*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt Hạ Nam liền biến sắc, vội vàng đi tới: “Chị Viện, đây là...”
“Hạ Nam, đây là cổ đông lớn nhất của Truyền thông Tinh Quang, cũng có thể nói là cấp trên của chị, tên Uông Đào, em có thể gọi là cậu Uông!”, chị Viện giải thích với Hạ Nam.
Còn chưa đợi Hạ Nam nói, Uông Đào liền đẩy cô ta đi về phía sau, bởi hắn ta không có hứng thú với Hạ Nam và cũng bởi vì hắn ta đã nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi,
Miêu Tiểu Liên trông cũng khá ổn, gương mặt trắng nõn lại có lúm đồng tiền rất đáng yêu, nhưng so với Linh Hồ Uyển Nhi thì kém xa.
Uông Đào đi thẳng vào phía trong, chị Viện vội vàng chạy tới nói: “Cậu Uông, đây là Linh Hồ Uyển Nhi, là người tôi mới phát hiện ra”.
Uông Đào không thèm để ý tới chị ta, chỉ dám mắt vào Linh Hồ Uyển Nhi, người hừng hực lửa.
Đẹp, đẹp không tì vết!
Là một cổ đông của công ty giải trí, có nữ minh tinh, người mẫu đẹp nào mà hắn ta chưa từng thấy.
Những nữ minh tinh thuần khiến trong mắt công chúng, chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi trong tay hắn ta. Thế nhưng hắn ta lại chưa từng thấy ai xinh đẹp như Linh Hồ Uyển Nhi.
“Chào cô, tôi là Uông Đào, xin hỏi quý danh của cô!”, Uông Đào đột nhiên thanh đổi biến thành người lịch thiệp, đưa tay ra bắt tay với Linh Hồ Uyển Nhi.
Linh Hồ Uyển Nhi nhìn hắn ta, rồi lại càng nép sát vào người Diệp Hạo, lộ rõ vẻ hoang mang, không hề để ý tới hắn ta.
Điều này khiến cho nụ cười của Uông Đào lụi tắt, lại dám không nể mặt hắn ta, nhưng dù sao người đẹp đang ngồi trước mặt nên hắn ta cũng không nỡ nổi khùng.
Uông Đào nhìn về phía Diệp Hạo, đánh giá anh một lúc, coi thường nói: “Thằng kia, tên là gì, làm ở đâu, mau khai hết ra!”
“Tên là gì thì có liên quan gì đến anh, ở đây không hoan nghênh anh”, Miêu Tiểu Liên ngắt lời nói.
Đương nhiên, Uông Đào tới đây để kiếm chuyện, vỗn dĩ đã khiến Tiểu Liên cảm thấy không vui, nhưng bây giờ Uông Đào lại tỏ ra ngang ngạnh như vậy, khiến cô ta không thể nhịn được.
“Ồ, cũng là một em gái xinh đẹp, trông cũng ngây thơ trong sáng đấy, nhưng cô không phải mẫu người ưa thích của tôi!”, Uông Đào nói với giọng ngả ngớn.
Hắn ta tiếp tục nhìn Diệp Hạo nói: “Thằng kia, điếc hay câm vậy, mau khai báo họ tên ra!”
“Mau lên, cậu Uông nói thế là đã nể mặt mày lắm rồi đấy, ngoan ngoãn tránh ra một bên”, một tên đi cùng Uông Đào ra vẻ ta đây chõ miệng nói.
“Cậu Uông, anh ta chỉ là một ngư dân đánh cá...”, chị Viện vội vàng nói.
“Đánh cá?”, Uông Đào lập tức cười sằng sặc.
“Một thằng đánh cá thì có tư cách gì để được ngồi cùng gái đẹp chứ”, Uông Đào lần lấy chiếc ví, móc ra một sấp tiền, ít nhất cũng phải hai ba ngàn tệ.
“Đi sang phòng khác, rồi gọi mấy tay vịn vào, phòng này cậu đây bao rồi!”. Uông Đào lên mặt nói.