Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thay đổi.
“Bây giờ anh vẫn chưa thể phá quan được, phải cần thêm 3 ngày nữa, em giúp anh thu thập thông tin, đợi đến khi anh xuất quan thì sẽ khiến cho Uyển Nhi biết được anh mới là chàng rể phù hợp nhất”.
“Còn về tên nhóc kia...”
Linh Hồ Tinh Phong vẻ mặt âm trầm nói: “Anh sẽ đánh gãy tứ chi hắn ta, rồi vứt vào trong núi cho thú dữ ăn thịt”.
“Được, nghe theo mệnh lệnh của đại sư huynh, chuyện này em nhất định sẽ hoàn thành tốt”.
“Đi đi”.
Linh Hồ Mộc Thanh rời đi, người hầu gái bên cạnh cũng đi cùng, lúc hắn ta đóng cửa lại, sắc mặt Linh Hồ Tinh Phong lập tức trở nên vô cùng hung ác.
"Ông già chết tiệt, tôi biết tên nhóc kia chính là Phá Quân trong truyền thuyết. Ông để Uyển Nhi xuống núi một mình, tưởng tôi không biết sao?"
“Uyển Nhi chỉ có thể là của Linh Hồ Tinh Phong tôi mà thôi, ai động đến tôi giết người đó, mong là các người không ép tôi”.
...
Đây là một hang động tối tăm mờ mịt, Diệp Hạo cảm thấy toàn thân đau đớn, như sắp gãy rời ra hết vậy.
Anh từ từ mở mắt, cảm nhận được có thứ gì đang bò trên mặt mình thì lúc này mới mở mắt ra hoàn toàn.
Diệp Hạo bị dọa kêu lên một tiếng, là một con chuột to bằng lòng bàn tay người lớn đang bò trên mặt anh.
Chuột ăn thịt người, trong đầu anh chợt hiện lên bốn chữ này.
Điều này không phải là không có căn cứ, ở một số vùng núi đã từng có một em bé sơ sinh vì bố mẹ phải đi làm rẫy nên để con ở nhà, kết quả là đến khi bố mẹ đi làm về thì em bé đó đã bị chuột cắn mất một bên mặt.
Anh đã nghe đến chuyện này không chỉ một lần, nên lập tức đưa tay bắt con chuột và ném nó đi thật xa.
Ngay sau đó Diệp Hạo chống tay lên cục đá trên mặt đất để đứng dậy, sau khi đứng lên liền đứng tại chỗ nhìn chung quanh một lượt.
Đây dường như là một hang động rất lớn, thậm chí còn có rất nhiều cây cối mọc ở bên trong, ánh mặt trời chiếu xuống từ lỗ thủng trên đầu.
Chỉ là trong hang rất ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có một con chuột lớn chạy ngang qua trên mặt đất.
Diệp Hạo lấy Long Lân ra cầm trong tay, vô cùng cảnh giác đi vào trong hang động.
Chắc là có thứ gì đó trong hang động này, anh chính là bị một sợi xích sắt kéo qua.
“Vèo”.
Lúc này xích sắt bất ngờ phóng về phía anh, Diệp Hạo gầm lên rồi vung Long Lân ra đỡ nhưng lại thấy xích sắt đột nhiên quay đầu bắn ra phía sau.
“Phù”.
Anh đột nhiên cảm thấy lạnh ở cổ, vội quay đầu lại.
“Cái đệt”.
Diệp Hạo chửi bậy một tiếng, phía sau anh là một con trăn lớn trên mình có hoa văn đang giãy dụa kịch liệt, xích sắt xuyên qua người nó rồi trực tiếp cố định ở trên tường đá phía sau.
Con trăn quay đầu điên cuồng cắn xích sắt, Diệp Hạo sờ cổ thì chạm đến một vũng máu hôi hám.
"Leng keng...", đúng lúc này tiếng xích sắt lại vang lên, Diệp Hạo ngay lập tức nhìn thấy một người đang kéo xích sắt đi đến gần.