*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai da, cô nhà quê à, Diệp Hạo là người của tôi, phải đến nhà tôi ở rể, dựa vào cái gì lại ở nhà cô chứ?”
“Bậy bạ, anh Diệp là do tôi và bố tôi cứu, trở thành người cô khi nào chứ!”, Miêu Tiểu Liên tức giận hét to với Linh Hồ Uyển Nhi.
“Hừ, vậy Diệp Hạo cứu tôi thì đã thành người của tôi, cho dù cô nói thể nào thì sau này anh ta cũng phải đi với tôi!”, Linh Hồ Uyển Nhi khiêu khích.
“Cô nói xằng nói bậy, tôi không nói với cô nữa!”, Miêu Tiểu Liên tức giận, nhìn Diệp Hạo năn nỉ: “Anh Diệp anh đừng đi có được không, cô ta con gái mà đã bạo lực như vậy, người nhà cô ta chắc chắn còn bạo lực hơn, lỡ đi rồi anh lại bị đánh thì sao?”
Diệp Hạo dở khóc dở cười: “Yên tâm đi, không đến mức bị đánh đâu, cô cũng đừng đoán mò nữa!”
Sắc trời dần tối, ngày mới lại bắt đầu, một chiếc xe hơi âm thầm chạy nhanh tiến về phía làng chài!
“Anh à, chúng ta tới rồi, đoạn đường này cứ đi thẳng về phía trước, nhà thứ ba tính từ cuối đường tính lại chính là nhà của Miêu Tiểu Liên, các anh thả tôi đi được chưa?”
Một chiếc xe việt dã dừng lại ở bên ngoài làng chài, bên trong chiếc xe truyền ra những tiếng van nài cầu xin.
Vẻ mặt Hạ Nam vô cùng hoảng hốt, cô ta hối hận muốn chết, vì cái tật khôn lỏi, cho nên giờ gây ra hoạ.
“Không phải vội, chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu, yên tâm”, Long Linh cười tươi nói.
Chỉ có điều Hạ Nam không thể nào yên tâm được, điện thoại của cô ta cũng đã bị tịch thu, đến cả chứng minh thư cũng bị chụp lại.
“Không vội, cô có xe không?”, Long Linh hỏi.
“Có!”
“Lái xe mấy năm rồi?”
“Ba năm!”
“Tốt!”
Long Linh gật đầu: “Lát nữa cô lái chiếc xe này, tôi sẽ đưa tai nghe cho cô, đợi lúc nữa theo lệnh của tôi đến tiếp ứng cho chúng tôi là được”.
“Á... giao xe lại cho tôi, lát nữa tôi tới đón bọn cô?”, Hạ Nam ngạc nhiên nói.
Nhóm Long Linh không sợ cô ta sẽ lái xe chạy đi luôn sao?
“Ừ, cô sẽ lái xe, chúng tôi chỉ cần điều tra một vài việc, đợi lát nữa hành động theo lệnh của tôi là được!”
“Tôi không làm được, chuyện này...”
Long Linh liền ngắt lời cô ta, cương quyết nói: “Chính là cô, nếu như cô dám bỏ chạy, dám lén gọi điện cho Miêu Tiểu Liên, thì cô nên hiểu rằng chúng tôi đã có thông tin chứng minh thư của cô đấy”.
Nói xong, cũng không đợi Hạ Nam kịp từ chối, Long Linh cùng Âu Dương Ngọc Quân đeo mặt nạ, mở cửa xe đi xuống.
“Haizzz, sao hôm nay lại đen đủi như thế cơ chứ, Hạ Nam ơi là Hạ Nam, sau này nhất định không được giở trò khôn vặt...”, sau khi Long Linh đi rồi, Hạ Nam tới ngồi sau vô lăng, tự tát mình một cái và không ngừng trách cứ bản thân.
Trong nhà Miêu Tiểu Liên, mọi người sau khi ăn