*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bây giờ Linh Hồ Tinh Phong tôi sẽ đưa ra lời thách đấu công bằng với cậu, nếu như không phải là bao cỏ thì nhận lấy chiến thiếp đi!”
Tất cả mọi người đều nhìn hướng ‘Diệp Hạo giả’, xem anh ta trả lời như thế nào, sắc mắt Linh Hồ Uyển Nhi lại rét lạnh tới cực điểm.
‘Diệp Hạo giả’ lúc này nào dám lên tiếng, dưới khí thế mạnh mẽ của Linh Hồ Tinh Phong, bắp chân anh ta đều đã lập cập run rẩy.
Một màn này cũng rơi vào tầm nhìn của những người tinh mắt.
“Nhìn xem, hai chân của người tên Diệp Hạo kia lại đang run rẩy, cái này cũng quá quắt rồi?”
“Ôi… còn thực sự là, thực sự là một tên vô dụng, anh nói tên này có thể bị dọa tới quỳ xuống luôn không”.
“Ha ha… chuyện càng ngày càng thú vị rồi”.
Mọi người bàn tàn xôn xao, tiếng ầm ĩ truyền tới sân khấu, khuôn mặt Linh Hồ Tinh Phong tràn ngập vẻ khinh miệt.
“Đủ rồi, nếu như Linh Hồ Tinh Phong anh còn gây rối nữa, đừng trách tôi không khách khí!”, Linh Hồ Uyển Nhi lạnh lùng răn đe, một tia sát khí mãnh liệt thậm chí khóa chặt lấy Linh Hồ Tinh Phong.
“Uyển Nhi, đây là một cuộc đấu công bằng, ngay cả chiến đấu cũng không dám, em muốn sau này người đàn ông của mình khi đi ra ngoài bị tất cả mọi người coi khinh thành thứ rác rưởi hay sao?”, Linh Hồ Tinh Phong cười lạnh.
Trong sơn động cấm địa ở sân sau, bên tay Diệp Hạo ném một tờ giấy, đây là thứ Linh Hồ Uyển Nhi đã vứt xuống.
Hai mắt anh lúc này đỏ hoe, nhìn Độc Cô Thiên Đao, vành mắt lấp lánh ánh nước: “Sư phụ, con thực sự phải rời đi rồi!”
“Khốn kiếp, sao lại lề mề lải nhải như vậy, đừng quên cậu là một người đàn ông, là Ma Đao, đệ tử của Độc Cô Thiên Đao ta!”, Độc Cô Thiên Đao lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Diệp Hạo.
“Đúng, con là đệ tử của Ma đao, sến sẩm là chuyện của phụ nữ, sư phụ con đi đây!”, Diệp Hạo quệt nhanh nước mắt, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Độc Cô Thiên Đao.
Sau ba tiếng dập đầu, Diệp Hạo sải bước rời đi, đi đến cửa hang, liếc nhìn Độc Cô Thiên Đao lần cuối.
“Sư phụ, con nhất định sẽ dẫn sư nương tới gặp người và chém đầu ba tên đê tiện kia!”, Diệp Hạo hú lên một tiếng dài, leo lên dây leo với tốc độ cực nhanh rồi biến mất.
“Thằng nhóc, tính mạng của bản thân quan trọng hơn bất cứ thứ gì…”, vừa chui ra khỏi cửa hang, giọng nói của Độc Cô Thiên Đao truyền tới, mắt Diệp Hạo chua xót, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Nhà Linh Hồ, Linh Hồ Tinh Phong nói xong liền nhìn hướng ‘Diệp Hạo giả”: “Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu nhận lời rồi!”
Còn chưa dứt lời, Linh Hồ Tinh Phong bỗng nhiên biến mất tại chỗ, vung tay đánh về phía ‘Diệp Hạo giả’.
‘Diệp Hạo giả’ toát mồ hôi hột, muốn tránh né nhưng đã quá muộn.
Cả người anh ta bay khỏi sân khấu theo quỹ đạo hình parabol.
“Phịch”.