*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh có chắc là không nhớ được bất kỳ điều gì không?”, Tiểu Liên không cam tâm, hỏi lại lần nữa.
Một người còn không biết mình là ai, thì sao tiễn đi được cơ chứ?
Bố cô ta đã dặn, sau khi người đàn ông này tỉnh lại, phải hỏi rõ lai lịch của anh, còn tiện đưa đi.
Trên người anh chằng chịt vết thương, chắc chắn không phải người đơn giản, vì tránh để hậu hoạ về sau, sớm đuổi đi được là tốt nhất.
Thế nhưng, bây giờ anh lại không nhớ ra bất cứ điều gì, chuyện này cũng quá hoang đường rồi!
Đột nhiên, Tiểu Liên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy tới bên giường người đàn ông đó vừa nằm, vì ở đó vẫn còn quần áo của anh.
Có miếng ngọc bội đặt trên chỗ quần áo đó.
Tiểu Liên vội vàng giơ miếng ngọc bội ra trước mặt người đàn ông: “Anh này, miếng ngọc bội này là của anh, anh xem có thể nhớ ra điều gì không?”
Người đàn ông nhận lấy miếng ngọc bội, tỉ mỉ quan sát, dưới ánh nắng, miếng ngọc hiện lên một chữ: Diệp!
Người đàn ông đó cau chặt mày, rồi lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, việc suy nghĩ khiến đầu anh muốn nổ tung.
Tiểu Liêu chờ đợi, nhưng cuối cùng đổi lại vẫn là cái lắc đầu của người đàn ông đó, anh cười khổ: “Xin lỗi, đầu tôi giờ có một mớ bòng bong, không thể nào nhớ ra được gì”.
“Haizzz...”, Tiểu Liên bất giác thở dài, rất có khả năng anh mất trí thật rồi.
Nếu như vậy thì biết phải làm sao?
Muốn tống đi, cũng không biết phải đưa anh đi đâu, Tiểu Liên nghĩ một hồi rồi nói: “Thế này đi, đợi vết thương của anh tốt hơn một chút, tôi sẽ bảo bố đưa anh tới bệnh viện thành phố xem xem, có thể não anh bị thương, tốt nhất nên để bác sĩ thăm khám!”
Vì vết thương trên người đàn ông này không tốt, bọn họ cũng không dám đưa tới bệnh viện, vì dù sao cũng toàn là vết dao chém, đi bệnh viện cũng sẽ gây ra không ít phiền phức.
“Cảm ơn cô, tôi hôn mê bao lâu rồi!”, người đàn ông đó nghi hoặc hỏi.
“Hai ngày, đây là lần đầu tiên anh tỉnh lại”, Tiểu Liên nói.
“Trong hai ngày này đều là cô chăm sóc cho tôi hả?”
Gương mặt Tiểu Liên chợt đỏ lựng lên, bố cô ta phải ra biển đánh cá, đương nhiên chỉ còn lại mình cô ta chăm sóc cho người đàn ông này.
Thấy mặt Tiểu Liên đỏ lên, người đàn ông đó liền cười: “Cảm ơn cô!”
“Ài, anh nói cảm ơn tới sáu lần rồi đấy, tôi không quen khách sáo quá như thế”, Tiểu Liên quở trách nói: “Đúng rồi, tôi tên Tiểu Liên, Miêu Tiểu Liên, anh có thể gọi tôi Tiểu Liên cũng được”.
Nói xong, Tiểu Liên lại nghĩ ngợi một lát, rồi nói thêm: “Bây giờ anh chẳng nhớ được gì, tôi thấy trên miếng ngọc bội có một chữ Diệp, không biết có phải là họ của anh hay không, hay tôi đặt cho anh một cái tên nhá?”
“Nếu anh không có tên, người khác hỏi tới cũng phiền!”