Phá Quân Mệnh

Chương 797




“Ha ha, vậy chúng ta cứ chờ xem!”, Diệp Phàm cười khinh, xoay người đi ra ngoài.  

"Bốp!"  

Phòng Đông Thịnh trực tiếp ném chén trà trước mặt xuống đất: "Đồ khốn nạn, thực sự quá láo xược rồi! Xem ra chúng ta im lặng quá lâu rồi, chó mèo gì cũng dám khiêu khích Hội đồng chúng ta!"  

“Đúng vậy, trừng phạt Công Nghệ Tuyết Phàm đi, để họ ngồi xổm trong ngục cho tỉnh táo lại chút!”, Trần Hồng Bác tức giận đứng lên nói.  

Ông ta và Phòng Đông Thịnh chung một phe, trong Hội đồng, hai người họ thân thiết với nhau nhất.   

Đã từng có mấy người dám chọc vào Hội đồng, hiện tại đều đang trong tù kìa.  

Nhìn thấy hai người tức giận, Hà Triển Long nói: "Với Diệp Phàm này, chúng ta phải thận trọng, cậu ta không giống với những ông chủ trước đây. Chỉ bất cẩn một chút thôi cũng có thể sẽ khiến chúng ta dẫn lửa thiêu thân, cuối cùng tự mình hại mình!"  

"Hừ!"  

Phòng Đông Thịnh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm: "Hà Triển Long, ông có ý gì?”   

"Ngay từ đầu, ông đã biểu hiện không bình thường. Đầu tiên là nghi ngờ về yêu cầu của tôi, lại từ đó làm hòa với họ. Ông sợ bọn họ, hay ông đã âm thầm hợp tác với bọn họ rồi?”   

Phòng Đông Thịnh không chút khách khí, sắc mặt Hà Triển Long đột nhiên trở nên khó coi, đứng phắt dậy: "Phòng Đông Thịnh, ông bớt ngậm máu phun người đi, nếu tôi hợp tác riêng với bọn họ, hôm nay tôi còn đến dự hội giao lưu này sao?"  

"Cho dù đến thì tôi lên tiếng làm gì? Ngu ngốc đến mức tự dẫn lửa thiêu người à?”  

"Hừ, Hội đồng từ trước đến nay đều là cùng chung mối thù, hôm nay ông cư xử khác thường như vậy, nói lý cái gì, ai cũng hiểu ai mà!”  

Phòng Đông Thịnh giở giọng móc mỉa, Hà Triển Long lắc đầu, giận quá mà cười: "Phòng Đông Thịnh ông đừng quên, Hội đồng mạnh cũng không phải chỉ dựa vào một mình ông, một Y dược Đông Thịnh của ông lớn mạnh hơn mà nữa, thiếu đi sự ủng hộ của chúng tôi thì ông là cái gì, có thể trừng phạt được ai?”  

"Đừng tưởng rằng ông là hội trưởng liền cả ngày bắt chẹt đám quản lý chúng tôi, cùng lắm thì đường ai nấy đi. Hội đồng này, ông tự mình làm đi, đám quản lý chúng tôi không trèo cao nổi!”  

Các quản lý khác của Hội đồng đã không hài lòng với Phòng Đông Thịnh từ lâu, người này quá ích kỷ, quá bá đạo.  

Trong Hội đồng, từ trước đến nay, ông ta ra quyết định thì không cho phép người khác phản bác, mặc dù sản nghiệp của ông ta là lớn nhất, nhưng cũng là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa, đuổi kịp phong trào cải cách thôi.  

Bằng không dựa vào tính cách phách lối của Phòng Đông Thịnh thì xác đã bị chìm dưới đáy sông từ sớm rồi.   

Câu nói của Hà Triển Long khiến Phòng Đông Thịnh vô cùng tức giận, lúc này Phó hội trưởng Trần Hồng Bác đã đập mạnh một cái lên bàn.  

"Đủ rồi, bình tĩnh lại hết đi! Kẻ địch vừa rời đi, nội bộ chúng ta lại tự tranh chấp, truyền ra ngoài sẽ làm người ta cười đến rụng răng đó!”  

“Hừ, người một nhà đều đã nghi ngờ lẫn nhau cả ngày rồi, mâu thuẫn lần này chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”, Hà Triển Long cười lạnh, ông ta nói như có ý chỉ gì đó.   

Phòng Đông Thịnh tức giận đến cực điểm: "Hà Triển Long ông hành xử thật kỳ quái, hay là ông muốn ngồi cái vị trí hội trưởng này, dẫn dắt Hội đồng lên một tầm cao mới?”   

“Ha ha, tôi không có năng lực này, tôi chỉ là một quản lý nhỏ nhoi mà thôi!”, Hà Triển Long cười lạnh.   

"Thôi được rồi, các ông đều đã lớn tuổi rồi, còn tranh cãi nữa chỉ khiến người ta chê cười mà thôi!", Trần Hồng Bác lại căn ngăn lần nữa.  

“Được, tôi nghe lão Trần!”, lần này Hà Triển Long ngồi xuống.