*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ Linh Hồ cũng quay đầu nhìn lại, đôi mắt xẹt qua tia sáng, nhưng không hề có hành động nào.
Bên trái ông ta là một ông lão với bộ râu bạc trắng, cũng là Linh Hồ Tư Không- đại trưởng lão nhà Linh Hồ, địa vị cao quý.
Ông ta lúc này nở nụ cười nhạt trên môi, Linh Hồ Tinh Phong chính là thế hệ sau của ông ta.
Ngay sau đó, từ phía sau Linh Hồ Mộc Thanh bước ra một người đàn ông, thân thể chắc khỏe, oai hùng bất phàm, quan trọng hơn, anh ta còn mặc một chiếc áo cưới thêu rồng.
Đây...
Đây là tình huống gì?
Trong nháy mắt, toàn trường sục sôi.
“Đây không phải là đại sư huynh Linh Hồ Tinh Phong nhà Linh Hồ sao? Sao anh ta có thể đi ra với một bộ đồ như vậy?”
“Tôi nhớ ra rồi, tôi từng nghe nói Linh Hồ Tinh Phong vẫn luôn ái mộ Linh Hồ Uyển Nhi, nhưng vẫn luôn bị từ chối, hôm nay Linh Hồ Uyển Nhi tuyển rể, sợ rằng anh ta không thể ngồi yên”.
“Ồ, còn có chuyện này à… nhưng bọn họ đều mang họ Linh Hồ, nếu như kết thành vợ chồng, há không phải là loạn…”
“Không đúng!”
Người đàn ông còn chưa kịp nói ra từ tiếp theo đã bị ai đó cắt ngang: “Linh Hồ Tinh Phong này là thân tộc của đại trưởng lão Linh Hồ Tư Không, họ hầu như đã không còn quan hệ huyết thống với người thuộc nhánh ông cụ Linh Hồ rồi, giống như nhà họ Phó các anh, không lẽ những người họ Phó đều là họ hàng cùng huyết thống với anh à?”
“Thêm một điều nữa là, ngoài các cuộc liên hôn cần thiết trong một vài gia tộc tu võ, rất ít người gả ra ngoài, đây cũng phải là bí mật gì”.
Nhất thời không ít người thì thầm bàn tán, nhưng dù vậy, họ vẫn rất kinh ngạc.
Cho dù Linh Hồ Tinh Phong có yêu thích đến đâu, cũng không thể hành động như vậy trong hôn lễ của người khác, điều này để thể diện của ông cụ Linh Hồ ở đâu?
Mà bên kia, ông cụ Linh Hồ nhìn hướng Linh Hồ Tư Không: “Tư Không, đây là ý của ông?”
“Đại ca, Tư Không không dám, Tinh Phong nó thích đứa nhỏ Uyển Nhi đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng che giấu, ông cũng không phải là không biết. Nó chỉ muốn cạnh tranh công bằng một lần!”, Linh Hồ Tư Không cười nhạt.
Ông cụ Linh Hồ cười không đáp lại, nhưng trong lòng đã tức giận không thôi.
Linh Hồ Tư Không lại dám tự ý đưa ra quyết định đối với loại chuyện này, thật là vô cùng to gan.
Đôi mắt của Linh Hồ Uyển Nhi xẹt qua tia sáng lạnh, cô ta không ngờ tới Linh Hồ Tinh Phong lại dám tung ra một chiêu này, thực sự là thủ đoạn hay!