*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông lão ho khan, nhất thời tức giận đến râu vểnh cả lên
"Thằng nhóc khốn nạn, không biết lớn nhỏ, dù nói gì cũng phải gọi ta một tiếng chú Mãnh đó, cẩn thận bố cậu đánh cậu đó!”
Ông lão tên là Triệu Dũng Mãnh, một cái tên rất thú vị, nhưng ông lão lại là tộc trưởng của nhà họ Triệu, một trong năm đại gia tộc ở thủ đô.
Trong năm đại gia tộc, chỉ có nhà họ Triệu và nhà họ Diệp là có quan hệ khá tốt.
Khi nhà họ Diệp chia rẽ, ba đại gia tộc khác đã bí mật chèn ép, thâu tóm cơ nghiệp ban đầu của nhà họ Diệp.
Chỉ có nhà họ Triệu này là lãnh đạm, tuy rằng không giúp đỡ, nhưng cũng không có thừa nước đục thả câu, coi như không tệ!
"Triệu Đại Pháo, chú tới nhà tôi để tán dóc à?"
“Có chuyện thì nói, không có chuyện thì tôi đi à!”, Diệp Phù Sinh lười biếng nói.
"Cậu..."
Triệu Dũng Mãnh vẻ mặt bất lực, thở dài: "Phù Sinh, chuyện này cậu làm hơi quá rồi đó!”
"Lâm Hồng Hải suy cho cùng là con trai của Lâm Mậu Quốc, cậu gặp mặt cậu ta liền làm thịt, cho dù âm thầm giết cũng được, đằng này cậu dưới con mắt của mọi người, sóng gió do chuyện này gây ra cũng không nhỏ đâu".
“Quá đáng?”, Diệp Phù Sinh cười hờ hững: “Quá đáng thì sao? Không quá đáng thì làm sao?”
"Con trai tôi rơi xuống biển không thấy tung tích, vợ tôi lấy nước mặt rửa mặt, cái gì thì có quá đáng không?”
Diệp Phù Sinh ngẩng đầu nhìn ông lão, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Ai làm cho Tình Nhi không vui, thì tôi sẽ làm cho cả nhà họ không vui, ai ngăn cản tôi, tôi giết người đó!”
Ai ngăn cản ông ta thì ông ta sẽ giết người đó!
Bày bố cái gì, bày bố con mẹ nó!
Triệu Dũng Mãnh cười khổ, nhưng vẫn nói: "Thế lực phía sau năm đại gia tộc phức tạp vô cùng, kỹ năng thực lực của cậu quả thực đáng kinh ngạc. Cho dù không phải là tông sư thì cũng chỉ kém hơn một chút. Nhưng thế lực đằng sau chúng ta đâu chỉ có một tông sư đâu, cậu bị đuổi giết bao nhiêu năm nay, nếu lại thêm một thế lực đằng sau nhà họ Lâm thì cậu chống đỡ nổi sao? Nhà họ Diệp các cậu chống đỡ nổi sao?”
Diệp Phù Sinh rất mạnh, có thể đã là tông sư, cũng có thể kém một bước trở thành tông sư, nhưng Triệu Dũng Mãnh không cho rằng Diệp Phù Sinh có thể đấu lại được thế lực đằng sau nhà họ Lâm.
Mà quan trọng là Diệp Phù Sinh đi theo một mạch nhóm người lão tổ sớm đã ra khỏi sư môn, đã chịu sự truy sát hơn mười mấy năm trời.
Một cái thôi đã khiến Diệp Phù Sinh nghiêng ngả, cộng thêm một thế lực khác đứng sau nhà họ Lâm, nhà họ Diệp có thể chống lại được sao?
“Không ngăn được, nhà họ Diệp đương nhiên không ngăn được!”, ngoài suy đoán của Triệu Dũng Mạnh, Diệp Phù Sinh trực tiếp thừa nhận.
Nhưng câu nói tiếp theo khiến Triệu Dũng Mãnh suýt chút nữa đứng dậy bỏ đi.