Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 5 - Chương 72: Chương kết ● thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện




Vừa tỉnh dậy, trời đã tối đen, thuyền con không biết đã cập bến tự khi nào, dường như A Đẩu đã ngủ ở trên thuyền rất lâu.

Hắn cởi vải bịt mắt, thử mở mắt ra, bốn phía tối mịt, phân biệt không rõ lắm, nhưng loáng thoáng có thể thấy được cảnh vật mờ mờ.

Sờ soạng mất một hồi, đột nhiên hắn phát hiện mấy tảng đá này rất quen thuộc.

Nga, là nơi mà năm đó khi Triệu Vân cứu mình từ trên thuyền Đông Ngô xuống, đã chật vật trốn lên.

A Đẩu nghỉ ngơi một đêm trong bãi đá, bụng đói kêu ùng ục, sáng sớm hôm sau liền bước nông bước sâu đi dọc theo thôn trấn tìm kiếm.

May mà Tiệm Ly có để lại một cái bao trên thuyền, trong bao có chút bạc vụn, bằng không mình thực sự sẽ phải xin ăn dọc đường rồi.

Vốn là chủ của thiên hạ, là chân mệnh thiên tử, nhân hoàng Cửu châu, nhưng lúc này phải xin cơm sống qua ngày, ngẫm lại thấy thật bi thương.

Chút bạc vụn này nếu xài hết, thì phải tính sao đây?

A Đẩu nghĩ không ra, kỹ năng chuyên nghiệp gì gì đó cũng chả có, chỉ biết lừa đảo bịp bợm mà thôi. Dẫn binh đánh trận thì dốt đặc cán mai, bắn tên có khi còn bắn chết luôn người bên cạnh.

Tay nghề không biết lấy một ngón, chỉ học được chút nghề đẩy cối xay từ Nguyệt Anh, chẳng phải người ta đã nuôi la để đẩy cối xay rồi đó sao?

Hoàng đế gì mà còn không bằng một con la, đúng là sầu.

Cứ thế lênh đênh trôi giạt gần cả tháng, bạc cũng dùng chỉ còn lại chút xíu, hoàng đế triệt để há mỏ.

Giang Lăng A Đẩu tuyệt đối không dám tới, Thọ Xuân – tổng bộ của Quan Vũ – cũng chẳng dám đi, Khương Duy đang ở đấy đấy, thân binh của hắn có vài người nhận ra mình, quá nửa là sẽ bị bắt trở về.

Hắn lắc lư lắc lư đi đến Hán Nam.

Hán Nam chính là vùng đất Lưu Bị phát tài, năm đó khi Gia Cát Lượng khẩu chiến quần Nho ở Đông Ngô, lời dạo đầu chính là “Trong nước đại loạn, tướng quân khởi binh Giang Đông, Lưu Dự Châu thu chúng Hán Nam”, A Đẩu ở ngoài thành nhìn một hồi, xác nhận nơi này hẳn sẽ không đụng mặt võ tướng Hán quân, mới dè dặt tới gần.

Huyện Hán Nam dân phong chất phác, ít bố trí vệ đội tuần tra, nhân dân cách rất xa chiến hỏa, tự sống tự vui, dõi mắt nhìn ra, ngay cả binh sĩ thủ thành cũng không thấy, còn có nhóm lớn thương đội từ Đông Ngô tới kinh doanh mậu dịch lũ lượt vào thành, từ đó phỏng đoán, chiến tranh hẳn đã tuyên cáo kết thúc toàn bộ rồi, Gia Cát Lượng bắt đầu chỉnh đốn thông thương, nông nghiệp, kinh tế toàn quốc.

Đang vào mùa vụ thu, ít ai chú ý tới tên thiếu niên dẫn theo con ngựa già này vào thành.

A Đẩu nhìn thấy cáo thị dán bên tường thành, tức khắc sợ hết hồn, trên đó rõ là họa lại mình rất sống động!

Rướn dài cổ lên nhìn hình người bên trên dòng chữ nhỏ, hình là Triệu Vân vẽ, chữ do Lữ Bố viết!

Hiện Lạc Dương đang thất lạc một vị công tử thế gia, sợ bị bọn ác bắt cóc, phái thiên hạ giúp tìm cùng, tìm được người này sẽ được phong làm Lạc Dương, Trường An lưỡng thành hầu vị, phong thập vạn hộ.

“…”

“Đem chức Hầu gia lão tử phong cho hai ngươi ra làm…làm…”

A Đẩu phát cuồng nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai, xé mạnh tờ cáo thị kia xuống, thuận tay vò thành một cục quăng sang bên đường, buồn bực vô cùng bỏ đi.

Đi được mấy bước, chợt xoay người lại, nhặt tấm cáo thị kia về vuốt phẳng, nhét vào trong ngực, mặc bảo của Triệu Vân và Lữ Bố, lưu lại làm kỷ niệm cũng tốt.

Tìm đại một gian tửu lâu mới mở, A Đẩu chuẩn bị thăm dò khẩu phong, để định cư ở Hán Nam.

A Đẩu kêu tiểu nhị tới, gọi món ăn, rồi hỏi: “Trong thành có nhà trống cho thuê không?”

Bào đường* cung kính đáp: “Khách quan muốn đặt chân ở Hán Nam à?!” [*tiểu nhị]

A Đẩu ‘Ừm’ một tiếng, nói: “Ta tính mở *** hành y”

Dù chưa thuộc Thanh nang kinh làu làu như cháo, nhưng dược lý, y lý cơ bản cũng hiểu được.

Bào đường nhất nhất báo rõ tình hình đường phố trong thành ra, lại chọn đại khái giá cả vài phòng ốc, A Đẩu làm như thật gật gật đầu.

Lát sau rượu thịt được mang lên, bào đường hiếu kỳ hỏi: “Thiếu hiệp hiểu y hả?”

A Đẩu đáp: “Thiếu hiệp hiểu độc, y độc bất phân mà” Đoạn uống một hớp rượu nhỏ, suy nghĩ coi khoản tiền đầu tiên phải đi đâu lừa đây.

Nhưng bào đường kia nhiều chuyện, cười nói: “Thiếu hiệp chớ trách tiểu nhân lắm lời, y với độc đâu có giống nhau, nếu chiếu theo phương thuốc độc mà kê, có thể làm chết người ta đó!”

A Đẩu ngang nhiên nói: “Hớ, sợ gì chứ, chết thì chạy, hai chân mọc trên mình ta, ai bắt được ta?”

Bào đường đầu đầy hắc tuyến, dở khóc dở cười, ngẫm nghĩ, rồi nói: “Huống hồ ta thấy thiếu gia hình như cũng chẳng phải người từng trải”

A Đẩu ngốn một họng thức ăn, đảo mắt khinh thường: “Ai bảo ta không phải kẻ từng trải!”

Lời chưa dứt, thì sau ót đã hứng nguyên một cục gạch, tức khắc lòi hai mắt, thè dài lưỡi, bộp một tiếng gục lên bàn!

Bào đường hắc hắc cười nói: “Bảo sao thuốc mê ăn vào không có chút động tĩnh…Quả nhiên biết dụng độc. Thôi thôi thôi, bắt được một tên xinh đẹp rồi, đưa lên căn phòng trên lầu, đợi lão bản tới!”

Chúng tiểu nhị trong *** vâng vâng dạ dạ nâng A Đẩu lên lầu hai.

Kẻ khoái dùng gạch cuối cùng lại bị ăn một cục gạch mang tính lịch sử, có thể nói trong thiên địa tăm rối, có báo ứng là điều chẳng sai.

Căn lầu này chính là chi nhánh ở Hán Nam của Ngư Dương lâu Giang Đông, Cam Ninh bỏ ra một khoản bạc lớn tuyển một đám ác tặc khi nam hiếp nữ tới đất này kéo đại kỳ chiếm núi, hôm nay vẫn chưa chính thức khai trương, bảng hiệu trước lâu còn che tấm vải đỏ, A Đẩu cư nhiên đánh bậy đánh bạ xông vào.

Qua nửa canh giờ, A Đẩu vẫn chưa tỉnh, Cam lão bản đã tới, vừa nghe bắt được một con dê, tức khắc nước miếng chảy dài, thưởng bạc xong liền vội vã chạy lên lầu.

Đại lưu manh lên tới lầu hai, đẩy cánh cửa đầu tiên ra, vén rèm lên, xốc chăn gấm, định hôn mỹ nhân thơm tho một cái, nhưng ngay sau đó hít vào một hơi thật sâu, hai mắt tối đen, té ngã ngửa, lăn rầm rầm xuống lầu.

Cam Ninh ở dưới lầu quỳ xuống rồi lại đứng lên, đứng lên rồi lại quỳ xuống, cứ thế tái diễn mấy lần, cuối cùng dùng cả tay lẫn chân bò lên lầu, nhìn A Đẩu nửa ngày, gào khóc than trời than đất một hồi, xong đưa tay lén lén điểm thụy huyệt của A Đẩu.

Khi A Đẩu tỉnh dậy thì đã nghe chiêng trống gõ vang, ti trúc viễn tấu.

Xung quanh loan hồng kim thải, bên ngoài phòng tiếng hô như sấm, một truyền mười, mười truyền trăm, tiếng vạn tuế vang vọng bay vút tận trời cao.

“Chỗ nào đây?” A Đẩu mơ mơ màng màng đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hình như mình đã ngủ rất rất lâu rồi.

“Ê ê ê! Các ngươi làm gì! Các ngươi làm gì vậy hả!!”

“Hoàng thượng vạn tuế!”

Còn chưa triệt để thanh tỉnh lại thì A Đẩu đã bị năm sáu bàn tay duỗi ra túm sang bên ghế, long bào thượng thân, kim quan đội đầu, eo thắt đai tím, đầu bị người ta xoa tới xoa lui, cổ suýt nữa đã bị vặn gãy, xẹt xẹt vài tiếng, trâm cài gọn gàng, kim ngoa ngay ngắn, sau đó Khương Duy như một cơn gió chạy ùa vào.

A Đẩu kêu gào oa a a, Khương Duy không ngừng thúc giục: “Tới giờ rồi tới giờ rồi! Mau! Mấy cái tên ăn no làm biếng này!”

Trong vòng ba phút, mười hai tên tiểu tư đã chuẩn bị toàn thân cho A Đẩu xong, Khương Duy nháy mắt ôm ngang A Đẩu, bất chấp người sau hãy còn giãy dụa la hét, hai chân đạp loạn xạ y như Tiểu Thúy Hoa bị Vương lão hổ cướp cô dâu, chạy một mạch ra khỏi phòng.

Đảo mắt đã đến cuối hành lang uốn khúc, vô số gương mặt quen hoặc không quen đều cười nói: “Ngô hoàng vạn tuế!”

A Đẩu triệt để hồ đồ, lúc trước không phải còn đang ở trong tửu lâu ăn cơm sau? Giấc mộng này quỷ dị quá đi.

Bách quan chúc mừng!

Quần thần vái chào!

Thiên tử đăng điện!

Trong thành Trường An, vạn nhân hô vang!

Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

A Đẩu bị Khương Duy ném lên long ỷ, trợn trừng mắt, nhìn trái nhìn phải.

Trong điện yên lặng, rèm trên kim điện từ từ nâng lên, hiện ra trời quang vạn khoảnh, trong vắt không mây bên ngoài.

Khương Duy bên trái, Tư Mã Chiêu bên phải, văn thần do Khổng Minh lĩnh đội, võ tướng do Quan Vũ dẫn đầu.

Bách quan Thục Hán cư nhiên tề tựu đầy đủ, chỉ thiếu Triệu Lữ.

Khổng Minh nâng hốt bản, hơi khom người, hờ hững cười nói: “Thỉnh chủ công đăng cơ”

Tư Mã Chiêu ứng thanh xướng: “Long đằng tứ hải, thiên hạ quy nhất, Hán thất phục hưng, trải rộng ân trạch, hoàng thiên hậu thổ, lịch đại tổ tiên Hán gia ở trên trời có linh thiên phù hộ, hôm nay_____Ngô hoàng thân đăng thái bảo, long bào gia thân, chốn chốn vui mừng!”

Lại là một loạt tiếng tung hô vạn tuế dời non lấp bể, chấn đến A Đẩu suýt ngất xỉu.

Đây nhất định là mộng.

A Đẩu ngẫm nghĩ, cuối cùng tìm lời để nói: “Sư phụ và…Ách ba đâu?”

Chúng thần không đáp, A Đẩu giơ tay vung cục ngọc truyền quốc, vỗ rầm lên kim án, nói:

“Trẫm hỏi các ngươi, sư phụ và Ách ba đâu?!”

Khương Duy nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, vỗ nhẹ nhẹ chút, ngọc tỷ mà bể thì không phải điềm lành đâu”

A Đẩu bấm trúng tử huyệt của chúng thần tử, bèn ước lượng ngọc tỷ truyền quốc, cười gian nói: “Nói mau, bằng không cục ngọc tỷ này coi như xong à”

Gia Cát Lượng dở khóc dở cười nói: “Ngự hoa viên”

A Đẩu gật gật đầu, đưa tay túm lấy cổ áo Tư Mã Chiêu, kéo tới trước mình, người sau hãy còn chưa biết hắn muốn làm gì, sợ tới độ mất hồn mất vía.

A Đẩu cởi long quan, gài nó lên đầu Tư Mã Chiêu, nói: “Ngu đệ! Thay ta đăng cơ! Lát nữa hiền huynh sẽ trở về!”

“Đừng để lỡ thời gian a các ngươi, mau!” A Đẩu làm như thật chỉ huy, tiếp theo co giò vung tay, khởi động đủ mã lực, chạy biến.

Ngự hoa viên.

Lá khô lúc chìm lúc nổi phủ kín hồ Côn Minh, mùa thu trăm hoa héo úa, chỉ còn cúc vàng nở sáng lạn vô cùng, cả khu vườn chìm ngập trong sắc lộng lẫy huy hoàng.

Trong Phượng nghi đình, Lữ Bố và Triệu Vân ngồi ở hai bên bàn đá, lẳng lặng nhìn xuống mặt bàn.

Trên bàn bày một bàn cờ, Sở hà, Hán giới chém giết say sưa.

Lữ Bố cờ đen, Triệu Vân cờ đỏ; tướng, soái phân minh, cạnh tay của hai người chất một đống nhỏ cờ bỏ.

“Khiêu mã” Triệu Vân trầm giọng nói.

Lữ Bố hờ hững đẩy pháo lên trước một chút.

A Đẩu thở hồng hộc từ cuối hành lang dài một mạch chạy tới, suýt nữa thu chân không kịp, ngã nhào vào hồ Côn Minh: “Hai ngươi đang làm gì đó!”

Triệu Vân và Lữ Bố quay đầu lại nhìn A Đẩu một cái, Triệu Vân cười cười, không đáp lời, tiếp tục hạ cờ.

Lữ Bố thở dài.

A Đẩu vội vã chạy vào trong đình, thở hổn hển một hồi, rồi nói: “Chơi cờ?”

Triệu Vân và Lữ Bố đều coi như hắn không hề tồn tại.

A Đẩu nhìn một hồi, ngẫm nghĩ, rồi bắt đầu giở chứng.

“Sư phụ! Ách ba muốn ăn mã của ngươi kìa! Mau đẩy xe lên đi”

“Ách ba! Sư phụ sắp đánh xe vào quân kế của ngươi kìa! Coi chừng pháo của hắn đấy!”

“Sư phụ! Sĩ của ngươi không lên được nữa đâu, pháo vừa hạ thì ngươi sẽ không còn đường nào để trốn nữa!”

“Ách ba! Pháo của ngươi có thể kìm chân con mã của sư phụ rồi!”

“…”

“Câm miệng!” Triệu Vân và Lữ Bố trăm miệng một lời mắng.

Triệu Vân cao giọng nói: “Quan kỳ bất ngữ chân quân tử” [*quân tử chân chính khi xem cờ thì không lên tiếng]

Lữ Bố hờ hững nói: “Cử thủ vô hối đại trượng phu” [*giơ tay không hối hận mới là đại trượng phu]

A Đẩu ngượng ngùng im miệng, sau khi song phương đều đã đi một nước, A Đẩu lại nói: “Ai ai! Sư phụ, ngươi phải thủ được pháo của hắn a! Bằng không thì chạy tới quân tướng!”

“Cái đồ Ách ba nhược trí, mã của sư phụ sắp ăn xe của ngươi rồi kìa! Còn không thấy hả!”

“…”

Thủ Dương sơn, Hiên Viên điện.

Vu Cát gánh cờ phướn về tới nhà, hắn ngó dáo dác gọi: “Sư thúc_____Sư phụ! Đại sư bá!”

Không có ai, trong điện vắng ngắt.

Vương quý nhân ngáp một cái, có vẻ mới ngủ trưa dậy, lười biếng ngồi trên ghế dựa, nói: “Đồ đệ ngoan về rồi à ~?”

Vu Cát đặt cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ xuống, chạy lạch bạch lên cười nói: “Đại sư bá và tiểu sư thúc đâu?”

Vương quý nhân biếng nhác nói: “Đều hạ sơn đi chơi rồi, lần trước ngươi chân trước vừa đi, Đát Kỷ tỷ tỷ chân sau cũng đi luôn, bảo cái gì mà lần này về không làm mỹ nữ nữa, mà phải giành lấy phong độ, ta thấy nàng ta khí chất thì không có, nhưng trái lại khí thế rất hung hãn”

Vương quý nhân lại cười nói: “Tới đây, xoa bóp vai cho sư phụ nào, hạ sơn có chuyện gì vui, kể cho sư phụ giải trí xem”

Vu Cát ra sức đấm vai cho Vương quý nhân, cười hì hì đem những chuyện trải qua lúc xuống núi kể rõ một năm một mười ra, kể đến tận trời tối.

Cuối cùng Vu Cát nói: “Sau đó, quá nửa là hắn sẽ bị tóm trở về rồi ~, xong đăng cơ nè ~, xong làm hoàng đế nè ~, hết ~.”

Vương quý nhân nhìn chậu lửa cháy trong Hiên Viên điện đến xuất thần, cười nói: “Đồ đệ nhi, ngươi kể chuyện ít nhất cũng phải nói rõ kết cục chứ, cứ nửa vời vậy làm mất hứng thú người ta a”

Đoạn đưa tay nhéo mặt Vu Cát.

Vu Cát vội không ngừng cười né tránh, nhìn thấy một quyển sách vứt bên ghế, bèn hiếu kỳ hỏi: “Gì thế kia?”

Hắn lật lật, nói: “Thạch đầu ký! Ta từng nghe Khuynh thế nguyên nang nhắc tới rồi!”

Vương quý nhân vẫn đang đắm chìm vào cố sự Vu Cát vừa kể, nhịn không được lại hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thế nào nữa?”

Vu Cát cười nói: “Sau đó chẳng phải cứ thế ư, Kim long nhi, Ngân long nhi, không có ai thắng hết”

Vương quý nhân lại sẳng giọng: “Làm gì có cố sự nào như vậy? Thế chẳng phải phối bừa ư?”

Vu Cát cười đáp: “Phối bừa không phải so với chết chóc, ly tán tốt hơn nhiều sao?”

“Thạch đầu ký nói với chúng ta rằng, phàm là thành tâm yêu nhau, cuối cùng đều chia ly, còn phàm là phối bừa, thì cuối cùng đều đoàn viên, sư phụ, người nghĩ sao?”

Vương quý nhân sẳng giọng: “Mấy thứ trong cuốn sách này để coi chơi thôi, vui qua rồi quên, sao có thể tin là thật được!”

Trong Thủ Dương sơn, nhành phong run run, một mảnh lá đỏ vô thanh vô tức rời đầu cành, theo gió bay lên trời cao, bay xuống núi, lướt qua thành Trường An, chao lượn trên không trung, kế tiếp bay vào ngự hoa viên.

Chiếc lá phong rơi xuống hồ Côn Minh, gợn nên đợt sóng lăn tăn, chợt lại bị gió thổi bay lần nữa, đong đưa bay vào Phượng Nghi đình, rơi soạt lên giữa chiếc bàn.

Đình vắng không người, chỉ còn lại bàn cờ vắng vẻ trên bàn đá, bên cạnh bàn cờ vứt vô số những con cờ bỏ.

Giữa bàn cờ còn sót lại hai con cờ gỗ.

Một đỏ, một đen.

Một soái, một tướng.

Thiên cổ cờ, ai bày bố?

_____Phá quán tử phá suất ● Hoàn chính văn_____

VÀI MẨU CHUYỆN NGẮN

Mẩu chuyện 1

Keng keng, vào động phòng, nến đỏ đại thải, uyên uyên hí thủy, trong tân phòng khắp nơi đều là lăng la tơ lụa.

A Đẩu vận một thân hôn phục thiên tử, mão tơ hồng, cửu long bào, bắt chéo hai chân, trên đầu đội cái khăn đỏ.

Hắn hết sức khẩn trương, đưa mắt liếc hai đôi hắc cẩm ngoa trên mặt đất. Bên trái có một người đứng, bên phải cũng có một người đứng.

Lữ Bố, Triệu Vân mỗi người mặc một bộ quan phục tân lang đen đỏ đan xen, kỳ lân cát tường, mão loan kim, y phục đỏ thẫm, không ngừng đánh giá đối phương, trong đáy lòng âm thầm cáu giận.

A Đẩu khụ một tiếng, Triệu Vân bèn đưa tay sờ vào cái đòn cân trên bàn.

Lữ Bố hờ hững nói: “Dựa vào cái gì phải để ngươi vén!”

Triệu Vân tức giận nói: “Đương nhiên là ta vén!”

Lữ Bố tức giận nói: “Phân thắng thua trước đi, xem xem rốt cuộc là ai vén!”

Triệu Vân quát: “Lúc trước đã nói rõ rồi mà, giờ lại muốn nuốt lời phải không!”

A Đẩu xù lông: “Có vén hay không! Không vén thì ta tự vén!” Đoạn kéo khăn trùm đầu xuống, Triệu Vân và Lữ Bố hai người vội vã nhào tới, trăm miệng một lời nói: “Đừng giỡn chơi! Không thể tự mình vén được!”

Thời gian ngừng trôi, hai người cùng bổ nhào lên, đè lật A Đẩu xuống giường.

Mẩu chuyện 2

A Đẩu vịn lan can Phượng Nghi đình, hầm hầm hừ hừ, ngồi xuống, lại hít vào một hơi lãnh khí.

Khương Duy bưng mâm thức ăn cho cá, đồng tình nói: “Lẽ ra ngươi nên bảo rằng hôm nay tảo triều, vậy thì đâu có bị hành hạ tới nông nỗi vậy”

A Đẩu mặt mày đưa đám nói: “Thay phiên nhau thượng thì đâu có gì, nhưng hôm qua là cùng nhau thượng…”

Khương Duy há hốc miệng, mâm sứ rơi cái choang xuống đất.

A Đẩu biến sắc nói: “Ngươi cái gì cũng không có nghe thấy! Tiểu gia chưa hề nói gì hết_____!”

Mẩu chuyện 3

Bàng Thống nói: “Hoàng thượng, pháp luật nam tử thông hôn, người có suy nghĩ kỹ chưa mà muốn ban vậy?”

A Đẩu vén tiền khâm long bào, một chân giẫm lên long ỷ, nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên! Trẫm đây sẽ lấy thân làm gương!”

Mẩu chuyện 4

Tuyết trắng khắp trời, Khương Duy đối chiếu lễ thiếp, cẩn thận kiểm kê tuế cống.

Lễ vật của Tôn Lượng Giang Đông đã được đưa tới Trường An.

Khương Duy nói: “Hải sâm khô năm rương…Còi sò khô…”

“Khương Tiểu Duy!”

“Ai ai, chờ tý!”

A Đẩu ba bước thành hai chạy tới, y như con khỉ lục trái lục phải trên xe lễ vật, nói: “Niên lễ của Cam Hưng Bá đâu?!”

Quản sự xốc vải lên, A Đẩu lục lọi tung tóe, tìm được một cái hộp nhỏ, “Da_____” Đoạn nở hoa trong lòng mà ôm đi.

Quản sự trợn mắt há miệng, Khương Duy cười gượng vài tiếng nói: “Vị đó chính là hoàng thượng”

A Đẩu khẩn trương mở hộp ra một khe nhỏ, trong hộp bảo quang sáng lóa, mây mù trận trận, hắn lập tức đóng kín nắp hộp lại.

“Gì thế?” Lữ Bố hờ hững hỏi.

“Hắc hắc, không có gì” A Đẩu cười trừ nói.

Lữ Bố lại hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

A Đẩu thấp giọng đáp: “Tối nay ngươi ăn viên lam, ta ăn viên đỏ…Cho sư phụ ăn luôn hai viên, một đỏ một lam…*rủ rỉ rù rì* @$#$%$%$” [mưu tính đè anh Vân sao ó_ò]

Lữ Bố nói: “Ờ”

Đêm xuống:

A Đẩu nhận lấy thuốc Triệu Vân đưa tới, liền bưng trà nuốt vào, cười nói: “Sao ta nhớ mới nãy đã ăn qua một viên…”

Triệu Vân cao giọng nói: “Bọn ta mỗi người một viên lam, theo liều lượng, thì ngươi cần hai viên đỏ”

“…”

Chung trà rớt “Xoảng” xuống đất, A Đẩu phát cuồng hét: “Ách ba! Ngươi bán đứng ta!”

Mẩu chuyện 5

Mấy chục năm sau:

Đát Kỷ cực kỳ kích động trở về Hiên Viên điện, cười nói: “Ta về rồi đây_____”

Vương quý nhân ném sách trong tay đi, nói: “Chơi vui không?”

Đát Kỷ thở phào một cái, cởi lăng la trên cánh tay xuống, đặt nó chung chỗ với một cây kéo lớn, ngẫm nghĩ, lại đặt thêm vào một khối ngọc thạch nữa, xong để chúng lên tế đàn trước tượng Hiên Viên thị.

Vương quý nhân cười nói: “Yo, Khuynh thế nguyên nang, Kim giao tiễn* đều có đủ rồi, lập thành bộ ba kéo đá vải luôn” [*tiễn là cây kéo]

Vu Cát và Hỉ Mị đang ngồi xổm chơi cờ bay, Vu Cát ngẩng đầu nhìn một cái, cười nói: “Ta đã từng gặp ba linh vật này rồi. Đại sư bá hạ sơn làm gì thế? Sao chúng ta không đụng mặt nhau?”

Đát Kỷ giảo hoạt cười, mắt như thu ba, nói: “Nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển không đo được bằng đấu ~, lão nương vất vả lắm mới tầm thường được một hồi”

Hỉ Mị, Vu Cát và Vương quý nhân đều bật cười lên.

Hỉ Mị hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi chơi gì thế?”

Đát Kỷ dịu dàng cười nói: “Đừng nhắc tới nữa, tìm một tên nam nhân, trải qua cuộc sống gia đình bình thường, vài năm đầu vẫn còn thuận buồm xuôi gió, nhưng sau đó thật khổ sở, khó khăn lắm mới đợi được kim giao tiễn mất đi nhân hình, ai ngờ Khuynh thế nguyên nang lại tự mọc chân chạy tới Lương Châu. Lão nương chờ vật vã mới đợi được ba món linh vật thiên địa tạo hóa này hiện về nguyên hình, rồi mang trở về”

Vương quý nhân nói: “Rủi Triệu Công Minh tới đòi lại thì sao?”

Đát Kỷ vung ngọc thủ, nói: “Kệ, cầm gạch đập hắn cút về là được, Hỉ Mị, đem Kim giao tiễn, Khuynh thế nguyên nang đưa tới sau núi, cho hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, xem tới chừng nào có thể thành tinh, mọi người ở cùng một chỗ cũng dễ tâm sự, làm bạn với nhau”

Hỉ Mị cười nói: “Chỉ sợ với tính tình của Khuynh thế nguyên nang sẽ không chịu ở mãi trên núi, Kim giao tiễn tách ra làm hai hay hợp vào nhau?”

Đát Kỷ cười nói: “Tách ra. Tách ra mới thú vị, xem xem ba người chúng nó hành nhau thế nào”

Hỉ Mỉ ôm chúng đi, Đát Kỷ không yên lòng, lại nói: “Đặt cẩn thận đấy. Đừng để đám khỉ trong núi thuận tay lấy mất a”