*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc này, trên chiếc du thuyền đang lênh đênh trên mặt biển, bóng dáng của Diệp Phàm cũng biến mất khỏi màn hình giám sát trước mặt Lâm Thanh Đế, thế nhưng hắn ta lại sung sướng hét lên.
“Tự tìm đường chết, phen này hời cho Đường Kỳ Tài rồi...”
Hắn ta ở đó kích động hét lớn, còn ở bên kia khi hai vợ chồng Diệp Phàm vừa đi được nửa đường, thì cánh cửa hai bên lối tạp hoá được mở ra.
Hai nhóm người xuất hiện, trong tay bọn họ đều cầm những cây thương dài, mỗi nhóm cũng phải có tới năm sáu người.
Sắc mặt Diệp Phàm trùng xuống, thấy những người này ăn vận rất giống người của võ đường, liền hỏi: “Bọn mày là người của võ đường?”
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi, nhưng không ai đáp lại, chỉ thấy Đường Kỳ Tài bước ra!
Vì để gi3t chết Diệp Phàm, Đường Kỳ Tài và Lâm Thanh Đế đã bố trí chặt chẽ, để có thể dồn Diệp Phàm vào một góc, rồi tung người của mình ra.
Nơi này tuy chỉ có sáu mươi mét, nhưng Đường Kỳ Tài cho bố trí tới tận mười sáu người.
“Đường Kỳ Tài, để Tiểu Tuyết đi đã, nếu cuộc chiến của những người đàn ông làm liên luỵ tới phụ nữ thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi!”, Diệp Phàm nhìn Đường Kỳ Tài hét lên.
“Diệp Phàm, anh bị điên hả?”, Đường Kỳ Tài còn chưa mở miệng, một người phụ nữ khác đã hét lên.
Lâm Vân, đệ tử của Lăng Tiêu Sơn, ngày trước bị Âu Dương Ngọc Quân đánh sưng ngực, cho nên bây giờ ả vẫn còn rất hận hai người bọn họ!
Tiếp sau đó, Đỗ Trạch và Chung Dật Phi lần lượt đi ra.
“Đỗ Trạch, những tưởng anh có nghĩa khí giang hồ, hôm nay được tận mắt thấy, hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi!”, Diệp Phàm cười nhạo.
Nếu như Đỗ Trạch thật sự có nghĩa khí, để Hàn Tuyết một mình rời khỏi đây, thì anh có chết trong này cũng sẽ không oán trách ai.
Bởi không gian trong này quá nhỏ, và anh cũng chỉ để ý tới sự an toàn của Hàn Tuyết mà không suy nghĩ gì nhiều!
“Diệp Phàm bớt dùng chiêu khích tướng lại, nếu như mày lập tức quỳ xuống, lạy bọn tao hai cái, rồi gọi hai tiếng ông nội, có thể tao sẽ suy xét về chuyện thả cô vợ xinh đẹp của mày ra, ha ha ha...”, Chung Dật phí mở miệng, liền cười ha hả!
“Còn cả tôi nữa, hai người quỳ xuống, gọi tôi hai mươi tiếng bà nội, ha ha ha...”, Lâm Vân cũng chen vào.
Đỗ Trạch trước sau vẫn không nói lời nào!