*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoé miệng Diệp Hạo cong lên, đứng dậy đi lại phía chiếc giường.
Đúng là có chiếc giường lớn ở đây, nhìn chiếc giường được trạm trổ rồng phượng ắt hẳn chiếc giường này là của Linh Hồ Uyển Nhi, Diệp Hạo khẽ cười một tiếng, rồi trèo luôn lên giường.
Nghe thấy tiếng cười, Linh Hồ Uyển Nhi quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Hạo đã nằm trên giường của cô ta.
Cô ta lập tức hét lên, vội chạy tới: “Tên mất dạy nhà anh, ai cho anh trèo lên giường của tôi chứ hả!”
Diệp Hạo mặt không biểu cảm, nói: “Cô cũng trèo lên giường của tôi rồi, giờ tôi lên giường của cô thì sao chứ?”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ!”
Nói rồi, Diệp Hạo đổi sang tư thế thoải mái hơn, kéo chiếc chăn mỏng đặt lên mũi ngửi: “Thơm thật!”
Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng mặt, cơn giận ấp tới, cuốn bay dáng vẻ điềm tĩnh ban nãy.
Sự tức giận trào dâng trong ánh mắt của cô ta, một cô gái đứng bên ngoài tấm bình phong sững sờ ôm chặt miệng để tránh bản thân hét lên.
Ngay sau đó, cô ta vội vàng chạy ra ngoài, còn chưa chạy được bao xa, đã đụng trúng phải mấy người của Linh Hồ Mộc Thanh.
“Đứng lại cho tôi!”, Linh Hồ Mộc Thanh quát một tiếng, khiến cô gái đó vội vàng đứng khựng lại.
“Cậu Mộc Thanh!”, cô gái đó vội vàng hành lễ.
“Tại sao cô lại hoảng hốt chạy ra từ phòng cô Uyển Nhi vậy chứ?”
“Tôi không có, tôi cũng không nghe thấy gì!”, cô gái này vội vàng xua tay xua chân, bộ dạng chỉ muốn bỏ đi.
Linh Hồ Mộc Thanh bước tới trước mặt cô gái này, trầm nét mặt xuống, nói: “Nói cho tôi biết cô nghe được cái gì?”
“Cậu Mộc Thanh, Tiểu Lục không nghe thấy gì hết, cậu để tôi đi đi, xin cậu đấy!”, cô gái đó hoảng hốt nói.
“A!”
Linh Hồ Mộc Thanh liền túm chặt cổ Tiểu Lục, nói: “Đừng tưởng cô là người giúp việc cho cô Uyển Nhi thì tôi không dám động tới cô, cô Uyển Nhi là của sư huynh Tinh Phong, cô hiểu chứ, nói cho tôi biết cô nghe được gì hả?”
Tiểu Lục nghe nói Linh Hồ Uyển Nhi trở về, nên liền chạy tới, ai ngờ lại nghe được những lời như vậy.
Cô ta ra sức vùng vẫy, nhưng Linh Hồ Mộc Thanh lại ra tay quá mạnh, song cô ta sẽ không bán đứng Linh Hồ Uyển Nhi.
Thấy vậy Linh Hồ Mộc Thanh càng siết chặt tay hơn, lạnh lùng cười nói: “Cô không nói chứ gì, có tin tôi cô bốc hơi luôn không, à mà trước khi chết thì cũng phải làm tí gì đã chứ!”
“Đừng, Tiểu Lục nói, tôi nói!”, câu nói vừa rồi đã doạ tiểu Lục sợ xanh mặt.
Tiểu Lục thầm xin lỗi Linh Hồ Uyển Nhi, rồi kể lại những gì mình nghe thấy.
“Khốn nạn, tao biết chính là thằng chó đó mà!”, nghe xong, Linh Hồ Mộc Thanh liền giận điên người, nhưng hắn ta lại không dám xông vào phòng Linh Hồ Uyển Nhi.