Tư Mã Chiêu đấm chân, Khương Duy pha trà, Lữ Bố tách đậu phộng, Triệu Vân lấy đậu phộng đút vào miệng A Đẩu, Tào Chân bóp vai, Cam Ninh bưng trà.
“Đại gia_____” Chúng soái ca tề thanh kêu.
A Đẩu mặt mày hớn hở, hài lòng đáp: “Hắc hắc hắc! Chầu chay năm đồng, khai bao ba lượng, ba lượng…”
Tào Chân duỗi ngón tay ra chọt chọt trán A Đẩu, làm cái khẩu hình, rồi chỉ ra gian ngoài.
A Đẩu từ trong hoang tưởng viễn vông tỉnh táo lại, định thò đầu ra bình phong liếc thử, nhưng bị Tào Chân đè chặt, ra hiệu chớ lên tiếng.
Tào Chân trầm giọng nói: “Dẹp ngũ thạch tán đi! Nam nhân không ăn mấy thứ này” Tiểu quan không dám lỗ mãng, vội tiến lên bưng đĩa nhỏ đi, A Đẩu biết Tào Chân cũng đang đồng thời cảnh báo mình rằng không thể ăn bậy, bèn hiểu ý cười cười.
Tào Chân lại phân phó: “Thức ăn trong lâu bản tướng quân ăn không quen, tới phố Tây mua gạo nếp viên ủ rượu và một phần bánh hạch đào về đây, truyền trù phòng đập một hộp lỗ tiên trân, hâm nóng một bầu rượu thanh, đừng mạnh quá, đổi đôi đũa bạc, chọn trái cây tươi mang lên”
Tào Chân xuất thân sĩ tộc, đối với chuyện ăn uống đặc biệt thành thạo, lại nhậm chức tướng quân, trong ngữ điệu có một vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, không cho phép tiểu quan kia chần chừ.
Mắt Cam Ninh dán dính vào bình phong, lúc này cảm thấy ghen tức, bèn mỉa mai: “Tào Tử Đan tướng quân ăn nhiều vậy à?”
Tào Chân cười đáp: “Tử Thượng đã có lòng mời khách, đương nhiên phải mượn hoa hiến phật rồi”
Một hỏi một đáp, cả hai đều hiểu rõ trong lòng, Cam Ninh không lo lắng cho A Đẩu nữa.
Lát sau có nhạc sư tới đánh đàn, tiểu quan khẽ ngâm nga ca hát, thức ăn đủ sắc màu bày đâu ra đấy, Tào Chân mới xê dịch vị trí, mặt kề cực sát A Đẩu, nhỏ giọng nói: “Sao lại vào thành?”
A Đẩu ăn đến quên trời quên đất, hỏi ngược lại: “Ngươi gặp tiểu Kiều không? Ta vốn định đốn ngã Tư Mã Chiêu, bắt trói tiểu Kiều kẹp chạy một hơi ra khỏi thành…”
Tào Chân hoảng hồn, thấp giọng nói: “Không được làm càn! Chu phu nhân ngàn dặm xa xôi tới xem bệnh, sao có thể làm vậy!”
A Đẩu nhỏ giọng đem chuyện Tôn gia tranh đoạt, Tôn Quyền loại trừ tiểu Kiều, sai tiểu Kiều sang Lạc Dương, rồi mật lệnh Cam Ninh giết chết kể cho Tào Chân nghe. Tào Chân biến sắc, giống như nghĩ tới gì đó, thất thanh nói: “Đây không…”
Tiếng đàn ở gian ngoài ngừng, một tiếng tát tai thanh thúy vang lên.
Tào Chân và A Đẩu hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Tiểu quan bưng chung rượu, dịu dàng nói: “Hầu gia uống một chung?” Nói xong định ngồi lên đùi Lữ Bố, tức khắc hứng ngay một bạt tai, ưu nhã lăn một vòng trên không trung rồi ngã xuống đất.
Cả sảnh đường im bặt, lát sau, Cam Ninh nhịn không được cười to nói: “Tử Thượng, ngươi chọn không đúng nơi rồi. Hầu gia đây đâu như lão tử, là một tên đoạn tụ, giải tán cả đi, đừng để bị coi thường rồi ăn đánh”
Lữ Bố bưng rượu lên uống một hớp, hờ hững nói: “Bản hầu đúng thực là đoạn tụ, chẳng qua chưa gặp được người muốn đoạn thôi”
Tư Mã Chiêu cười gượng vài tiếng, nói: “Ánh mắt của Hầu gia đương nhiên là không tầm thường”
Chúng tiểu quan dùng ánh mắt phát điên nhìn Lữ Bố, chẳng lẽ chiến tướng quân thích bị đè? Đây đây đây…Không ai hình dung nổi, trên đời này còn có người nào có thể công được hắn.
Tư Mã Chiêu vội nháy mắt, tiếng đàn lại vang lên, chúng tiểu quan mời rượu, rót rượu, không dám trêu chọc Lữ Bố nữa, chỉ không ngừng đưa mắt đánh giá hắn, mắt nhìn nhưng tay chớ động, ăn chút đậu hủ thôi cũng tốt rồi.
Tào Chân sau bình phong hồi thần lại, nói: “Không hợp lý, Công Tự? Ngươi cười gì vậy?”
A Đẩu nghe Lữ Bố nói vậy, trong lòng vui sướng, mỉm cười nói: “Không có gì, đang suy nghĩ vài chuyện thôi”
Tào Chân nhìn A Đẩu một hồi, hơi không vui nói: “Mười ngày trước quân báo mới ra khỏi Trường An, vậy mà hôm nay tiểu Kiều đã tới rồi? Quân báo từ Trường An tới Lạc Dương phải mất hai ngày, từ Lạc Dương tới Giang Đông…Giang Đông lại phái tiểu Kiều tới…”
A Đẩu nghi hoặc hỏi: “Nghĩa là sao?” Đột nhiên tỉnh ngộ ra: “Ngươi bảo Tư Mã Ý mời tiểu Kiều tới? Giữa lúc đó chưa từng qua Lạc Dương? Tư Mã Ý và Tôn Quyền đã sớm câu kết rồi?!”
Tào Chân không đáp, không ngừng suy nghĩ ý nghĩa trong đó, tiếng đàn ngừng lần nữa, gian ngoài lại vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.
Cam Ninh cười hề hề nói: “Tránh sang một bên, lão tử cũng không còn gặp được người muốn đoạn nữa rồi”
A Đẩu suýt nữa cười ầm lên, Tư Mã Chiêu mời phiêu lần này đúng là khiến Ỷ Thúy lâu gặp phải tai họa rồi.
Sắc mặt Tư Mã Chiêu cũng chẳng khác gì trái cà, lần này phải tốn thật nhiều công sức mới chuyển đề tài được, khi tiếng đàn vang lên lần nữa, Tào Chân đã nghĩ thông suốt ra gì đó, nói: “Nếu Tư Mã gia và Tôn Quyền câu kết, lúc này hẳn sẽ có thị vệ thủ ở hẻm Mộc Dung…Ngươi muốn dẫn nàng xuất thành ư?”
A Đẩu nghiêng đầu qua sờ sờ mặt Tào Chân, thành khẩn nói: “Ngu phu, hiện tại hiền thê và ngươi đã đứng cùng một phe rồi, ngươi nghĩ xem, Tư Mã gia muốn phối hợp với Tôn Quyền giết tiểu Kiều, tiểu Kiều chết rồi thì hoàng huynh ngươi sẽ phải gánh lấy trách nhiệm này, ngươi ngàn vạn phải giúp ta bắt nàng đi, không thể để Tư Mã Ý đắc thủ được”
Tào Chân vội né tránh, nhưng A Đẩu ôm lấy cổ y không buông, đưa môi dán vào bên tai Tào Chân, nghiêm túc nói: “Nàng là lão bà của Chu Công Cẩn, lại là danh y, nếu chết ở Trường An, chẳng phải các ngươi sẽ bị người trong thiên hạ nguyền rủa cả đời sao…Hơn nữa không chừng Giang Đông còn nhân cơ hội này làm chút gì đó…”
Tào Chân trầm ngâm chốc lát, nói: “Những gì ngươi nói, ngu phu đều hiểu…” Chợt phát hiện bất tri bất giác mình đã thuận theo cách ăn nói của tiểu lưu manh này, thoắt cái mặt đỏ tới mang tai, tránh ra chút xíu, nói: “Để ta suy nghĩ đã”
A Đẩu thấp giọng nói: “Không thể nghĩ thêm nữa! Ngươi giúp ta truyền tin tức cho Vu Cát, kêu hắn xuất thành đi tìm sư phụ ta, tiếp ứng ở ngoại thành, lát nữa ta bắt tiểu Kiều ra, chuẩn bị chiếc xe ngựa đưa ta và nàng rời khỏi thành, phương thuốc ôn dịch đại phu trong thành đều đã học được rồi, nàng tiếp tục ở lại đó chỉ tăng thêm nguy hiểm mà thôi”
Tào Chân hạ quyết tâm, nói: “Ta sẽ đi phân phó, lát nữa chờ ngươi ở cổng sau, ngươi xem coi chừng nào Tử Thượng bọn họ vào phòng thì lập tức chuồn ra”
Nói xong đứng dậy, tìm một lý do, vội vã chạy xuống lầu.
Sau khi Tào Chân xuống lầu, Tư Mã Chiêu mời tiếp vài chung, cười nói: “Không biết Tử Đan đại ca đi đâu mất rồi, ta xuống xem thử” Nói xong một mặt cáo lỗi, một mặt vén tiền khâm xuống lầu.
Xuống dưới lầu, quay đầu không thấy Tào Chân, đẩy vách ngăn ở nội gian lầu một, tiến vào phòng, nói: “Sắp xếp thỏa đáng hết chưa?”
Tên tiểu quan trước gương kia xoay người qua, chính là Tử Giác. Tử Giác có chút sợ hãi, nói: “Được chưa?”
Tư Mã Chiêu ngắm nhìn chốc lát, cười nói: “Được, lần trước ta gặp hắn, hắn cũng mặc bộ y phục này…Rất giống, không kém chút nào”
Tử Giác đã thay bộ ngoại bào xanh nhạt mà Lưu Thiện hay mặc, lại nhấp nhấp giấy son, nói: “Khi nào ta lên đó?”
Tư Mã Chiêu nhìn một hồi, thấp giọng nói: “Đỏ quá, hắn không có tô môi đỏ…” Nói xong tiến lên, lấy tay nhẹ nhàng lau lau môi Tử Giác, nói: “Lát nữa ngươi nghe ta vỗ tay vịn thang lầu thì lên, Hầu gia uống khá nhiều rồi, ta đưa ngươi vào phòng chữ Thiên, nhân lúc hắn uống say…Ngươi là người thông minh mà, đúng chứ”
Tử Giác thở dài, gắng lên tinh thần, cười nói: “Hơi sợ chút, hắn thích đá người ta”
Tư Mã Chiêu im lặng chốc lát, nói: “Làm khó ngươi rồi, Tử Giác” Đoạn một tay ôm lấy eo hắn, hôn hôn lên đôi môi hắn: “Ta đi đây, ngươi cẩn thận chút. Đừng chọc vào Tào Tử Đan”
Khi ra ngoài Tư Mã Chiêu còn nhìn ngó xung quanh, Tào Chân đi đâu rồi? Thôi kệ, không quản nữa, làm chính sự quan trọng hơn, hôm nay nhất định phải để Tử Giác lừa được Lữ Bố lên giường.
Tư Mã Chiêu vừa đi, lầu hai chỉ còn lại Cam Ninh và Lữ Bố ngồi đối diện nhau, A Đẩu đang cân nhắc có nên từ sau bình phong ra ngoài hay không, lại sợ Tư Mã Chiêu lên lầu bắt gặp, trong lúc do dự thì nghe Cam Ninh đang uống rượu giải sầu lên tiếng: “Chuyện trong Sơn Trà Hoa viện, là ngươi động thủ?”
Lữ Bố bưng rượu, hờ hững đưa lên miệng, trầm mặc không đáp.
Hốc mắt Cam Ninh ửng đỏ, nói: “Ngươi giết đại Kiều tỷ của ta”
Lữ Bố mỉa mai: “Nàng ta độc chết Bá Phù, lại đụng tới Công Tự của ta, ta chỉ giết cả nhà là quá hời cho nàng ta rồi”
Cam Ninh hít vào một hơi lãnh khí, A Đẩu sau bình phong tức thì ngũ lôi oanh đỉnh, Tôn Sách bị đại Kiều độc chết ư?!
Cam Ninh run giọng nói: “Ngươi nói…Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại cho rõ, cho rõ chút”
Lữ Bố uống cạn rượu, đang định đáp lời thì Tư Mã Chiêu đã cười lên lầu, nói: “Cam tướng quân sao thế?”
Hắn thấy hốc mắt Cam Ninh đỏ bừng, chỉ cho rằng đã say rồi, nói: “Tướng quân nghỉ ngơi lát đi. Ta đã gọi hồng bài trong lâu rồi, Cam tướng quân thỉnh”
Cam Ninh hết cách, đành phải theo Tư Mã Ý đứng dậy, đối diện lầu hai và góc bình phong lại có vài gian nhã các, chuyên dành cho quan lại quyền quý nghỉ ngơi, trên mỗi cánh cửa treo các loại bảng Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Tư Mã Chiêu vỗ vỗ tay vịn thang lầu, đưa Cam Ninh vào phòng chữ Huyền, Lữ Bố men say dâng trào, cũng lười nhìn hắn, tự tìm phòng chữ Địa đi vào.
Khi Tư Mã Chiêu đi ra thì chẳng còn thấy Lữ Bố đâu nữa, trong sảnh đã có tiểu tư tới thu dọn chén khay, tiểu quan gọi cho Cam Ninh đang chậm rãi lên lầu.
Tư Mã Chiêu hít vào một hơi lãnh khí, làm sao giờ?
Hắn muốn lưu lại trong sảnh chờ Tử Giác lên, nhưng lại sợ Tào Chân về bắt gặp, chợt cái khó ló cái khôn, bèn tự vào phòng chữ Thiên, chờ Tử Giác lên giải thích sau.
Tính đến hiện tại, Tư Mã Chiêu ở phòng chữ Thiên, Lữ Bố ở phòng chữ Địa, Cam Ninh ở phòng chữ Huyền.
Các tiểu tư bưng bàn xuống lầu, A Đẩu rốt cuộc từ trong bình phong vòng ra, đi vài bước, đang do dự có nên vào gặp Lữ Bố hay không thì nghe trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, hình như có người đang chầm chậm lên lầu.
A Đẩu muốn quay lưng trở về sau bình phong, nhưng thấy bình hong cũng đã bị dọn đi rồi!
Làm sao giờ? Hắn đến gần dãy bốn căn phòng kia, thuận tay đẩy cửa gian chữ Địa, cẩn thận đi vào.
Tử Giác thấp thỏm không thôi, lên đến lầu, quẹo cua, đang định vào phòng chữ Thiên thì Cam Ninh lại ra ngoài phòng, ngoắc tay nói: “Đi đâu, qua đây!”
Tử Giác chưa từng gặp người này, lấy làm khó hiểu, Cam Ninh lại nói từ xa: “Mau chút, có chuyện muốn nói với ngươi!”
Tử Giác ngẫm nghĩ, sợ Cam Ninh la mắng, bèn bước qua, Cam Ninh kéo hắn vào phòng, thấp giọng nói: “Lát nữa ngươi có thể gặp Lữ Phụng Tiên một lần không? Hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì, lời vừa rồi nghe được chứ?”
Tử Giác thấy tên tướng quân lưu manh này dường như hết sức kích động, lại chẳng hiểu hắn ta đang nói gì, trước tiên gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Cùng lúc đó, tại phòng chữ Địa.
Lữ Bố nhắm hai mắt, ủng chưa cởi, áo chưa thay, nằm trên giường, gương mặt anh tuấn ửng đỏ, có vẻ đã say bảy tám phần.
A Đẩu lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng chợt động chân tình, hít hít mũi, cố nén một trận chua xót dâng tràn, rón ra rón rén đi lên, muốn hôn môi hắn.
Lữ Bố ho một tiếng, mở đôi mắt mê mang nhìn về phía A Đẩu.
A Đẩu nở một nụ cười mỉm chua xót với hắn, đưa tay định ôm cổ Lữ Bố, nức nở nói: “Ta…”
Lữ Bố giơ chân đạp nhẹ một cước đá A Đẩu bay ra ngoài, ngã vào trong góc căn phòng.
“…”
A Đẩu tức khắc xù lông!
“Ta đ*t con mẹ ngươi! Lữ Phụng Tiên! Ngươi dám đá lão tử!”
Lữ Bố ngạc nhiên, A Đẩu dùng cả tay lẫn chân bò dậy nhào vào Lữ Bố, đẩy hắn ngã xuống giường, cưỡi trên người hắn lắc lư mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó ta mạo hiểm tới thăm ngươi mà ngươi dám đá lão tử! Uống rượu tới váng đầu luôn rồi hả!”
A Đẩu không ngừng đập hắn, chợt ngừng tay, nói: “Ê, ngươi ngốc rồi hả? Ngươi làm sao vậy? Ách ba?”
Hắn hoảng hồn, buông tay, sờ sờ mặt Lữ Bố, sờ trúng một giọt nước: “Không…không phải chứ”
Lữ Bố chợt đưa tay ôm chặt A Đẩu vào lòng, thở dốc mấy tiếng, ngây ngẩn nhìn lên đỉnh màn, nước mắt chảy xuống.
A Đẩu vùng vẫy: “Ta…Má ơi…Xương cốt của ta sắp…sắp gãy rồi…Nhẹ chút!”
Lữ Bố giống như khó có thể tin, buông A Đẩu ra, muốn hỏi, nhưng không biết phải hỏi cái gì, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ngươi, sao ngươi tới đây?”
A Đẩu ngồi khóa trên đùi Lữ Bố, kéo cánh tay hắn qua, để hắn ôm eo mình, hai người ôm lấy nhau, nói: “Nhớ ngươi muốn chết, tới thăm ngươi, mới nãy ngồi sau bình phong cả nửa ngày trời…”
Nói đến đây, A Đẩu nhớ tới Tào Chân còn chờ ở cổng sau, chuyện của tiểu Kiều chính là đại sự. Đang định nói cho Lữ Bố biết, để hắn cùng giúp một tay, chưa kịp mở miệng, chợt nghe Tư Mã Chiêu gõ cửa ở bên ngoài: “Hầu gia?”
Lữ Bố làm động tác “Suỵt” với A Đẩu, nói: “Chuyện gì?”
Tư Mã Chiêu không đáp, Lữ Bố ngẫm lại, có lẽ vừa rồi động tĩnh quá lớn, kinh động đến phòng cách vách, cần phải đuổi Tư Mã Chiêu đi, bèn chỉ chỉ vào giường, ý bảo A Đẩu núp, sau đó lau nước mắt, đi ra ứng phó với Tư Mã Chiêu.
A Đẩu thầm mắng Tư Mã Chiêu trong bụng, xoay người đu lên cửa sổ bên giường, nhìn xuống dưới, đối diện phía dưới phòng chữ Địa chính là cổng sau, A Đẩu ngó dáo dác, thấy Tào Chân cưỡi ngựa chờ trên đường, có vẻ hết sức nôn nóng, A Đẩu vội thấp giọng gọi: “Này!”
Tào Chân không nghe, A Đẩu kéo sàng đan qua buộc lên thành cửa sổ, ném xuống dưới, dùng mảnh vải kia giũ tới giũ lui, nhưng sàng đan quá ngắn, giũ mãi mà vẫn không gọi được Tào Chân, bản thân thì rướn người ra quá mức, mất thăng bằng, suýt nữa té khỏi phòng.
A Đẩu tức giận gọi: “Ngu phu!”
Kêu nửa ngày cũng không phản ứng, A Đẩu phát hỏa, thuận theo sàng đan kia trượt xuống đường.
Ngoài phòng, Tư Mã Chiêu đứng giữa thính đường, nghi hoặc nói: “Hầu gia sao thế?”
Lữ Bố tiến lên trước vài bước, hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”
Lữ Bố vừa thấy A Đẩu, men say lập tức dâng trào toàn bộ, kích thích quá độ, tâm thần chấn động, trong đầu mơ mơ hồ hồ, ngay cả Tư Mã Chiêu nói gì cũng nghe không lọt, chỉ muốn chạy nhanh về phòng.
Tư Mã Chiêu hỏi dò: “Vừa rồi trong phòng Hầu gia đổ bể…thứ gì hả?”
Lúc này, Tử Giác từ trong phòng Cam Ninh lén lén lút lút đi ra, thấy Tư Mã Chiêu và Lữ Bố đang mặt đối mặt nói chuyện với nhau, đầu tiên là sợ hết hồn, kế tiếp dùng ánh mắt hỏi dò.
Tư Mã Chiêu nhíu mày, đưa mắt ra hiệu phòng chữ Địa, Tử Giác bèn rón rén chạy tới trước cửa, lách vào.
Lữ Bố đáp: “Không có gì, tâm tình không vui nên đập bàn đập ghế thôi”
Bảo rằng tâm tình không vui, nhưng Tư Mã Chiêu nhìn bộ dáng hắn, rõ ràng là vui vẻ đến muốn rớt nước mắt, Lữ Bố không thèm để ý tới Tư Mã Chiêu nữa, phất phất tay, ý bảo hắn mau cút đi đừng lắm lời, vội vàng quay lưng vào phòng.
Lữ Bố trở tay đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, sải bước tới bên giường ngồi xuống, ôm Tử Giác đang ngồi chờ trên giường vào lòng, cúi đầu nói: “Ngươi đặc biệt tới gặp ta…”
Tử Giác khiếp sợ đáp: “Hầu gia…”
“???”
Lữ Bố buông Tử Giác ra chút, mắt đầy nghi hoặc đánh giá hắn nửa ngày, Tử Giác y như con thỏ nhỏ bị dọa sợ nhìn ngược lại Lữ Bố.
Lữ Bố đưa tay nắm cằm Tử Giác, nói: “Công Tự?”
Tử Giác nói: “A? Hầu gia?”
“…”
Lữ Bố trợn tròn mắt.
Lữ Bố hệt như một con robot bị chập mạch, nhất thời không biết nên nói cái gì, đưa tay vỗ vỗ má Tử Giác, rồi đè đầu hắn không ngừng lắc lư, lát sau, tách miệng Tử Giác ra nhìn nhìn vào bên trong.
Tử Giác bị lộng đến cả người mất tự nhiên, hoảng sợ vạn phần, đứng dậy lùi đến trước cửa, run giọng nói: “Hầu gia, tiểu nhân tới…thị tẩm cho ngài…”
Men rượu vừa dâng, Lữ Bố càng say đến hi lý hồ đồ, tràn ngập nghi vấn mà gật gật đầu, nhìn Tử Giác, tiến lên phía trước, bỗng nhiên đem biến cố vô pháp lý giải này liên hệ cùng một chỗ với một động tác nào đó, tiếp theo giơ chân nhẹ đạp Tử Giác một cước.
Tử Giác tức khắc bay ra ngoài, chỉ còn lại hai cánh cửa phòng khẽ đong đưa.
“Công Tự?” Lữ Bố hỏi.
Tử Giác bò dậy, không ngừng lùi ra sau, lùi đến trước thang lầu, nói: “Hầu gia…Tiểu nhân là…”
Lữ Bố tràn đầy tuyệt vọng lần nữa giơ chân, Tử Giác đã sợ đến chết dở, không ngừng tránh né, cuối cùng từ thang lầu lăn xuống, dọc đường gây ra một loạt tiếng bịch bịch, toàn thân đâu đớn, suýt nữa ngất đi.
Trên hoa thính lầu một, chúng tiểu quan nào đánh đàn đánh đàn, nào vẽ tranh vẽ tranh, thấy Tử Giác chật vật vạn phần lăn xuống lầu thì đều phát ra một trận cười to trào phúng.
Tử Giác cuống cuồng chạy ra cửa sau, dựa lên cửa không ngừng thở dốc.
Trên con đường phía sau Ỷ Thúy lâu.
A Đẩu vèo một tiếng men theo sàng đan bay xuống, nện lên mình Tào Chân, hai người té thành một đoàn.
Tào Chân nỗ lực đỡ A Đẩu dậy, dở khóc dở cười nói: “Ngươi…cứ thích càn quấy như vậy”
A Đẩu hỏi: “Truyền tin cho Vu Cát chưa?”
Tào Chân mới nhớ tới chính sự, đáp: “Đi rồi, ta đã dặn người mang hắn xuất thành, trên lầu vào phòng cả rồi à? Tử Thượng đâu? Trong hẻm Mộc Dung toàn là thân binh nhà Tư Mã, cứ vài bước lại có một tốp thủ, phải đi ngay…”
A Đẩu hít vào một hơi, nói: “Quả nhiên câu kết cùng Tư Mã Ý, ngươi chờ chút…”
Nói tới đây, A Đẩu nhớ tới lúc này Lữ Bố đang ở Trường An làm nội ứng, vạn nhất lộ ra ngoài, Tào Chân sẽ không hoài nghi chứ? Nghĩ thế, hắn nói: “Ta đi tìm trợ thủ”
Tào Chân biến sắc: “Ngươi muốn Lữ Phụng Tiên niệm tình cũ giúp ngươi ư? Vạn vạn không thể! Tên đó như lang như hổ, sẽ không niệm tình xưa…”
A Đẩu vội sửa miệng: “Ta nói sai rồi, tìm Cam Ninh! Ta muốn tìm Cam Ninh, tới ngay thôi!” Nói xong đẩy cửa sau, đẩy liền liền mấy cái mà nó không mở ra.
Đương nhiên rồi, Tử Giác đang đứng dựa cửa sau lệ rơi đầy mặt kia kìa.
Tào Chân nói: “Khóa rồi à? Đi cửa trước!”
A Đẩu vội chạy về phía cửa trước, tiến vào hoa thính, đạp bịch bịch muốn lên lầu thì thấy Lữ Bố đang từ trên cầu thang nhìn xuống, A Đẩu vội ngoắc tay, nói: “Xuống đây! Có chính sự!”
“??”
Lữ Bố ngơ ngác nhìn Tử Giác bị đá xuống lầu, chỉ chốc lát sau lại biến thành A Đẩu, nghi vấn đã tăng vọt đến đỉnh điểm lịch sử.
“Ê!” A Đẩu mất kiên nhẫn nói: “Phát ngốc cái gì!”
Hắn thở hồng hộc xông lên lầu, thấy Lữ Bố hơi khom người, giơ chân, bèn tức giận nói: “Ngươi lại muốn làm gì! Muốn chết hả!” Đoạn kiễng chân giơ tay nhéo lỗ tai Lữ Bố.
Trên hoa thính, chúng tiểu quan muốn rớt cằm xuống đất, đưa mắt nhìn người nọ nắm lỗ tai Thái thú Trường An kéo hắn một mạch xuống lầu.
Sau đó nhạc khúc ngừng, A Đẩu kéo Lữ Bố tới cửa trước Ỷ Thúy lâu, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hỗn đản, về nhà tính sổ với ngươi sau!”
Tất cả mọi người té xỉu.
Tử Giác thở hổn hển ở cửa sau nửa ngày, vừa đau đớn vừa khổ sở, đưa tay kéo cửa ra, Tào Chân kinh hoảng nói: “Làm sao thế!”
Tử Giác thấy Tào Tử Đan, sợ hãi định xoay người chạy, nhưng lại bị Tào Tử Đan giữ chặt, ân cần nói: “Ai đánh ngươi?”
Tào Chân tức giận khó có thể ức chế, nói: “Lữ Phụng Tiên đánh ngươi sao?!”
Tử Giác thống khổ vạn phần gật gật đầu, Tào Chân ôm hắn vào lòng, tức đến đỏ mắt, không ngừng vuốt lưng hắn, nói: “Thôi, theo ta trước đã, đi tìm tiểu Kiều, mau!”
“???”
Tử Giác còn chưa rõ xảy ra chuyện gì thì đã bị Tào Chân kéo lên ngựa, phi một hơi tới hẻm Mộc Dung.
A Đẩu kéo tay Lữ Bố, nói: “Tào Chân chờ ở…”
“???”
A Đẩu và Lữ Bố chạy tới cửa sau, chỉ thấy con đường dài trống vắng, nghi hoặc nói: “Đ*t! Tào Chân đâu? Chạy đâu mất rồi?”
A Đẩu kêu gào: “Cái đám ngu ngốc không chịu nghe chỉ huy này!”