Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 5 - Chương 61: Tết đoan ngọ 。 biệt điện diêu văn tiêu cổ tấu




Trời xanh quang đãng, diễm dương cao chiếu.

Vu Cát đầu đầy chấm hỏi mà nhìn vào một tờ bản thảo thuyết minh, đứt quãng đọc:

“Sút gôn…Sút…gôn!”

A Đẩu nắm Vu Cát qua, nói:

“Ngươi không được! Nãi Cát, để ta, khí thế, hiểu không, khí thế!”

“A!”

Trên ghế trọng tài, Vu Cát bị A Đẩu xách ngược lắc tới lắc lui, pháp bảo trên người kêu loạn xạ, đạo linh tiền đồng thước trấn tà rớt đầy đất.

A Đẩu lật một tấm bùa thiên lý truyền âm ra, tràn đầy khí thế vương bá mà phất tay ném mạnh vào không trung!

Trong nháy mắt, tiếng thuyết minh kích tình truyền khắp Trường An, giống như một con gà tây gáy cao vút, tức khắc có không ít khán giả vô tội đang uống nước ô mai giải nhiệt sặc văng đầy mình.

“Sút gôn! Sút gôn! Sút gôn! Khương Duy lập công rồi! Đừng cho Tào Tử Kiến bất cứ cơ hội nào! Khương Bá Ước vĩ đại! Hắn đã kế thừa truyền thống vinh quang của đội Thục Hán! Vô số hình tượng chói lòa đã nhập thể vào ngay khoảnh khắc này! Tào Tử Kiến đá quá bảo thủ, sự phòng thủ của hắn quá yếu kém! Rốt cuộc hắn cũng gieo gió gặt bão rồi! Bọn hắn đã có thể trở về Lạc Dương rồi…Nãi Cát, hiệu lực của bùa thiên lý truyền âm tốt thật! Thêm tấm nữa nào!”

“…”

Tiếng than thở vang lên khắp toàn trường, Vu Cát bỏ chạy mất dạng.

Tào Thực cắt bóng từ chân Khương Duy, dân chúng điên cuồng hò hét, Tào Tử Kiến cực kỳ phiêu lượng mà truyền một phát dài, quả bóng xa xa bay qua phòng tuyến của Lưu Thăng và Tôn Lượng, rơi xuống trước mặt Tào Chân.

Tào Chân lần nữa xoay người nhảy lên, đang muốn sút gôn thì Lữ Bố lủi ngang ra, đoạt bóng của Tào Chân!

Toàn trường náo động.

Lữ Bố bắt đầu tấn công, tức khắc bỏ tất cả mọi người lại sau lưng, Triệu Vân hơi khom người, khẩn trương nhìn động tác của Lữ Bố.

Lữ Bố thân như tia chớp, phi chân sút!

Triệu Vân mẫn tuệ chí cực bổ nhào về phía quỹ tích đang xoay tròn bay đến!

Hai người đồng thời hét lớn một tiếng.

“Phật sơn vô ảnh thối_____!!”

“Thiên mã lưu tinh quyền_____!!”

Nguyệt Anh thắc mắc: “Là thứ gì thế?”

A Đẩu lập tức cười muốn mất thở. Nửa ngày sau mới bíu long ỷ bò lên, thở không ra hơi dựa vào tay vịn ghế, chỉ biết thở dốc, lời gì cũng nói không được.

Hắn lau nước mắt do cười mà chảy ra, ngơ ngác nhìn Lữ Bố sút gôn bất thành, lui ra, Triệu Vân chuyên chú phát bóng một cước,  bóng bay tới giữa sân.

Hắn chợt cảm thấy xót xa không nói nên lời, ngồi dưới ánh dương gay gắt, không ngừng dụi mắt.

A Đẩu nói: “Liều mạng như thế làm chi, giống như đại thù sinh tử vậy, không phải chỉ là ngày lễ thôi sao?”

Hoàng Nguyệt Anh bình luận: “Triệu Tử Long sau khi ăn viên thuốc kia vào, thì người trẻ ra, tâm hồn cũng trẻ ra nốt, trở lại thành tên ngốc nghếch năm đó”

Tiểu Kiều phụ họa: “Chẳng phải hay sao”

Nguyệt Anh cười dài liếc A Đẩu một cái: “Khỉ con, ngươi cũng tạo nghiệt thật”

Tiểu Kiều chợt cười nói: “Sao thế, Công Tự?”

A Đẩu đáp: “Không có gì, mồ hôi vô mắt thôi”

Nên kỳ vọng ai thắng đây? A Đẩu giống như bị đặt vào chảo lửa, mỗi lần Lữ Bố dẫn bóng sút gôn, tư vị trong lòng hắn hoàn toàn không cách nào hình dung được. Thời gian từng chút từng chút trôi đi, Tào Tử Kiến liên tục truyền bóng cho Lữ Bố, để hắn xung phong sút gôn, xem ra ba quả bóng này sút không vào rồi.

Vẫn là sư phụ thắng, A Đẩu đưa mắt nhìn cây đàn hương tính giờ cắm bên ghế trọng tài, nén hương thứ ba đã sắp cháy hết phân nửa, Lữ Bố đã sút gôn năm lần, vào một quả.

Đội Tào Ngụy sôi nổi khen hay, chỉ cần thủ vững cầu môn phe mình, thì trận tranh tài này ắt sẽ thắng lợi.

Ánh nắng dần tàn, bầu trời tối sầm xuống.

Lữ Bố lần thứ sáu tiếp được bóng, một đường không gì cản nổi lao về phía cầu môn Thục Hán, bỏ xa Tôn Lượng ở phía sau, hắn đột nhiên ngừng bước, cùng Triệu Vân đồng loạt nhìn lên A Đẩu ở trên cao, mà A Đẩu thì đang nhìn nén hương kia.

Tầng mây che khuất mặt trời, giọt nước đầu tiên xuyên qua mấy vạn xích không gian rơi lên đàn hương, làm nó phát ra một tiếng xèo, tắt ngúm.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, ngay sau đó, một luồng sấm sét xẹt qua trường không.

A Đẩu đứng dậy, thổi vang còi trúc, trong tiếng cười của mọi người, cơn mưa tầm tã bắt đầu đổ xuống.

Gia Cát Lượng cười nói gì đó, xoay người rời đi, suýt nữa trượt té trong đống bùn, Tào Thực đầu tiên là cười to, đuổi theo Gia Cát Lượng, sóng vai bỏ đi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, sau đó, nước trên trời giống như không ngừng trút hết xuống mặt đất, khắp thiên địa đều là một mảng trắng xóa, dân chúng xô đẩy nhau chạy ra cửa Vĩnh Lạc cung, mưa tới nhanh, người giải tán cũng rất nhanh, không đến nửa khắc, trong sân ngoài sân đều đã tản sạch.

A Đẩu ngây ngẩn đứng trong cơn mưa, đây rốt cuộc là chuyện gì, tết Đoan Ngọ mà lại đổ mưa to?!

Nhưng Lữ Bố và Triệu Vân vẫn còn đứng trong sân, ai cũng không chịu đi.

“Mưa rồi!” A Đẩu hô với hai người còn sót lại của trận đấu: “Trở về thôi!”

Hắn bất chấp trời mưa xuống khỏi ghế trọng tài, chạy vào trong sân, Lữ Bố và Triệu Vân đồng thời giơ tay lên, ra hiệu hắn không được đi qua.

Tiếng mưa rào rào át đi tiếng nói chuyện của bọn hắn.

Lữ Bố chân trái giẫm bóng, nói: “Tiếp tục chứ?”

Triệu Vân gật gật đầu.

Lữ Bố nói: “Chuyện Thập nhật tán ngươi hỏi chưa?”

Triệu Vân đáp: “Không thuốc nào giải được, kể từ khi đại Kiều chết, phương thuốc giảm bớt dược tính đã thất truyền rồi”

Lữ Bố ảm đạm gật đầu, Triệu Vân nghi hoặc hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Lữ Bố hờ hững đáp: “Ta…đã uống Thập nhật tán của Tả Từ”

Triệu Vân hít vào một hơi, Lữ Bố canh chuẩn thời cơ giơ chân sút mạnh.

Bên ngoài sân A Đẩu hô to một tiếng, Triệu Vân cư nhiên quên đưa tay ra cản, để mặc quả bóng kia vọt vào cầu môn.

“Quả thứ hai” Lữ Bố nói.

Triệu Vân thở dài, xoay người nhặt bóng, ném về phía Lữ Bố.

Mưa rơi thành màn, y thường của hai người đều ướt đẫm, dán vào người, Lữ Bố tiếp lấy, giơ tay lau đi nước trên mặt, gạt xuống đất.

Triệu Vân vốn đang khom mình, lúc này đứng thẳng người lên, hai mắt nhìn chằm chằm Lữ Bố, ánh mắt rơi lên khuôn mặt hắn.

Lữ Bố nhìn mặt đất một hồi, nói: “Nước mưa vô mắt”

Lữ Bố khẽ nhấc chân đá quả bóng kia, nói: “Chuyện Thập nhật tán, đừng nói cho hắn biết”

Quả bóng bắn tóe một đường bọt nước thẳng tắp, lăn về phía Triệu Vân đang vươn người mà đứng. Mười bước, năm bước, càng lúc càng gần, lăn đến bên chân Triệu Vân.

Bóng bị một cánh tay của Triệu Vân giữ yên.

Triệu Vân nói: “Tử Long làm không được”

“Lần này không tính” Triệu Vân nói, hắn ném bóng cho Lữ Bố, kế tiếp hết sức chăm chú khom người, hai tay đẩy ra, ánh mắt khóa định động tác của Lữ Bố.

Lữ Bố không lên tiếng nữa, xoay người qua, một cước đá bóng đi thật xa, đuổi theo, chặn đứng quả bóng, đứng phía sau nó.

A Đẩu nhịn không được hô: “Các ngươi đang nói gì vậy?!”

Triệu Vân và Lữ Bố đều không thèm nhìn tới A Đẩu.

Một người ngưng thần, người kia hít sâu vào một hơi.

“Triệu_____Tử_____Long!” Lữ Bố rống giận một tiếng, thân hình hóa thành một đạo hư ảnh, nháy mắt phá tan cơn mưa khắp trời, kẹp lấy quả bóng kia lao về phía cầu môn.

Lữ Bố đã dốc toàn lực! Quả bóng da tức khắc vỡ thành ngàn vạn mảnh, dưới kình khí của lực xông này, những sợi bông bay loạn xạ trong cơn mưa, hóa thành một cơn lốc xoáy gào thét lao về phía Triệu Vân!

Triệu Vân nhắm hai mắt lại, quát lớn một tiếng, trở tay đẩy ra phía trước!

Thiên hạ chi chí nhu, lực hám thiên hạ chi chí cương. [*cái mềm nhất trong thiên hạ áp chế được cái cứng nhất trong thiên hạ]

Dưới một kích toàn lực của Lữ Bố, tường khí nháy mắt cuốn tung nước đọng trong nửa sân bóng, dời non lấp biển lao thẳng vào Triệu Vân!

Triệu Vân cắn răng đón đỡ, bị lực đạo như trời sập kia đẩy đến không ngừng lui về phía sau.

Ầm một tiếng, thiên địa tĩnh lặng, mấy giây sau, Triệu Vân đứng trong cầu môn, nước văng tứ tán, hai người đều ướt đẫm toàn thân, Quả bóng vỡ nát, nhưng toàn bộ mớ bông đã bay vào trong cầu môn.

“Ta thắng rồi” Lữ Bố hờ hững nói, xoay người đi về phía A Đẩu đang trợn mắt nghẹn lời bên sân.

Triệu Vân mỏi mệt đáp: “Trận mưa này rơi đúng lúc thật”

Mưa to như trút, Tào Chân về đến cung, cởi bỏ ngoại y ướt đẫm, thay bộ võ sĩ phục hắc cẩm vừa được đặt chế lần nữa.

Hắn đứng một lúc dưới đình lang, đưa mắt nhìn Phượng Nghi đình, kế tiếp xoay người men theo trường lang đi một mạch vào hậu cung, đẩy cửa phòng A Đẩu ra, bước vào.

Tào Chân lấy một bức thư thân bút từ trong ngực ra, đặt lên bàn.

Hắn định xoay người rời đi, nhưng lại cảm thấy không ổn, nhìn nhìn xung quanh, cầm bức thư kia tiến lên nhét xuống dưới chiếc gối trên giường tháp của A Đẩu, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không chắc ăn lắm.

“Vương gia đang làm gì vậy?”

Tào Chân sợ hết hồn, xoay người lại, thấy là Tử Giác mím môi đứng trước cửa, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vừa rồi chợt có ý niệm, thực sự cho rằng ngươi chính là Công Tự”

Tử Giác nói: “Ngày mai vương gia phải đi rồi sao?”

Tào Chân gật gật đầu, nói: “Cảm ơn…các ngươi đã chiêu đãi, ngày mai phải về Lạc Dương rồi”

Tào Chân nhịn không được hỏi: “Về chung chứ? Dù sao ở Lạc Dương cũng có người săn sóc”

Tử Giác lắc lắc đầu, tiến lên giúp Tào Chân sửa ngay ngắn góc chăn bị kéo lệch, nói: “Vương gia thay ta mang câu này về cho Tử Thượng…”

Lời chưa dứt, bên ngoài cửa đã truyền tới giọng nói của A Đẩu.

Tử Giác hít vào một hơi, đang không biết làm thế nào cho phải thì Tào Chân đã nghĩ ra một kế sách, vội kéo hắn chạy vào gian trong, đẩy cửa sổ ra chạy trốn.

“Con bà nó, Đoan Ngọ mà mưa to vậy…”

A Đẩu ướt sũng đi vào, Lữ Bố theo phía sau hắn.

“Vừa rồi rốt cuộc hai ngươi…Ngô…” Lời còn chưa nói xong thì rầm một tiếng, cửa đã bị đạp lên.

“Chờ đã…”

“Ta nói chờ đã!” A Đẩu cầm mâm trà vỗ choang vào đầu Lữ Bố.

“Ta không có thời gian!” Lữ Bố thình lình quát lớn, khiến A Đẩu và hai người vừa mới bò ra khỏi phòng sợ hết hồn.

A Đẩu sững sờ, lát sau giơ tay sờ sờ mặt Lữ Bố, bị hắn túm chặt, đẩy lên trên chiếc giường ở gian ngoài, không nói hai lời bắt đầu xé y phục.

A Đẩu hắt xì một cái, cả nửa ngày sau mới bình tĩnh trở lại. Lữ Bố đã ôm hắn lên, liều mạng hôn hắn.

“Làm sao vậy? Ách ba” A Đẩu ôm Lữ Bố, hỏi: “Vừa rồi ngươi và sư phụ đã nói gì thế?”

“Hầu gia?” A Đẩu trêu ghẹo: “Lữ Phụng Tiên?”

“Kinh Trầm Kích” Lữ Bố thấp giọng nói: “Chớ có nhắc lại cái tên đó”

Trầm Kích mở miệng thở dài, đáp: “Bảo rằng ta thắng rồi, hôm nay ngươi là của ta”

A Đẩu nghi ngờ càng sâu, Trầm Kích xoay đầu đi, không đối thị với hắn nữa, ánh mắt dừng trên hai cái vòng gỗ rộng hai xích ở trong góc phòng.

A Đẩu ngượng ngùng nói: “Đó là gì thế, trước kia ngươi là Thái thú Trường An mà…Món đồ chơi đó dùng để làm gì vậy?”

Hắn chỉ cảm thấy bầu không khí hôm nay kỳ quái nói không nên lời, bèn đổi đề tài, muốn tìm chuyện để nói.

Ai ngờ trên đầu Trầm Kích lại giống như lóe sáng bóng đèn, nghĩ tới một chủ ý.

“Ê ê ê…” A Đẩu hét lớn, đã bị Trầm Kích ôm eo đẩy tới bên tường. “Khoan khoan, ngươi muốn làm gì!”

“Ta muốn nói vài câu với ngươi, đừng có y như ngựa vậy, động chút là…” A Đẩu nhìn hắn tách hai chân mình ra, mỗi chân gập lên một chiếc vòng gỗ.

“…”

A Đẩu đỏ mặt tía tai, giãy dụa nói: “Ta muốn nói chuyện với ngươi!”

Trầm Kích hờ hững nói: “Dùng để làm thế này”

Mặt A Đẩu thoáng chốc nóng hổi, lưng hắn tựa vào vách tường lạnh lẽo, toàn thân xích lõa, dùng một tư thế hổ thẹn như vậy bị cố định lên vách tường, hắn vội vươn tay đẩy, cố gắng giãy ra khỏi hai cái vòng kia, tiếc rằng trọng lượng toàn thân đều dồn hết lên rìa vòng, chỉ cảm thấy chỗ đầu gối chịu lực nhức mỏi khó chịu, giãy không được.

Hai đùi hắn cứ thế bị mở rộng, cố định lên bức tường.

Tầm mắt của Trầm Kích di chuyển khắp toàn thân A Đẩu, khiến mặt A Đẩu nóng rực từng hồi, hai người trần trụi đối mặt, lẳng lặng nhìn nhau.

Bắp thịt hắn cân xứng mà rắn chắc, vật vểnh thẳng kia ước chừng hai mươi centimet, có vẻ nhẫn nhịn đã lâu, đầu đỉnh rỉ ra chút ít dịch thể.

Sau lưng Trầm Kích là chiếc gương đồng sát đất, phản chiếu phần lưng và mông tráng kiện của hắn. Lúc này A Đẩu mới chân chính phản ứng lại, hai cái vòng gỗ kỳ lạ này quả nhiên là để dùng trong chuyện phòng the!

Hắn không khỏi thầm mắng hứng thú quái ác của đám hoàng đế tiền triều.

A Đẩu không buồn giãy dụa nữa, thấp giọng nói: “Ngươi thả ta xuống trước đã”

Trầm Kích ép người xuống, cùng hắn hôn môi, A Đẩu nhịn không được trở tay ôm lấy cổ Trầm Kích, khi hôn nhau, đỉnh nhục căn của Trầm Kích đã hết sức tự nhiên mà đặt vào hậu huyệt hắn, khiến hắn tràn ngập sợ hãi, không có bôi trơn, nhất định sẽ rất đau.

Trầm Kích nói: “Sau này phải nhớ kỹ”

A Đẩu thắc mắc: “Cái gì?”

Lời chưa dứt, Trầm Kích đã không chút do dự thúc vào, chỉ có tý mồ hôi và *** dịch bôi trơn, nhục căn vừa thúc vào, A Đẩu đã đau đến độ hét lớn, siết chặt lấy cánh tay hắn.

A Đẩu đau đến mức trào nước mắt, luôn miệng cầu xin, nếp uốn ở hậu huyệt dưới sự tiến nhập cưỡng ép của nhục căn thô dài bị ép căng, nội bích truyền tới một trận đau đớn xé rách thấu tâm can. Trầm Kích cư nhiên bất chấp hết thảy, cứ như thế bắt đầu cắm rút.

A Đẩu cắn răng chịu đựng, hoàn toàn không biết vì sao Lữ Bố lại dã man đến thế, hắn không ngừng cầu xin, đó là sự vùng vẫy vô pháp kiềm chế, cố sức đưa tay đẩy đối phương ra, nhưng vô luận thế nào cũng chẳng lay chuyển được Lữ Bố dù chỉ một chút.

May mà Lữ Bố chỉ tới lui vài cái rồi rút mạnh ra, A Đẩu suýt nữa ngất xỉu.

A Đẩu nhận thấy ở hậu đình truyền tới cảm giác ẩm ướt và nóng rực, giống như có dịch thể gì đó phun ở chung quanh, hắn từ trong choáng váng nhìn về phía gương đồng, chỉ thấy dương căn đứng thẳng của Trầm Kích cứng như sắt, run run chừng ba bốn cái rồi bắn trọc dịch bạch sắc ra bên ngoài hậu đình hắn. Càng có nhiều dịch thể hơn còn thuận theo đùi A Đẩu nhỏ xuống.

A Đẩu nói: “Ngươi điên rồi, đau chết được, nhẹ chút…” Hắn vươn tay vét lấy dịch thể mà Trầm Kích vừa bắn, bôi đều nó ra, rồi dùng ngón tay thong thả sáo lộng phân thân Trầm Kích từ đầu cho tới phần gốc.

Động tác sáo lộng còn chưa xong thì Trầm Kích đã bắt lấy hai tay A Đẩu ấn lên tường, lần thứ hai cắm vào.

Lần này đỡ đau hơn, A Đẩu thoải mái thở dài, cảm thấy nhục căn nóng hổi, chằng chịt gân xanh nọ một đường húc vào, hắn khẽ run rẩy, hôn hôn lên gương mặt quen thuộc mà anh tuấn của Trầm Kích.

“Cái tư thế này không thể vào hết…” A Đẩu vẫn chưa hưởng thụ được tý khoái cảm nào, từ trong gương thoáng thấy hắn đã tiến vào hơn phân nửa, vội sợ hãi ưỡn thẳng eo lên.

Nhưng Trầm Kích bất chấp hết thảy, một tay đè chặt hay tay A Đẩu, sức lực của hắn lớn, khiến A Đẩu không cách nào vẫy vùng nổi, tay kia thì tóm lấy eo A Đẩu, ghé vào tai A Đẩu nói: “Ta biết rồi”

“Vậy ngươi còn…A!” Dù cho A Đẩu ưỡn thẳng eo, nhưng bị đâm đến tận cùng cũng khiến hắn không thể chịu nổi, chứ đừng nói đến cái tư thế hai người ôm dính nhau thế này. Hắn chỉ cảm thấy mình bị xỏ xuyên triệt để, cảm giác buồn nôn dâng lên từng trận.

Hắn trơ mắt nhìn cả căn của Trầm Kích đâm trọn vào chỗ sâu nhất, gần như muốn sụp đổ.

Trầm Kích để cho hắn hơi thẳng người lên, A Đẩu há miệng thở dốc, không ngừng cầu khẩn: “Ra ngoài một chút đi, ta…chịu không nổi”

Hô hấp của Trầm Kích dồn dập, nhưng gắng kiềm chế chính mình, không cuồng đâm cuồng rút nữa mà thả lỏng hai tay, đem mặt chôn bên cổ A Đẩu.

A Đẩu khó chịu ưỡn thẳng thân thể, vừa thả lỏng một chút thì trong bụng liền bị nhục căn cự đại nọ húc sinh đau, hắn hãy còn chưa hoàn toàn quen với sự tiến nhập sâu tới gốc này, Trầm Kích nhẹ nhàng rút ra chút ít, xong lại đâm lên.

A Đẩu tức khắc thất thanh gào to.

Động tác của hắn trước sau như một, cực kỳ dã man và bá đạo, hắn ôm chặt A Đẩu, giống như một con dã thú đã động dục đến cực điểm, mỗi đợt va chạm đều chẳng chút lưu tình, dịch thể trắng mịn do nhục nang và dương căn kéo ra liên tục đánh vào đùi A Đẩu, phát ra tiếng bạch bạch *** mỹ không chịu nổi. A Đẩu lớn tiếng thở dốc, nhưng bị gắt gao hôn môi, nên không có cách nào lấy hơi được.

Hắn trừng mắt nhìn cảnh tượng trong gương_____cơ thể trần trụi cường tráng kiện mỹ của Trầm Kích cùng hắn ôm chặt lấy nhau, Trầm Kích nghiêng đầu qua, lấp kín đôi môi hắn, vật giữa háng nọ lại hung ác đâm liên tục vào hậu đình hắn, khiến *** của hắn nghẹn trong cơ thể, bị dồn nén gần như sắp điên lên.

Không biết đã qua bao lâu, khi A Đẩu cảm thấy giữa đùi tê dại, đau đớn khó chịu, giống như bị xé rách, thì động tác tựa cuồng phong mưa rào của Trầm Kích mới ngừng lại, chuyển thành chậm rãi trừu sáp.

Hắn không còn vào đến tận cùng nữa, A Đẩu rốt cuộc thở chậm lại, ngay cả sức để rên rỉ cũng chẳng có, bản thân đã sớm không biết tự lúc nào bị sáo lộng đến độ tiết ra, bạch dịch men theo nơi mập hợp của hai người chảy xuống háng Trầm Kích, rồi xuôi theo bắp đùi trong thon dài của hắn rơi xuống mặt đất.

Trầm Kích lại tiết thêm lần nữa, hắn thấp giọng nói bên tai A Đẩu: “Nhớ rõ chưa?”

“Đau” A Đẩu đứt quãng nói, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút khoái cảm.

“Lần này thì sao”

“Ô a!”

Trầm Kích mỏi mệt nói: “Muốn nói gì? Nói đi”

A Đẩu rốt cuộc cũng cảm giác được một chút tình yêu mà không phải chỉ *** như dã thú, hắn hơi trầm mình vào, thấp giọng phóng túng rên rỉ, Trầm Kích cũng ý thức được trước đó dường như quá man rợ, bèn thả chậm biên độ lại.

A Đẩu thoáng mê luyến nhìn vào cảnh tượng trong gương, thân thể xích lõa của Trầm Kích vô cùng hoàn mỹ, một gã nam nhân gợi cảm như vậy đang phủ lên người mình, khiến trong lòng hắn dâng tràn sự thỏa mãn lớn lao.

Trầm Kích ôm lấy hắn, nghiêng đầu qua cùng nhìn vào gương đồng, A Đẩu đứt quãng rên rỉ: “Chân…nhấc lên tý nữa, thấy không rõ”

“Đồ lẳng lơ…” Trầm Kích giễu cợt.

Hắn nâng cao chân dài, vói vào trong vòng gỗ cọ sát với chân của A Đẩu, chỉ còn lại một chân đứng trên mặt đất để chống đỡ động tác trừu sáp, cảnh tượng kích thích kia khiến A Đẩu *** khó nhịn, bèn vươn một tay ra dọc theo mắt cá chân của Trầm Kích sờ vào đùi trong.

Cảnh tượng ấy giống như đang nhìn một con sói phát tình ghé lên người mình, A Đẩu có một loại khoái cảm bị dã thú giày xéo, hắn thuận theo đùi Trầm Kích sờ lên trên, sờ đến giữa háng Trầm Kích, nhẹ nhàng nhu lộng nhục nang của đối phương, đồng thời không ngừng ấn khẽ vào phần căn bộ của Trầm Kích, dịch ướt sềnh sệch dính đầy cả tay hắn.

Hắn nuốt nước miếng, nói: “Dài thật, còn non nửa đoạn…”

Trầm Kích dồn dập thở dốc, ngón tay kia của A Đẩu lần mò ra phía sau, sờ đến hậu đình Trầm Kích, xoa vòng tới lui.

“Chỗ đó không thể sờ bậy…” Trầm Kích thấp giọng nói.

A Đẩu liếm liếm môi Trầm Kích, Trầm Kích như trừng phạt mà thúc vào một cái, nói: “Không. được. sờ. chỗ. đó”

A Đẩu thở gấp nói: “Ta chỉ sờ thôi mà, không có…vói vào” Ngón tay hắn không ngừng lượn vòng, nhu lộng ở hậu đình Trầm Kích, khiến hơi thở Trầm Kích dồn dập hơn không ít, Trầm Kích vươn một cánh tay xuống hạ thân, A Đẩu cho rằng hắn muốn đẩy tay mình ra, bèn ngừng động tác.

Nhưng Trầm Kích cũng không phải muốn đè tay A Đẩu, mà là sờ vào chỗ tiếp nối của hai người, gần như rút nguyên nhục căn ra, cho đến chỗ đầu hành, rồi lại duỗi ngón trỏ áp vào thân nhục căn, đồng loạt chậm rãi cắm vào.

A Đẩu lớn tiếng rên rỉ lên, trực tràng vốn đã bị căng đầy, giờ còn vào thêm một ngón tay, không ngừng nhấn lên tuyến tiền liệt, khiến hắn đột ngột đạt tới cao trào.

Hai ngón tay mang theo thể dịch trơn ướt của A Đẩu như so tài mà cắm lộng hậu đình của Trầm Kích, nhưng đầu ngón tay còn chưa tiến nhập thì Trầm Kích đã hung hăng đâm cả căn vào, A Đẩu quát to một tiếng, ôm cổ Trầm Kích, nói: “Đừng cắm vào hết, ta không dám nữa!”

Trầm Kích cũng rút tay ra ngoài, bế hắn từ trên vòng gỗ lên, ôm đến bên tháp, vén chăn qua đắp lại, A Đẩu giở trò không được, đành phải mặc Trầm Kích không ngừng đâm rút.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, hắn bán mê bán tỉnh, tiết đến mệt mỏi rã rời, mới cảm giác được Trầm Kích rời khỏi thân thể hắn, đồng thời đứng dậy mặc vào y phục đá bóng ướt đẫm lúc trước.

A Đẩu mơ hồ nói: “Ôm một lát, đi đâu a”

Trầm Kích nói: “Còn có chút chuyện, làm xong rồi ôm”

A Đẩu ngẩng đầu nhìn Trầm Kích, thấy hắn ngồi ở trước án, đề bút nhúng mực, không biết đang vẽ cái gì.

Hắn thầm nghĩ, Lữ Bố thật đẹp trai.

Nhìn một hồi, A Đẩu ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối, trên bàn đè một tờ giấy, Lữ Bố đã đi mất rồi.

A Đẩu ngồi dậy gọi vài tiếng, nhưng chẳng có ai đến. Mơ mơ màng màng, cũng không biết là giờ nào, toàn thân đau nhức lợi hại, hắn quấn chặt chăn, ngủ tiếp.

Dầm mưa một trận, cộng thêm một trận giày vò cạn kiệt thể lực hôm trước, nên hắn bị sốt nhẹ.

Khi tỉnh lại thì không biết đã qua bao lâu, người nhìn thấy đầu tiên chính là Triệu Vân.

A Đẩu yên dạ yên lòng cười cười, nói: “Sư phụ, giờ nào rồi?”

Triệu Vân ngồi bên giường, không đáp lời hắn, đưa tay quệt chút dược cao từ trong cái hộp nhỏ ra, dò vào trong chăn.

A Đẩu lại nói: “Ách ba viết gì thế, ở trên bàn ấy, đưa ta xem thử”

Triệu Vân đáp: “Địa đồ”

A Đẩu thắc mắc: “Địa đồ gì? Tào Tử Kiến bọn họ đâu?”

Triệu Vân đáp: “Địa đồ hoàng thành Lạc Dương, còn có một bản danh sách nữa, đã giao cho thừa tường rồi”

Bàn tay của Triệu Vân vói vào trong chăn, chạm lên mắt cá chân của A Đẩu, hắn xốc chăn lên, nhìn thấy đầu gối bầm tím của A Đẩu, bèn thở dài.

A Đẩu rụt rụt chân vào trong chăn, nhưng bị Triệu Vân giữ chặt. Triệu Vân thoa dược cao vào sau đầu gối hắn, lại nhìn về phía cái vòng gỗ ở chân giường, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, lát sau nói: “Bọn họ về Lạc Dương rồi”

A Đẩu nói: “Chẳng chịu tới cáo biệt một tiếng nữa”

Triệu Vân nhướng mày nói: “Khi ngươi sinh bệnh, Khổng Minh đã đuổi bọn họ đi” Trong lúc nói lại lấy tay quệt chút dược cao, sờ tới hậu đình A Đẩu, nói: “Xích qua chút”

A Đẩu nghe lời ngồi thẳng người, tựa vào vai Triệu Vân, ngón tay Triệu Vân dò vào hậu đình sưng tấy của A Đẩu, bôi dược cao ra, vẻ mặt hắn bình tĩnh đến độ gần như bất thường, A Đẩu không dám nói thêm gì nữa, chỉ để mặc hắn thoa thuốc.

“Đau à?”

“Không đến nỗi” Một lát sau, A Đẩu ôm cổ Triệu Vân, thấp giọng bắt đầu thở dốc.

Nhưng Triệu Vân lại bất vi sở động, thoa thuốc cho hắn xong, đậy nắp hộp lại, nói: “Ngươi nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, sư phụ đi đây”

A Đẩu ngơ ngác nhìn Triệu Vân xuất môn, cảm thấy hình như hắn đang tức giận, mấy lần muốn đuổi theo, nhưng lại không biết đuổi theo để nói cái gì, chỉ đành rầu rĩ ngã đầu ngủ tiếp.

Giấc ngủ này kéo dài cả một ngày.

Ngày kế rời giường, bụng đói kêu ùng ục, nhưng chẳng thấy Triệu Vân đâu.

A Đẩu ăn điểm xong, bèn đi dạo vài vòng trong Vĩnh Lạc cung, cả một cái hoàng cung to như thế mà lại an tĩnh vô cùng, hắn kéo một thị vệ qua hỏi: “Triệu Tử Long tướng quân đâu?”

Ngay sau đó, A Đẩu vô ý thức xoay người về phòng thu thập đồ đạc, vội vã băng qua hành lang dài, suýt nữa té ngã, kế tiếp chạy tới hậu viện hoàng cung, dắt ngựa Xích thố ra, tung mình lên ngựa, giật mạnh dây cương.

“Ngươi không thể đi” Vu Cát gánh cờ phướn chẳng biết tự khi nào đã xuất hiện sau lưng A Đẩu.

A Đẩu nói: “Bớt nói nhảm, đi chung”

Vu Cát nghiêm túc nói: “Tiểu Lượng sai ta trông chừng ngươi, không cho ngươi xuất môn” Đoạn lấy một lá bùa định thân từ trong ngực ra, uy hiếp mà phe phẩy trước mặt A Đẩu.

A Đẩu gãi gãi đầu, nói: “Năm hộp quế hoa tô!”

Vu Cát nói: “Có nhiều hơn nữa cũng không được, lần này nói nghiêm túc đấy”

“Mười hộp”

“Không được ~, trèo xuống_____”

“Mười lăm hộp”

“Trèo_____xuống_____”

“Năm chục hộp”

“Thành giao!”

Vu Cát lắc lư lắc lư trèo lên ngựa.

Xích thố đứng yên bất động.

A Đẩu mặt mày đưa đám nói: “Ta sai rồi, lẽ ra không nên cắt đuôi ngươi, ta đãi ngươi ăn ngon để bồi tội nhe”

Xích thố hí một tiếng.

A Đẩu tức giận mắng: “Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ mang ngươi treo lên cái vòng gỗ ở trong phòng ta, bạo cúc hoa ngươi!”

Xích thố sợ hết hồn, sải vó chở A Đẩu và Vu Cát băng qua hậu nhai Trường An, từ cửa đông rời thành, xuôi theo quan đạo phi về phía Vũ Quan.

Từ sau khi Thục quân chiếm lĩnh Trường An, Đồng Quan và Vũ Quân bèn trở thành lưỡng đại quan khẩu trấn giữ thông đạo Lạc Dương và Trường An, song phương mỗi bên chiếm cứ một nơi. Phần lớn Ngụy quân đã rút khỏi Vũ Quan, đem binh lực trọng điểm dàn trải ở Đồng Quan.

Dưới chỉ thị của Gia Cát Lượng, Thục quân mấy lần đánh nghi binh ở Vũ Quan, bèn thu được thắng lợi.

Triệu Vân đã xuất phát vào ba ngày trước, suất lĩnh năm ngàn thị vệ vô thanh vô tức thông qua Vũ Quan, bí mật tiến vào Lạc Dương.

Gia Cát Lượng giao cho Triệu Vân một bản danh sách, đó là bản tên người trong thành Lạc Dương do Lữ Bố cung cấp lúc trước.

Trên danh sách tổng cộng có bảy trăm bảy mươi ba người, đều chẳng phải nhân vật tiếng tăm lẫy lừng gì.

Có quan viên văn thư Lại bộ, quan chăn ngựa của tướng quân, người gác cổng của Tam công gia trong triều, tín sứ dưới trướng Binh bộ thượng thư, thái giám đầu mục trong hoàng cung Lạc Dương, một tên thị vệ thay ca tạm thời nào đó. Còn có đội trưởng thủ cổng thành đông Lạc dương và thê thiếp của phó đội trưởng nữa.

Đồng thời Lữ Bố chiếu theo yêu cầu của Gia Cát Lượng, mang ám tiếu vào bày bố ở hậu thành Lạc Dương.

Những ám tiếu tướng này chờ chực ở trong thành, để tiếp ứng Triệu Tử Long và quân đội ám sát do đích thân hắn huấn luyện ra, rồi dẫn bọn hắn tìm đến người cần ám sát.

Nếu Lữ Bố lại phản bội đầu địch, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chỉ cần Lữ Bố đủ lòng trung thành, Triệu Vân bèn có thể nhất cử nhổ sạch tất cả nhân vật hàm tiếp trọng yếu của Lạc Dương. Khiến cả thành Lạc Dương tê liệt chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi.

Triệu Vân vừa đi, Gia Cát Lượng liền phát động ba vạn kỵ binh, một vạn bộ binh, tự thân lãnh binh vòng qua Vũ Quan cùng với tây nam thành Lạc Dương, dựa vào lực cơ động cao một đường bí mật xuất phát.

Ở bờ nam Lạc Thủy có lối ra bí mật thông vào cung, Lữ Bố còn giao cho một tấm bản đồ chi tiết từ Phược hổ lao tới bên ngoài Lạc Thủy, cùng với cách bố trí cơ quan cụ thể.

Nếu Gia Cát Lượng đoán không sai, sau khi trở về, chuyện đầu tiên Tào Chân làm sẽ là liên thủ cùng Tào Phi tru diệt Tả Từ đang bị trọng thương, nếu trong thành có náo loạn hay thậm chí chính biến, thì đó sẽ là thời cơ tốt nhất để lẻn vào từ trong bí đạo, tiếp theo nhất cử công phá Lạc Dương.

Chỉ cần có thể mở được cổng thành, trong thành lại có Lữ Bố tiếp ứng, muốn giành được thắng lợi từ hạng chiến sẽ chẳng khó khăn gì.

Triệu Vân ăn một miếng bánh nếp khô khan, cổ họng đắng chát.

Hắn dựa lên thân cây, ngây ngẩn nhìn tà dương xuyên qua chạc cây hắt xuống, con Đích lô bị dây thừng buộc vào miệng, để tránh phát ra tiếng kêu, nó cúi thấp đầu, Triệu Vân bèn đút cho nó một chút bánh nếp.

Triệu Vân nói: “Ngươi già rồi, Đích lô”

Đích lô vô pháp trả lời, lẳng lặng nhìn tướng quân giáp bạc trước mặt, mấy chục năm trước, chính người này đã giết chết chủ nhân nguyên bản Trương Vũ của nó, rồi dẫn nó tới trước mặt Lưu Bị.

Triệu Vân nói: “A Đẩu cắt đuôi ngươi, ngươi không giận chứ”

Đích lô cọ cọ lên mặt Triệu Vân, Triệu Vân cười nói: “Tử Long đền cho ngươi là được chứ gì, xét đến cùng, ngươi cũng có thể coi như là ngựa của ta, không được thua Xích thố đấy…”

Đích lô ngẩng đầu, giống như có chút khinh thường, nhìn về phía rừng cây sâu thẳm.

Triệu Vân ngồi thẳng người, kế tiếp đứng dậy, cao giọng nói: “Toàn quân ẩn náu, mở bẫy rập!”

Quân sĩ xung quanh được huấn luyện nghiêm chỉnh, nháy mắt tản sạch, trên mặt đất kéo căng vô số dây thừng, Triệu Vân dùng sức lôi Đích lô, Đích lô bất tình bất nguyện mà trốn sau thân cây.

Triệu Vân nín thở, cầm ngân long thương ở sau lưng, chậm rãi xoay người qua, một tia nắng chiều còn sót lại lưu chuyển trên thân thương.

Tiếng vó từ cuối rừng cây truyền đến, Triệu Vân rung trường thương, đang muốn đâm ra thì đồng tử đột nhiên co rút.

Chỉ thấy Xích thố như một cụm hồng vân lao vào rừng cây, tư thế ưu mỹ vô cùng vượt qua sợi thừng gạt ngựa đầu tiên, hoa lệ mà lách qua tấm lưới túm ngựa thứ hai, kế tiếp giẫm trúng hố bẫy thứ ba.

Ngay sau đó, ngựa Xích thố sẩy vó trước, trường thanh hí vang, quăng chủ công lưu manh và tiên sư tiểu bạch trên lưng văng ra ngoài, bay thẳng ra xa hai trượng, Vu Cát đâm đầu vào thân cây, A Đẩu lắc lư chao đảo mắc trên chạc cây.

Vu Cát “Ai yo” mấy tiếng, nói: “Ngươi coi, rớt hố rồi”

“Đệt!” A Đẩu ở trên cây mắng to: “Tên hỗn cầu nào đào hố mà không lấp thế!!”