng kéo cương ngựa.

“Đi đâu” Trầm Kích mặt mày mờ mịt hỏi.

“…”

A Đẩu cười trừ nói: “Đi ra ngoài…dạo chút, cải trang vi hành ấy mà! Thể nghiệm thử nhân gian ấm lạnh…”

A Đẩu chợt ý thức được gì đó, tức giận quát: “Không đúng, Kinh thái úy! Sao ngươi dám trốn việc! Trốn việc là sẽ bị phạt bổng lộc, về đi làm đi! Ngươi cầm bổng lộc trẫm phát cho ngươi mà biếng nhác tiêu cực, như vậy sao được!”

“Ờ” Trầm Kích đáp.

A Đẩu nói: “Đi! Đi!”

“Xùy! Trở về!” Nói xong làm như đuổi chó mà không ngừng phất tay.

Trầm Kích “Hồ” một tiếng, như hổ rình mồi mà giục Xích thố lướt qua người A Đẩu, đột nhiên đưa tay tóm hắn qua lưng Xích thố y hệt bắt gà con.

“Ê ê!” Hai chân A Đẩu đạp loạn xạ, nói: “Ngươi khi quân!”

Trầm Kích phe phẩy đuôi, đáp: “Ta không có khi quân, ngươi muốn đi đâu, nói”

A Đẩu thấy có sơ hở, bèn nói: “Không bắt ta về thật chứ?”

Trầm Kích nhìn nhìn ra phía xa, cười nói với A Đẩu: “Không về, ngươi muốn đi đâu, ta đi theo ngươi”

A Đẩu hung hăng vỗ lên đùi Trầm Kích một phát, nói: “Vậy thì quá tuyệt rồi! Bá Ước bảo ở Ôn huyện có ôn tuyền, lễ mừng năm mới sẽ có miếu hội! Chúng ta tới đó chơi mấy ngày đi, lát nữa ngươi viết thư, kêu sư phụ tới chung luôn!”

Lữ Bố nhe răng nhếch mép, bị vỗ đau điếng, suy nghĩ chốc lát rồi lạnh lùng nói: “Ta không biết chữ” Tiếp theo không mấy tình nguyện mà quay đầu ngựa, Xích thố cất vó chạy ào, bỏ lại Trảo hoàng phi điện đáng thương trong tuyết lạnh.

Trảo hoàng phi điện ngẫm nghĩ, đành phải đuổi theo, từ xa truyền tới cuộc đối thoại giữa Trầm Kích và A Đẩu.

“Ách ba, sao ngươi không bắt ta trở về…”

“Trong thành Trường An có sứ giả Man Cương”

“Sứ giả?”

“Nghe đồn đều là mỹ nam Nam Man”

“…”

“Ta muốn trở về_____!” A Đẩu gào to: “Mang ta về xem thử đê_____!”

Nhóm mỹ nam Nam Man cao lớn thô kệch, từng người ngồi trước Cửu long kim điện, lớn tiếng quang quác giao đàm, lại chỉ chỉ trỏ trỏ Mã Siêu đang đứng ở một bên, kế tiếp cùng cười ầm lên.

Mã Siêu nháy mắt đỏ cả mặt mày.

Chờ rồi lại chờ, ước chừng một canh giờ sau, kim la lại vang, Triệu Vân bảo hộ hoàng thượng lén lén lút lút đăng điện!

Tư Mã Chiêu vừa nhìn thấy, tức khắc tóc gáy dựng đứng, này mà là hoàng thượng cái nỗi gì!

Nhưng họa đã ập lên đầu rồi, không trâu bắt chó đi cày vậy, không phải hoàng thượng cũng đành coi như hoàng thượng thôi, mông Tử Giác hơi dán bên long ỷ, dè dặt ngồi xuống.

Quần thần sơn hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tử Giác sợ thiếu điều muốn đứng bật dậy.

“Chúng chúng chúng…Chúng khanh…bình thân…thân” Tử Giác run như cái sàng trấu, lắp bắp nói: “Có chuyện…khải tấu, vô sự bãi triều, ân”

Triệu Vân khụ một tiếng, xoay người đứng ở đầu đội võ tướng, cao giọng nói: “Hôm nay sứ giả Nam Cương nhập kinh triều cống, nguyện Ngô hoàng trải rộng ân trạch, sứ tiết như sau…” Nói xong mặc kệ Tư Mã Chiêu nháy mắt liên tục, làm như không nhìn thấy, móc danh sách sứ giả từ trong ngực ra.

Nhóm mỹ nam Nam Man đồng loạt xì xồ gào to lên, ai nấy đều vỗ ngực mình mà kêu ngao ngao.

Triệu Vân vội trấn an: “Đọc ngay đây, xin chớ nóng lòng” Ra hiệu chúng mỹ nam an tâm, mở danh sách ra, tiếp theo trợn tròn mắt.

“…”

Trong điện tĩnh lặng như tờ, châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Khóe miệng Triệu Vân hơi co rút, chữ trên danh sách mình chẳng biết lấy một nét, nhìn vào thấy toàn là đám giun bò tới bò lui.

“Thái phó?” Tư Mã Chiêu thử hỏi dò, đón lấy danh sách từ trong tay Triệu Vân, tiếp theo sắc mặt như thường, nói: “Tuyên Tào thị lang thượng điện”

Thế là Tào thị lang thượng điện.

Đúng là may mắn trong bất hạnh mà, hôm hay Tào Tử Kiến không có uống rượu.

Tào Tử Kiến đầu tiên là chắp tay làm lễ, dương dương tự đắc nói: “Các vị đại nhân sớm, hoàng thượng sớm” Kế tiếp làm bộ như không thấy cái mặt trắng bệch của Tử Giác, trực tiếp vượt qua chúng mỹ nam đang ngồi xổm dưới đất, một mỹ nam chợt kéo mạnh bào khâm của Tào Tử Kiến, nói:

“Bô lô ba la bla bla bla”

Tào Tử Kiến lễ phép mỉm cười nói: “Pháp khắc, pháp khắc” [*Fuck, *** =)))))]

Chúng thần lập tức đồng loạt hút khí, Tào Thực quả nhiên hiểu ngoại ngữ! Nhất thời những ánh mắt liếc về phía Tào Thực tràn đầy sùng bái dào dạt, ngay cả mấy danh sĩ Bàng Thống Pháp Chính cũng cảm thấy thua kém.

Mỹ nam kéo Tào Thực kia cũng hết sức nghi hoặc, Tào Thực chắp tay với hắn, đứng sang một bên, tiếp lấy danh sách từ Tư Mã Chiêu, lười biếng liếc một cái.

Tiếp theo khép thiếp lại, hắng hắng giọng nói: “Ngô hoàng thiên thu vạn tuế, nhất thống…thiên hạ, trăm trận trăm thắng, anh dũng thiện chiến, Nam Cương mười bảy trại ba mươi sáu động tổng đại vương_____Chúc Dung phu nhân sai sứ tới chầu mừng, danh sách như sau…Tướng quân Áp Lỗ Bất Hoa, động chủ Tây Lý Hô Thổ, đại vương Mã Lặc Qua Bích…”

Văn võ bách quan thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhóm mỹ nam lại kích động tột cùng, tranh nhau kêu la, giống như đang kháng nghị không ngừng,

Triệu Vân nhíu mày nói: “Nghe đồn Nam Cương tuy dân phong chưa được khai hóa, nhưng đặt tên cũng là tên phiên dịch, cơ bản giống với âm đọc Hán danh. Sao tên họ lại kỳ quái như vậy?”

Trên trán Tào Thực đổ mồ hôi lạnh, bỗng Bàng Thống nói: “Thần nghe bảo hai người Nga Hà Thiêu Qua, Vu Phu La chính là ái tướng của Chúc Dung phu nhân…”

Lời chưa dứt, một mỹ nam đột nhiên gào to, suýt nữa đã dọa cho “Hoàng thượng” trên long ỷ khóc òa lên.

Tào Thực vội nói: “Nga Hà Thiêu Qua không có tới! Vu Phu La trên đường tới kinh…bị mảnh gỗ đâm vào chân, nên quay về rồi!”

Triệu Vân gạt mồ hôi, nói: “Hai vị tướng quân A Mi Quải, A Địch Quải…”

Hai cái tên này giống như đâm trúng máu gà của nhóm mỹ nam, hai Man nhân tức khắc nhảy dựng lên, vỗ bịch bịch vào ngực mình, bô lô ba la la hét om sòm.

Tào Thực chỉ tay mắng: “@%$##&#!!!”

Mỹ nam không cam lòng yếu thế đáp trả: “@#$%%^!!”

Triệu Vân vừa thấy tình hình bất hảo, quần tình hung dũng, giống như sắp diễn biến thành cục diện Man sứ ẩu đả tài tử, vội tiến lên một bước quát: “To gan! Chớ có đánh nhau trước mặt thiên tử!”

Tào Thực vội nói: “Không sao! Bọn họ đang rất phấn khởi!”

Thấy tình hình trên điện bây giờ, một đám Man tử giống như chịu phải vũ nhục cực đại, ai nấy nhảy lên ngồi xuống, đấm ngực giậm chân, vài mỹ nam cá biệt còn gục đầu xuống đất, vui vẻ chỗ nào chứ?

Nhưng đám người Triệu Vân Bàng Thống lúc này cũng chẳng có biện pháp gì, kế sách duy nhất chính là nghĩ cách tiễn nhóm mỹ nam đi trước. Nhưng Tào Thực cứ chống nạnh mắng to, còn sứ giả phương Man thì nước miếng tung bay, đồng loạt mắng lại.

Trên trán Tào Tử Kiến nổi gân xanh, xoay người muốn quơ lấy cục gạch mà chân long thiên tử dùng để chấn nhiếp quần thần ở trước án Tử Giác.

“Chớ có đụng tới ngọc tỷ truyền quốc!” Mã Siêu hoảng hố la to, xông vào chiến đoàn, thế cục càng hoảng loạn hơn, Tử Giác thét lớn một tiếng: “Không chơi với các ngươi nữa_____!” Tiếp theo liều mạng chạy ra khỏi kim điện.

Tào Tử Kiến y hệt con trâu đực thở hồng hộc, mấy giây sau, các sứ giả Man Cương nhất tề tuôn ra một tràng cười to.

“Ha ha ha ha_____” Tiếng cười nháy mắt gián đoạn.

Man nhân cầm đầu đang ngưỡng thiên cười to bị sặc đàm, hắng giọng một cái rồi nói: “Cái gì mà Thiên triều thượng quốc! Một đám phế vật vô học!”

“…”

Tất cả văn võ bách quan đều há hốc mồm.

Man nhân kia chậm rãi tháo diện cụ xuống, chúng thần hít vào một hơi lãnh khí.

Thủ lĩnh Man sứ hai mắt thâm thúy, mày kiếm nhập tấn, trên mặt vẽ vài lằn vân mèo đỏ thẫm, bắp thịt toàn thân quấn bện, hình xăm thao thiết màu đen ở cổ kéo dài đến bên tai, tai trái đeo một cái đinh bạc sáng lóa, nước da màu đồng cổ kiện mỹ vô cùng. Luận về sự lãnh tuấn cương nghị của hắn, thực sự chẳng thua kém Kinh Trầm Kích chút nào.

Tư Mã Chiêu không khỏi âm thầm so sánh thủ lĩnh Man sứ với Triệu Vân trước mặt. Man thủ lĩnh cương dũng vô cùng, nhưng chung quy vẫn thiếu đi nét khí khái bạo dạn giữa mi mục như Triệu Vân, khiến hắn kém đi nửa phần.

Triệu Vân bất động như núi, quát lạnh một tiếng: “Đã biết tiếng Hán, cớ sao lại bỡn cợt quần thần trước tọa thiên tử? Người đâu! Bắt lấy hắn!”

Thủ lĩnh Man nhân cười lạnh nói: “Thiên tử chạy mất tích rồi, một câu không hợp, ngay cả sứ tiết triều cống cũng muốn giết?! Nghe ta báo đây!” Thủ lĩnh nọ đoạt danh sách qua, cao giọng đọc: “Nam Cương mười ba núi hai mươi bảy trại, dưới trướng Chúc Dung phu nhân: Nga Hà Thiêu Qua, Kha Tỉ Năng, Mạnh Ưu, A Mi Quải, A Địch Quải, Mộc Lộc đại vương, Vu Phu La, Đạp Đột, Mê Đương đại vương, Kim Hoàn Tam Tiết, Lưu Ô phu nhân cùng tới chầu mừng!”

“…”

Tư Mã Chiêu nghi hoặc: “Còn có nữ nhân sao?”

Lưu Ô phu nhân vỗ vỗ cơ ngực cường tráng, thét to: “Xem thường nữ nhân?!”

Tư Mã Chiêu hết hồn, thủ lĩnh Man nhân lại đọc: “Lễ triều cống như sau, trăm cuộn vải đay, ngàn rưỡi Điền mã…”

Thủ lĩnh Man nhân mất thời gian thật lâu mới đọc xong danh sách lễ vật, kế tiếp thuận tay ném danh sách, mấy tấm cẩm tiên kia nhẹ nhàng bay lên kim án.

Triệu Vân thuận tay quơ, giữ lấy cẩm tiên, nháy mắt một cổ đại lực từ lòng bàn tay truyền tới cánh tay, chấn đến tay trái Triệu Vân tê dại, suýt nữa cầm không được.

Thủ lĩnh Man nhân đánh giá Triệu Vân thật lâu, sau đó nói: “Triệu Tử Long tướng quân?”

Triệu Vân trầm giọng nói: “Đúng vậy, không ngờ Man Cương ngọa hổ tàng long, dám hỏi danh tính tướng quân?”

Thủ lĩnh Man nhân cười lạnh nói: “Mạnh Hoạch”

Văn võ bách quan tức khắc nháo nhào.

Triệu Vân nói: “Mạnh Hoạch tướng quân có nguyện chiến một trận?”

Mạnh Hoạch nheo mắt, đánh giá Triệu Vân chốc lát, sau đó nói: “Tương lai còn dài” Kế tiếp ôm quyền cáo biệt.

Tức khắc Nga Hà Thiêu Qua Kha Tỉ Năng Mạnh Ưu A Mi Quải…Một đám mỹ nam hờ hững thượng vàng hạ cám lũ lượt đi ra, rời khỏi kim điện.

Mười lăm tháng chạp, đoàn sứ tiết rời kinh, năm ngày sau, Nam Cương Chúc Dung phu nhân tuyên bố:

Thiên triều đều là lũ phế vật gối thêu hoa! Không có quyền thống trị chúng ta! Chúng ta muốn mưu cầu sinh tồn! Liên hợp lại, lật đổ bọn chúng! Không cống nạp nữa! Chiếm núi, kéo cờ! Thu tiểu đệ! Đoạt tiền, đoạt nam nhân! Khởi nghĩa! Khởi nghĩa!

Thế là Nam Cương bắt đầu bạo loạn.

Bàng Thống cấp tốc triệu tập binh lính ở Quan Trung, tập kết ở Ba Trung, cùng lúc đó, Triệu Vân ra roi thúc ngựa đuổi tới Ôn huyện, tìm vị Hán đế đang cải trang vi hành, tiêu dao khoái hoạt kia.

Lúc này đang vào mùa đông khắc nghiệt, tuyết bay đầy trời, Lưu Thiện nằm trong lòng Kinh Trầm Kích, lười biếng ngâm ôn tuyền, muốn biết sau đó thế nào, thỉnh hạ hồi phân giải.