Người phụ nữ này còn đẹp hơn so với Hàn Tuyết, theo cô thấy thì cô ta chính là một hồ ly tinh, hơn nữa còn kề bên Diệp Phàm gần như vậy.
“Tôi là người của anh Hạo, các người tới đây phá đám, tôi bảo các người ra ngoài là không đúng à?”, Linh Hồ Uyển Nhi đối chọi gay gắt.
Hàn Tuyết run rẩy dữ dội: “Cô nói cô là người của anh ấy?”
Linh Hồ Uyển Nhi tự cho là đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, anh Hạo đã cứu mạng tôi, tôi chính là người của anh ấy, chúng tôi còn cùng nằm trên một chiếc giường nữa”.
Sắc mặt Diệp Hạo tối sầm, Linh Hồ Uyển Nhi này đang phát bệnh thần kinh gì, anh vừa định mở miệng giải thích.
Chỉ thấy Long Linh tức giận hét lên, đưa tay tát Linh Hồ Uyển Nhi.
“Đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ”.
Linh Hồ Uyển Nhi bị dọa tới thét một tiếng chói tai, nhưng cô ta lại không tránh né, ngay cả Hàn Tuyết cũng không ngờ tới cái tát đột ngột này.
Ngay khi cái tát sắp giáng xuống mặt cô ta, thì cổ tay của Long Linh đã bị một cánh tay khác giữ chặt.
Giọng nói Diệp Hạo hơi lạnh đi: “Có lời gì thì cứ nói, đánh người chung quy cũng không hay, cô thấy có phải không?”
“Thả tôi ra, Hàn Tuyết vì anh mà khóc cạn nước mắt, anh lại ở bên ngoài dính lấy con hồ ly tinh này, anh là một thằng đàn ông không có lương tâm!”, Long Linh tức giận gào lên.
“Cô mới là hồ ly tinh, theo quy định trên núi của chúng tôi, anh Hạo cứu tôi thì tôi chính là người của anh ấy, đây là đạo lý muôn thuở rồi”, Diệp Hạo ra mặt vì cô ta, Linh Hồ Uyển Nhi cũng không sợ hãi nữa mà hét vào Long Linh.
“Anh, anh sao vậy, anh không nhận ra chị dâu, không nhận ra em, lại dính lấy người phụ nữ khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Âu Dương Ngọc Quân gào to.
Cho tới thời điểm này, họ cũng chưa từng nghĩ tới việc Diệp Phàm mất trí nhớ, dù sao việc này cũng quá mơ hồ, ngoại trừ trên TV thì dường như không có khả năng xuất hiện trong đời thực.
Diệp Hạo lắc đầu cười khổ, đối với lời chỉ trích của Long Linh, anh không hề tức giận mà đáp: “Xin lỗi, tôi thực sự đã quên rồi, tôi bị thương nên đã quên đi tất cả những chuyện trước kia!”
“Nghe thấy chưa, vừa lòng rồi chứ, còn muốn anh Hạo phải nói ra chuyện thương tâm, các người thật là đáng ghét!”, Linh Hồ Uyển Nhi phẫn nộ gào lên.
Mấy người Hàn Tuyết đều mờ mịt, đặc biệt nơi trái tim Hàn Tuyết đau âm ỉ, run rẩy nói: “Anh nói, anh mất trí nhớ rồi?”
“Ừ, mất trí nhớ rồi, tên của mình tôi cũng quên mất!”, Diệp Hạo cười đắng chát, hào phóng thừa nhận.
Thật ra, anh không muốn nói những điều này, bởi vì nó có thể khiến anh gặp nguy hiểm, dù sao thì anh cũng bị ném xuống biển trong tình trạng bị thương nặng.
Kẻ thù xảo quyệt, anh không thể không đề phòng, hơn nữa, một khi cố gắng nghĩ đến chuyện quá khứ, đầu anh liền đau như muốn nổ tung, nên anh hoàn toàn không muốn nhắc đến.
“Không…”, Hàn Tuyết kích động hét lên: "Anh làm sao có thể mất trí nhớ cơ chứ? Cho dù mất trí nhớ anh cũng không thể quên mất em, em là vợ của anh mà…”
Cả người Hàn Tuyết không còn chút sức lực, nếu không phải là được Long Linh dìu đỡ, cô đã trượt ngã xuống đất.
Nhưng cô không muốn từ bỏ mà khổ sở van nài: “Ông xã, em có thể cầu xin anh một việc không? Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, có được không?”