Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 3 - Chương 32: Thị tỳ thật giả




Tư Mã Chiêu và Lưu Công Tự đều như bị sét giáng trúng đầu, lúc này cũng không thể nói rõ là ai lo lắng hơn ai, Tư Mã Chiêu đầu đầy chấm hỏi, mấy lần muốn tiến lên xác nhận thân phận, nhưng hắn vừa mới đứng dậy thì A Đẩu đã hơi nghiêng người qua, lộ ra một góc thần binh trong tay áo.

Đó là cục gạch A Đẩu nhặt được ở ngự hoa viên, ủ trong tay áo, một đường mang lên điện.

Điện áp lại lần nữa tăng lên mười vạn Volt, đạt đến cảnh giới cửu thiên thần lôi!

Biểu cảm của Tư Mã Chiêu nháy mắt trở nên cực kỳ cổ quái.

Tào Phi thuận miệng trêu ghẹo: “Sao vậy, Tử Thượng hiền đệ? Gặp tình nhân trong mộng rồi à?”

Diện mạo Tư Mã Chiêu tuấn tú, có phần ôn nhu, cách cư xử nho nhã lễ độ, các võ tướng có mặt ở đây hầu hết đều giao hảo với hắn, bèn rối rít lên tiếng trêu ghẹo.

Tư Mã Chiêu hồi thần lại, vội tự giễu: “Mới nãy nhớ tới cố nhân, thất lễ rồi”

Tư Mã Chiêu che giấu thần sắc kinh nghi bất định của mình hết sức kín kẽ. Nói: “Thế tử đừng cười, Tử Thượng đột nhiên thay đổi chủ ý…”

Trong bữa tiệc cười vang một trận, lần này các võ tướng lại càng không tha. Tào Phi cười to nói: “Mười tám vị mỹ nhân, đến cùng là vị nào lọt vào pháp nhãn của hiền đệ? Thôi, vậy thì…”

Đang muốn kêu Tư Mã Chiêu chọn lựa thì giữa tiệc lại có một vị võ tướng dưới trướng Tào Chân ho một tiếng.

Tào Phi nhớ tới chính sự, lần này Tào Chân tuy bại, nhưng Tào Tháo lại phong quân công hậu thưởng cho y ngang với khải hoàn quay về, tuy không biết ý gì, nhưng luận công ban thưởng vẫn nên để Tào Chân chọn trước.

Tư Mã Chiêu hiểu ý cười cười, thấy A Đẩu lùi ra sau, đoán chừng Tào Chân sẽ không chọn tới hắn đâu. Vì thế chắp tay nói: “Mời Tào Chân tướng quân, tiểu đệ không dám giành trước”

Nói đến Tào Chân, người này vốn họ Tần, cha y có ơn cứu mạng đối với Tào Tháo, về sau cả nhà bỏ mình, liền được Tào Tháo thu làm dưỡng tử, tuy không phải mình sinh ra, nhưng Tào Tháo đối với người này cực kỳ sủng ái, chẳng khác nào thân sinh nhi tử.

Tào Chân quanh năm tung hoành sa trường, lúc này trong suy nghĩ chỉ có gia quốc thiên hạ, trung tâm cảnh cảnh, bất kể tiền tài, khá giống tính khí Triệu Vân. Trong Lạc Dương thỉnh thoảng nghe đồn Tào Tử Đan tán gia tài để khao thưởng tướng sĩ, chính là đang nói về Tào Chân.

Tào Chân tuổi gần hai sáu, vẫn chưa thành hôn, lần này chinh chiến trở về, Tào Phi lấy danh nghĩa là tuyển phi, nhưng cũng ôm ý muốn tìm thị thiếp cho Tào Chân, lúc này bèn mời y chọn trước.

Tào Chân vốn không mê mỹ nữ lắm, lúc này thấy hơn mười vị mỹ nữ như món hàng dâng người chọn lựa, càng sinh chán ghét, đành từ chối: “Hung nô chưa diệt thì sao thành gia được? Xin miễn cho tiểu đệ bất tài, các vị đại nhân thỉnh”

Lời này vừa thốt ra giống như chụp mũ lên đầu mọi người, ai còn dám tuyển thị tỳ nữa? Chỉ nghe Tư Mã Chiêu bật cười nói: “Đây mới đúng là bản sắc nam nhi, Tử Thượng kính Tào tướng quân một chung”

A Đẩu không khỏi âm thầm bội phục, biết tiếp theo Tư Mã Chiêu sẽ gọi mình qua, lời lăng mạ này che giấu đến không lộ chút vết tích, đúng là cao minh.

Quả nhiên Tư Mã Chiêu vừa đặt chung rượu xuống liền nói: “Nhưng Tử Thượng thì chẳng có ý chí vĩ trượng phu như vậy, không thể không ôm ôn hương cáo lui trước rồi” Nhất thời dẫn tới tràng cười vang. Tào Chân cũng mặt lộ tiếu ý, đánh giá Tư Mã Chiêu, thấy hắn nhìn về phía thị nữ ở cuối hàng kia, cũng đưa mắt nhìn theo, ánh mắt dời đến tay áo A Đẩu, chợt nói: “Khoan”

“Nếu từ chối là bất kính, vậy Tử Đan đành phải…Ngươi, qua đây”

A Đẩu còn muốn châm chọc thêm một trận, tiếc rằng Tào Chân lĩnh quân đã lâu, trong lời nói mang theo một cổ uy nghiêm, không cho phép mình kháng cự. Đành phái vứt ánh mắt vô cùng u ám sang Tư Mã Chiêu, không dám nói chuyện, chậm rãi đi ra phía sau Tào Chân.

Trong bữa tiệc cổ nhạc lại vang, mọi người uống rượu trêu đùa, thưởng thức ca vũ.

Tư Mã Chiêu nửa thất vọng, nửa bi thương, đúng là một vẻ mặt buồn sắp chết, đành phải ráng vực dậy tinh thần, chọn một danh thị tỳ mỹ mạo qua, A Đẩu nhìn thấy trong lòng, thầm buồn cười, không biết phải hành hạ tên này thế nào đây. Thình lình nghe Tào Chân thấp giọng nói: “Ngươi giấu vật gì trong tay áo đấy? Lấy ra”

A Đẩu đành phải ngoan ngoãn lấy cục gạch kia ra.

“…”

Tào Chân dở khóc dở cười: “Giấu vật này lên điện làm gì? Muốn ám sát thế tử?”

A Đẩu vội nói: “Làm gì có, người ta thuận tay nhặt để lót chân thôi. Tránh cho không cao bằng các tỷ muội, hại Tào tướng quân bị chê cười”

Tào Chân phì cười nói: “Sao giọng lại khàn như thế?”

A Đẩu lại nói: “Hôm trước nhập cung, ở không quen, nhiễm chút phong hàn”

A Đẩu vẫn chưa qua khỏi thời kỳ bể giọng, bình thường nói chuyện cũng đã the thé, Tào Chân nghe giọng này quả thật thấy giống nữ tử, chẳng qua sau cảm mạo cổ họng hơi khàn, bèn không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Có biết tại sao ta chọn ngươi không?”

A Đẩu vội cúi đầu thẹn thùng nói: “Người ta có phải con giun trong bụng tướng quân đâu, sao biết chứ”

Tào Chân cảm thấy cách ăn nói của thị tỳ này không giống như nữ tử bình thường, chưa đến nỗi không biết sĩ diện, nhưng trong lời nói lại mang theo chút vẻ lưu manh, tuy rằng nàng đang hầu hạ, nhưng có vẻ người bị đùa giỡn ngược lại là mình, thầm nghĩ không thể như vậy, bằng không đường đường đại tướng quân cứ thế bị thu thập mất. Bèn nghiêm mặt nói: “Có từng đọc sách biết chữ không?”

A Đẩu đáp: “Đương nhiên”

Tào Chân gật đầu cười nói: “Xem cách ăn nói của ngươi không giống dong chi tục phấn, làm một bài thơ cho tướng quân nghe thử, nếu qua sẽ tha cho ngươi tội giấu hung khí trong tay áo”

Lời đó đương nhiên là thuận miệng nói chơi, Tào Chân cũng không kỳ vọng một ả thị tỳ có thể làm ra được thơ từ gì, không đợi A Đẩu mời rượu đã tự nâng ly lên uống.

A Đẩu thầm nghĩ, nếu ngươi đã coi ta là nữ lưu manh…Vậy đành phải cho ngươi mở mang kiến thức một chút rồi.

Bèn hắng hắng giọng, buồn bã nói: “Trên tửu yến ly biệt định báo ngày về, chưa cất nên lời mà nàng đã u sầu lệ rơi”

Hai câu đầu vừa vặn đánh trúng tâm sự Tào Chân! Bàn tay bưng ly rượu đưa đến trước mặt liền ngừng lại.

“Nhân sinh tự có kẻ tình si, hận này đâu can hệ gió trăng”

Tào Chân nói: “Ngươi tự làm sao?”

A Đẩu không đáp, lại nói: “Khúc biệt ly xin đừng đổi lại, một khúc thôi đã đủ khắc khoải ngậm ngùi”  

Tào Chân kinh ngạc không nói gì, lát sau lắc đầu nói: “Quá bi”

Thử trông thành Lạc hoa rơi, gió mưa xuân cũng dễ thời biệt ly [*Ngọc lâu xuân của Âu Dương Tu]

“Thơ hay” Tào Chân hít vào một hơi, lẩm bẩm, một ngụm uống cạn rượu trong ly, hờ hững nhìn oanh ca yến vũ trên điện, chân thành nói: “Ta chấm ngươi, đi theo ta, ngươi tên gì?”

“Lưu Thúy Hoa”

“…”

“Ngươi…Để ta nghĩ cho ngươi một cái tên” Nửa canh giờ sau, Tào Chân dẫn A Đẩu về phòng, nhìn A Đẩu ngồi. Chỉ cảm thấy hôm nay không biết đã gặp phải vận hay kiếp đào hoa gì.

A Đẩu mang một đôi hài tú hoa, bắt chéo hai chân, dương dương đắc ý ngồi, thuận tay cầm cây chày bạc, bốp một tiếng đập hạnh đào trên bàn vỡ vụn, nhặt lấy thịt ra ném vào trong miệng ăn, liếc mắt nói: “Đặt tên gì, Lưu Thúy Hoa là tốt rồi, thân thể da tóc danh tính là của phụ mẫu, sao có thể tùy tiện đổi?”

Tào Chân ngắm nhìn A Đẩu chốc lát, không khỏi mỉm cười nói: “Ngươi, thực sự không tầm thường. Dung mạo tuy…” Nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ngươi hơi khác…Ừm, rất đẹp”

Tào Chân vốn muốn nói rằng khí chất lưu manh này không giống tầm thường, tuy tùy tiện cẩu thả, nhưng ngũ quan cũng cực thanh tú, chỉ khổ nỗi tìm không được hình dung phù hợp.

A Đẩu ngược lại cười nói: “Hồng nhan tàn trong nháy mắt, trăm năm phương hoa rồi cũng thành xương khô. Diện mạo xấu đẹp có gì quan trọng. Dung mạo không kinh nhân vậy mà bị ngươi tuyển trúng, đủ thấy cái gọi là duyên phận, vốn không quan hệ gì tới xấu đẹp, hết thảy đều là số mệnh, hiểu chưa?”

Tào Chân hiểu ý cười to, nói: “Rất hay!”

A Đẩu bĩu môi, Tào Chân lại nói: “Nhưng hai phu thê chúng ta cũng đâu thể cứ Thúy Hoa Thúy Hoa…Quá quê đi, ngươi theo họ ta, nếu đã muốn giữ lại nguyên danh, vậy gọi Tần Chỉ, thế nào?”

A Đẩu uể oải nói: “Tùy” Dù sao lát nữa cũng phải tìm cơ hội chuồn đi rồi, quản y đặt tên gì.

Chợt ý thức được không đúng, ngẩn người nói: “Phu thê?!”

Tào Chân nhướng mày, cười nói: “Đương nhiên, ngày mai Tử Đan sẽ chọn ngàn lành, cùng ngươi thành thân” Nói xong tự trút bỏ ngoại bào, cầm khăn trong chậu lên lau mặt.

“Khoan khoan khoan…” A Đẩu ngũ lôi oanh đỉnh, dở khóc dở cười nói: “Ta tới để hầu hạ ngươi, là nha hoàn của ngươi, thành thân cái gì? Ngươi không cưới nữ nhi của đám vương công đại thần sao?”

Tào Chân nghiêm mặt nói: “Ngươi cho rằng Tào Tử Đan giống với loại nam nhân tam thê tứ thiếp phải không? Kể từ hôm nay, ta chính là phu quân của ngươi, chớ có hỏi vớ vẩn”

A Đẩu thất thanh nói: “Ngươi mới nói vớ vẩn ấy!”

Não tên này không biết bị chập dây thần kinh nào rồi!

Tào Chân nghiêm mặt, lại nói: “Bỏ chính thất không làm, phu nhân tướng quân cũng không chịu làm, muốn làm tiểu thiếp nha hoàn?”

Khóe miệng A Đẩu giật giật, hỏi ngược lại: “Ta không phải tới để làm tiểu thiếp sao?”

Tào Chân buồn cười nói: “Dù ngươi muốn làm, bản tướng quân cũng không cho” Bèn giũ giũ trường bào, trải trên ghế, nói: “Ăn no rồi thì đi ngủ đi” Bèn chỉ về phía giường lớn trong trướng, “Ngươi ngủ ở gian trong”

“Ngươi ngủ bên ngoài sao?” A Đẩu đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tào Chân cười nói: “Đúng, nếu tối có ngáy, hoàn thỉnh hiền thê khoan dung cho” Tiếp theo tựa đầu lên ghế, cặp chân dài gác lên một cái ghế khác, nằm trên hai chiếc ghế dựa, lơ lửng nửa thân thể, cứ thế mà ngủ.

Hai chữ “Hiền thê” kia khiến A Đẩu nổi một tầng da gà, đành phải vén rèm lên, thầm nghĩ có cần cởi áo nới dây lưng để ngủ hay không, nhưng hiện tại lão tử là một tên thụ ngực phẳng, vạn nhất bị nhìn ra thì không hay.

Đang thấp thỏm thì Tào Chân lại nói: “Trước khi thành thân Tử Đan nhất định sẽ thủ lễ, cứ an tâm đi”

A Đẩu bò lên giường, để nguyên y phục mà ngủ, nói: “Ừm, thế thì tốt” Trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện chờ Tào Chân ngủ rồi sẽ nhân cơ hội chạy trốn.

Một lát sau, nghe thấy tiếng hô hấp của Tào Chân đều đều, có vẻ đã ngủ. A Đẩu rón ra rón rén xuống giường, khẽ bước ra ngoài cửa, thình lình Tào Chân nói: “Đi đâu đấy?” Trong lời nói tràn trề tiếu ý.

Trong lòng A Đẩu chỉ muốn bóp chết Tào Chân, nhưng ngoài miệng lại hờn mát: “Ngươi quản ta”

Tào Chân đại quẫn, chợt nghĩ có lẽ muốn đi nhà xí, đỏ mặt, không hỏi tiếp nữa.

A Đẩu ra ngoài tản bộ một vòng, đêm khuya các cửa viện trong hoàng cung đều khóa chặt, lão rùa đen Tào Tháo sợ chết, tường viện xây lên cao ba trượng, ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt. Đành phải cắt đứt ý niệm trèo tường trốn thôi, từ trong ngực móc mớ bùa Vu Cát đưa cho, hướng về phía ánh trăng chọn ra một lá, rồi quay trở về phòng.

Lần này Tào Chân giống như đã ngủ thật rồi, đương nhiên A Đẩu tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Tào Chân giả ngủ, còn A Đẩu thì làm bộ tưởng rằng y đã ngủ, nhẹ tay nhẹ chân đi lên phía trước, nhìn rồi lại nhìn, tỏ vẻ hiếu kỳ về bản lĩnh nằm vắt ngang lơ lửng trên ghế mà cũng ngủ được của y. Ngồi xuống quan sát, quả đúng là lơ lửng thật.

Vóc người Tào Chân thon dài, cân xứng, hai đường mày rậm chữ nhất như mực, môi mỏng như đao, sống mũi cao thẳng, giữa mày có một cổ anh khí mê nhân.

Làn da y hơi trắng trẻo bằng phẳng, ngón tay đan vào nhau xếp trước người, A Đẩu nhìn hồi lâu, chọt nhẹ bắp đùi y, lại cúi xuống trước ngực y, hơi thở đan xen.

Hô hấp Tào Chân hơi dồn dập lên một chút, khóe miệng khẽ nhếch, lông mi hơi run run, giống như muốn mở mắt ra.

A Đẩu giả bộ sợ hết hồn, nói: “Ngươi không có ngủ! Gạt người_____ Giả bộ ngủ cái gì, đáng ghét!”

Chợt nháy mắt giơ tay, đem một lá bùa dán bộp lên ngực y. Thân thể Tào Chân chấn động, đạo thuật trên bùa định thân giống như một dòng điện lan tràn khắp toàn thân, khiến Tào Chân không thể động đậy.

A Đẩu cười lăn cười bò, dưới tác dụng của bùa định thân, toàn thân Tào Chân cứng đờ, đừng nói mở miệng kêu cứu, ngay cả mở mắt cũng không được. Bùa định thân vốn vô tích sự, thử nghĩ lúc đối chiến cùng cao thủ, ai cho ngươi lấn tới trước mặt, dán lá bùa này lên lồng ngực? Nhưng dùng vào lúc này thì hiệu lực lại phi phàm, có trách thì trách Tào Chân quá khinh địch. Hoặc giả nói rằng, y căn bản không nghĩ tới phương diện này.

A Đẩu cười một hồi mới bò dậy hắng giọng, không giả giọng nữ nữa, lười biếng hỏi: “Ngu phu, thấy món đồ chơi này của hiền thê thế nào?”

Tào Chân dốc hết toàn lực mà chỉ động được mỗi đầu ngón tay, A Đẩu biết lúc này tâm lý y nhất định là đang tiến hành lên án bi thương cuồng lôi vạn khuynh, lại cười dài nói: “Thế này…hiền thê là đại lão gia nha” Rồi đưa tay vỗ vỗ mặt Tào Chân, ái muội nói: “Ngu phu, cả đời này hiền thê sẽ nhớ kỹ ngươi”

Tiếp theo thò tay vào trong ngực Tào Chân mò loạn, thầm nghĩ tìm chút tín vật gì đó, lát nữa chạy trốn dùng dọa người cũng tốt. Mò nửa ngày, mò ra một miếng ngọc bội cổ xưa, A Đẩu thành thật không khách khí nhét nó vào ngực, tên này cũng là một con quỷ nghèo, khá giống Triệu Vân.

Tìm được tín vật, đang định rời đi, A Đẩu lại cười cúi xuống người Tào Chân, nhéo nhéo gương mặt anh tuấn của y, nói: “Hôn cái nào?” Rồi sờ cánh tay Tào Chân, thấy y nổi lên một tầng da gà.

A Đẩu cười dài nhìn Tào Chân chốc lát, chợt nói: “Tào Tử Đan, con người ngươi không tệ, quên chuyện thành thân đi, hôm nay cảm tạ ngươi”

Tư Mã Chiêu vội vã băng qua ngự hoa viên, từ trong tay áo lấy ra một cây ná, nhắm chuẩn đèn lồng, cục đá bay đi, hai trản đèn lồng đều tắt. Hắn nhìn trái nhìn phải, cầm chìa khóa cúi đầu mở cửa.

Phía trên cao cánh cửa, một cái bóng đen lén lén lút lút ngọ nguậy ngọ nguậy hồi lâu, ngã thẳng xuống.

“Ai!”

“A!”

A Đẩu từ trên tường viện cao hơn hai trượng té xuống, đè Tư Mã Chiêu muốn tắt thở.

“Ngu đệ! Hiền huynh cảm động quá!”

“Đừng nói chuyện!” Tư Mã Chiêu thấp giọng nói. Khó khăn lắm mới bò dậy được, nhặt chìa khóa, kéo A Đẩu liều mạng chạy.

Hai thiếu niên chạy một mạch qua hoa viên.

“Ngươi tới đây làm gì! Thừa tướng sắp chết rồi, tên tiểu tử Tào Phi kia đang muốn soán vị…”

“Cứu Trầm Kích, Ách ba ấy, ngươi còn nhớ không?”

“Tử Thượng, lần này ta van cầu ngươi, làm cái gì cũng được, nhất định phải cứu hắn ra”

“Đừng nói ngu” Tư Mã Chiêu mắng: “Hắn bị giam ở đâu?”

“Phược hổ lao” A Đẩu nói.

Tư Mã Chiêu hít một hơi lãnh khí, đẩy A Đẩu ra sau giả sơn, một đội thị vệ tuần đêm đi qua.

Tư Mã Chiêu khó có thể tin hỏi: “Trầm Kích đại ca đã làm gì mà lại bị nhốt vào chỗ đó?”

A Đẩu đáp: “Ngươi đừng quản, ta biết có tín vật của Tào Chân là sẽ gặp được người, ta vừa mới lừa tới tay đây” Hắn vội móc miếng ngọc bội kia ra, Tư Mã Chiêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nói: “Đây là vật duy nhất mà sinh phụ y để lại…Sao ngươi lừa được vậy?!”

A Đẩu nói: “Mau, ngươi dẫn ta đi tới cửa, ta sẽ tự nghĩ cách tiến vào cứu hắn!”

“Ngươi có biết phược hổ lao dùng để giam loại người thế nào không?! Chỉ có tội phạm mà thừa tướng quyết tâm muốn giết, không cho phép nói giúp mới bị giam vào đó, xưa kia Khổng Dung Tuần Úc cũng…”

A Đẩu nhéo mặt Tư Mã Chiêu, đè hắn lên đá, trầm giọng nói: “Cứu hay không, nói một tiếng, chớ lải nhải, không dẫn thì tự ta tìm lấy, chờ nhặt xác lão tử đi”

Mặt hai người kề cận cực gần, mặt Tư Mã Chiêu nóng lên, cuối cùng nói: “Theo ta”

“Ngươi không quen đường xuất cung, trước cửa lại có thị vệ…Ta giúp ngươi đánh lạc hướng, lát nữa tới đón ngươi”

“Đừng làm chuyện điên rồ, không lát nữa lại liên lụy cả ngươi vào, lão tử tự đi”

“Ngàn vạn cẩn thận…”

A Đẩu ném lời dặn dò của Tư Mã Chiêu ra sau đầu, móc ngọc bội của Tào Chân ra, đi lên phía trước.

Thị vệ kia vừa thấy ngọc bội, quả nhiên thập phần hợp tác, ngoan ngoãn mở đại môn phược hổ lao, dẫn hắn tiến vào.

Tại sao nơi này giam Lữ Bố mà chỉ phái có hai người canh chừng?

Thị vệ mở cửa, cho hắn đi vào, rồi không để ý tới nữa, trong lòng A Đẩu thấp thỏm, cẩn thận từng bước đi, sợ cửa đột nhiên khóa lại, nhốt luôn mình vào đây, lại nghe “Sưu sưu” hai tiếng, thị vệ ngoài lao kêu đau một tiếng rồi không còn động tĩnh nữa, có lẽ đã bị Tư Mã Chiêu bắn chết rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn thông đạo sâu hút của phược hổ lao, vách tường ẩm ướt, không biết đã đi được bao lâu, có lẽ đã tới bên dưới Lạc Thủy. Hai bên vô số cửa sắt, có phòng chỉ giam một bộ hài cốt.

Con đường hầm này e rằng từ lúc Hán triều lập quốc đã được đào thành. Nói không chừng dùng để làm đường thoát cho lão hoàng đế. A Đẩu suy nghĩ miên man, cuối cùng liếc thấy một người trong lao tù, bèn rút kiếm Thanh hồng ra, cắm vào khe cửa, thần binh chém sắt như chém bùn, chém gãy khóa cửa, đẩy cửa tiến vào, lại thấy một cổ thi thể lão già cúi đầu, ngồi dựa tường, xung quanh ruồi bọ lượn lờ vo ve, trên thi thể lúc nhúc dòi bò.

A Đẩu nghi hoặc nói: “Ai đây?”

Hắn cầm kiếm gảy gảy, thấy bên hông cụ già kia buộc một túi thuốc, đưa tay kéo qua, phát hiện bên trong là vài vị thảo dược, thuốc đó hắn đã từng đọc qua trên《Thanh nang kinh》, là linh dược cầm máu sinh cơ, bèn nhét nó vào ngực. Ngồi xuống bịt mũi, nhìn lão già kia, trong lòng mặc niệm: lão tiền bối, ngươi đã ngoẻo rồi, giữ thuốc lại cũng vô dụng, cho ta đi, để ta cứu người.

Nói xong trong lòng khẽ động, đưa tay vào ngực lão già móc, chịu đựng mùi thối, móc ra một cái bình sứ nhỏ được sáp nến dán miệng, gỡ lớp dán ra, trút xuống hai viên dược hoàn màu đỏ. Nghĩ nghĩ, rồi dập đầu với lão già, mặc niệm: phù hộ ta cứu được Ách ba, chờ sau này ta giết vào Lạc Dương sẽ đem ngươi hậu táng. Bèn vội vàng xoay người đi tìm Lữ Bố.

Tiếng bước chân cực khẽ của A Đẩu vang vọng trong hành lang, hắn nhìn vào trong một cánh cửa lao.

“Ai kêu ngươi tới đây”

“…”

“Ách ba!” A Đẩu khóc hô, một kiếm chém gãy ổ khóa, vọt vào.

Lữ Bố bị thiết liên xuyên thấu xương quai xanh, cả người vết máu loang lổ, bộ võ sĩ bào bị xé nát bấy, hai tay bị trói vòng qua một cây thạch trụ, trên mắt cá chân đeo gông xiềng.

Hắn quay đầu đi, hướng mặt vào vách tường.

A Đẩu vứt kiếm Thanh hồng, ôm Lữ Bố, khóc lớn: “Ngươi con mẹ nó hỗn đản! Nhớ chết lão tử rồi!”