*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Hạo ngẩn người, rồi lập tức cười khổ: “Sư phụ, con mới cắn môi cô ta một cái thôi mà đã bị bà chằn đó cầm kiếm đuổi giết đến chân trời cuối đất, nếu mà làm ra chuyện kia thì đúng là con chết chắc, không được, tuyệt đối không được…”
Diệp Hạo lắc đầu như trống bỏi, Linh Hồ Uyển Nhi ở trong nhà hắt xì một cái rõ to, cảm thấy hình như có ai đang mắng cô ta.
“Thằng nhóc chết tiệt, thật là mất mặt, trở thành đệ tử của tôi há có thể để cậu yếu đuối như thế, hôm nay tôi phải truyền võ công tuyệt thế của tôi cho cậu, hi vọng cậu đừng làm tôi thất vọng…”
Diệp Hạo mừng húm: “Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng luyện tập, con nhất định sẽ làm đảo lộn giới võ đạo này”.
Diệp Hạo bừng bừng khí thế, người đàm ông hơi sầm mặt, cái gì mà làm đảo lộn giới võ đạo này?
Cứ làm như ông ta đang đào tạo thổ phỉ không bằng, người đàn ông khẽ lắc đầu, Diệp Hạo là đệ tử duy nhất của ông ta, lại còn mang mệnh Phá Quân, dù như nào chắc cũng không khiến ông ta thấy nhục nhã.
Sau đó, người đàn ông quật mạnh sợi dây xích trong tay, giống như một cây trường thương, bắn vào vách tường đá.
“Bịch”.
Đá vụn bay tứ tung, ngay sau đó sợi xích quấn theo một tảng đá ra.
Tảng đá này nhìn vẻ ngoài thì giống một cái bảo đao, nhưng trông hơi xấu.
Trên tảng đá có một cây đao, người đàn ông ném sợi dây xích trong tay, móc năm ngón túm chặt vào chuôi đao rồi kéo mạnh ra ngoài.
Xoẹt!
Tiếng rút nhẹ vang lên, ánh đao phản chiếu ánh trăng hắt vào trong sơn động sáng lóe lên.
Diệp Hạo kinh ngạc nhìn cây đao đó, không cần đoán, chắc chắn đó là cây đao tốt hiếm có khó tìm.
Cầm cây đao trong tay, người đàn ông như nhìn thấy bạn cũ, vẻ mặt hiện lên ý cười.
“Có nhận ra cây đao này không?”
Diệp Hạo lắc đầu, người đàn ông kiêu ngạo, giọng nói như tiếng chuông vang: “Cây đao này là Bá Binh Hoàng Tuyền, là vũ khí của tôi, binh khí bá đạo, hiện nơi hoàng tuyền, trời đất kinh hãi, thần khóc quỷ sầu…”
“Sư phụ ấy mà, chính là Đao Ma một thời, Độc Cô Thiên Đao!”
Soẹt!
Người đàn ông, hay nên gọi là Độc Cô Thiên Đao, vừa dứt lời liền cầm đao chém vào tảng đá bên cạnh.
Tảng đá lớn gần bằng người lập tức bị chém vỡ vụn.
Đao khí!
Bá Binh Hoàng Tuyền lại có thể toát ra đao khí!
Diệp Hạo ngạc nhiên há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi!
Sư phụ nhận bừa của anh lại mạnh mẽ như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì giống như đang xem phim với kỹ xảo điện ảnh vậy, một người lại có thể cường mạnh như thế!
Mà Diệp Hạo cũng đã biết thân phận của người đàn ông này, Đao Ma, Độc Cô Thiên Đao!
“Thằng nhóc, thấy đủ rồi chứ, giờ sư phụ sẽ dạy cậu tuyệt thế võ công, mười ba thế đao Phong Ma, đao pháp này bao gồm mười ba đao, cấp sau lại khó hơn cấp độ trước, nhìn cho rõ nhé!”
“Xoẹt!”
Độc Cô Thiên Đao cầm Bá Binh Hoàng Tuyền, múa đao trong không trung, dường như dùng mắt thường cũng có thể thấy khí đao tung hoành trong hang động, không khí xung quanh bị đao cắt tạo nên tiếng vang chói tai.
Tiếng chói tai ấy truyền đến nhà Linh Hồ, Linh Hồ Uyển Nhi vẫn chưa ngủ, nghe thấy loạt âm thanh kia, cô ta đứng dậy, chạy ra sân sau.
Ông cụ Linh Hồ gần như đồng thời mở mắt, như cảm nhận được khí đao mạnh mẽ, sắc mặt âm trầm xuống vài phần.